Hồ Ly Truyền Kỳ


Kiến Nguyệt lúc này còn đang ở đây cãi tay đôi với Bạch Tinh, hoàn toàn không biết trong nửa tháng nay, thế giới dường như rơi vào hỗn loạn.
Sau sự việc của Bạch Thái Sơn, các môn phái cũng bắt đầu sạo sục, các quốc gia cũng bận rộn không kém.

Nghe tin Ma Đế tái thế, các ma thần bảo hộ rơi vào hoang mang, thậm chí còn ra lệnh các quốc gia dưới quyền bảo hộ phải tích trữ lương thực, vũ khí, quân binh luyện tập gắt gao hơn, cho rằng tận thế sắp đến.

Trận chiến giữa Cửu Vĩ tộc và Tam Đại Đế Quốc cũng tạm dừng.

Hồ Vương ở Cửu Vĩ thành cau mày suy nghĩ, tin này rốt cuộc là phúc hay họa của hắn đây.
Trường An phái lại càng bận rộn hơn, mất đi Bạch chưởng môn, khác nào mất đi nền móng của ngôi nhà.

Hai vị trưởng lão còn lại không ai dám lên nhậm chức, đành cầu xin Đế Quân tạm thời tiếp quản, cho đến khi bọn họ tìm được anh tài mới.
Đế Quân vốn không muốn ồn ào, nhưng nhìn thấy sự việc đã như này, lại trách bản thân đường đường cai quản thế giới lại không bảo vệ được một người nhỏ nhoi, có chút áy náy, hơn nữa, cho dù Ma Đế có thực sự nhúng tay vào vụ này không, y vẫn hy vọng nhân loại có thể tự bảo vệ lấy mình, đúng như mong muốn của bề trên, chấp nhận yêu cầu.

Đổi tên che giấu thân phận, đích thân dạy dỗ đệ tử, cố gắng truyền đạt hết tâm tư.

Trường An phái là môn phái nhỏ, nhưng không yếu, ai cũng hy vọng được nhận làm đồ đệ, nay lại nghe chưởng môn mới rất trẻ tuổi, nhưng cũng rất anh dũng, nhiều người cho rằng còn hơn Bạch Thái Sơn thời linh khí dồi dào nhất, cũng tò mò muốn gia nhập môn phái.
"Vậy ngươi nói xem ngươi sẽ mất bao lâu để đưa ta đến thành Trường An." Kiến Nguyệt không quá tin tưởng, cho dù nàng biết đường, cũng phải mất hơn hai tháng.
Bạch Tinh không nói gì, chỉ giơ ngón tay lên, cười cười.
"Tháng?"
Nàng lắc đầu.
"Ngày?"
Bạch Tinh vẫn không nói gì, ý cười đậm hơn, nhưng Kiến Nguyệt cho rằng đây là đáp án chính xác.
"Thật sao? Làm sao có thể." Kiến Nguyệt kinh ngạc, không thể tin tưởng được, ở đời trước, mặc dù đường được khai thông, tốc độ xe cũng rất nhanh, nhưng cũng không thể nhanh đến mức này, huống chi các nàng là đi bộ.
"Ngươi không lừa ta chứ."
"Chưa thử làm sao biết, nếu ta vui vẻ hơn, thậm chí còn đưa người đến nhanh hơn."
"Vậy chúng ta liền đi, trên đường ngươi là muốn thứ gì, ta cũng sẽ tận lực đáp ứng." Kiến Nguyệt kinh hỉ, thầm nghĩ, được làm thần cũng thật tiện.
Bạch Tinh thấy nàng nói thế, lại không nhịn được mà cười, búng trán nàng một cái, "Ngươi vội cái gì, kì chiêu đồ đệ của bọn hắn còn lâu lắm." Con ngươi xám lại nhìn lên cái tai vừa nãy vui mừng còn vểnh lên, bây giờ lại hạ xuống.
"Hoàng huynh ta nói, hắn sẽ nhờ người đưa ta vào, không cần phải tham gia kì chiêu sinh."
Bạch Tinh không kìm được nữa, vươn tay lại vuốt nhẹ cái tai kia, Kiến Nguyệt sửng sốt, vội lấy tay che hai cái tai lại, "Ngươi làm gì thế?"
Bạch Tinh thấy nàng ki bo không cho sờ, thầm bất mãn, làm như mỗi mình ngươi có, "Ngươi có biết Trường An phái đã có chưởng môn mới, nghe nói hắn ta vô cùng nghiêm khắc không?"
"Sao cơ." Kiến Nguyệt nói, nhưng vẫn lấy tay che tai lại, phòng chống bị người chạm vào.
"Huống chi là do Trường An phái cầu tình hắn, ngươi nghĩ hắn sẽ nhắm mắt cho người khác tự do ra vào ư, tên này là một cái đầu gỗ, đã làm thì sẽ tận lực mà làm, sẽ không tiếp nhận mấy chuyện quan hệ nhờ vả đâu.

