Hôm nay La Bạc Hồ đi đón Chu Thích Tử.
Chu Thích Tử ăn mười ngày cải trắng bánh bột bắp, ra tù rồi ngay cả xương quai hàm cũng trở nên rõ ràng thon gọn lại.
"Chu tổng, bây giờ ngài muốn về nhà hay có sắp xếp gì khác?"
La Bạc Hồ hít hít cái mũi, chắc chắn Chu Thích Tử ở trong đó không thèm tắm rửa.
Cả người hôi rình, quả thực chính là một cái móng heo thúi, càng bóng nhẫy đầy mỡ.
"Mang tôi đi gặp Tiêu Giác Tê".
Chu Thích Tử hồn nhiên không phát giác bản thân bốc mùi.
Vuốt vuốt tóc, thở dài nói: "Không gặp được tôi, chắc chắn em ấy ăn không ngon ngủ không yên".
"Ò".
La Bạc Hồ thở dài kêu tài xế mở hệ thống thông gió ra, sau đó dặn dò nói: "Trước khi Chu tổng về nhà muốn gặp Tiêu tiên sinh, chạy đến công ty đi".
Tài xế đưa cho La Bạc Hồ một cái khẩu trang, vô cùng nghiêm túc vỗ vỗ tay:
"Chu tổng thật là tình chắc hơn vàng ọe...!"
Ông đừng tưởng ông để chữ ọe cuối cùng, tui sẽ không biết ông bị xông đến ói ra nha ông chú!
La Bạc Hồ đè chặt thanh nẹp mũi trên khẩu trang.
Nhìn gió nổi lên ngoài cửa sổ, đáy mắt dần thấm ướt nước mắt.
Đm, cay mắt vl.
___________
Cho dù Mật Hạo là nhà giàu số một của tỉnh suốt 5 năm, đây cũng là lần đầu anh nhìn thấy cái gì gọi là khí tràng Vương bá hóa thành thật thể.
Phạm vi 5 mét xung quanh Chu Thích Tử không một ai dám đến gần, La Bạc Hồ chẳng sợ đi theo phía sau cách 7 - 8 mét khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, vừa nhìn liền biết là bị kinh sợ đến nội thương.
"Mật Tổng, hôm nay Chu mỗ tôi không mời tự đến là vì để gặp mặt người yêu tôi -- Tiêu Giác Tê".
Chu Thích Tử nhìn người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế sắc mặt tái xanh, thần sắc đen tối, thậm chí hình như còn trượt ghế lùi lùi về sau một mét, mặt lộ vẻ đắc ý, "Không biết Mật tổng có tiện hay không?"
Mật Hạo nhướng mày, bị mùi hôi xuyên tim của hắn xông đến đau mắt, hết chỗ lui về sau, chỉ có thể nín thở.
Tui rất muốn chạy trốn, nhưng lại chạy không thoát! (*)
Mật Hạo che mặt, gật đầu nói: "Ừ!."
Anh duỗi tay click mở điện thoại nội bộ, nhanh chóng nói: "Để Tiêu Giác Tê tan tầm ngay bây giờ đi theo Chu Tổng, mau!"
"Hừ".
Chu tổng hất hất tóc, phảng phất có bông tuyết bay xuống, "Cảm tạ Mật tổng đã nể mặt tôi, để bồi thường, Tiểu La tháng này cậu qua bên Mật tổng làm việc thay em ấy đi, tôi cho cậu gấp bốn lần tiền lương".
Loại chuyện há mồm đớp được món ngon thế này thật sự có thể sao?
La Bạc Hồ bối rối, sau đó nhìn một bóng người nhảy ra từ văn phòng tổng giám đốc, sà vào vòng tay của Chu Thích Tử.
Không hề báo trước, cả hai bắt đầu điên cuồng hôn lưỡi.
La Bạc Hồ cùng Mật Hạo nín thở hai mặt nhìn nhau, nhất thời đồng loạt há hốc mồm.
Với cái hầm biogas này mà cũng gặm được nổi nữa hả?
La Bạc Hồ lại sắp bị huân khóc, cậu đỏ mắt chạy từ cửa đến ghế bên cạnh Mật tổng, cùng nhau tụm ở lỗ thông gió góc tường.
"Làm sao bây giờ đây Mật tổng?"
"Đừng sợ", Mật tổng vỗ vỗ bờ vai gầy gò của nhóc đáng thương, lấy ra di động kết nối với loa bluetooth 3D trong văn phòng.
【Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm bát nhã ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách.
Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị.】(**)
Phạn Âm tấu vang, gột rửa hết thảy ghê tởm thế gian.
"Cậu nhìn đi."
Mật tổng chỉ chỉ cái móng heo dưới háng của Chu tổng đã rút quân lặng lẽ.
"Chẳng còn loại dục vọng thế tục này"
Love and peach.
Chú thích:
(*) Câu hát trong bài hát Trốn - Hầu Húc (逃 - 侯旭)
(**) Là Bài "Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh", bản Hán Việt..