Hồ Ly Truyền Kỳ

Trong lúc Kiến Nguyệt cùng Bạch Tinh còn đang đi gặp Phượng Hoàng Vương, thì các nàng bên này đang phải đấu chọi lại cuộc chiến ác liệt trên sông, lửa đỏ rực trời, tiếng reo dậy đất. Khương Húc Nguyệt bị thương nặng, may nhờ quân cố sống cố chết cứu nàng về.

Khi đó quân Đại Yêu vừa mới tiến đến bờ sông Quy Tiên, vừa mới cắm trại thì đã bị Quan Thuỷ đưa quân đánh úp, khiến ai nấy cũng không kịp trở tay, quân liền hoảng loạn tan tác hết với nhau. Thuyền chiến bị đánh chìm không biết là bao nhiêu, xác hồ ly bị thấm nước trở nên nặng, dần dần chìm xuống đáy sông sâu. Khương Húc Nguyệt tỉnh dậy thấy cảnh tượng này, tinh thần suy sụp, nàng thấy tình thế cấp bách nên buộc phải cho quân liều mạng kéo sang bờ nam để đánh thành An Định, kết quả là thảm bại. Sau một thời gian, nàng lại liều mình tổ chức đợt tấn công thứ hai, lần này nàng cũng tham chiến, kết quả phía địch còn mạnh mẽ hơn cả lần trước, chưa kể còn trúng dậu, hay những sinh vật dưới nước như rong biển đánh chìm thuyền, lần này quân Đại Yêu không những thua mà còn khiến Khương Húc Nguyệt đứng ở cảnh cửu tử nhất sinh.

Sau hai trận đánh này, tinh thần của nàng sa sút đi hẳn, hệt như cái xác không hồn.

"Húc Húc đừng lo lắng, chúng ta vẫn còn cơ hội."

"Ngày mai chúng không đến cướp trại thì Húc Húc mới không tin. Chúng ta lần này thua thảm rồi. Rút quân về nhận tội với Yêu Đế thôi, thà là mất mặt còn hơn là để binh sĩ hy sinh vô nghĩa." Khương Húc Nguyệt mệt mỏi nói.

Bánh Bao chạy về báo tin, nhưng lại không thấy người không ở trong điện, đèn đuốc vẫn sáng trưng, đồ vật bừa bãi. Nó đi khắp cung thành tìm, nhưng vẫn không có tin tức nào, dù là Kiến Nguyệt hay Bạch Tinh, đâm ra hốt hoảng.

Tây Ninh thấy Thái uý gục ngã, đến cả quân lính cũng giảm mất một nửa, còn sống thì cũng thương nặng, người này người kia cụt chân cụt tay, có người ý thức mơ hồ rên rỉ, rồi là không quen khí hậu nên lâm bệnh, kho lương thực dần cạn kiệt. Cả đại quân giờ còn được mấy người cầm đao chiến đấu nữa, quân y đi lại bận rộn không nghỉ giây nào.

Hắn thấy cảnh này đâm sợ hãi, nhân lúc không ai để ý mà trộm thuyền chèo đến quân doanh địch, đến trước thành vẫy cao cờ trắng.

"Tướng quân, ngoài kia có kẻ xin hàng." Quân chạy vào báo tin.

"Lúc này ai thắng ai thua ai cũng rõ, hắn hàng là phải." Quan Thuỷ cười nói.

Nhưng Tào Đình lưỡng lự, nói, "Nói không chừng đây là tên nội gián chúng cài vào để phá hỏng quân ta đấy, Đô đốc đừng vội tin."

Quan Thuỷ cho là phải, gật đầu, "Trước cứ đưa người vào đây."

Tây Ninh được gọi vào, chạy đến quỳ khóc, "Tiểu nhân là người Ưng tộc, nay chúng đến chiếm nước, phải nghe lệnh chúng đi tòng quân, chứ nào có gan quấy rầy Đông Hải Hoàng đế và các đại tướng."

Quan Thuỷ trao thưởng cho hắn, cho uống rượu để hoàn hồn, lại cho ăn uống no nê mới hỏi, "Thế kế hiện nay của Phượng Uy là thế nào?"

"Phượng Uy ốm lắm, không có tâm trạng mà nghĩ kế nữa. Tiểu nhân nghe đêm nay sẽ cho quân nhổ trại rút về Đại Yêu."

Quan Thuỷ cười, hắn đảo mắt, "Làm gì có chuyện để khách chưa đến nói lời từ biệt mà đã đi, ở đây chúng ta không có tục đấy."

Tây Ninh tự khắc hiểu ý của lời này, hắn ớn lạnh rùng mình, trong lòng sinh ra cảm xúc mâu thuẫn, vừa thấy may vì mình đã hàng Đông Hải, vừa áy náy vì mình bỏ rơi chiến hữu.

"Hạ tướng tưởng Đô đốc chỉ định doạ chúng về nước thôi, bây giờ lại muốn diệt sạch sao?"

"Để mấy con hồ ly kia sống ta không yên tâm, ta có thể tha cho binh sĩ, nhưng Lê Khánh Vy và Khương Phượng Uy buộc phải chết."

Khương Húc Nguyệt đang định hạ lệnh nhổ trại rút quân, lại nghe quân báo có kẻ phản bội trộm thuyền đầu hàng địch, nhưng Quan Thuỷ thăm dò mãi mà không moi được tin gì, liền chém đầu. Nàng nghe xong, không biết bắt đầu suy nghĩ gì, nói, "Tào Đình là kẻ đa nghi, nay hộ ta giết giặc phản."

"Nên làm thế nào? E là lòng quân cũng nản, nhiều kẻ bắt đầu tính đi hàng địch." Khánh Vy nói.

Khương Húc Nguyệt ngồi dậy, thì thầm bên tai nàng, Khánh Vy lập tức đi ra ngoài.

"Vốn dĩ ta định cho quân nghỉ ngơi, mai mới đi cướp trại, nhưng có lẽ đêm nay nên đi luôn không?" Quan Thuỷ nói.

"Đô đốc chớ vội, hắn tới đây là vì dụ dỗ quân ta ngay đêm nay đến cướp trại, nhất định là có bẫy, đợi mai trời sáng thì tốt hơn. Chúng ta là người phàm, nhìn đêm không tốt bằng chúng, quân căng thẳng cả ngày, nay không được nghỉ ngơi nữa sẽ làm suy cạn sức lực." Tào Đình can ngăn.

Quan Thuỷ vẫn tỏ ra đắn đo, Tào Đình lại ra sức thuyết phục cả buổi, cuối cùng hắn gật đầu, "Ngươi nói chí phải."

Quan Thuỷ và Tào Đình vì đa nghi mà đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để túm Phượng Uy.

Sáng hôm sau, Quan Thuỷ cho quân chia ra làm bộ binh và thuỷ binh tiến đến cướp trại của Đại Yêu, cho Tào Đình dẫn đầu.

Tào Đình chỉ huy bộ binh, để Lại Quốc Hữu dẫn thuỷ binh. Hắn chia ra ba quân, cho Tiền Phong làm tiên phong, còn mình cầm trung quân, đi cuối là Vương Đức Quân.