Hơn nữa, cho dù ngươi tham gia kì chiêu sinh." Bạch Tinh nhìn nàng từ trên xuống dưới, Kiến Nguyệt bản năng lùi lại, thấy nàng phản ứng thế lại khẽ bất mãn, liền nói tiếp, "Với thể chất của Cửu công chúa, chắc chắn sẽ bị đạp ra cửa."
"..." Rõ ràng là cố ý công kích người, nhưng câu này cũng chính xác, nàng đâu biết múa võ, cùng lắm là biết đọc thơ.
"Vậy ta phải làm thế nào, vào được Trường An phái là việc ta phải làm." Kiến Nguyệt buồn bã, thế thì thần tốc đến đó làm gì.

Từ khi xuyên không, nàng cảm thấy bản thân như người thừa thãi.
"Cũng không phải có cách, miễn là..."
"Miễn là?"
"Miễn là ngươi làm ta hài lòng, ta sẽ giúp ngươi toàn bộ quá trình." Bạch Tinh nở nụ cười thân thiện.
"Sao ngươi cứ mở miệng là đòi ta nịnh ngươi thế." Kiến Nguyệt thở dài, hoàn toàn không hiểu cô nương này, nhưng cũng có phần tín nhiệm nàng, "Được rồi, nếu ngươi giúp ta, ta cũng sẽ tận lực mà đáp ứng nhu cầu của ngươi."
Bạch Tinh liền vươn tay xoa nhẹ đầu nàng, "Việc đầu tiên, ngươi phải cho ta chạm vào tai ngươi."
"Việc thứ hai, ngươi có lẽ sẽ phải ở lại đây trong vòng bốn tháng trước khi kì chiêu sinh bắt đầu."
Kiến Nguyệt lặng im không nói, đôi mắt hoa anh đỏ kia như mất đi ánh sáng, mình phải ở cạnh thần kinh cô nương này những bốn tháng.
"Thế nào?"
"Chân ta không cử động được, còn có đáp án khác sao."
"Dù sao cũng là chuyện có lợi cho ngươi mà." Bạch Tinh cười cười, tiện giải ấn cho nàng.
Việc đầu tiên Kiến Nguyệt làm khi được tự do là, chạy đi xử lý nhu cầu cá nhân.
Trong lúc Kiến Nguyệt đi giải quyết, Bạch Tinh thấy bên ngoài có động tĩnh, liền đứng dậy đi ra cửa động, "Xong rồi à."
Trước mặt nàng là mấy con khỉ cái đang cầm y phục nhún nhảy, còn hú hú vài cái, Bạch Tinh cầm y phục lên, xem xét một phen, "Không tệ, các ngươi đi trước đi." Bọn khỉ cái nghe thế cũng không lề mề, đu bám lên cây đi mất.
"Thứ gì đó?" Kiến Nguyệt trở ra, nàng phát hiện hang động này rất lớn, có rất nhiều ngách, trông giống như tổ kiến.
"Y phục của ngươi.

Muốn đi tắm bảo ta, ta giúp ngươi chuẩn bị, tiện thử xem có vừa không."
Kiến Nguyệt nhận lấy bộ y phục, là bạch y, vuốt thử lấy vải, không tệ, đường chỉ tuy không thể so bằng y phục nàng, nhưng còn hơn là không có, "Đa tạ rồi."
"Là ta bảo mấy con khỉ may cho ngươi, ngươi khi nào cho chúng nó mấy loại quả là được."
"Khỉ?" Kiến Nguyệt hoàn toàn không nghĩ đến, nàng chỉ thấy khỉ vẽ tranh làm toán, chưa thấy có loài động vật nào thêu thùa cả, vì đòi hỏi sự linh hoạt và độ khéo của bàn tay.
"Ngươi muốn đi tắm không? Tranh thủ nắng còn lên, nếu không buổi đêm sương xuống, bị cảm lạnh cũng đừng kêu." Bạch Tinh không để tâm đến vẻ king ngạc của nàng, nhìn ra bên ngoài, thấy ánh chiều đang phủ lên vòm cây, có con sâu đang gặp cái lá, sau đó bị thiên địch của nó câu đi.
Kiến Nguyệt nhìn nhìn người, y phục đã sớm được thay, có lẽ là Bạch Tinh giúp, nhưng đã mặc lâu ngày, có chút bốc mùi, cũng cảm thấy xấu hổ, con gái luôn để ý đến mùi hương trên người, đồng ý với nàng, "Được."
"Đi theo ta, sau núi có hồ nước nóng."
Hai người một trước một sau, Bạch Tinh đưa hai tay đằng sau thong dong đi đằng trước, Kiến Nguyệt vui vẻ vừa đi vừa ngắm cảnh vật, cảm thấy vui thích không thôi, lần trước đi là vì đứng ở nơi thấp, nhìn rừng cây khủng lồ có chút đáng sợ, giờ nàng lại đứng ở nơi cao, tầm nhìn cũng thoáng đãng hơn.
Nhìn hàng cây xanh thắm, ánh nắng bao phủ lên những vòm lá xanh, lại nhìn những ngọn đồi yên bình nằm ở đằng xa, mùi thơm của gỗ hòa vào mùi hương của cỏ tươi, phả lên chóp mũi của Kiến Nguyệt, mang lại cảm giác bình yên khó tả.

Trời xanh mây trắng, Kiến Nguyệt dường như nghe thấy cười đùa của đứa trẻ phất phảng bên tai, là âm thanh vô tư của nàng ngày còn ấu thơ, vào mùa hè năm ấy đi cùng cha ra bên bờ sông thả diều.

Nàng thầm ngưỡng mộ Bạch Tinh, đời trước hay đến đời này, nàng đều tha thiết được sống một kiếp bình an, nhàn nhã, tránh xa thị phi hồng trần.
"Một mai, một cuốc, một cần câu
Thơ thẩn dầu ai vui thú nào
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn, người đến chốn lao xao
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao
Rượu, đến gốc cây, ta sẽ uống
Nhìn xem phú quý, tựa chiêm bao.*"
Đằng tít xa còn có một quả núi mờ nhạt, trông như bị thứ gì đó tách làm đôi.
"Nơi này không còn ai khác ngoài ngươi sao?" Kiến Nguyệt tò mò, ở đây quả thật rất thích, mặc dù cũng sẽ có lúc cảm thấy tịch mịch.
"Còn có một người nữa, nhưng người không hay ở, thường xuyên du ngoạn, nên cũng có thể coi là như thế." Bạch Tinh không quay lại, vẫn tiếp tục đi, nhìn nàng một thân hắc y gầy gò, gió đung đưa mái tóc dài kia, tán loạn vài sợi tóc bạc, Kiến Nguyệt lần đầu cảm thấy, nàng cũng sẽ cảm thấy cô đơn đi?
"Đó là bằng hữu ngươi sao?"
Bạch Tinh nghe câu hỏi này, bước chân bỗng dừng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục đi, khẽ cười nói, "Có lẽ thế."
"Chúng ta đến." Bạch Tinh nói, chỉ vào trong hàng tre, Kiến Nguyệt nhìn thấy một con đường nhỏ, liền đi vào trước, rất nhanh nàng cảm thấy nhiệt độ ở đây so với bên ngoài có chút nóng, quả nhiên, nàng không lừa mình.

Một cái dục trì xuất hiện, hơi nóng ẩm nghi ngút bốc lên, bên bờ còn có mấy tảng đá lớn bao quanh lấy hồ, nước ở trong trong vô cùng.
"Vì sao ở đây lại có hồ nước nóng? Lẽ nào có núi lửa gần đây."
"Không, là ta tự làm một cái, nước ở trong đều được bỏ thảo dược, giúp kinh mạch được thông, lại giúp da dẻ mịn màng hơn.

Ngươi từ từ ngâm, để tinh chất ngấm vào trong người, vết thương trên người sẽ lành nhanh hơn."
"Yên tâm, sẽ không ai nhìn ngươi." Để lại câu này, cũng xoay người đi ra ngoài.
Kiến Nguyệt nhìn bóng lưng nàng, khẽ cảm động, người này tuy là hay mở miệng trêu chọc nàng, nhưng vẫn là người ôn nhu.

Kiến Nguyệt cũng kéo đai lưng ra, cởi y phục xuống.

Lúc này mới phát hiện trên người có rất nhiều vết thương lớn, nhưng đều đã đóng vẩy, thậm chí còn có vết thương còn đang mọc thịt mới, hồng hồng.
Vô thức lấy tay chạm lên trán, phát hiện vết rách đã không còn, thậm chí cũng không còn sẹo nữa.
Chạm nhẹ chân xuống nước, mặt nước yên ả bị lay động đến xuất hiện những con sóng lăn tăn, lan rộng ra cả hồ, vỗ lên cánh hoa hồng dập dềnh.

Kiến Nguyệt nhìn mặt hồ trong sáng như gương, phản chiếu lại bóng hình mình, nước có chút nóng, ngược lại rất phù hợp để ngâm hơi.

Nàng ngâm cả người xuống, nước nóng liền thấm vào trong da thịt, cảm nhận thấy từng đoạn cơ đều đang thả lỏng, thoải mái vô cùng.
Kiến Nguyệt thư thái nhắm mắt tĩnh dưỡng một lúc, thấy làn da đều hồng hào, bỗng nghe thấy có tiếng sáo trúc cất lên từ đâu đó, hình như là do Bạc Tinh.

Nàng tập trung lắng nghe, tiếng sáo du dương nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo nỗi buồn man mác, là người thổi sáo đang có tâm sự? Quay đầu nhìn ra đằng sau, thấy mặt trời đang bắt đầu lặn, tà dương xuyên qua rừng trúc, mờ nhạt chạm tới hàng mi dài của mỹ nhân.
Ngâm mình một hồi, Kiến Nguyệt mới đứng dậy.

Nàng lấy y phục mà Bạch Tinh đưa cho, lúc này mới phát hiện, tuy bộ y phục này có nét tương đồng với y phục của người phương Bắc mà nàng gặp qua, nhưng lại có điểm khác biệt rõ rệt là váy trong dài hơn váy ngoài, Bạch Tinh có nói qua, đây còn được gọi là áo giao lĩnh.

Nàng nếu như nhớ không nhầm, người Thăng Long cũng có bộ trang phục áo dài, đơn giản hơn áo giao lĩnh, nhưng vẫn có một vài nét tương đồng đặc trưng.
Nàng cảm thấy thế giới này có nhiều điểm tương tự với thế giới mình.
Lúc nàng đi ra, thấy bầu trời cũng đã nhuộm sắc đỏ cam, chiếu lên cả Bạch Tinh đang ngồi quay lưng trên tảng đá yên lặng ngắm hoàng hôn, cũng không thổi sáo nữa.

Nghe thấy tiếng bước chân của Kiến Nguyệt, Bạch Tinh liền quay đầu về phía nàng, "Ngươi đói chưa?"
Kiến Nguyệt nghĩ nghĩ, "Cũng hơi hơi, để ngươi chờ lâu rồi."
"Không sao.

Ngươi muốn ăn gì?"
Kiến Nguyệt lắc đầu, biểu thị cho gì ăn nấy, tiến về phía Bạch Tinh, cũng nhìn về nơi mặt trời đang lặn, "Tiếng sáo vừa nãy là do ngươi thổi sao?"
"Đúng thế, cho những đàn chim di cư nghe thấy, dẫn chúng nó biết đường về nhà."
Kiến Nguyệt nhìn Bạch Tinh, câu nói này cũng quá đa cảm rồi, "Có điều tiếng sáo có chút buồn."
Bạch Tinh cười nhẹ, đôi mắt xám nhiễm sắc hoàng hôn quấn lấy gương mặt nàng, "Tiếng sáo thường như thế.

Đi thôi, để ta xem mấy con sói sẽ đem thịt gì để ở trước động rồi làm cho ngươi ăn."
Trời dần trở tối, bầu trời chuyển sang màu tím đen, cảnh vật dần mơ hồ, hai người lần này lại đi song song, Kiến Nguyệt mới đầu còn lo lắng trời tối sẽ không nhìn rõ đường, lại phát hiện ra mắt Cửu Vĩ nhìn ban đêm cũng rất tốt.

Nhưng khi đi trên dọc đường, lại phát hiện đường rất sáng, bên cạnh có những bụi hoa đang phát ra ánh sáng xanh, tò mò không thôi, "Đây là hoa gì thế? Ta chưa bao giờ nhìn thấy bông hoa nào thế này."
Bạch Tinh nhìn theo hướng nàng, "Ta gọi nó là hoa đom đóm, ngươi thích sao?"
"Rất đẹp."
"Vậy thì ngắm nó nhiều một chút, dù sao sáng mai nó cũng sẽ tàn."
Kiến Nguyệt kinh ngạc quay sang nhìn nàng, "Thật sao?"
"Thật, sau đó sẽ rơi hạt hoa xuống, trong vòng nửa ngày sẽ mọc mầm mới, lại mất thêm nửa ngày nữa là trưởng thành.

Hoa đom đóm chỉ có thể sống được một ngày mà thôi."
Kiến Nguyệt nghe Bạch Tinh nói thế, có chút buồn bã, sinh mệnh của nó ngắn ngủi vậy thôi à.
"Có điều." Bạch Tinh bước đến bên cạnh nàng, cúi người chạm nhẹ vào bông hoa, "Nó lại khiến cho mỹ nhân cũng phải dừng bước để thưởng thức vẻ đẹp của nó, cũng là rất đáng rồi."
Kiến Nguyệt nhìn góc mặt của nàng, trái tim trật mất một nhịp.
*Trích thơ Nhàn của Nguyễn Bỉnh Khiêm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui