[Hồ Ly Tinh Hệ Liệt Nhất Bộ) - Kim Hồ

Thiên hạ đệ nhất phường Đào Liễu Lâu là nơi tĩnh lặng nhất vùng, cũng là chỗ kín đáo nhất. Từng được đương kim Thánh Thượng nhân lúc xuôi dòng Trường Giang xuống phía nam tá túc lại một đêm, hiện đang được xưng danh đệ nhất, kể từ đó danh tiếng vang xa, người nào ra giá cũng rất cao, chỉ mong được ngủ lại một đêm tại long tháp (giường nhỏ, hẹp và dài, còn chữ “long” thì ai cũng biết, gắn với mọi thứ vua dùng) nơi Thiên Tử từng nằm qua, mà Đại má má cũng thực có đầu óc kinh doanh, cho thành lập một câu lạc bộ dành cho khách hàng cao cấp, chỉ có thành viên câu lạc bộ mới có quyền quyết định hôm nay ai được dùng phòng hạng nhất.

Lúc này, trong phòng hạng nhất, Nam Cung Lợi đang ân cần khích lệ Kim Hồ, “Tới đây nếm thử chút Vô Tích Bài Cốt đi, đây chính là món sở trường của đầu bếp Đào Liễu Lâu đó.”

Kim Hồ thẫn thờ gắp một đũa.

“Ăn ngon không?” Nam Cung Lợi vồn vã hỏi han.

“Tàm tạm.” Kim Hồ buông đũa, hỏi: “Nam Cung Lợi, ngươi không phải nói có thứ hay để xem sao? Ở đây chỉ có hai người chúng ta, làm gì có cái gì hay?”

“Đừng vội, ta ra ngoài thu xếp một chút.” Nói xong, đứng dây, rời khỏi phòng.

Ngoài cửa đã có nha hoàn chờ sẵn, lập tức nghênh tiếp, hỏi: “Nam Cung công tử, có gì phân phó sao?”

“Chi Chi cô nương đang ở đâu?”

“Chuyện này… nàng ấy hiện tại đang bồi tiếp Hạ chưởng quỹ, nghe nói Hạ chưởng quỹ đương tiếp đãi một vị khách quý đến từ kinh thành.”

“Cái gì khách quý với chả không khách quý, lão tử ta ở đây cũng có khách quý, cũng muốn Chi Chi cô nương tiếp đón, còn không mau đi gọi người.” Nói xong hắn lấy ra một khối bạc Nguyên Bảo sáng lấp lánh bỏ vào tay nha hoàn.

Nha hoàn cầm Nguyên Bảo nặng trịch trong tay, lắp bắp, “Nam Cung công tử… Ngài chờ cho một lát. Ta ngay lập tức… Giúp ngài thông báo.”

Nam Cung Lợi hài lòng gật đầu, trở vào trong phòng.

Kim Hồ thấy hắn về, nhào lại hỏi han: “Nam Cung Lợi, ngươi đừng lừa ta! Cả buổi trời, chỉ ngồi ăn uống, làm gì có cái gì hay để xem?”

Nam Cung Lợi sợ Kim Hồ một khi không hài lòng, sẽ bỏ tiệc mà đi, vội vàng trấn an nói: “Ngươi đợi một chút, đừng sốt ruột, lát nữa sẽ có cái để xem. Ngươi có thích nghe Tiểu Khúc Nhân không?”

Kim Hồ vừa nghe có Tiểu Khúc Nhân để nghe, hai mắt sáng lên, “Đương nhiên thích, còn nhớ lần đầu hồ ly tỷ tỷ mang chúng ta theo xuống núi, đi trà lâu nghe hát, thực sự rất hay nha. Ta thích nhất “Tam quốc diễn nghĩa”, “Tiết Bình Quý”.”

“Cái đó là Bình thư.”

“Không sao, dù sao đều là một người vừa nói vừa hát đúng không?”

