Hồ Ly Trùng Sinh

Đản Hoàng Tô vừa bước
ra khỏi sơn môn Tử Thần Phủ đã thấy có cái gì lạ lạ, dưới chân đúng là
vách núi đen, mà trước mắt lại là biển mây mênh mông mờ mịt, ngọn núi
màu xanh nhạt như ẩn như hiện trong những đụn mây trắng như bông.

Cho dù ở chỗ thần tiên này có tiệm cơm thì nàng cũng không đi qua được!

Đản Hoàng Tô thở dài, chán nản xoay người định về, vừa quay người xong nước mắt đầy mặt —— sơn môn đâu không thấy, Tử Thập Nhất đâu không thấy,
trước mắt vẫn là biển mây mờ mịt mà thôi.

Trong lòng Đản Hoàng Tô cũng hiểu được, có lẽ Tử Thần Phủ được giấu bằng ảo thuật hoặc trận
pháp nào đó, dù sao Tử Thần Phủ tồn tại theo chủ nghĩa duy tâm, nếu bị
người phàm nào đó xông vào lộn chỗ thì làm sao bây giờ.

Nhưng mà
sao nàng không nghĩ ra được chuyện này, chẳng lẽ chuyện Tử Thần Phủ bắt
mạng internet đã khiến nàng cảm giác như đang ở nhà, vừa ra khỏi cửa là
thấy đường cái?

Đản Hoàng Tô đứng cô độc ở trên cao, đứng trên cả vạn vạn người, nhìn ống tay áo phần phật như muốn tung mình lên trời
xanh, không biết sao nàng chợt cảm thấy u sầu thê thảm!

Nàng nên làm gì bây giờ?

Chẳng lẽ cứ như trong chuyện cổ tích hay kể, chờ hoàng tử tới cứu?

Hay cần tự nỗ lực phấn đấu, quên mình nhảy xuống luôn?

Hay vừa nhảy xuống nàng có thể về nhà, tỉnh giấc thì phát hiện tất cả mọi chuyện trôi qua chỉ là một cơn mơ.

Nhưng mà…nàng sợ chết, thật sự nàng không dám nhảy đâu a a a a a!!!!!

Đang lúc bi thương, trước mắt Đản Hoàng Tô chợt xuất hiện một người, theo
tầm mắt nhìn thẳng của nàng có thể thấy vạt áo màu đen thêu chỉ vàng, mà trong ấn tượng của Đản Hoàng Tô, kẻ mặc đồ thời Hán xa hoa như vậy chỉ
có một người…

“Tử Phủ Đế Quân!” Đản Hoàng Tô kích động chui thẳng vào lòng người nọ.

Chuyện cổ tích kể đâu có sai, làm công chúa thì sẽ có hoàng tử đến cứu! Đản
Hoàng Tô vui vẻ mà khóc, nước mắt nước mũi bôi đầy lên người Tử Phủ Đế
Quân: “Lúc này ngươi làm cho ta có cảm giác mình làm công chúa đó.”

“Tô Tô.” Người nọ nhẹ nhàng ôm Đản Hoàng Tô, cẩn thận như sợ chạm vào là nát.

Toàn bộ thế giới này chỉ có một người gọi nàng như vậy!

Đản Hoàng Tô rùng mình, lập tức rút đầu ra khỏi lòng người nọ: “Sếp!!!!”

Người đến không phải là Tử Phủ Đế Quân mà là thầy giáo từ thời nhà trẻ cho đến nghiên cứu sinh quấy nhiễu nàng.

Mà thầy của nàng đột nhiên lại mặc đồ như vậy mà xuất hiện trong này…quả
nhiên hắn là yêu nghiệt mà, Đản Hoàng Tô run run run, bất giác tránh
khỏi vòng ôm của hắn, lùi về phía sau từng bước.

“Tô Tô…” Thầy giáo nhíu mày: “Em sợ tôi?”

Cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, bây giờ ngươi mới phát hiện sao?

Đản Hoàng Tô oán thầm.

“Ngay cả Tử Phủ Đế Quân em còn không sợ, sợ tôi làm cái gì?” Thầy giáo bất mãn siết chặt nắm đấm.

“Bởi vì thầy không giống Tử Phủ Đế Quân à nha.” Đản Hoàng Tô không cần nghĩ ngợi nói luôn.

“Ồ,” Thầy giáo nheo mắt: “Không giống chỗ nào?”

Rốt cuộc không giống chỗ nào, cả hai đều là yêu nghiệt hết mà?

Đản Hoàng Tô bị hỏi cứng họng.

Đản Hoàng Tô khó xử mở miệng, nếu nàng trả lời là trực giác thì có thể đủ thành ý hay không?

Đản Hoàng Tô nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói sang chuyện khác: “Sao thầy biết Tử Phủ Đế Quân?”

“Em vừa mới gọi tên hắn, còn nghĩ tôi là hắn.” Thầy giáo cố hết sức bình thản mà trả lời.

Bị thầy nhắc Đản Hoàng Tô mới tỉnh ra, nhớ lại lúc nãy chính mình vừa chủ động…yêu thương nhung nhớ người ta.

Đản Hoàng Tô hơi 囧.

囧囧 một lúc Đản Hoàng Tô mới ngượng ngùng hỏi: “Thầy đến chỗ này…hai người quen nhau lắm hả?”

Nhất thời mắt thầy giáo nheo lại thành một đường chỉ: “Quen, sao lại không quen được!”

Tử Phủ Đế Quân nổi danh tứ hải, đại hiển thần uy, náo động giữa đại chiến
tiên ma thượng giới, còn khiến phụ vương hắn bị thương nặng, bởi vậy Đản Hoàng Tô mới nạp mạng, có thể nào hắn lại không quen!

Đản Hoàng
Tô nhìn sắc mặt thầy không tốt, cảnh giác hỏi: “Quen có hai loại, một là đối với bạn bè, hai là đối với đối thủ, không phải hai người chính là
đối thủ của nhau đi!”

“Làm sao có thể là đối thủ.” Thầy giáo thản nhiên trả lời, che giấu nửa câu sau.

Nửa câu sau là: bọn họ rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung!

Đản Hoàng Tô đáng thương không biết thuật đọc tâm, cũng không nghe được
ngoại âm nên không biết nửa câu còn lại kia, biết được rồi nàng sẽ không giả đò ngớ ngẩn nữa.

Đản Hoàng Tô giả đò ngớ ngẩn vui sướng trả lời: “Nếu vậy thì thầy có thể đưa em về Tử Thần Phủ được không?”

“Em thấy thế nào?” Thầy giáo không cho ý kiến.

Đản Hoàng Tô cân nhắc, cảm thấy gì đó bất bình thường.

Nhưng Đản Hoàng Tô vẫn thành khẩn nhìn thầy giáo, giả dạng thành dáng vẻ vô cùng tin tưởng đối phương: “Em cảm thấy có thể đó.”

Nhưng vấn đề là thầy giáo lại cô phụ tấm lòng tin tưởng kia, chỉ là bí bí hiểm hiểm đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Đản Hoàng Tô đành thôi.

Đản Hoàng Tô sờ sờ mũi hỏi: “Làm sao thầy biết em đang ở đây?”

Cho dù hắn là yêu nghiệt, thì không có lý nào gần trong gang tấc vậy Tử Phủ Đế Quân còn chưa tìm được nàng hắn đã mò tới.

“Đây.” Hai ngón tay thầy giáo duỗi ra, ví tiền của Đản Hoàng Tô liền bay đến
tay hắn, sao đó hắn lấy một vật màu đen giống cúc áo từ chỗ để tiền lẻ.

“Cái này?” Đản Hoàng Tô nhìn không ra, chủ nghĩa duy tâm rất là huyền ảo!

“Thiết bị định vị toàn cầu, bằng vệ tinh.” Thầy giáo làm hết phận sự giải thích câu hỏi của nàng.

Đản Hoàng Tô giật mình: “Hiện đại à…”

“Em cho nó là cái gì?” Thầy giáo nhíu mày.

Dù sao cũng không thuộc vệ chủ nghĩa duy vật, Đản Hoàng Tô mở miệng.

Hình như thầy giáo biết nàng nghĩ cái gì, chán nản nói: “Nếu là thuật pháp thì hắn đã phát hiện từ lâu.”

Đản Hoàng Tô ngộ ra: “Thầy nói Tử Phủ Đế Quân.”

“Phải.” Thầy giáo bình tĩnh nói: “Trong nhà em, còn có nhà hàng Tây ở MM đều có hơi thở hắn để lại.”

“Nói vậy thì thầy đã biết em ở cùng Tử Phủ Đế Quân từ trước?” Đản Hoàng Tô không hiểu: “Sao bây giờ thầy mới tìm đến em?”

Đương nhiên Đản Hoàng Tô không phải chờ đợi ông sếp này đến tìm nàng, chỉ đơn giản là không dám tin hắn có thể kiên nhẫn như vậy mà thôi.

“Hôm gọi điện thoại cho em xong tôi mới đến nhà em bỏ thiết bị định vị này
vào ví tiền em.” Thầy giáo siết chặt vật kia trong lòng bàn tay: “Cho
đến khi tôi phát hiện ví tiền của em đột nhiên biết mất, theo đó xuất
hiện ở nhà hàng Tây kia, tiếp tục lần theo thì hai người đã biến mất,
hôm nay là lần đầu tiên kể từ ngày đó thiết bị này mới phát tín hiệu.”

Đản Hoàng Tô nghe xong coi như hiểu đại khái, có thể bởi vì ví tiền không ở không gian giới tử của Tử Phủ Đế Quân thì ở Tử Thần Phủ, cho nên thiết
bị định vị toàn cầu của chủ nghĩa duy vật kia không thể thu phát tín
hiệu cho đến lúc nàng không cẩn thận bước ra khỏi địa giới Tử Thần Phủ,
vì thế nàng thực bất hạnh, nàng bị túm cổ.

Nếu biết vậy nàng chỉ nên rút mấy tờ tiền mặt, Đản Hoàng Tô buồn bực nghĩ.

Sau đó nàng lại phủ định —— nếu biết trước vậy căn bản nàng đừng có thò đầu ra khỏi đây!!!

Thầy giáo xem xem xét xét Đản Hoàng Tô, đột nhiên nói xong chuyện khác: “Tôi đã chấm xong đề tài của em.”

“Cảm ơn sếp, em sẽ tập trung viết luận văn.” Đản Hoàng Tô máy móc trả lời.

“Về với tôi.” Thầy giáo lừa gạt.

“À, không cần đâu ạ.” Đản Hoàng Tô không nghĩ ngợi gì từ chối, nàng biết
chắc hắn đây không chỉ hảo tâm mang nàng trở về nhà dưới nhân gian đâu
à.

“Vậy em muốn viết ở đâu, viết ở Tử Thần Phủ sao?” Thầy giáo nguy nguy hiểm hiểm hỏi dồn.

Dù sao cũng không thể đi theo ngươi!

Đản Hoàng Tô kiên trì tìm lý do: “Đúng vậy, thực ra Tử Thần Phủ cũng đã hiện đại có, có điện, có internet.”

“Nếu nói về điện hay Internet…” Thầy giáo khoanh tay: “Chỗ của tôi cũng rất tốt, em có thể theo tôi về nhà viết.”

Vậy thì khác gì đưa dê vào miệng cọp!

Đản Hoàng Tô vội vàng từ chối: “Sao em lại không biết xấu hổ như vậy.”

Thầy giáo nhíu mày: “Đi Tử Thần Phủ thì em biết xấu hổ!”

Đúng vậy, đi Tử Thần Phủ sao nàng không biết xấu hổ được?

Đản Hoàng Tô ngẩn ngươi, trả lời theo bản năng: “Không giống.”

“Lại là không giống!” Nắm đấm của thầy giáo càng siết chặt, vô cùng đau đớn: “Không nói kiếp trước, cho dù là kiếp này, Tô Tô, tình cảm suốt hai
mươi năm giữa tôi với em còn không bằng Tử Phủ Đế Quân mới quen biết
được vài ngày?”

“Chúng ta không có tình cảm gì.” Đản Hoàng Tô
nhanh chóng trả lời: “Thầy là sếp em, em là sinh viên của thầy, không
hơn, cho nên vẫn khách sáo với nhau là được rồi ạ.”

“Tôi khiến em tổn thương đến mức này?” Thầy giáo lạnh lùng nhìn Đản Hoàng Tô: “Cho nên em phòng bị tôi như vậy!”

Kiếp trước kiếp này thần mã, thiệt đáng ghét!

Đản Hoàng Tô nhìn xa xăm: “Em không biết thầy đang nói về chuyện gì, nếu
thầy không muốn đưa em về Tử Thần Phủ thì thầy cứ về nhà trước, em nghĩ
Tử Phủ Đế Quân sẽ đến đón em về.”

“Không có bất cứ kẻ nào đến đón em được.” Thầy giáo hừ lạnh, giây tiếp theo cảnh vật trước mắt Đản Hoàng Tô thay đôi.

Cái này thì Đản Hoàng Tô biết —— thuấn di.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui