"Rõ như ban ngày lanh lảnh càn khôn!"
Mật Hạo vừa ngồi lên xe đạp, liền nghe thấy tiếng la của Tiêu Giác Tê truyền đến từ sau hẻm nhỏ.
Anh dừng một chút, không khỏi tưởng này chắc lại là trò tình thú gì mới.
Tóm lại Tiêu Giác Tê và Chu Thích Tử hai người này đều không bình thường, có thể tránh xa thì cứ tránh.
Vì thế, Mật Hạo cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ Tiêu Giác Tê đi khỏi trước.
Nhưng anh chờ đợi, lại không gặp Tiêu Giác Tê, mà nhìn đến một chiếc Minibus đời cũ, rèm che kín cửa sổ vọt ra đầu hẻm, còn giấu đầu lòi đuôi mà dùng một miếng gỗ mục che một nửa biển số xe.
Vừa nhìn thấy đã biết có vấn đề!
Mật Hạo cau mày quay đầu lại nhìn nhìn đầu hẻm, vắng tanh vắng ngắt, một chút hơi người cũng không có.
Anh đạp xe vào hẻm nhỏ, trong hẻm càng không có bóng ai.
Con hẻm này ở sau tường vây phía cửa sau của tập đoàn Phú Hào, không có nhà dân, nhưng cách trạm xe buýt gần hơn so với đi từ cửa trước, nên có rất nhiều nhân viên tan tầm đi đường tắt này cho gần.
Mật Hạo vừa đạp xe vừa dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn con hẻm hôm nay trống trải lạ lùng, bánh xe trước đột nhiên cộm đến cái gì đó, anh xuống xe nhìn, lập tức thay đổi sắc mặt.
Trên mặt đất là thẻ tên của La Bạc Hồ, mới mười phút trước còn treo trên áo khoác của tên nhóc ấy.
Mật Hạo lấy di động trong túi ra bấm một dãy số.
"Phòng bảo vệ điều chỉnh video theo dõi của camera số 8 ở ngoài cửa trong nửa tiếng trước, chuẩn bị báo án.
"
Dám kiếm chuyện ngay dưới tầm mắt anh, tưởng anh chết rồi à?
Chú thích:
Minibus (xe bánh mì) đời cũ thì chắc cũ tầm chừng này ????
.