*Uyên ương trái: ý chỉ đôi lữ có tình ý nhưng cuối cùng không thể cùng nhau đi đến kết cục.
*Trái: ở đây là trái trong trái phiếu, nghĩa là nợ.
Trận chiến đi vào hồi kết, khép lại những năm thù hận. Đông Hải Hoàng đế vì để cầu hoà với Đại Yêu, không thể không đích thân đi gặp Yêu Đế. Người đời nói vương không thể gặp vương, vì thế chuyện này đối với Đông Hải là quốc nhục.
"Đông Hải ta nguyện giao tặng Đại Yêu bốn toà thành trì, bao gồm Ngọc Thành, Bình Định Thành, Kim Dương Thành và Hoàng Ngư Thành để đổi lấy hoà bình trăm năm giữa hai nước."
"Bốn thành? Đông Hải Hoàng đế đang bố thí cho chúng ta đấy à?" Khương Húc Nguyệt lên tiếng, các bá quan Đại Yêu bật cười.
Sắc mặt Âu Thần Duật âm trầm, hắn hơi khom lưng, mà điều này khiến cho cả hai bên đều kinh ngạc. Âu Thần Duật không phải đang khom lưng trước Yêu Đế, mà là trước Khương Thái uý, chẳng khác gì đang tự nhận địa vị mình còn thua cả quan thần dưới trướng Yêu Đế. Song, nghĩ lại cũng thấy cảm động, Âu Thần Duật xem ra vẫn biết thương dân thương nước, không phải hạng nước đổ lá khoai, một cái cúi đầu nói không chừng sẽ đổi lấy bình yên muôn đời cho Đông Hải, vậy nên hôm nay hắn dám từ bỏ sĩ diện cũng có thể xem như là đáng khâm phục.
"Đông Hải ta trải qua chiến tranh liên miên, đất lẫn người sớm không được như xưa. Trước mắt, bốn toà thành là thành ý lớn nhất mà Đông Hải có thể gửi tới Yêu Đế. Đợi tới khi quốc khí khôi phục lại nửa phần, ta, Hoàng đế Đông Hải xin cam đoan mỗi hai năm sẽ sai sứ giả sang cống năm mươi mâm bạc, năm tượng rùa thần bằng vàng, năm mươi cặp vây cá mập và ba trăm tấm vải đều, ngoài ra còn có các báu vật do nghệ nhân bậc nhất Đông Hải chế tác."
Khương Húc Nguyệt mỉm cười, "Chuyện cống nạp hãy khoan bàn tới, ta muốn Đông Hải giao nộp cho Đại Yêu mười tám toà thành, như thế chúng ta sẽ rút binh, trả các ngươi bảy thành."
"Mười tám thành!?" Toàn bộ phía Đông Hải sửng sốt, mắt trợn to.
"Thế nào?"
"Quá nhiều rồi, Đông Hải ta không làm được."
"Nếu vậy thì những nơi mà dấu chân Đại Yêu ta từng giẫm lên là thuộc về ta rồi."
Âu Thần Duật cứng họng.
"Thế này đi." Kiến Nguyệt mỉm cười, "Ta không cần Đông Hải cống cái gì vây cá, ta chỉ cần các ngươi hằng năm cống cho Đại Yêu thóc gạo, binh khí và đặc sản của Đông Hải. Cũng không cần mười tám thành, chỉ lấy bốn thành như ban đầu cũng được."
Hắn vui mừng nhìn nàng.
"Nhưng, đổi lại, dân Đại Yêu được phép tự do ra vào Đông Hải, được phép tự do buôn bán và khai thác tài nguyên của Đông Hải, được phép mua nhà cửa, mua ruộng đất. Đông Hải không được ngăn cản người Đại Yêu, người Đại Yêu không phải tuân theo pháp luật của Đông Hải. Nếu như người Đại Yêu phạm tội, Đông Hải phải đưa người về Đại Yêu và trình bày rõ ràng, nếu hành vi đó bị coi là tội trạng trong pháp luật Đại Yêu thì sẽ do phía Đại Yêu xử tội. Ngoài ra, Đông Hải phải học sách do Đại Yêu viết, phải giao nộp con cháu quý tộc Đông Hải sang Đại Yêu từ lúc bốn tuổi, tới khi đủ ba mươi sẽ được trở về."
Âu Thần Duật chết lặng, hắn đã quá mơ tưởng rồi. Điều kiện có khác gì đang bảo Đông Hải thành một châu của Đại Yêu đâu.
"Hơn nữa, hừm, một núi không thể có hai hổ. Đông Hải đang chịu thiệt, trẫm nghĩ hiện giờ Đông Hải đang ở thế yếu, vậy chi bằng khiêm nhường một chút, xưng vương là được rồi."
"Chuyện này..."
"Âu Hoàng đế cứ suy tính đi, cắt mười tám thành cho Đại Yêu, hoặc bỏ ngai đế, chấp thuận những điều kiện của trẫm."
"..."
Và thế là Đông Hải buộc phải giao nộp mười tám thành trì cùng sông Đông Dương cho Đại Yêu.
"Phụ hoàng, rõ ràng khi đó chúng ta vẫn còn cơ hội thắng, vì sao người lại rút quân?" Âu Quân Thắng tức giận xông thẳng vào điện của hắn la hét.
"Lui ra, trẫm không muốn nói chuyện này nữa."
"Phụ hoàng." Hắn căm tức tới đỏ mắt, lại bị thái giám khuyên nhủ đưa ra ngoài.
Khương Húc Nguyệt đến nay vẫn suy ngẫm lời của Bạch Tinh, nàng hoàn toàn không hiểu ý này, nào ngờ thấy có người đến gõ cửa, cũng tiện thay quản gia tự mình mở cổng.
"Phượng Hoàng Vương?"
Phượng Hoàng Vương nhìn nàng, cũng đi thẳng vào bên trong, ngắm nghía xung quanh mới nói, "Những năm qua ngươi sống thế nào?"
Khương Húc Nguyệt ngơ ngác, "Húc Nguyệt sống rất tốt, Phượng Hoàng Vương vì sao lại hỏi thế?"
"Ta là cô cô của ngươi, lẽ nào không được hỏi?"
Nét mặt của Khương Húc Nguyệt cứng lại, bối rối không hiểu chuyện gì, "Cô cô?"
"Phụ thân ngươi không nói ngươi là dòng dõi vương tộc? Ài, hắn vẫn hận chúng ta đến thế sao."
"Không, nhưng..."
"Húc Nguyệt không hiểu, chúng ta vì sao lại có huyết thống với Phượng Hoàng Vương."
Phượng Hoàng Vương ngạc nhiên nhìn nàng, "Đến cả điều này phụ thân ngươi cũng không nói cho ngươi, hắn đâu?"
"Phụ thân ta đã qua đời từ lúc ta lên bảy."
Phượng Hoàng Vương chấn động, mở to mắt, biểu cảm không thể tin tưởng, tim quặt đau đến không thể thốt lên lời, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại. Nàng cụp mi, ngữ khí buồn bã nói, "Là vì gì?"
"Năm đó quê hương ta bị Nam Đường chiếm đánh, làng ta đồng lòng không chịu theo, thế là quân lính tàn bạo thảm sát cả làng. Nhà ta không kịp chạy trốn, phụ thân vì bảo vệ ta mà qua đời."
Phượng Hoàng Vương cắn môi, áy náy, "Chuyện quan trọng như thế ta lại không biết, để máu mủ của mình trôi dạt nhiều năm, là ta bất cẩn."
"Không sao, nhưng Húc Nguyệt cần một lời giải thích của Phượng Hoàng Vương, Húc Nguyệt rốt cuộc là ai?"
"Phụ thân của Húc Nguyệt là một trong những hoàng tử của Phượng Hoàng tộc?"
Kiến Nguyệt nghe Bạch Tinh nói, ngạc nhiên đến há hốc miệng.
"Tiên Vương năm đó có mười lăm người con, hắn ta là con út, Thập Ngũ hoàng tử."
"Nhưng vì sao lại ở đây?"
"Hắn phải lòng người thường, chỉ là một nữ nô lệ của phú thương nào đó. Khi ấy thấy nàng ấy bị người ta khinh nạt nên cứu giúp, hai người từ đó nảy sinh tình ý, nhưng Phượng Hoàng tộc lâu nay kiêu ngạo, việc sống chung với người phàm đã là việc vấy bẩn huyết thống, huống chi là vương tộc. Khi chúng nhìn thấy nữ nô đều quyết liệt cấm cản đôi uyên ương này, thậm chí ép hắn cưới người khác. Đêm thành hôn, hắn cùng nữ nhân mình yêu thương bỏ chạy khỏi thành, đến tận một ngôi làng hẻo lánh nào đó sinh sống, có điều nữ nô sinh con mà chết yểu, hắn phải tự thân nuôi con."
Kiến Nguyệt xoa cằm, nói, "Vì sao các nàng đều có hoàn cảnh đáng thương đến thế? Người nào cũng mồ côi cha hoặc mẹ, thậm chí cả hai."
"Mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình mà." Bạch Tinh nhướn mày, nói.
Khương Húc Nguyệt ngồi lắng nghe Phượng Hoàng Vương kể lại, mím môi suy nghĩ hồi lâu, Phượng Hoàng Vương thấy nàng im lặng đâm ra có chút bối rối, "Xét cho cùng ngươi là Phượng Chủ của Phượng Hoàng tộc, ta nhất định sẽ tìm cách bù đắp lại quá khứ cho ngươi."
Khương Húc Nguyệt mỉm cười nhạt, lắc đầu, "Húc Nguyệt đối với cuộc sống hiện tại rất hài lòng, Phượng Hoàng Vương không cần lo lắng."
Phượng Hoàng Vương chần trừ, cũng không biết nên nói gì nữa.
"Ngược lại Húc Nguyệt có điều muốn hỏi."
"Ngươi cứ nói."
"Lần này Phượng Hoàng tộc đến giúp Đại Yêu, không biết là vì cớ gì?"
Phượng Hoàng Vương ngạc nhiên, trong đầu cô nương này chỉ một lòng nghĩ việc nước thôi hay sao, cũng hỏi lại nàng, "Ngươi đã nghe về Yêu Đế chưa?"
"Yêu Đế? Đó chẳng phải là —" Khương Húc Nguyệt ngạc nhiên, lại bị đối phương cắt lời.
"Yêu Đế là Đế cai quản trần gian, vua của các ma thần tộc, là bề trên của chúng ta."
Khương Húc Nguyệt ngẩn người, sau đó cũng không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhạt.
"Ta nghe danh của ngươi đã lâu, nói ngươi có tài khống chế cục diện để nó nghiêng về phía mình, người tài như thế, vì sao lại cam chịu làm một chức quan buồn chán?" Phượng Hoàng Vương không giấu giếm, nói thẳng suy nghĩ mình.
"Không phải ai cũng muốn làm vua, cũng không có số làm vua. Yêu Đế xoay chuyển cả vận mệnh của Húc Nguyệt và hàng trăm nghìn người khác, như thế đã đủ để Húc Nguyệt cảm kích rồi." Khương Húc Nguyệt chậm rãi nói.
"Xoay chuyển vận mệnh?" Phượng Hoàng Vương ngơ ngác, lại thấy nàng chỉ im lặng mỉm cười, đành nén thắc mắc trong lòng xuống.
Phượng Hoàng Vương đi thẳng vào trong đại điện để đến gặp Yêu Đế. Kiến Nguyệt thấy nàng thản nhiên xông vào cũng không lấy làm lạ, chỉ vừa xem tấu vừa nói, "Phượng Hoàng Vương có chuyện gì cần tìm trẫm?"
"Ta đang muốn hỏi bệ hạ, hiện giờ chúng ta Phượng Hoàng tộc không còn dính líu đến Kinh Bắc nữa, nên muốn tìm nơi ở mới."
Kiến Nguyệt cười nhạt, "Phượng Hoàng Vương là muốn đến đây phò tá trẫm?"
"Có lẽ thế."
"Vừa hay, đất vùng Ngọc Thành đang thiếu người trông coi, khí hậu ôn hoà hơn ở đây, Phượng Hoàng tộc quả có thể đến đó giúp đỡ bách tính, tiện thay trẫm hộ quốc." Kiến Nguyệt biết một ma thần tộc kiêu ngạo như thế này, còn lâu mới chịu một thân phận nhỏ nhoi, nàng rất hiểu lòng người, nên vẫn giữ ngai vị Phượng Hoàng Vương chứ không coi như là quan thần nào đó, hơn nữa nước đang thiếu nhân lực, nàng chưa tìm được ai đủ năng lực để tới tận đó, vậy nên mượn cơ hội này, nhân danh nghĩa ban đất để phái Phượng Hoàng tộc tới đó thay nàng trị thành.
Năm Thuận Thiên thứ mười, sau cuộc chiến dài đằng đẵng của Đại Yêu và Đông Hải, phía bắc Đông Hải phải chia cắt đất cho Đại Yêu. Đại Yêu thống nhất Ưng Quốc năm xưa trở thành một quận của mình. Đại Yêu có thêm hai quận mới, như thế tổng cộng là mười quận, kinh thành Ưng Quốc đổi thành Ưng thành, còn Ngọc Thành đổi thành Phượng thành.
"Rõ ràng là con chim lửa này lười biếng, nên muốn để em gánh vác việc nặng." Bạch Tinh nói.
"Dù sao có nàng đến giúp, sau này sẽ không có nước nào dám đến lấn chiếm nữa." Kiến Nguyệt cười nói.
"Em không định mở rộng lãnh thổ sao?"
Kiến Nguyệt lắc đầu, "Kinh Bắc có quan hệ hữu hảo với chúng ta, còn chúng ta đã đạt được thoả thuận hoà bình với Đông Hải, chỉ còn các nước ở phía tây nam, nhưng đều là nước nhỏ, hoặc là chư hầu của Đông Hải nên không quá đáng ngại."
"Âu Thần Duật đã chịu thua, nhưng Thái tử thì không đâu." Bạch Tinh cười nói.
"Nếu thì chúng ta sẽ đuổi hắn trở về hòn đảo trước đây mà tổ tiên hắn thuộc về."
"Ái chà, cái gan này ngày càng lớn." Bạch Tinh bật cười, vô cùng hài lòng.
Kiến Nguyệt nắm lấy cằm nàng, nâng lên để nàng đối diện với mình, áo vô tình rơi xuống lộ ra bờ vai trắng nõn, trầm giọng nói, "Không phải là điều người mong đợi nhất sao?"
"Ta tham vọng lớn, một mảnh đất nhỏ này không đủ dung ta đâu." Bạch Tinh nhướn mày đáp, tầm mắt rơi xuống thứ căng tròn kia.
Không rõ Kiến Nguyệt thì thầm gì vào tai nàng, khiến cho Bạch Tinh ngạc nhiên, "Có nữ tử nào ăn nói phóng túng như em sao?"
"Có phóng túng thì cũng chỉ với người, lại đây, chúng ta tâm sự." Kiến Nguyệt nở nụ cười quyến rũ, dắt nàng đi về phía giường.
Mấy ngày sau, Kiến Nguyệt cùng Yêu Mẫu đi dạo bên ngự hoa viên, tình cờ nghe thấy tiếng đàn, nàng nói, "Vì sao tiếng đàn của hoàng tỷ luôn có cảm giác thê lương như đang mong nhớ ai đó?"
Yêu Nhã Trí thở dài, "Nàng vẫn như thế cố chấp, hay là Cửu nhi đến khuyên nhủ nàng từ bỏ đi, nàng luôn yêu quý Cửu nhi, nhất định sẽ chịu lắng nghe."
Kiến Nguyệt chột dạ, nàng đâu biết nàng ấy cố chấp cái gì, nhưng nhớ lại Trưởng công chúa đến nay vẫn một bóng đơn côi, ít nhiều cũng đoán ra, nhưng là ai thì nàng thực không biết.
"Từ mẫu, là ai có thể nắm được trái tim của nàng?"
Yêu Nhã Trí ngạc nhiên, "Uyển nhi chưa từng nói với con?"
Kiến Nguyệt lắc đầu, lần trước nàng từng hỏi, thấy ai không tỏ ra ngạc nhiên nên đoán là chưa từng nói cho Yêu Kiến Nguyệt biết.
Kiến Nguyệt nghe Yêu Nhã Trí nói, có chút giật mình, nàng đã hiểu vì sao...
"Hoàng tỷ."
Yêu Yến Uyển đang ngồi bên hồ, nghe thấy tiếng nàng gọi liền vội vàng đứng lên, "Cung thỉnh Yêu Đế thánh an."
"Hoàng tỷ khách sáo rồi, giữa chúng ta không cần đa lễ." Kiến Nguyệt đỡ nàng ngồi xuống.
"Bệ hạ uống thử trà Kim Diệp xem sao, thần thiếp tự tay tìm giống ở Nam Tây Vực đem về trồng đấy."
Kiến Nguyệt nhìn lá trà có màu vàng kim, nàng lâu nay vẫn giữ liên lạc với Ái Lệ Tây Á, tuy hai nước vẫn chưa thiết lập quan hệ sâu sắc, nhưng tình cảm giữa các nàng có thể xem như tìm được người cùng chí hướng, cùng cảnh ngộ.
Nước nóng vừa gặp lá trà, mùi thơm liền toả ra, nước trà có màu vàng đậm. Kiến Nguyệt nhấp thử một ngụm, có vị ngọt nhẹ. Nàng liếc nhìn cây đàn trên bàn, nói, "Mỗi lần Nguyệt nhi đi qua đây đều nghe tiếng đàn của hoàng tỷ, tiếng đàn rất hay, giúp ta thư giãn sau những lúc mệt mỏi."
Yêu Yến Uyển mỉm cười, "Nếu như thế thật thì tốt, quốc sự nhiều như núi, bệ hạ ắt hẳn cũng sẽ mệt."
Kiến Nguyệt gật đầu, "Có điều, nếu nghe quá lâu, sẽ khiến cho lòng người rơi vào cảnh buồn bã, tựa như đang đứng một mình ở bên bến đò không thuyền, lấy cớ là ngắm trăng, nhưng lại là đợi con thuyền kia cập bến."
Yêu Yến Uyển ngạc nhiên nhìn nàng, mím môi không nói gì.
"Thuyền trôi dạt khắp nơi lại không dám đỗ bến đò này, người trên bến không dám chèo thuyền đi tìm, vì dông bão tuổi trẻ chặn mất đường mà đâm sợ hãi. Cuối cùng người đợi mòn mỏi, thuyền bị sóng nước bào mòn, gỗ có bền mấy cùng cũ đi. Bỏ lỡ cả một đời, chi bằng người cũng nên thôi đợi, biết đâu trong nhà còn có người khác đang đợi mong."
Yêu Yến Uyển suy nghĩ hồi lâu, mới gật nhẹ đầu, "Điều bệ hạ muốn nói, Yến Uyển đã hiểu."
"Hoàng tỷ cũng thừa kế dòng máu thuỷ chung của phụ mẫu nên ta rất hiểu. Sau này có gì vướng bận, cứ đến cùng ta tâm sự, đừng quan tâm nghi lễ phù du kia." Kiến Nguyệt cười nói.
Yêu Yến Uyển cười nhạt, "Thần thiếp cũng muốn đến thỉnh an bệ hạ, nhưng lần nào cũng sợ bản thân vào nhầm lúc, thành ra phá vỡ cuộc vui của bệ hạ."
Kiến Nguyệt nghe đến đây, xấu hổ cười gượng, nàng với Bạch Tinh đã quấn nhau nhiều đến mức người không để tâm cũng biết rồi sao?
Kiến Nguyệt không việc gì, lại bắt đầu lắm miệng với Bạch Tinh, đem toàn bộ chuyện đều kể sạch sẽ, đến cả thường ngày nàng đi đâu làm gì, Bạch Tinh không hỏi cũng tự kể. Nàng kể từng chi tiết chuyện của Trưởng công chúa cho Bạch Tinh nghe, nói xong lại chột dạ, thầm mắng mình nhiều chuyện.
"Vậy thì đáng tiếc quá, chàng tình thiếp ý, một lòng tương tư nhau mà cũng không thành." Bạch Tinh xoa đầu nàng, nói, "Đừng lo, ta đã biết từ rất lâu rồi, khi đó hắn còn là Thái tử đã năm lần bảy lượt cầu phụ hoàng đồng ý nạp nàng làm Thái tử phi, nhưng toàn bị từ chối thẳng thừng."
"Có chuyện gì mà người không biết không? Làm em cảm giác bản thân đang làm trò cười vậy." Kiến Nguyệt lẩm bẩm.
Bạch Tinh đặt cằm lên vai nàng, dỗ dành, "Nhưng chuyện do Nguyệt nhi kể lại khác, ta rất thích nghe."
"Dẻo miệng." Kiến Nguyệt đẩy nàng ra, sau đó lại nhớ ra gì đó, nói, "Vì sao năm đó lại không để hai người tác thành đôi?"
"Địa vị của Cửu Vĩ năm đó với Cửu Vĩ của năm nay là hai chuyện khác nhau. Nếu năm đó Cửu Vĩ tộc được như hiện tại, có lẽ phụ hoàng hắn sẽ đồng ý." Bạch Tinh cười nói.
"Liệu bây giờ còn kịp không?"
"Nàng ấy cô độc đã quen, hắn thì ngày càng lớn tuổi. Bây giờ cho nàng ấy ấm áp ngắn ngủi, sau đó lại mất đi thì nó còn tàn nhẫn hơn đấy."
Kiến Nguyệt mím môi, Bạch Tinh quả nói không sai, để một người quen ỷ lại vào một ai đó rồi đột nhiên rời đi thì rất tàn nhẫn và đáng sợ.
"Nếu như một ngày nào đó người rời xa em thì sẽ là kẻ tàn nhẫn nhất thế gian, lúc đó ngày nào em cũng mắng chửi người." Kiến Nguyệt quay sang chau mày lườm Bạch Tinh.
"Trong đầu em chỉ toàn mấy chuyện gì thế?"
"Nói trước thế."
"Vả lại, e là không kịp rồi."
"Cái gì không kịp?" Kiến Nguyệt khó hiểu, ngồi ngẫm một lúc sau thì trợn to mắt nhìn Bạch Tinh.
Năm Thuận Thiên thứ mười một, sao băng lướt ngang qua kinh thành Phụng An, Hoàng đế Kinh Bắc là Đinh Công Tiễn, hiệu là Đinh Thế Tổ lâm bệnh mà băng hà, hưởng thọ ở tuổi năm mươi bảy.
Tin tức lan truyền đi khắp đại lục, Đại Yêu gửi sứ giả đến chia buồn. Trưởng công chúa Yêu Yến Uyển nghe tin, dây đàn bỗng đứt làm đôi, từng giọt nước mắt thẫm vào trong gỗ đàn.
Sứ giả trở về báo tin, Đinh Thế Tổ trước đó còn có viết di thư đến Trưởng công chúa, Yêu Đế đích thân đến đưa thư cho nàng, Yêu Yến Uyển run rẩy nhận lấy di thư, viết:
"Canh ba bên rượu nồng, ngắm đinh hương,
Một lá một hoa, nhớ thời hoa niên.
Đông phương vạn dặm, cánh chim rẽ,
Cổng thành đóng, én bay về tổ,
Giai kỳ bỏ lỡ, sau thiên hạ cần.
Tình còn chưa dứt, mệnh đã cạn, tơ hồng tàn,
Đông dương lặn rồi, hẹn gặp nàng kiếp sau.
Yến Uyển, đời này điều trẫm tiếc nuối nhất là không thể cưới nàng về làm vợ."
Yêu Yến Uyển nhớ lại năm đó Đinh Công Tiễn mới mười sáu tuổi, khi đó hắn mới là Thái tử, cùng Tiên Hoàng đến thành Cửu Vĩ dự tiệc, hắn thấy Trưởng công chúa tuy đeo mạng che mặt, nhưng đôi mắt cùng tư thái kia đã khiến cho hắn phải ngơ ngẩn, từ ấy đem lòng thương nhớ, nhân lúc không ai để ý mà lén lút chui vào hậu cung để đi gặp nàng lần nữa, nào ngờ đúng lúc hai người đụng mặt nhau, mới biết Trưởng công chúa thấy hắn tuấn tú, anh dạ cũng động lòng. Từ đó Thái tử lần nào cũng lấy cớ đi đến thành Cửu Vĩ, hai người cứ nửa năm gặp một lần, một tháng mới nhận được thư của nhau, nhưng chưa từng nản chí. Cho đến khi Tiên Hoàng muốn nạp Thái tử phi cho hắn, Đinh Công Tiễn cực liệt phản đối, bày tỏ mình chỉ muốn lấy nàng, khiến cho Tiên Hoàng giận đỏ mặt. Tiên Vương thấy nữ nhi mình rơi nước mắt đến cầu xin, cũng mủi lòng đến tận kinh thành thay nữ nhi hỏi ý, nhưng lại bị Tiên Hoàng lâu nay coi thường Cửu Vĩ tộc lạnh mặt từ chối, hắn cho rằng là Cửu Vĩ tộc bày trò dùng sắc dụ dỗ Thái tử, muốn trở thành Hoàng Hậu của Kinh Bắc để tiện nắm thóp quyền lực.
Đinh Công Tiễn muốn bỏ trốn, nhưng lần nào cũng bị người khác phát hiện bắt về, bị ép phải tham dự lễ thành hôn với nữ nhi của một đại tướng, hắn còn tự chuốc say mình để không phải tham gia hôn lễ, nhưng bị Tiên Hoàng sai người đổ nước đá, lại cho đòn roi đến khi chịu tỉnh. Đinh Công Tiễn nhất quyết không chạm vào Thái tử phi, ngày đêm nổi điên, ai lại gần hắn là đánh cho nhừ tử, Yêu Yến Uyển đành phải gửi thư khuyên nhủ hắn, Thái tử không để tâm cơn thịnh nộ của Tiên Hoàng, lén chạy đến thành Cửu Vĩ, nhưng bị nàng từ chối gặp, hết lần này đến lần khác cho đến khi hắn bị bắt về.
"Yến Uyển, sau này ta nhất định sẽ trở lại cưới nàng, đưa nàng làm chính thê của ta." Thái tử tuyệt vọng hét lên một câu.
Về sau, hắn đăng cơ làm Hoàng đế, không thể giống trước đây tự do làm loạn nữa, cũng dần học tính trưởng thành trầm ổn, thấy gia thế của Hoàng Hậu quá quyền lực, phi tần của hắn cũng toàn là con cờ chính trị, lại thấy cảnh hậu cung vì tranh đoạt sủng ái mà kế nào cũng dám bày ra, hắn đâm sợ hãi. Vì để bảo vệ Yêu Yến Uyển, Đinh Công Tiễn đành thể hiện bản thân vô tâm, cũng đã ngừng tỏ vẻ nhớ thương đòi nạp nàng làm thiếp nữa, hắn lúc này không đủ thế lực để phế hậu, càng không nỡ để nàng rơi vào vòng xoáy quyền lực này.
Từ đó trở đi, hai người chưa từng gặp lại nhau, dần quên mất giọng nói, gương mặt của nhau ra sao, chỉ có thể dựa vào tranh vẽ mà tô đậm lại kí ức, càng không biết đối phương đã mọc thêm bao nhiêu sợi tóc bạc, gò má có bao nhiêu tiều tụy.
Nàng gấp gọn bức thư, tới chỗ Kiến Nguyệt. Kiến Nguyệt thấy nàng liền nói, "Khi nào hoàng tỷ muốn đi viếng thì nói ta một tiếng, xe ngựa sẽ có ngay."
Yêu Yến Uyển hơi mím môi, "Có thể không?"
Kiến Nguyệt chớp mắt, nàng gật đầu, "Có thể, vì sao hoàng tỷ lại hỏi như vậy?"
"Tỷ sợ mình tới đó sẽ không đẹp mắt lắm, sẽ làm hoàng gia Kinh Bắc nghĩ nhiều."
"Không đâu, hoàng tỷ tới đó cũng có thể coi như thay Yêu Đế tới viếng, Kinh Bắc nhất định sẽ vui."
Vậy là ngày hôm sau, Yêu Yến Uyến lên xe ngựa, gấp rút tới kinh thành Kinh Bắc. Nàng đứng trước mộ của Đinh Công Tiễn rất lâu, tới khi trời gần tối, cung nhân đi theo sợ nàng sinh bệnh mới khuyên nàng về, lúc này nàng mới phát hiện Tường An Thái Hậu, cũng là chính thê của Đinh Công Tiễn luôn đứng đó nhìn mình.
Tường An Thái Hậu tuy đã đến tuổi, nhưng đôi mắt vẫn sáng và minh mẫn, khí chất hoàng gia khó có ai bì nổi. Bà nhìn Yêu Yến Uyển, đầu hơi cúi xuống, nói, "Chẳng trách vì sao chàng không thể quên được Trưởng công chúa."
Yêu Yến Uyển thoáng ngẩn ra, "Yến Uyển thay Yêu Đế tới viếng Tiên Hoàng, chưa kịp tới gặp Thái Hậu, mong Thái Hậu không giận."
"Ta làm sao dám giận Trưởng công chúa, chàng sẽ trách mắng ta mất."
Nàng cúi đầu, không biết nên trả lời sao.
"Trưởng công chúa đường xa vất vả, trời đã tối, công chúa cùng ta hồi cung nghỉ ngơi. Ta nghe danh công chúa đã lâu, biết công chúa tựa như ngọc quý, tướng mạo khí chất đều phi phàm, cũng sinh lòng ngưỡng mộ, mong được gặp một lần cho biết thế sự. Đáng tiếc, ta lại gặp công chúa vào thời điểm này, Kinh Bắc đang trong quốc tang, không thể dẫn công chúa đi xem kinh thành phồn hoa náo nhiệt."
"Yến Uyển cũng ngưỡng mộ Tường An Thái Hậu từ lâu. Đa tạ Thái Hậu quan tâm."
Hai người tới cung điện của Thái Hậu cùng ngắm hoa sen băng giữa hồ tuyết, hương thơm của trà ngào ngạt bốn phương. Yêu Yến Uyển và Tường An Thái Hậu không có chuyện gì để nói, chỉ hỏi han nhau đôi ba câu chuyện phiếm rồi lại thôi, lắng nghe tiếng đàn do cung nhân đánh.
Tuyết đã đổ, từng hạt tuyết bay phất phơ giữa trời, nhẹ nhàng đậu trên cánh hoa tím, giống như tổ chim màu trắng.
"Chàng là một minh quân, giữa thời buổi loạn thế, chàng vẫn giữ cho nước yên bình, cho trăm họ thoát khỏi nạn binh đao. Chàng cũng được coi là thi sĩ lãng mạn, một tình nhân lý tưởng, có thể thương mãi một nữ tử trong suốt đời mình, nhưng đối với ta, chàng là người lạnh lùng nhẫn tâm nhất thế gian." Tường An Thái Hậu đột nhiên cất tiếng, âm thanh nhẹ nhàng lại tuyệt vọng, yếu ớt biến mất giữa gió tuyết đang gào thét.
Yêu Yến Uyển nhìn Tường An Thái Hậu lại sinh muộn phiền, nàng đột nhiên hy vọng Đinh Công Tiễn lúc còn tại thế hãy quên nàng đi, chân thành yêu thương thê của mình, không phải để chính thê đơn bóng lẻ loi, trơ mắt nhìn trượng phu đang nhìn hoa mẫu đơn mà lại tơ tưởng tới hoa hồng. Nàng cũng ân hận vì bản thân trước đây không quyết đoán, biết rằng tình này không thể vẹn thì nên buông, cũng để Đinh Công Tiễn thôi ôm ấp vọng tưởng, đường ai nấy đi.
Yêu Yến Uyển khi trở về thì đóng cửa suốt nhiều ngày, cuối cùng cũng đến gặp Yêu Đế, xin đi chùa cắt tóc. Yêu Đế tuy đồng ý để nàng đi, nhưng không cho phép ai được động vào sợi tóc của nàng, đợi nàng hồi tâm chuyển ý trở về.
Phượng Hoàng Vương sau khi đến tiễn biệt Đinh Công Tiễn xong lại bay đến kinh thành gặp Yêu Đế, "Cầu xin bệ hạ phê chuẩn, cho Khương Thái uý đi Kinh Bắc bình định quốc gia."
Kiến Nguyệt ngạc nhiên, "Vì sao lại là Thái uý?"
"Thái uý tuy lớn lên là người Đại Nam, nhưng mang dòng máu của Phượng tộc và tộc Kinh. Nay Tiên Hoàng băng hà, các thế lực nổi loạn cướp ngôi, Phượng Hoàng tộc dù không liên can đến Kinh Bắc, nhưng nể tình cũ, vẫn muốn đến giúp Thái tử thuận lợi đăng cơ, bình định quốc gia."
"Kinh Bắc có ơn với Đại Yêu, Tiên Hoàng còn chưa lạnh đã có kẻ dám phản nghịch, quả thực không thể làm ngơ." Kiến Nguyệt gật đầu.
Yêu Đế hạ lệnh, cho Khương Thái uý cùng Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi dẫn quân đến viện trợ Kinh Bắc Thái tử bình quốc.