Bộ binh đi nhanh hơn thuỷ binh, Tào Đình dẫn quân đến lại không thấy bóng người nào, chỉ có cờ giáo thì vẫn cắm ở đó, đèn đuốc vẫn cháy, hắn giật mình, "Lẽ nào chúng bỏ trại, ngay đêm rút quân."

"Tướng quân, chúng ta làm gì bây giờ?" Tiền Phong đến hỏi.

"Lục soát xung quanh xem, nếu không còn ai thì báo tin cho Lại Đề đốc truy bắt chúng." Tào Đình nói.

Quan Thuỷ nghe tin báo, đâm hối hận, "Lẽ ra ta nên tin hắn, Phượng Uy xem ra đã không còn tâm trí để chiến đấu rồi."

"Báo, tướng quân của thành Hà Tĩnh có nhìn thấy quân Đại Yêu đi ngang qua, đến gửi thư cầu viện binh." Quân vội vào đưa thư.

Quan Thuỷ nghe thế, lập tức đồng ý, cho gửi thêm một nửa quân, "Báo cho Tào Đình dẫn quân tới thành Hà Tĩnh bắt hết đám hồ ly này, dâng đầu chúng cho bệ hạ vui lòng."

Đêm đến, Quan Thuỷ say ngủ, trong mơ thấy một con hồ ly chín đuôi đang há to miệng chuẩn bị nuốt chửng cả kinh thành Thịnh Dương, còn cười khanh khách, chim phượng còn bay ngang qua đầu hắn. Hắn bị ác mộng làm giật mình tỉnh, mồ hôi toát ra, ướt đẫm cả áo. Hắn chạy ra ngoài hỏi quân có tin tức gì mới không, ai nấy đều bảo không.

Quan Thuỷ hai đêm nay đều mất ngủ, đành ra ngoài ngắm trời, thấy đêm nay không sao, mọi thứ tối như hũ nút, ánh đèn chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ, còn lại mọi thứ trông như bị ai đó bịp mắt, đến cả quân gác đi lại trong đêm hắn cũng không nhìn rõ.

Tối đến người cũng không thấy...

Quan Thuỷ bừng tỉnh, cuống cuồng mặc giáp, hét lính mau gọi quân dậy, lính canh tuy không hiểu nhưng cũng làm theo, nào ngờ vừa chạy ra ngoài thì có luồng khói đen xuất hiện tựa như con rắn bò tràn cả vào trong trại, khiến cả hắn và Quan Thuỷ ngẩn người nhìn nó. Con rắn bỗng há ngoác miệng, mắt đột nhiên sáng lên, lửa từ trong đó phun ra.

"Mau tránh." Quan Thuỷ nhanh tay túm tên lính gác, hai người ngã lăn sang một bên.

"Giết." Lúc này có hô gào, Quan Thuỷ biết chuyện chẳng lành, nào ngờ tên lính gác rút kiếm ra, định chém vào người hắn thì trượt mất.

Dương Phùng Vĩ tức giận, thấy mồi ở trước mặt mà còn đánh trượt, Quan Thuỷ lúc này chống trả, nhưng thấy quân chạy rầm rập về đây, đạp Dương Phùng Vĩ ngã xuống, còn mình vội vàng bỏ chạy. Hắn chạy ra ngoài, thấy lính của mình đều gục ở một bên, xác ngổn ngang khắp nơi, gương mặt trông rất bình thản như người đang ngủ.

Dương Phùng Vĩ rất nhanh đã bắt kịp, túm lấy đầu hắn, cả hai giao đấu. Võ nghệ của Quan Thuỷ rất cao siêu, hắn còn tự lập ra môn phái. Dương Phùng Vĩ lần đầu thấy người thường khoẻ như hắn, dần dần đã lộ yếu điểm, phải để các tướng khác tới cứu viện, năm chọi một mới giết được Quan Thuỷ.

Khương Húc Nguyệt thấy quân Đông Hải đều bị giết, lập tức cho quân vào vị trí phòng thủ, thuỷ binh đi cướp thuyền địch, nạp đạn pháo cẩn thận. Lăng Quân không hiểu, hỏi, "Tướng địch đã chết, Thái uý vì sao vẫn phải cẩn thận đến thế?"


"Tướng địch chết, không phải vua địch chết."

Lăng Quân còn chưa kịp nói gì, nào ngờ một viên đạn pháo bắn thẳng vào thành, khiến đất rung chuyển, tường thành đều đổ xuống, ngay sau đó lửa rừng bốc cháy, bọc cả lấy thành.

Tào Đình dẫn quân đến, nhìn thấy Khương Húc Nguyệt liền quát, "Ta biết ngươi lắm mưu, nhất định sẽ không như thế cam chịu rút về."

"Tướng quân quả rất hiểu ta, nhưng ngươi đến muộn mất rồi." Khương Húc Nguyệt lạnh lùng nói, sau đó biến mất trong làn khói, ngay sau đó cả một đoàn quân chạy đến tấn công hắn.

Tào Đình ngơ ngác, lúc này mới hiểu ra chuyện gì, hắn đến chậm mất một bước mất rồi, "Lên, báo thù cho Đô đốc."

Cả thành An Định bốc cháy, khói đen nghi ngút. Trên sông thuyền của Đại Yêu và Đông Hải do Khánh Vy và Lại Quốc Hữu dẫn dắt cũng đang đại chiến, tiếng pháo ở khắp nơi, bước chân rầm rập, chiếu sáng cả một vùng trời tối đen.

Âu Thần Duật thấy phía xa có ánh lửa, dự cảm chẳng lành, nóng lòng muốn dẫn quân đi cứu viện. Thượng tướng là Nguyễn Như Khiêm can, "Tình hình nguy cấp, bệ hạ không nên ra mặt."

Âu Thần Duật đành nhẫn nhịn, để hắn thay mình dẫn quân đi cứu viện.

"Húc Nguyệt, tiếp theo nên làm gì?" Lúc này Yến Thế Huân chạy đến.

"Không kịp rồi." Khương Húc Nguyệt lẩm bẩm.

"Sao cơ?"

"Ta tính lầm rồi, ta cho rằng Tào Đình cứ truy đuổi ta, ít nhiều cũng phải đến nửa đường mới nhận ra, nhưng quân của thành Hà Tĩnh không kịp gửi thư cho hắn, dẫn đến hắn phát hiện ra sớm hơn."

Yến Thế Huân ngơ ngác, "Chẳng phải chúng ta đang dành lợi thế hay sao?"

"Quân hoàng gia của Âu Thần Duật sẽ đến đây sớm thôi, ngươi cứ chuẩn bị đi." Khương Húc Nguyệt nói xong, thúc ngựa đi đâu đó.

Hai bên giao tranh rất lâu, cả người Tào Đình tắm máu đỏ, không biết là máu của mình hay máu người nữa, hắn cảm thấy mình sắp chết rồi, nào ngờ lúc này cổng thành có tiếng hò reo, trống chiêng đủ cả, Nguyễn Như Khiêm rất nhanh đã dẫn quân đến cứu viện, khiến Tào Đình mừng như điên.