“Cái đó là Tô Châu Bình đàn (một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc).”

“Eo, vậy a? Thế Tiểu Khúc Nhân là cái gì?”

“Chính là, ai, dù sao ta nói cũng không rõ được. Ngươi cứ từ từ xem là được.” Nam Cung Lợi bị hắn hỏi đến nhức cả đầu, trả lời lấy lệ.

“Không biết thì cứ nói là không biết đi!” Kim Hồ bĩu môi.

Nam Cung Lợi đang định phản bác, nhưng đúng lúc cánh cửa mở ra, cắt ngang lời hắn.

Chi Chi ôm tỳ bà uyển chuyển thướt tha đi tới.

“Tỷ tỷ, bộ dạng người trông thật khá a.” Kim Hồ há hốc mồm, bộ dáng trông như kẻ nhà quê không hiểu chuyện đời.

Chi Chi lễ độ cười, “Cám ơn.” Trong lòng thầm khinh khi, cùng tới với đại sắc lang Nam Cung Lợi, chắc chắn cũng là sắc lang.

“Chi Chi, đã lâu không gặp.” Nam Cung Lợi gật đầu chào.

Chi Chi thay bằng nụ cười khách sáo, “Nam Cung công tử, đã lâu không gặp.”

“Chi Chi, ta đặc biệt mang bằng hữu tới đây nghe ngươi tấu tiểu khúc. Nhanh lên, tấu khúc ngươi sở trường nhất.”

Chi Chi ngồi trong góc phòng, khẽ lướt bàn tay trắng nõn trên đàn tỳ bà, giọng hát mềm mại lập tức vang lên, “Tiếu oan gia, tu bất thị xuyến hoa gia đích tử đệ, nhĩ thị cá tố kinh tể bổn phân nhân nhân, na khuông nhĩ hội ôn tồn, năng nhuyễn khoản, tri tâm tri ý. Liêu nhĩ bất thị cá sử tính đích, liêu nhĩ bất thị cá bạc tình đích, kỉ phiên đãi phóng hạ tư lượng dã, hữu bất giác tư lượng khởi.”

(Nội dung khúc hát đại khái là lời oán trách dành cho người tình)

“Hay lắm, hay lắm. Nghe vô cùng du dương lại ngọt ngào, ngọt ngào thấm thía nhưng lại dịu dàng thê lương. Quả nhiên không hổ là Chi Chi, ca khúc hay, bài hát duyên dáng, hơn nữa người lại đẹp.” Chỉ một khúc thôi, Nam Cung Lợi đã liên tục vỗ tay. “Có thưởng, có thưởng.”

Chi Chi ôm tỳ bà, “Cám ơn, Nam Cung công tử.”

Kim Hồ vẻ mặt khó hiểu hỏi, “Dễ nghe sao? Ta thế nào nghe một chút cũng không hiểu? Chi Chi tỷ, ngươi rốt cuộc xướng cái gì? Ta chẳng hiểu chi cả. Ta trước kia ở trà lâu được nghe không giống chút nào, không hay nha.”

Chi Chi mỉm cười, lại có người đem diễm khúc Hòa Trà Lâu chốn lầu xanh đánh đồng với Bình thư, hảo đáng yêu a!”

Nam Cung Lợi cuống cuồng, sợ nàng không vui, bèn bỏ đi, làm hỏng hết kết hoạch của hắn. Vội vàng nói: “Chi Chi, vậy ngươi mau giảng trích đoạn Bình thư đi.”

“Nhưng mà, Nam Cung thiếu gia. Chúng ta là thanh lâu nữ tử làm sao có thể Bình thư?”

“Ngươi không phải xưng danh thanh lâu hoa khôi sao? Làm thế nào một đoạn Bình thư đơn giản cũng không giảng được?” Nam Cung Lợi giọng điệu gây khó dễ.

“Nhưng mà…” Chi Chi hiếm khi bị khách nhân làm khó dễ, mắt đã phiếm hồng.

Kim Hồ bên cạnh thấy không đành lòng, bèn bênh vực nói: “Kỹ năng nghề nghiệp thường chỉ chuyên chú một môn! Chi Chi tỷ không thể thì thôi, việc gì phải làm nàng khó xử?” Nói xong, lại quay đầu hướng Chi Chi, nhã nhặn nói: “Chi Chi tỷ, đừng buồn, ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm nha?”

Chi Chi từng thấy không biết bao nhiêu khách nhân viện cớ ăn uống để làm trò bất nhã, nhưng khi nhìn vẻ mặt chân thành của Kim Hồ, không khỏi do dự: “Vị công tử này, ta chỉ bán nghệ không bán thân. Như vậy không hợp với quy củ.”

“Chi Chi tỷ, người cứ gọi ta Kim Hồ là được rồi, cái gì công tử với chả không công tử. Nghe quái lắm, không tự nhiên. Ngồi xuống đi! Dù sao đồ ăn cũng nhiều như vậy, chúng ta hai người lại ăn không vô.”

Nam Cung Lợi cũng muốn giúp vui, bèn giục: “Đúng vậy! Chi Chi ngươi cứ việc ngồi xuống, yên tâm, chúng ta sẽ không làm khó dễ gì ngươi đâu.”

Chi Chi bị thúc ép đành ngồi xuống.

“Chi Chi tỷ nếm thử món cá chua Tây Hồ, tôm nõn Long Tĩnh, gà non Khiếu Hóa này đi.” Kim Hồ ân cần gắp bỏ vào trong bát của nàng.

“Được rồi, được rồi, cám ơn người.” Chi Chi đối mặt với vị tiểu đệ đệ ngây thơ này, từ lâu đã không còn cảnh giác.

Nam Cung Lợi ở bên cạnh không cảm lòng bị ngó lơ, rót rượu vào chén trước mặt Kim Hồ, “Nào, Kim Hồ nếm thử rượu Tuyết Tuyền này đi, chẳng những ngọt ngào thanh khiết, còn không cay nồng.”

Nam Cung Lợi dán mắt vào Kim Hồ, uống cạn một chén, uống xong còn chép chép miệng mấy cái, “Thực rất ngon nha! Thêm chén nữa.”

“Uống được lắm, uống thêm đi.” Nam Cung Lợi vội rót thêm cho hắn một chén.

“Các ngươi sao không uống? Uống được lắm, mọi người cùng nhau uống có được không?” Kim Hồ thấy bọn họ hai người chưa ai uống, tò mò hỏi.

“Không không không. Chúng ta không thích uống.” Hai người đồng thanh đáp.

“Chi Chi tỷ, người cũng không uống sao?” Kim Hồ định rót rượu cho Chi Chi.

“Không.” Chi Chi liên tục xua tay. “Ta phải giữ giọng hát, không được uống rượu.”

“Âu.” Kim Hồ đã rõ, “Kìa, Nam Cung Lợi, ngươi cũng không uống sao?”

“Thực ra mấy ngày nay ta cảm thấy không khỏe lắm, đại phu bảo ta không được uống rượu.”

“Thật là đáng tiếc, rượu ngon như vậy lại chỉ mình ta có thể uống rồi.”

Chén rượu đó Chi Chi đương nhiên không thể uống, bởi vì nó nổi danh không phải chỉ vì có thể uống cho thỏa thích, quan trọng hơn… vì nó là cực phẩm xuân dược. Được mệnh danh có thể khiến trinh phụ biến thành dâm oa, dương suy trở thành kim thương bất đảo (cây thương bằng kim loại không ngã, ẩn ý thì ai cũng có thể tự đoán được). Đào Liễu Lâu sở dĩ nổi danh, một là vì thiên tự đệ nhất phòng (cái phòng vua từng ở), hai là bởi thứ rượu Tuyết Tuyền này.

Chi Chi nhìn trước mặt mình hai người bọn họ. Thấy Kim Hồ đơn thuần không hiểu sự đời như vậy, nhất định là bị Nam Cung Lợi lừa gạt, cho uống xuân dược. Mà Nam Cung Lợi quả là bỉ ổi, lại dùng hạ sách này.

Lúc này Nam Cung Lợi trông thấy Kim Hồ đã uống cạn một bình nhỏ rượu Tuyết Tuyền, biết dược hiệu sắp phát tác, bèn nói: “Chi Chi, nơi này không còn chuyện của ngươi. Ngươi có thể đi rồi.”

“Vâng.” Chi Chi cũng không đành lòng chứng kiến cảnh Nam Cung Lợi ra tay hại Kim Hồ, nhưng bất lực, đành phải cáo lui.

Nam Cung Lợi thấy Chi Chi rời đi, bước nhanh đến khóa kỹ cửa phòng, sợ có người đến quấy rầy, hỏi Kim Hồ: “Ngươi có cảm thấy cơ thể nóng lên, hoặc là ngứa ngáy khó chịu hay không?”

“Không có a!” Kim Hồ chỉ lo vùi đầu ăn lấy ăn để, tiếp đó lại lắc lắc cái bình, “Nam Cung Lợi, hết rượu rồi, ngươi đi lấy thêm một chút có được không?”

Nam Cung Lợi trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ, rượu Tuyết Tuyền này nghe đồn chỉ cần một bình nhỏ cũng đủ cho một ngày một đêm, làm thế nào cả buổi trời vẫn không thấy công hiệu, chẳng lẽ tính toán không đủ? Hắn làm sao biết được, Kim Hồ vốn không phải người thường, xuân dược của nhân gian đối với hắn không có tác dụng.

Vì thế hắn vội vàng gọi thêm, một lần hai bình rượu Tuyết Tuyền.

Nhưng hai bình liên tiếp vào bụng Kim Hồ, vẫn không hề có phản ứng gì, không thấy bộ dạng của hắn có chút gì lửa nóng khó nhịn.

Nam Cung Lợi cực kỳ phẫn nộ, chẳng lẽ Đại má má dám lấy sản phẩm giả mạo ra bỡn cợt hắn. Thế là hắn đùng đùng giận dữ chạy vội xuống lầu, tìm bằng được Đại má má, nổi giận: “Đại má má, rượu Tuyết Tuyền của ngươi có vấn đề phải không?”

“Làm sao có thể thế được? Chúng ta chính là lão điếm lâu năm, tuyệt đối không dám làm chuyện giả mạo.”

“Ta đây phải gọi ba bình, vẫn không có chút phản ứng nào.”

“Không thể nào?” Đại má má nửa tin nửa ngờ.

“Chẳng lẽ ta lừa ngươi!” Nam Cung Lợi lớn tiếng.

Đại má má cười xòa, “Nam Cung công tử, ai nói người đùa giỡn chúng ta đâu? A!” Đại má má vỗ vỗ tay, tựa hồ vừa nghĩ ra gì đó, “Nhất định là liều lượng không đủ, cho nên không có hiệu quả. Thế này đi, Nam Cung công tử, ta mang bình Phụng Tống duy nhất, là loại cải tiến của rượu Tuyết Tuyền tặng không cho người, bảo đảm bất kể thần tiên cỡ nào, hắc bạch vô thường, đều giống nhau có ngay hiệu quả, cam đoan người sẽ vừa lòng.”

“Vậy mới được chứ.” Nam Cung Lợi hài lòng nhận bình rượu Tuyết Tuyền của Đại má má, đi lên lầu.

Tục ngữ nói, ác có ác báo, không phải là không ứng, chỉ là thời điểm chưa tới. Không chỉ Nam Cung Lợi làm nhiều chuyện thất đức, vẫn là Kim Hồ hay làm việc thiện.

Lúc Nam Cung Lợi đang bưng Tuyết Tuyền rượu lên lầu, trong lúc bối rối có thử một ngụm nhỏ.

Sau này hắn nhớ lại, hắn là muốn kiểm chứng xem rượu Tuyết Tuyền này có thật công hiệu hay không, dù sao nhìn Kim Hồ uống nhiều chén như vậy, vẫn như cũ vô sự, sớm đối với hiệu quả của nó sinh lòng hồ nghi. Nhưng chỉ thử một lần, rõ ràng đem chính mình đang còn tỉnh táo ra làm thí nghiệm, tất nhiên đây đều là sau này mới bàn.

Lại nói về ngày hôm đó, Nam Cung Lợi sau khi uống một ngụm nhỏ, hiệu quả chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lửa nóng, tiểu đệ đệ bên dưới lập tức có phản ứng. Hai tay bất giác ngay tại chân cầu thang, trước mặt mọi người cởi bỏ y phục.

Lúc ấy phía trên cầu thang vừa lúc có người đi xuống.

“Trần đại nhân, ngài cảm thấy đề nghị của ta thế nào?” Một nam nhân mập mạp vẻ mặt tươi cười hỏi nam tử trước mặt.

Đứng sau là một nam tử, một thân bạch y, nhưng vẫn không thể che giấu khí chất lãnh liệt (lãnh đạm + lẫm liệt?) đầy người, bộ dạng vô cùng anh tuấn, hai mắt phi thường sắc bén, khiến cho người ta không dám cùng hắn đối diện, sợ sẽ bị hắn nhìn thấu.

Chỉ thấy hắn vừa đi vừa nói chuyện: “Cứ theo ý của ngươi. Yên tâm, sau khi mọi sự đã thành, ta tự nhiên sẽ ở trước mặt chủ nhân nói cho người mấy lời đẹp dạ.”

“Đa tạ Trần đại nhân.” Ngay đến Giang Nam Nhất Bá Thượng Quan Bang Chủ, đối với hắn đều cung kính như vậy, có thể thấy được địa vị của nam nhân này không nhỏ chút nào.

Những người có ý thức, đều biết thừa không nên đụng chạm gì đến nam nhân này. Thế nhưng lúc này Nam Cung Lợi đã bị xuân dược tra tấn một hồi, ý chí không còn tỉnh tảo. Hắn tiến tới phía trước ôm cổ Trần đại nhân, rên rỉ nói: “Cứu cứu ta, ta nóng quá a!” Thân thể không ngừng ở trên người nam tử này cọ sát, dùng cách ấy để giảm bớt thống khổ.

“Cuồng đồ lớn mật, bảo vệ Trần đại nhân.” Thượng Quan Bang Chủ vội vàng hô to. Định tiến lên kéo Nam Cung Lợi ra.

“Từ từ,” Trần đại nhân vốn muốn đẩy Nam Cung Lợi ra, nhưng lại bị mùi hương tỏa ra từ trên người hắn cùng khuôn mặt ửng đỏ hấp dẫn, không chỉ không buông bỏ, mà còn ngăn trở hành động của Thượng Quan Bang Chủ. Hắn cảm thấy dục vọng của bản thân bị khiêu khích đến mức dựng cả lên, quyết định không hề miễn cưỡng. Thuận thế ôm lấy Nam Cung Lợi, hỏi quy công (chắc là người giúp việc trong lầu) ở bên cạnh, “Phòng gần đây nhất là phòng nào?”

Quy công bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ, ngập ngừng run rẩy giơ tay lên chỉ, “Ở đây.”

Trần đại nhân một khắc cũng không trì hoãn, ôm lấy Nam Cung Lợi, cấp tốc vào phòng quy công vừa chỉ. Để lai đằng sau một đống người há mỏ đứng dòm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui