Cẩu yêu ngồi bên cạnh không được phép động đũa, chỉ có thể ghen tị nói: “Đại vương, tại sao ngài lại không ăn thế? Nhiều đồ ăn như vậy, hắn chỉ là một phàm nhân bị trọng thương làm sao mà ăn hết được? Ngài tự mình xuống bếp, bận rộn cả nửa ngày, chẳng lẽ còn muốn tích cốc sao?”Sườn heo thơm ngào ngạt như câu con sâu thèm ăn của hắn ra, hắn thật sự sắp không nhịn được nữa rồi.Hồng Liễu liếc nhìn hắn, trên mặt hiện rõ vẻ không vui khi bị quấy rầy: “Ngươi thì biết cái gì?”Nàng thu hồi tầm mắt tiếp tục chống cằm nhìn Từ Âm, nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ say mê: “Sắc đẹp có thể ăn thay cơm mà.”Động tác Từ Âm dừng lại, đặt chén đũa xuống. “Làm sao vậy?” Hồng Liễu vội vàng nói: “Ta quấy rầy ngươi à? Ta không nhìn ngươi cũng không nói lung tung nữa, ngươi mau ăn đi.”Dứt lời nàng định xoay người lại, nhưng Từ Âm vẫn không ăn tiếp.
Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hồng Liễu có chút mất mát ngẩng đầu nhìn hắn.
Nếu lúc này hai lỗ tai của nàng không giấu đi thì sẽ thấy rõ ràng đang rũ xuống.Từ Âm vốn định trực tiếp rời đi, thấy một màn này, khom lưng chấm chút nước trà, viết hai chữ trên bàn.【 ăn no 】Chữ của hắn rất đẹp, cho dù là viết bằng nước.Trái tim của Hồng Liễu đập thình thịch.Nàng và hắn chỉ mới giao tiếp hai lần hiếm hoi, thậm chí không có đối thoại thực sự nhưng luôn luôn có thể mang lại cho nàng cảm giác mới lạ.“Nhưng ngươi cũng không động đến những thứ này.” Nàng chỉ vào món ăn.Từ Âm liền viết: Ta ăn chay.Hắn thế mà lại ăn chay?Hồng Liễu đứng lên, vẻ mặt tiếc nuối: “Vậy ngươi chẳng phải là thiếu đi rất nhiều lạc thú sao?”Lạc thú? Sẽ không thiếu.Từ trước đến nay chưa từng ăn thức ăn của người phàm, đương nhiên cũng sẽ không có dục vọng ăn uống.Còn nữa, lạc thú chính là thứ do dục vọng biến hóa ra, thứ này đối với hắn mà nói chính là phiền nhiễu trở ngại, với thân phận của hắn không cần đến thứ đó.Chẳng qua trù nghệ của nàng côi như không tệ, đối với lần đầu tiên ăn thức ăn của người phàm của hắn mà nói, cũng không sinh ra cảm giác không thể nuốt xuống được.Trăng sáng lên cao, ánh sáng chiếu sáng rõ ràng hơn một chút, Từ Âm không có linh lực nhưng có thể nhìn thấy Hồng Liễu rõ ràng.Làn da của nàng trắng nõn, càng lộ rõ vết bẩn trên mặt.Hắn thích sạch sẽ, thích yên tĩnh, mọi thứ xung quanh hắn đều tràn ngập quy tắc.Mà tất cả mọi thứ trên người Hồng Liễu đều giống như đang khiêu khích quy tắc của hắn.Dưới màn đêm, hai người nhìn nhau thật lâu.Hồng Liễu lập tức sững người, vô thức nắm chặt tay, không biết mình đang căng thẳng vì cái gì.Bỗng nhiên, Từ Âm giơ tay lên.Bạch y mộc mạc mặc trên người hắn giống như ánh trăng, sợi tóc bên trán theo gió nhẹ nhàng, phất phơ theo bàn tay hắn đưa lên.Ngón tay hắn cong lại, cau mày cọ xát trên mặt nàng.
Đầu ngón tay mát lạnh, không dùng sức lực gì, đáy mắt lại lộ rõ vẻ nghiêm túc.Hồng Liễu nín thở, kinh ngạc nhìn hắn.
Đến khi hắn bỏ tay ra, bảy cái đuôi của nàng đã xòe ra, quấn chặt lấy hắn.“…Xin lỗi, ngươi đột nhiên chạm vào ta nên ta hoàn toàn không thể kiểm soát được.”Khuôn mặt nàng sạch sẽ, lần lượt rút mấy cái đuôi về phía sau, đôi tai hồ ly nhô ra không ngừng run rẩy, khuôn mặt hơi rũ xuống càng lộ vẻ kiều diễm.Từ Âm đưa ngón tay tới, Hồng Liễu sửng sốt trong chớp mắt, khó hiểu nhìn lại, nhìn thấy trên ngón tay hắn có một chút vết bẩn.Nàng giật mình như hiểu được cái gì, từ trong càn khôn giới chỉ lấy gương ra soi cẩn thận, phát hiện má bên trái còn sót lại một ít tro màu xám đen.Lại nhìn hắn, hắn đã trở về trong động phủ.......Hắn thật sự tự mình lau mặt cho nàng sao, kỳ thật hắn cũng có thể nói cho nàng biết mà.
Cho dù không thể nói chuyện thì cũng có thể chỉ cho nàng.Hay là chê chỉ cho nàng thì quá phiền toái? Thoạt nhìn nàng khó để hiểu lắm à?Mặc kệ là bởi vì cái gì, hắn mới vừa rồi đụng vào nàng như vậy, nói như thế nào đây.Rõ ràng là vẻ mặt nghiêm túc chững chạc đường hoàng, nhưng động tác kia —— ấn, lau, ngón tay tiếp xúc, lại có cảm giác dục niệm lan tràn.Có thể nói là dục vọng thanh tịnh.Trong nháy mắt Hồng Liễu phải bưng tay che lại hai má nóng bỏng.Không tốt.Hơi bị kích thích quá rồi..