Đột nhiên gặp lại bạn chơi từ nhỏ là cảm giác gì?
Là vô cùng xấu hổ.
Đặc biệt là khi người ta còn gọi nickname lúc nhỏ của mình, càng xấu hổ.
“Anh Cà Rốt! Anh còn nhớ em không?”
Omega lúc nãy còn văn nhã dịu hiền trước mặt Mật Hạo, hiện tại hoạt bát hú hồn.
“Đã lâu không gặp nha, Chiếu Chiếu.
” La Bạc Hồ gật đầu chào hỏi.
Vị này Triệu công tử Triệu gia, tên đầy đủ là Triệu Dao Tĩnh, nhũ danh là Chiếu Chiếu, nhỏ hơn La Bạc Hồ 5 tuổi, trước kia là hàng xóm của cậu, ở cùng một khu nhà.
Triệu tiểu công tử tự có chủ ý của mình, không thích chơi cùng mấy đứa bạn cùng lứa tuổi, chỉ thích đi theo mấy anh lớn như sâu bám đuôi.
Đối với anh Cà Rốt tính tình siêu tốt thích 100 điểm.
Trước đây nhà La Bạc Hồ xảy ra chuyện, bán biệt thự dọn đi, cậu còn thương tâm ở nhà khóc một hồi, ôm ống heo nhỏ chứa tiền tiết kiệm muốn giúp anh Cà Rốt, vì bạn không tiếc mạng.
“Nhiều năm như vậy, anh cũng không liên hệ với em lần nào cả!” Triệu công tử vô cùng tức giận, lại vẫn lưu luyến không rời giữ chặt tay La Bạc Hồ không buông, “Hiện tại thế nào, hai bác vẫn khỏe chứ? Anh đưa cách liên lạc ra đây, nếu đang gấp, em cho anh mượn 80 vạn ứng phó trước.
”
“Không cần không cần.
” La Bạc Hồ xua xua tay, “Bây giờ khá hơn nhiều rồi, người trong nhà vẫn tốt, không thành vấn đề! bình an vô sự.
”
Cậu liếc mắt nhìn về phía Mật Hạo trầm mặc làm phông nền.
“Cậu còn có bạn ở đây, anh không làm chậm trễ hai người hẹn hò nữa.
” La Bạc Hồ muốn bỏ chạy, “Anh đi trước đây! Ui!”
“Còn giả vờ không quen biết với tôi?” Mật Hạo xách cổ áo La Bạc Hồ kéo lại, “Sao, nói cho người ta biết quen biết tôi mất mặt lắm à?”
Tự nhiên bùng lên một ngọn lửa không tên.
Nắm mầm Cà Rốt.
.