Quân đội hoàng gia khác với quân đội thường khác ở chỗ, bọn họ đều sở hữu linh căn, vì vậy ngoài thể lực bền bỉ, còn biết dùng phép linh hoạt, lần này Cửu Vĩ thực sự đụng độ đội quân ngang sức.

Tiếng sấm nổ đùng đùng, cây cối vươn cao mọc thẳng lên trời, nhưng binh sĩ đã kiệt sức nay đột nhiên khoẻ lại. Cố Nghiên Hi thấy tình hình bất ổn, định cho rút quân thì có kẻ đến chặn đánh.

"Tiên Vũ Kỳ nghênh chiến với nữ tướng." Trước mặt cô là một nam nhân đeo mặt nạ, có màu da đen như loài báo đen, trên tay cầm hai thanh trường kiếm.

"Cái gì thế?" Cố Nghiên Hi đổ mồ hôi, đã từ rất lâu rồi cô đã không đấu phép với người khác rồi, đại đa số lần đều là dùng võ, thầm cảm nhận linh lực của người này, thấy hắn không kém mình là bao.

Cố Nghiên Hi lao đến tấn công hắn, nào ngờ da hắn như sắt thép, nhưng lại không phải là hệ kim.

Yến Thế Huân thấy Cố Nghiên Hi bị hắn túm tóc, đập mặt cô xuống đất, cả máu mũi đều chảy ròng ra. Nàng nổi giận, định chạy đến giải vây cho cô, nào ngờ lại bị một kẻ dùng giáp nhọn đẩy mạnh sang một bên, nàng bị ép dính với tường, tường thủng một lỗ, Yến Thế Huân ngã lăn vào trong nhà dân.

Nàng chật vật đứng dậy, thấy trước mắt là một nam nhân cao lớn, ánh mắt lạnh lùng vô cảm nhìn nàng, "Ngươi là Nguyễn Như Khiêm?"

Nguyễn Như Khiêm không nói gì, lao đến tấn công nàng, Yến Thế Huân vội hoá mình thành khói đen bỏ chạy, nhưng lại bị hắn túm chân, quăng mạnh nàng xuống đất. Hắn nhấc chân, đế giày bằng bỗng mọc ra đống gai nhọn, hắn định dẫm vào đầu nàng lại bị nàng né được.

Yến Thế Huân nhịn đau nghiến chặt răng, thì ra hắn cũng giống nàng là ám hệ, hắn liên tục tấn công vào đầu và mặt nàng, làm đầu óc nàng choáng váng.

Nguyễn Như Khiêm siết cổ chân nàng, hắn coi nàng như bao cát đem quăng ném đi khắp nơi, vô tình ném đối phương vào bóng tối, Yến Thế Huân như bắt được vàng mà ẩn mình vào trong bóng đêm.

Nguyễn Như Khiêm có chút kinh ngạc, không ngờ nàng không những biết tận dụng sức mạnh của mình, mà còn có thể hoà mình với bóng tối, hắn cảnh giác ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên có một luồng khí đen lao đến đấm thẳng vào mặt hắn, khiến hàm hắn bị lệch sang một bên. Nguyễn Như Khiêm bị nàng đánh đến bắt đầu thấy đau, tức giận đánh sập ngôi nhà để ánh sáng truyền vào, nhưng đã không thấy người đâu nữa.

Bên này Cố Nghiên Hi đang quyết sống mái với Tiên Vũ Kỳ, cô cuối cùng cũng khiến cho đối phương bị trọng thương. Cố Nghiên Hi từ khi làm gãy mặt nạ của hắn mới nhận ra kẻ này bị bỏng nặng, hoá ra hắn cố luyện tập đến mức miễn dịch với lửa, còn bản thân hắn là mộc hệ.

"Quả là đáng gờm, không ngờ có chuyện mộc không sợ hoả đấy." Cố Nghiên Hi chĩa kiếm vào mặt hắn.

Tiên Vũ Kỳ nheo mắt lại, kiếm của cô không phải kiếm thường, lưỡi kiếm của nó là nhờ linh thú của cô tạo ra, vậy nên cho dù hắn có làm thanh kiếm gãy bao nhiêu lần đi chăng nữa nó cũng sẽ mọc lại.

"Ta nghe nói Cố tướng quân có một con thần thú, vì sao không gọi nó ra đây?"

"Ngươi nghĩ xem vì sao ta lại không gọi nó." Cô vọt về phía hắn, Tiên Vũ Kỳ chỉ dùng một tay đã chặn được hoả kiếm của cô.

"Lo sợ nó quá mạnh, sẽ liên luỵ cả đồng đội? Cố tướng quân, những cảm xúc thừa thãi đó không giúp ích gì cho ngươi đâu."

"Ai cần ngươi dạy đời."

Tiên Vũ Kỳ định xông lên đánh trả, nào ngờ có một luồng khí đen trói lấy hắn, tử vong khí bay ra, cho dù khí khá yếu ớt nhưng có thể ăn mòn được da thịt hắn. Tiên Vũ Kỳ rất nhanh đã ngửi thấy mùi thịt thối, hắn là mộc hệ, so với các hệ khác nhạy cảm với tử khí hơn nhiều.

"Thế Huân."

"Việc xử lý hắn ta phải để cho Nghiên Hi rồi." Yến Thế Huân mỉm cười, cô thấy Nguyễn Như Khiêm đang chạy lại đến đây, liền hiểu ý của nàng.

Nguyễn Như Khiêm định dùng ám hệ của mình để tấn công nàng, nhưng luồng khí vừa ra đã bị lửa sáng chặn lại. Cố Nghiên Hi áp lưng với Yến Thế Huân, chĩa kiếm về phía hắn.

Hai nàng đổi đối thủ, lại thành ra tìm thấy nguyên tố bị mình khắc chế, đâm ra mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn. Tiên Vũ Kỳ bị luồng tử vong khí bóp cổ, cả người đều teo lại, trông như cây củi khô. Mà Nguyễn Như Khiêm bị Cố Nghiên Hi khắc chế, chỉ có thể đấu võ, hắn cơ thể cường tráng to lớn, nhưng cử động vì thế chậm chạp hơn cô, Cố Nghiên Hi rất nhanh đã đập hắn cho ra bã.

"Khốn nạn." Nguyễn Như Khiêm rút súng, chĩa vào mặt Cố Nghiên Hi, chuẩn bị bóp cò thì cô nắm vào nòng súng, làm nòng chệch sang một bên, đạn bắn trúng lính Đông Hải vô tình lướt ngang qua.

"Ngươi —" Hắn trợn to mắt, bị cô đánh bay súng. Bỗng cô giơ hai ngón tay ra, bắt chước hình khẩu súng, "Ngươi làm gì thế?"

"Ta cũng có hoả thương của riêng mình." Dứt lời, đầu ngón tay cô có màu đỏ nung, Nguyễn Như Khiêm vội né sang bên, tia lửa cô bắn ra sượt qua eo hắn, nhiệt nóng làm hắn quằn quại.

Nhưng không phải ai cũng dễ dàng như các nàng, quân Đại Yêu bao gồm người thường đều đang chật vật đối chọi với kẻ địch có sức mạnh hơn mình kia. Một nữ binh bị kẻ thù đóng băng đến không thể cử động, trơ mắt nhìn hắn cầm gai băng lao đến, vội vàng nhắm tịt mắt lại.

Nào ngờ lúc này có luồng sáng chiếu đến, tựa như ban ngày, khiến mọi người bất giác nhắm mắt lại. Khánh Vy đang ở trên thuyền chiến cũng theo bản năng che mắt lại, nàng nghi hoặc quay đầu nhìn vào thành, thấy bên trong hỗn loạn hơn lúc nàng rời đi.


Tên quân lính đang cầm gai băng chợp cảm thấy bụng mình có cảm giác kì lạ, băng trên tay hắn đột nhiên tan chảy, muốn lần nữa triệu hồi băng ra cũng không thể, đâm ra ngơ ngác. Nữ binh thấy hắn mất cảnh giác, liền lợi dụng thời cơ phản công, đạp mạnh vào bụng hắn, rồi lấy thương đâm vào tim.

Những người ở đây bỗng nhiên không thể dùng phép, bao gồm cả Cửu Vĩ và Ưng, đều khó hiểu với nhau. Đến cả Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi đang hăng chiến cũng cảm thấy trong người kì lạ, linh căn của các nàng đã bị nghẹn lại.

"Có người thi triển trận pháp, cắt đứt mối liên hệ giữa linh căn và thiên nhiên." Yến Thế Huân rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.

"Nhưng là ai?" Cố Nghiên Hi có chút bối rối, muốn thi triển phép này thì bản thân phải mạnh đến một mức độ nhất định, nói thẳng là hơn cả những người ở đây. Cô ngẩng đầu lên, thấy trên đỉnh thành có một bạch y nữ tử đang đứng trên đó, miếng vải che mắt bay phất phới trong gió, giữa tay có một quả cầu lơ lửng giống như mặt trăng thu nhỏ.

"Mau, nàng ấy không chịu đựng lâu đâu." Yến Thế Huân nói, hét lớn, "Xông lên."

Nguyễn Như Khiêm gồng cơ, chuẩn bị tinh thần cho một trận tỉ thí võ thuật thì thấy Yến Thế Huân vọt tới bóp cổ hắn, tay nàng có luồng khí đen, "Ngươi vì sao vẫn dùng được linh lực?"

"Bởi vì linh lực của ta không phải đi mượn."

Phía Cố Nghiên Hi, cô không phải gian nan đối phó với Tiên Vũ Kỳ nữa, bởi nhờ ban nãy Yến Thế Huân đã làm hắn gầy sộp đi. Hắn chẳng thể đỡ được vài đòn của cô đã bị đánh gãy tay chân, chỉ có thể nằm ở dưới đất van xin.

Quân Đại Yêu tuy bị cấm phép, nhưng thể lực vẫn vượt trội hơn người thường, lập tức xông lên áp đảo quân địch.

Âu Thần Duật đợi hồi lâu vẫn chưa thấy tin gì, trời lại đột nhiên phát sáng, khiến hắn bắt đầu đứng ngồi không yên, quyết định dẫn quân đến đánh. Trên đường đi bắt gặp quân báo tin đang chạy về.

"Ngươi khóc cái gì?"

"Bẩm Hoàng thượng, Đô đốc, Tổng chỉ huy sứ, Thiếu uý, Tổng đốc Quy Tiên và nhiều Giám quân đều đã hy sinh rồi ạ." Quân báo tin luống cuống, nói xong thì khóc bù lu bù loa.

Khánh Vy cuối cùng cũng giết được Lại Quốc Hữu, ở trên sông thấy một đoàn quân rầm rộ bao vây lấy thành, ai nấy đều được trang bị giáp bạc giáp vàng, nàng thổi tù và báo hiệu, thầm mong có người nghe thấy. Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi nghe thấy tiếng tù và, quay đầu lại thấy ở trước cổng thành có thêm đạo quân đến cứu viện, dở khóc dở cười với nhau.

Khương Húc Nguyệt thấy cả người choáng váng, đứng cũng không vững, đầu óc quay cuồng, mắt thấy một người biến thành hai, rồi ba người. Nàng biết bản thân không thể chống đỡ được nữa, lại thấy quân chi viện của địch đã đến, trước khi ngất còn liếc lên trời.

Đột nhiên linh căn lại được thông trở lại, bắt đầu truyền linh khí đi khắp người. Cố Nghiên Hi theo bản năng ngẩng đầu tìm kiếm Khương Húc Nguyệt, thấy nàng đang lảo đảo ở trên cao, "Thế Huân, mau cứu nàng ấy."

Yến Thế Huân vội vàng hoá thành khí đen chạy đến đỡ nàng, nhưng nàng vừa ôm lấy đối phương, đã bị mũi giáo ở tứ phía bao vây lấy. Hoá ra Tào Đình một mực để ý Khương Húc Nguyệt, thấy thời cơ đã đến, hắn liền kéo quân tới bắt người.

Khánh Vy lúc này cũng vội dẫn quân ít ỏi đến cứu viện, thấy cả thành rực cháy, quân Đại Yêu cũng chẳng còn bao nữa, tiếng la hét thảm thiết ở khắp nơi, khiến đầu óc nàng cũng quay cuồng theo. Khánh Vy tìm kiếm xung quanh cũng không thấy Khương Húc Nguyệt đâu, bắt đầu hoảng loạn chạy quanh, cho đến khi thấy một đám đông ở toà tháp trên cao, ở giữa đám đông là Yến Thế Huân cả người đẫm máu, giữa mặt còn có vết thương lớn, máu và đất lem nhem, nhưng ánh mắt vẫn giữ được sự bình tĩnh cùng lạnh lùng lườm địch, đằng sau nàng là Khương Húc Nguyệt đang bất tỉnh.

"Húc Húc, Thế Huân." Khánh Vy đổ mồ hôi lạnh, quên mất bản thân có bao nhiêu mệt mỏi cùng đau nhức, lao đến giúp các nàng giải vây.

Cố Nghiên Hi đang ở dưới đấu địch, thấy tên địch bị thứ gì đó vồ lấy, điên cuồng tấn công hắn, mừng nói, "Bánh Bao."

Bánh Bao cắn nát người tên lính, hung dữ nhìn những kẻ xung quanh, bọn hắn lần đầu thấy chó ba đầu, đâm sợ hãi.

"Là linh thú của Yêu Đế đấy." Một kẻ hét lên, khiến cả đám hỗn loạn.

Âu Thần Duật nghe thấy hai tiếng Yêu Đế, cả người rùng mình, nắm chặt thanh kiếm, mắt tràn đầy sát khí, hắn chờ đợi nàng từ rất lâu rồi.

"Bánh Bao, các nàng sắp đến sao?"

Bánh Bao đắn đo một lúc, nói, "Ta đi khắp nơi cũng không tìm thấy nàng, không biết là đã đi đâu."

Nét cười của Cố Nghiên Hi lập tức sụp đổ.

Ngay lúc cô đang thất vọng cúi đầu, thấy có ánh lửa hất vào mắt mình cũng không để ý, vì nơi đây đâu đâu chả là lửa, nhưng nghe thấy tiếng hô hét hoảng loạn của mọi người, sau đó Bánh Bao vội nói, "Nghiên Hi, mau nhìn lên trời kìa."

Cố Nghiên Hi khó hiểu, cả người lúc này đều mệt tới cùng cực, lại bị lời của Bánh Bao làm cho uể oải, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó giật mình lùi lại về phía sau. Bầu trời đêm nay sáng trưng, từng đàn chim phượng hoàng bay đến đây. Cố Nghiên Hi dở khóc dở cười, "Lần này xong rồi, còn có Phượng Hoàng tộc tới giúp chúng nữa."

Yến Thế Huân và Khánh Vy đứng ở trên tháp cao nhìn thấy cảnh tượng này, hai bên đều chết sững, ngơ ngác nhìn cánh phượng tung bay giữa trời. Các nàng quay sang nhìn nhau cười, "Lần này chúng ta chết ở đây thật rồi."

Yến Thế Huân khịt mũi, thấy trong miệng toàn vị máu, "Năm đó nói vui, lại thành điềm báo."

Âu Thần Duật ngước nhìn bầu trời, đàn phượng hoàng bay ngang qua đầu, hắn lập tức hoang mang, bởi vì Đông Hải và Kinh Bắc có bao giờ thân thiết đâu, nào có chuyện Kinh Bắc sẽ gửi Phượng Hoàng tộc tới giúp.

Phượng Hoàng tộc hoá thành người, tư thái đẹp đẽ, trên người như được tráng lớp vàng mà toả sáng, đôi cánh kiêu hãnh thu lại như cái khiên, cả người bốc cháy, vẻ mặt kiêu ngạo. Quân Đại Yêu lẫn Đông Hải ngơ ngẩn hết với nhau, đều cho rằng quân cứu viện của đối phương.

"Mau đưa quân Đại Yêu trở về đây." Nào ngờ lúc này có giọng nói vang lên, Cố Nghiên Hi nhận ra thanh âm này, mừng rỡ như điên, mắt lập tức toả sáng.

Kiến Nguyệt ở trên lưng Phượng Hoàng Vương, nó nghe lời nàng nói, lập tức xoè rộng cánh kêu lên một tiếng, quân Phượng Hoàng lập tức xông lên tấn công, dẹp quân Đông Hải sang một bên.

Phượng Hoàng Vương thả các nàng xuống mới hoá thành người, Bạch Tinh gật đầu nói với Kiến Nguyệt, "Mau đi cứu người, ở đây có chúng ta."

Âu Thần Duật ngay lập tức nhận ra Yêu Đế, tức giận xông đến. Kiến Nguyệt phản xạ nhanh nhẹn lấy kiếm chặn hắn lấy, ngạc nhiên nhìn người trước mắt, hắn là đối thủ truyền kiếp của nàng, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Đông Hải Hoàng đế. Hắn so với Đường Vĩnh Long có khí chất vương giả hơn nhiều, ánh mắt càng nghiêm khắc, lại có vẻ tàn bạo vô cảm của sát thủ, chỏm râu của hắn đã có sợi bạc, gương mặt cũng đã hằn vết nhăn, nhưng không thể phá hủy được ngũ quan tuấn tú, ngược lại còn giúp nhấn mạnh tính cách ngang tàn của hắn.

Âu Thần Duật còn chưa kịp làm gì, lập tức có người lao đến túm cổ hắn, đẩy mạnh hắn vào tường, thậm chí còn xuyên thủng mấy căn nhà, cho dù giáp có dày hơn nữa cũng không thể giúp hắn chống đau. Âu Thần Duật cảm giác lưng của mình bỏng rát cực kỳ. Hắn mở to mắt nhìn người trước mặt, bị làn da trắng nhợt của nàng làm cho giật mình, còn có đôi mắt pha màu đỏ máu và xám bạc, Âu Thần Duật nhanh chóng nhận ra đây là Yêu Hậu, bởi ai ai cũng nói tướng mạo nàng khác người, trông giống quỷ yêu.

Bạch Tinh thấy hắn muốn cản đường, lập tức thay Kiến Nguyệt dẹp đường, mũ giáp Âu Thần Duật xuyên vỡ vài bức tường cũng bắt đầu méo. Hắn rơi vào bất tỉnh, nàng mặc kệ hắn, quay đầu nhìn đoàn quân đang chĩa giáo về phía mình.

Khánh Vy và Yến Thế Huân lúc này đang chống chọi lại quân Đông Hải, một bên trông chừng Khương Húc Nguyệt, đột nhiên thấy đằng sau hỗn loạn, tiếng chuông dọa người vang lên, lập tức hiểu chuyện gì, mừng rỡ mà nhìn nhau.

Tào Đình thấy bên dưới hỗn loạn, lại thấy đội hình tan tác, hắn chinh chiến bao nhiêu năm cũng hiểu tình hình bất lợi, lại nghĩ đến đàn phượng hoàng vừa nãy, mồ hôi liền toát ra, nhân lúc không ai để ý mà chạy mất.

Kiến Nguyệt phá thủng vòng vây, khiến quân địch rối loạn bỏ chạy, lúc vừa thấy các nàng liền kinh hãi, nhìn người nào cũng như tắm máu mà trở về, cả người đủ khắp vết thương, "Húc Nguyệt sao rồi?"

"Bệ hạ." Hai nàng mừng rỡ nói, lại bị Kiến Nguyệt xua tay, chạy đến bên Khương Húc Nguyệt, xác định nàng vẫn còn thở mới nói, "Nàng sao thế?"


"Suy kiệt linh lực dẫn đến hôn mê." Khánh Vy nói.

"Để ta đưa nàng về, các ngươi nghỉ ngơi đi." Kiến Nguyệt vòng tay Khương Húc Nguyệt qua cổ mình, đỡ lấy eo nàng, hai người thấy thế, cũng lại giúp đỡ nàng, nào ngờ trước mặt xuất hiện một nữ tử.

Phượng Hoàng Vương đen mặt nhìn Kiến Nguyệt, chỉ vào Khương Húc Nguyệt, "Ngươi còn có những nữ nhân này, nên mới không bỏ ta vào mắt?"

Khánh Vy và Yến Thế Huân ngơ ngác nhìn Kiến Nguyệt, nàng bị chọc tức đến bất lực nói, "Ngươi lúc này còn nói vớ vẩn gì thế, mau cứu người đi."

Phượng Hoàng Vương bĩu môi, hờn dỗi, nhưng cũng nắm lấy cổ tay Húc Nguyệt truyền linh lực. Kiến Nguyệt nhìn luồng sáng đỏ cam từ trong cổ tay nàng truyền vào trong người, sắc mặt của Khương Húc Nguyệt cũng lấy lại vẻ thường ngày.

Chợt Phượng Hoàng Vương mở to mắt, kinh ngạc nhìn người đang bất tỉnh kia, cũng không nói gì nữa, để nàng bay lơ lửng theo mình.

Kiến Nguyệt cùng các nàng đi xuống dưới, Bún Đậu chạy đến trèo lên vai nàng. Kiến Nguyệt thấy xung quanh yên tĩnh, chỉ có quân của mình đang được chữa thương, còn quân Đông Hải đều nằm ngổn ngang bất tỉnh, nàng tự nhiên biết là ai làm.

Bạch Tinh đi từ góc rẽ đi đến, Bánh Bao lon ton chạy theo sau, đuôi vẫy như chong chóng đến cảm giác như sắp bay lên rồi, đi đến trước mặt Kiến Nguyệt, "Không sao chứ?"

"Không, thậm chí còn chẳng phải động tay động chân." Kiến Nguyệt cười nói.

"Rốt cuộc hai ngươi đã đi đâu?" Bánh Bao không kìm được nói, lại quay đầu nhìn Phượng Hoàng tộc đang chữa trị cho đối phương.

Kiến Nguyệt gãi đầu, nàng sau khi thuyết phục được Phượng Hoàng tộc thì nghĩ cưỡi phượng hoàng đến thăm mọi người cũng là ý hay, ai ngờ lúc đến thấy trại bỏ hoang, mà phía trước không xa có thành đang bốc cháy, trên sông toàn xác người.

"Vì sao thấy tình hình nguy cấp không báo tin cho em?" Kiến Nguyệt véo tai Bạch Tinh.

"Chẳng phải ta đưa em đi tìm quân cứu viện rồi đây sao?" Bạch Tinh nhăn nhó.

"Khụ."

Một tiếng ho khan vang lên, khiến mọi người đều đổ dồn sự chú ý về, thấy Âu Thần Duật đang chống người lên tường đi đến đây. Yến Thế Huân và Khánh Vy theo bản năng rút kiếm ra, lại bị Kiến Nguyệt ngăn lại, nàng đi đến trước mặt hắn.

Âu Thần Duật căm tức nhìn nàng, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng chờ hồi lâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, lại chậm rãi mở mắt, thấy Kiến Nguyệt đang đưa tay về phía mình, khiến hắn hoang mang.

"Đông Hải Hoàng đế, ngươi vì hận Cửu Vĩ tộc chúng ta, hay là bởi vì viên ngọc trong truyền thuyết mà không màng đến bách tính, điên cuồng tấn công chúng ta đây?" Kiến Nguyệt lấy ra viên ngọc, giơ ra trước mặt hắn.

Âu Thần Duật nhìn thấy viên ngọc mình luôn khao khát, sửng sốt không nói nên lời, vươn tay muốn chạm vào nó, nhưng Kiến Nguyệt nhanh tay hơn đã giật lại.

Âu Thần Duật kinh ngạc nhìn nàng, cau mày nói, "Muốn giết ta thì mau làm đi."

"Lúc này giết ngươi, ta cũng chỉ là một Hoàng Đế chỉ thích reo rắc chiến tranh. Ngươi dành cả đời chỉ để truy sát Cửu Vĩ tộc, nhưng có bao giờ nghĩ hành động của bản thân có bao nhiêu ích kỷ chưa?"

"Ngươi —" Hắn nghiến răng, "Bớt nhiều lời!"

Kiến Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, chợt nàng nói, "Ta muốn thách ngươi Vương Đấu, ngươi thấy thế nào? Nếu ta thắng, ngươi và Đông Hải sẽ phải hàng theo ta, còn nếu ngươi thắng, viên ngọc trong tay ta sẽ thuộc về ngươi."

Âu Thần Duật trợn to mắt, hắn bật cười mỉa mai, "Nực cười, ngươi lại muốn làm trò gì?"

"Ta không bày trò gì, chỉ có ta và ngươi bước lên trên sàn đấu, ngươi có dám hay không?"

Hắn gằn giọng, cặp mắt vằn tơ máu. Nguyễn Như Khiêm ôm bụng dính máu của mình chạy tới, "Bệ hạ đừng bị chúng dụ, bệ hạ hiện đã tới tuổi, còn bọn Cửu Vĩ lúc này lại là độ tuổi khoẻ nhất. Hơn nữa trận chiến ban nãy đã bào mòn sức lực của bệ hạ, nếu giờ nhận lời thách chiến thì sẽ gặp bất lợi, mong bệ hạ suy xét."

Âu Thần Duật liếc xéo hắn, "Ngươi thấy chúng ta bây giờ còn có cơ hội từ chối sao?"

Nguyễn Như Khiêm nghẹn lời.

Âu Thần Duật nheo mắt nhìn về Kiến Nguyệt, "Yêu Kiến Nguyệt, ngươi có dám hứa, nếu ngươi thua, ngươi sẽ phải rút khỏi đây, và giao Thiên Ngọc cho ta như đã hứa không?"

Kiến Nguyệt gật đầu.

Hắn lườm nàng, xoay người cầm lấy mũ giáp của mình, lại nhặt thanh kiếm lên. Ánh lửa đỏ nóng bức chiếu lên khuôn mặt dính máu của hắn, con ngươi đen sáng rực.

"Nếu như đây là cách để ta giải cứu Đông Hải, vậy thì ta sẽ đặt cược cả mạng sống của mình."

"Bệ hạ..."

Kiến Nguyệt cũng mặc giáp, nàng chỉ đem theo Tiểu Bạc, "Nếu như đánh thắng ngươi là cách dừng cuộc chiến này lại, cứu sống con dân Cửu Vĩ và Đông Hải, vậy thì ta cũng sẽ đặt cả mạng mình vào đây."

Âu Thần Duật thoáng ngạc nhiên, nhanh chóng vào tư thế chuẩn bị rút kiếm, cặp mắt phản chiếu lại gương mặt nghiêm túc của Kiến Nguyệt, "Hừ, giả nhân giả nghĩa."

Hai bên đều không dám manh động, đành lùi lại để nhường trận chiến cho hai vị đế vương. Lửa cháy bập bùng, khói đen che mờ ánh trăng, nét mặt ai cũng căng thẳng.

Âu Thần Duật thét lớn một tiếng, rút kiếm lao về phía Kiến Nguyệt. Lưỡi kiếm đều có ánh vàng của cả hai va vào nhau, tạo ra âm thanh rít tai. Trong ánh lửa nhập nhoè, đường kiếm lúc sáng lúc tối, vang lên liên tục. Âu Thần Duật đã được nhiều cao nhân trong những môn phái khác nhau dạy võ, nhưng hắn chưa từng thấy kiểu kiếm thuật nào như Kiến Nguyệt, đường kiếm của nàng đòi hỏi sự dẻo dai linh hoạt hơn bình thường, trí óc phải nhạy bén, thoạt nhìn thì như không dùng sức, giống như một điệu múa, có lúc còn chẳng thấy kiếm trên tay đâu, đến khi bị chém trúng rồi thì đầu rơi máu chảy.

Âu Thần Duật lướt nhanh qua người nàng, thoạt nhìn thì như hắn chém trượt, nhưng thực chất lợi dụng tâm lý này để gây chủ quan, hắn xoay cổ tay, ngón tay khéo léo quay kiếm ngược về phía sau để đâm lén, chỉ có điều Kiến Nguyệt đã quen với những kiểu dương đông kích tây rồi. Cả quá trình nàng đã rút ra thói quen của Âu Thần Duật, hắn có thói lừa kiếm, động tác dứt khoát tới tạo ra tàn ảnh làm người nhìn lầm, không phân biệt được đâu mới là kiếm thật. Nếu như nàng không có đôi mắt tinh tường, giúp nàng nhìn rõ từng động tác của hắn, e là phải khá lâu nữa nàng mới bắt kịp được.

Nàng lùi về sau, cố tình tạo khoảng cách để hắn không thể dùng chiêu thức đánh lén được. Âu Thần Duật thấy nàng giấu tay ra sau lưng thì nhíu mày, hắn xoay người, chặn Tiểu Bạch không biết từ khi nào đã ở sau lưng hắn. Kiến Nguyệt nhân lúc này bật nhảy, tay đập vào mũ hắn, xem như đã điểm vào huyệt Bách Hội nằm ở đỉnh đầu, làm Âu Thần Duật choáng váng, nàng cầm lấy thanh kiếm của mình, chém ngang qua người hắn, Âu Thần Duật chỉ kịp tránh chứ không kịp đỡ, hắn bảo vệ được cổ của mình, nhưng áo giáp thì bị rạch một đường, hắn lảo đảo lùi về sau.

Quân Đông Hải thấy cảnh này thì nóng ruột không thôi. Nguyễn Như Khiêm hơi đảo mắt, giật nhẹ ngón giữa, cây châm giấu trong giáp áo bay về phía chân Kiến Nguyệt.

Vút. Lưỡi kiếm của nàng đánh bay cây châm làm hắn sửng sốt.

"Không phải đã nói là Vương Đấu sao?"

Âu Thần Duật liếc xéo Nguyễn Như Khiêm, hắn đứng thẳng, "Là do ta không biết dạy người của mình, nên ta sẽ nhường ngươi một đao xem như chuộc tội."

"Bệ hạ!"

"Câm miệng, nếu các ngươi còn dám xen vào, vậy thì đừng xưng là người Đông Hải nữa."

Kiến Nguyệt nhếch khoé môi, nàng lao lên, chém bay mũ giáp của Âu Thần Duật. Hai bên tiếp tục đấu đá, nhưng ai cũng thấy thể lực của Âu Thần Duật bắt đầu tới giới hạn rồi, hắn thở dốc, mồ hôi rịt ra, bỗng tay của hắn run rẩy làm kiếm cầm không vững. Kiến Nguyệt đánh vào cổ tay hắn, chém đứt giáp tay, thanh kiếm trên tay Âu Thần Duật bị hất văng lên cao, nàng bật nhảy, dùng chân đá bay thanh kiếm của hắn cắm vào tường thành.

"A." Âu Thần Duật ngã gục, hai bàn tay vẫn không ngừng run.

"Bệ hạ." Cả đám người vội chạy tới vây quanh hắn.

Âu Thần Duật ngẩng đầu, nhìn Kiến Nguyệt đang chĩa kiếm vào mặt mình. Hắn nghiến răng, "Ngươi dám dùng chiêu trò với ta?"

"Tự bản thân ngươi không kiểm soát được bản thân, uống rượu lại không chú trọng giờ giấc, đến tuổi mắc bệnh run tay lại đổ lỗi cho ta?"


Hắn cúi gằm mặt, hình như vẫn không phục. Kiến Nguyệt lập tức túm cổ hắn, nàng trừng mắt với những kẻ định lao lên hộ giá.

"Ngươi nhìn xem, bao nhiêu người vì bảo vệ đất nước mà gục ngã, bao nhiêu người vì thù cũ mà lặn lội đến đây, lại có những chiến binh hy sinh, thương tật cả đời sau những lần hai bên giao chiến. Âu Thần Duật, không ai dám nói với ngươi, nhưng ta dám, ngươi không phải đang hành nghĩa, ngươi đang ăn cắp quyền làm cha của một nam nhân, tình yêu của một nữ tử, ngươi khiến cho một đứa trẻ trở nên mồ côi, ngươi khiến cho những người già đơn coi sức yếu phải chịu nỗi đau mất con. Ngươi là kẻ ăn cắp sinh mạng của hàng vạn người, so với Đường Vĩnh Long năm đó cũng chẳng thanh cao hơn là bao."

Âu Thần Duật ngẩn người, hắn quét mắt nhìn những người nằm ở dưới đó, những kẻ đang rên rỉ ôm vết thương của mình, lá cờ Đông Hải nhàu nát bị vứt xuống cạnh đốm lửa nhỏ vẫn đang cháy, lính của hắn đã chết, nói chính xác hơn là dân của hắn đã chết, sau những năm dài đằng đẵng kia. Âu Thần Duật bất giác nhói tim lại, vành mắt đỏ bừng, hắn mệt mỏi dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống.

Nàng nói không sai, hắn là tội đồ của đại lục này.

"Chúng ta không nói về thù cũ, càng không nói về trận chiến năm đó nữa, nhưng đã đến lúc khép cuộc chiến này lại rồi."

Lúc này Thái tử của Đông Hải là Âu Quân Thắng kéo quân cứu viện đến, thấy mọi thứ đã đi vào tàn cuộc, khiến hắn ngơ ngác, lại thấy quân Đại Yêu nằm ngổn ngang khắp nơi, bọn họ đều bị thương nặng, nhưng nhìn thấy hắn liền đứng dậy, cầm chặt thanh kiếm. Dương Phùng Vĩ ôm vết thương ở bụng, mắt đăm đăm nhìn hắn, hô, "Hộ giá Yêu Đế."

"Hộ giá Yêu Đế, quyết giết giặc ác." Lăng Quân đứng ở đằng sau nói, quân đồng loạt hô lớn.

Âu Quân Thắng thất kinh, bị tiếng hô dội như tiếng sấm làm cho kinh hãi, hắn thấy mặt ai cũng dính máu, nhưng đôi mắt lại đồng lòng mà rực sáng. Chợt Âu Thần Duật từ đằng sau đi đến, quân Đại Yêu liền chĩa giáo về phía hắn.

"Để hắn đi." Kiến Nguyệt nói, ai nấy cũng lùi lại mở đường cho hắn đi.

"Phụ hoàng." Ẩn Quân Vương nhìn thấy hắn, mừng rỡ chạy lại, "Nhi thần cứu giá chậm trễ, mong phụ hoàng không trách tội."

"Trở về thôi."

"Phụ hoàng?" Âu Quân Thắng kinh ngạc, cho rằng mình nghe lầm.

Âu Thần Duật vỗ vai hắn, máu lập tức dính lên giáp trắng bạc được bảo quản cẩn thận kia, "Trở về thôi, đừng đánh nữa."

"Nhưng..."

Âu Thần Duật nhìn quân lính đang nghệch mặt ở đằng sau, hít sâu một hơi, thanh âm không lớn không nhỏ, đủ để mọi người nghe thấy, "Lệnh của trẫm, toàn bộ lực lượng rút trở về, kết thúc cuộc chiến."

"Tuân mệnh." Quân lính đồng thanh nói, tiếng vọng lên như tiếng trống trời. Cố Nghiên Hi rùng mình, nếu không phải Yêu Đế kịp thời cứu viện, toàn bộ quân Đại Yêu đều phải chôn vùi ở đây.

Âu Quân Thắng ngỡ ngàng, hắn không can tâm, muốn phản đối, nhưng bị phụ hoàng lườm nên đành đè nén nỗi nhục xuống.

"Ngươi bị thương rồi." Cố Nghiên Hi lại gần Yến Thế Huân, kéo tay nàng lên, nhìn lòng bàn tay nàng có vết chém đến lộ cả xương bên trong.

"Nghiên Hi cũng đâu dễ chịu gì." Yến Thế Huân gãi mũi ngại ngùng nói.

Chợt trong người truyền đến cảm giác thoải mái kì lạ, như có ngọn gió lành vừa lướt qua, vết thương ở trên người lập tức khép lại, Cố Nghiên Hi kinh hỉ nhìn khắp người mình, lại nhìn Yến Thế Huân, sau đó mới quay đầu nhìn Bạch Tinh.

"Nếu không có người lại bảo ta vô tâm." Bạch Tinh nói, Kiến Nguyệt ở bên cạnh phì cười.

Quân Đại Yêu đều được Phượng Hoàng tộc đưa trở về tĩnh dưỡng. Khương Húc Nguyệt đang nằm hôn mê, trong mơ thấy cuộc chiến năm đó diễn ra, trước khi nàng mất đi đôi mắt, nàng nhìn thấy phụ thân đang che chở bao bọc cho mình, sau đó tất cả rơi vào bóng đêm vô tận, cho đến khi một nữ hài đến và thắp sáng lại cho nàng.

Đôi mắt nàng không thể khóc nữa, nhưng trong mơ lại thấy mình đang khóc. Khương Húc Nguyệt cảm giác có ai đó đang vuốt nhẹ gương mặt mình, khiến nàng thoải mái vô cùng.

Nàng mơ thấy bản thân đang chìm trong biển lửa, mọi người hỗn loạn mà chạy đông chạy tây, bầu trời mang màu đỏ lửa, người Lạc Hồng hốt hoảng chạy xuyên qua nàng, lại có quân Đại Yêu gục ngã, nàng sợ hãi mà ngẩng đầu lên, thấy quân Nam Đường đang điên cuồng giết người trước mặt, nhưng lát sau lại đổi thành quân Đông Hải, khiến nàng nhức đầu không thôi.

"Húc Nguyệt, nhớ lời cha dặn, chúng ta là phượng hoàng, là ngọn lửa bất diệt, một ngày nào đó sẽ từ tro bụi mà huy hoàng tái sinh."

"Ngươi trông giống tiên nhân mà ta từng đọc qua trong sách."

"Húc Húc, ta nghe nói Phượng Hoàng tộc chỉ xuất hiện ở thời bình, nhưng lại ẩn mình ở thời chiến, không biết trên đời có con phượng nào ngược lại, cùng chúng ta trải qua thời nạn không?"

"Húc Nguyệt thật giống chim phụng hiển thế, uy vũ mà thanh nhã, thiêu rụi vạn vật, lại tựa như ngọn lửa cứu thế."

Khương Húc Nguyệt bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, "Nguy rồi."

Kết quả, thứ nàng thấy là bầu trời sao, ngân hà sắc tím xanh vắt ngang qua như cây cầu, lại có bụi lửa kêu tí tách.

"Ngươi tỉnh rồi à." Kiến Nguyệt ở phía đối diện mỉm cười với nàng.

Khương Húc Nguyệt ngẩn ngơ, quay đầu nhìn xung quanh, thấy Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi đang dựa vào nhau ngủ, còn bản thân mình hình như đang ngồi trên lưng con chim khổng lồ...

Là phượng hoàng.

"Đã xảy ra chuyện gì thế? Chúng ta thắng chưa?"

"Thắng rồi, ngươi có thể nghỉ ngơi."

"Thắng rồi, thật sự đã thắng rồi sao." Môi nàng lẩm bẩm, lơ đễnh nhìn trời sao.

Khánh Vy ngồi ở đằng sau, tuy rằng đã được Bạch Tinh chữa lành nhưng thời gian dài vất vả, thể lực nàng đã cạn kiệt. Nay có cơ hội nghỉ ngơi, mắt nàng díp lại, người ngả nghiêng về phía sau, bất cản rơi khỏi lưng chim.

"Vy Vy!" Kiến Nguyệt hốt hoảng.

Khánh Vy cảm giác mình đang rơi, nàng mở mắt ra thì đúng là như vậy, còn thấy mọi người muốn lao tới đỡ mình. Người nàng mệt mỏi, không còn sức nghĩ nhiều, chỉ nghĩ có khi mạng đã tận, ai ngờ thấy ánh sáng đang bay về phía mình, một cặp cánh như ánh trăng giang rộng rực rỡ giữa trời.

Kiến Nguyệt sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng vô thức kéo tay áo Bạch Tinh, "Chuyện gì thế? Húc Nguyệt vì sao lại mọc cánh?"

Khương Húc Nguyệt vững vàng ôm Khánh Vy, đôi cánh to lớn vỗ mạnh, đưa cả hai bay vút lên trời, vượt qua cả Phượng Hoàng Vương. Dưới ánh trăng, hai nàng giống như đang nhảy múa.

"Húc Húc, vì sao ngươi lại có cánh?"

"Ta không biết, lúc ta nhìn thấy ngươi rơi xuống, ta muốn chạy tới đỡ ngươi nhanh nhất có thể, rồi bỗng nhiên trên lưng ta có một đôi cánh."

Khánh Vy nở nụ cười, nàng bật cười thích thú.

"Húc Húc, về nhà thôi."

"Ừ, về nhà thôi." Dứt lời, cánh phượng vỗ mạnh, trong chớp mắt đã biến mất.

...

Sáo Âm Quỷ đứng ở trên tường thành An Định, một tay chắp ra sau lưng, nhìn đàn chim phượng hoàng đỏ rực ngày càng bay xa.

"Xem ra ngươi cũng có lúc thất bại."

"Hừ, vốn dĩ đang giành phần thắng, nào ngờ cái đứa Khương Húc Nguyệt kia sắp chết tới nơi vẫn có thể lật ngược tình thế, vậy mà bấy lâu nay ta không để ý tới nàng ta. Ta thật mong đợi một ngày nào đó, ta có thể cùng nàng ta chơi một ván cờ, xem bản lĩnh của nàng ta tới đâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận