Hổ Nô

Cưỡi ngựa chạy đi được mười ngày, hai người họ rốt cuộc cũng bước chân lên giải đất thuộc về tộc người Hổ cư trụ. Nhìn từ đằng xa, một dãy tường vây được xây bằng những tảng nham thạch màu xám, sừng sững giữa màn trời tuyết trắng mênh mông, vô cùng bắt mắt.

Cưỡi ngựa đi qua cầu đá bắt ngang con sông bảo vệ thành, bước vào trong tường vây, người trong bảo đã nghe tin, đứng xa nghênh đón, đưa hai người vào trong bảo. Khi Hạ Ngọc Ngôn được Thác Bạt Hổ Hồn ôm vào trong bảo thì trong lòng khó tránh khỏi sự kinh ngạc vì sự bề thế tại đây. Thác Bạt Hổ Hồn không để ý đến dòng người nghênh đón, chỉ ôm lấy Hạ Ngọc Ngôn đi thẳng một đường đến chiếc bàn màu tím vàng kim ở tận cùng đại sảnh. Dưới bàn có an bài một cái ghế bành bằng gỗ mun, sau lưng đặt vài cái gối mềm màu bạc viền hoa. Thác Bạt Hổ Hồn ôm Hạ Ngọc Ngôn đặt lên ghế, cầm lấy tách trà từ trong tay nha hoàn, để ở bên môi nhẹ nhàng thổi thổi cho nguội bớt rồi mới đưa đến bên môi Hạ Ngọc Ngôn.

Hạ Ngọc Ngôn mở miệng ra, chậm rãi uống, lúc này Thác Bạt Hổ Hồn mới nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy trong đám người ra tiếp lại không có Mạnh Thái Bình cùng Bộ Tử Đường, hắn nhướng mày, liền hỏi.

“Tam đệ với tứ đệ đâu?”

“Bọn họ… Ưm…” Những người đứng đằng trước xoay mặt nhìn nhau, ậm ừ không nói. Giọng của Thác Bạt Hổ Hồn đột nhiên trầm xuống, hỏi lại: “Bọn họ rốt cuộc ở đâu?”

Ánh mắt xẹt qua hướng về phía Đỗ Nam đứng ở trước mặt, ngay lúc Đỗ Nam đang thầm kêu khổ, phía sau vang lên một giọng nói mà đối với mọi người ở đây thì giọng nói ấy hệt như tiếng trời.

“Ở đây! Đệ cùng tam ca đến muộn, mong đại ca thứ tội.” Bộ Tử Đường vận một bộ áo bào trắng viền mây, áo khoác ngoài màu đồng, bước vào trong đại sảnh, Mạnh Thái Bình đi theo đằng sau, trên mặt hai người đều khó nén vẻ hoảng sợ.

“Vì sao đến trễ?” Thác Bạt Hổ Hồn quan sát thần sắc của hai người họ, chỉ biết chắc là có chuyện gì đó quan trọng xảy ra, “Tam đệ, có việc gì?”

Ánh mắt màu lục của hắn tựa như mũi tên, bắn về phía Mạnh Thái Bình đứng sau Bộ Tử Đường, Mạnh Thái Bình rúm vai lại, đanh định trả lời song Bộ Tử Đường đã dành trước nói với Hạ Ngọc Ngôn: “Ngọc Ngôn, đã lâu không gặp rồi! Xem ra cảm tình của ngươi và đại ca đã tốt hơn trước!”

Hạ Ngọc Ngôn đang chuyên tâm uống trà lại nghe đề tài câu chuyện kéo về phía mình, y mờ mịt ngẩng đầu lên.

Thấy y chịu ngước đầu lên, trên gương mặt tuấn mỹ của Bộ Tử Đường nhếch lên một nụ cười như hoa.

“Ngọc Ngôn, nhìn tư thế của ngươi với đại ca đủ biết cảm tình của hai người đã phát triển rất nhanh rồi, thật sự là đáng mừng.”

Khó hiểu chớp chớp mắt, Hạ Ngọc Ngôn theo đường nhìn của Bộ Tử Đường mà nhìn lại phía mình.

Tay phải của Thác Bạt Hổ Hồn đang cầm tách trà cho y uống, tay trái nhẹ nhàng khoác hờ lên bên hông của y, đầu y thì tựa vào lòng Thác Bạt Hổ Hồn, lúc này Hạ Ngọc Ngôn mới nhận thấy được tư thế của mình với Thác Bạt Hổ Hồn thân mật, mờ ám biết nhường nào.

Hai má chợt nóng hổi, Hạ Ngọc Ngôn lúng túng nâng tay lên đẩy Thác Bạt Hổ Hồn ra.

Thác Bạt Hổ Hồn làm sao chịu buông y được, trái lại còn ôm chặt hơn, cười ghẹo: “Mấy ngày qua chúng ta đều như vậy mà, sợ bọn họ nhìn sao?”

Lời hắn nói đều lạ thật, thân thể của Hạ Ngọc Ngôn không linh hoạt, dọc theo đường đi mọi chuyện lớn bé đều do hắn hầu hạ, mấy chuyện thân mật hơn nữa cũng đã làm rồi, huống chi là những việc nhỏ như rót trà đưa nước thế này.

Giọng của hắn không lớn cũng không nhỏ, nhưng đủ để mọi người trong sảnh nghe được rõ ràng, nhìn nụ cười mờ ám trên mặt Bộ Tử Đường, Hạ Ngọc Ngôn càng thêm xấu hổ.

“Ở đây có nhiều người, không nên!” Ngay cả vàng tai y cũng đã đỏ ửng, cúi đầu xuống, nhỏ giọng trách móc. Thác Bạt Hổ Hồn biết da mặt y rất mỏng, chịu không nổi người khác nhìn chòng chọc, lập tức buông y ra, đặt chén trà lên chiếc bàn gỗ bên cạnh.

Hạ Ngọc Ngôn thở phào một hơi, ngẩng đầu lên lại phát hiện mọi người vẫn đang yên lặng nhìn mình, trong lòng vô cùng khó chịu, tay y bất an siết chặt góc áo.

Y vốn không phải là người hay xấu hổ sợ hãi như vậy, chỉ vì mấy ngày qua quan hệ của y và Thác Bạt Hổ Hồn đích xác “Phát triển rất nhanh” giống như lời Bộ Tử Đường nói, lúc này nghe đối phương nói thế, chỉ cảm thấy mọi người đã nhìn thấu tình cảm tư mật của y và Thác Bạt Hổ Hồn, âm thầm chê cười hai người họ, trong lòng y đương nhiên khó chịu rồi.

Thác Bạt Hổ Hồn tựa như đã biết y nghĩ gì, nhếch môi cười một cái, nói với y: “Ngọc Ngôn, đường dài vất vả, ta nghĩ ngươi cũng mệt rồi, ta gọi tiểu Đỗ đưa ngươi đi nghỉ ngơi trước, để ta ăn nói vài câu với tam đệ rồi sẽ đến với ngươi.”

Hạ Ngọc Ngôn nhất thời thở phào, lập tức gật đầu đồng ý, Thác Bạt Hổ Hồn ôm lấy y, gọi Đỗ Nam lại gần phân phó đôi câu, rồi để Đỗ Nam ôm y vào trong nội đường.

Nhìn Đỗ Nam tiếp Hạ Ngọc Ngôn đi rồi, hắn cũng bảo những người khác ra ngoài, Thác Bạt Hổ Hồn uy nghiêm ngồi trên ghế bành, sắc mặt trầm xuống, mắt hổ như đuốc trừng Bộ Tử Đường cùng Mạnh Thái Bình, nói: “Các ngươi rốt cuộc đã gây họa gì, nói đi!”

Cả người Mạnh Thái Bình chấn động, lập tức quỳ xuống, Bộ Tử Đường sớm biết sẽ không lừa gạt nổi, khẽ thở dài một hơi rồi nói ra sự tình đầu đuôi, “Tam ca… Muốn cưỡng bức nữ nhân kia, nhưng nàng ta vì bảo vệ thuần khiến, tự sát rồi.”

“Nữ nhân nào?” Thác Bạt Hổ Hồn nhướng mày khó hiểu.

“Thúy Cơ.”

“Đã chết chưa?” Thác Bạt Hổ Hồn rất là kinh hãi, vội vàng hỏi.

Không phải là hắn tốt bụng quan tâm sự sống chết cùng Thúy Cơ, hắn chỉ sợ nếu Thúy Cơ chết sẽ khiến Hạ Ngọc Ngôn hận hắn suốt đời.

“Không chết được, chỉ có điều, đệ đã thay nàng ta bắt mạch, phát hiện nàng…” Bộ Tử Đường khựng lại, sau khi nhìn qua sắc mặt của Thác Bạt Hổ Hồn rồi mới cẩn trọng tiếp lời, “Đã mang thai ba tháng.”

***

Đi qua vài đoạn hành lang cùng phòng ở, Đỗ Nam mới ôm Hạ Ngọc Ngôn bước vào phòng, đặt y lên ghế xong lập tức lui xuống.

Hạ Ngọc Ngôn nâng mắt quan sát, chỉ thấy bốn phía có xà nhà làm bằng gỗ mun, trên đất trải một lớp lông dê thật dài, bên trái là chiếc bàn dài bằng gỗ mun điêu khắc hình hổ, trên bàn đặt một cây đao vàng, cuối căn phòng đặt một cái giường, trên giường bày gối ngủ màu lam nhạt viền bạc, còn có một chiếc chăn cừu trắng tinh.

Bên trong được trang trí giản lược lại rộng rãi, nhưng Hạ Ngọc Ngôn càng ngồi càng thấy bất an, hai tay vô ý thức đùa với tách trà đặt trên bàn gỗ. Trong lòng tràn đầy tâm sự, tựa như nước ở trong tách vậy, sắp tràn cả ra ngoài.

Kể từ ngày nảy sinh nụ hôn không kiềm nổi ở trong hang núi đó, quan hệ của y cùng Thác Bạt Hổ Hồn rõ ràng đã khác hơn, tình ý xa lạ sinh sôi tận đáy lòng, khó thể kiềm nén, nhưng mà… Như vậy là sai.

Trong đoạn hành trình, y không có suy nghĩ gì nhiều, lúc này ngẫm lại chợt thấy bất an.

Khẽ thở dài, trùng hợp để Thác Bạt Hổ Hồn ở sau lưng nghe được. Hắn không nói không rằng, lẳng lặng tới sau lưng y, hai tay giơ ra, ôm lấy Hạ Ngọc Ngôn từ đằng sau.

“A!” Hạ Ngọc Ngôn giật mình, hồi hồn về mới lấy tay nhẹ nhàng đánh lên tay phải của Thác Bạt Hổ Hồn, mắng: “Ngươi làm ta sợ muốn chết.”

“Ta làm sao đành lòng?” Thác Bạt Hổ Hồn cười, ôm vai y xoay một vòng, đi tới trước mặt y. Đôi mắt hổ xanh biếc kia sáng rọi tựa như được phết một lớp dầu, yên lặng nhìn Hạ Ngọc Ngôn, ánh nhìn chứa đầy tình thâm ý tỏ, ngời ngời lóe sáng.

Hạ Ngọc Ngôn vừa thấy ngọt ngào, lại thấy bất an, trong lòng đủ cảm xúc hỗn hợp, gục đầu xuống không đáp lại hắn.

“Ta đã kêu người cưỡi ngựa nhanh đến chỗ hang động đó rồi, có lẽ sẽ nhanh chóng đưa xe đẩy trở về, sau đó gọi thợ lại sửa cho tốt thì có thể dùng.” Thác Bạt Hổ Hồn biết y đang có tâm sự, hắn cũng không vội hỏi, chỉ nói vài chuyện nhỏ râu ria.

“Ừm!” Hạ Ngọc Ngôn gật đầu bâng quơ, Thác Bạt Hổ Hồn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc mềm mại của y, vờ như không có việc gì, nói: “Ngươi hình như đang mất hứng, không thích bài trí ở đây sao? Nếu có chỗ nào khó chịu cứ nói thẳng ra, ta sẽ lập tức gọi người đến đổi.”

“Không phải vậy.” Hạ Ngọc Ngôn lắc đầu, nâng mắt lên quan sát hai bên, nói: “Ở đây là phòng ngủ của ngươi đúng không? Bố trí rất tốt, rất thoải mái.”

“Ngươi thích thì tốt rồi! Sau này ở đây cũng là phòng ngủ của ngươi.” Thác Bạt Hổ Hồn vừa nói, vừa khom người xuống định hôn lên cổ y.

“Đừng như vậy.” Hạ Ngọc Ngôn xoay đầu né ra, đôi mày liễu khẽ nhíu lại.

“Đừng như vậy?” Thác Bạt Hổ Hồn kinh ngạc lặp lại một lần, động tác cũng cứng ngắc theo.

“Chúng ta làm vậy không hợp với lễ… Không được.” Hạ Ngọc Ngôn khẽ rũ mắt, tròng mắt bất an xoay chuyển xung quanh.

“Không được? Cả đường đi chúng ta không biết đã hôn nhau bao nhiêu lần, bây giờ ngươi mới thấy không hợp lễ nghi? Ngọc Ngôn, đừng nói đùa với ta.” Thác Bạt Hổ Hồn nhếch môi cười như có như không, vẻ mặt đầy phản đối.

“Ta…” Hồi tưởng lại những cử chỉ thân mật dọc đường đi, Hạ Ngọc Ngôn im lặng không nói gì, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng nói một câu: “Đó là ở trên đường.”


“Có nghĩa là sau khi yên ổn rồi thì không thể nữa? Hạ Ngọc Ngôn, lẽ nào dọc theo đường đi, ngươi đang trêu đùa ta!” Thác Bạt Hổ Hồn nhướng cao mày, mắt hổ bắn ra sự hung tàn của dã thú, tựa như mũi tên bắn về phía Hạ Ngọc Ngôn.

“Ta… Chúng ta…” Hạ Ngọc Ngôn tim đập dồn dập, bất an cúi đầu xuống, né tránh đường nhìn hung bạo kia, do dự một lát mới run giọng nói, “Ngươi hãy thả ta đi thì hơn! Chúng ta… không thể như vậy, nếu chúng ta làm vậy rồi, vậy… vậy Thúy Cơ muội ấy phải làm sao?”

“Thì ra, trong lòng ngươi còn nhớ thương ả ta!” Thác Bạt Hổ Hồn nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Hạ Ngọc Ngôn trầm mặc không đáp, hai mày nhìu lại, vết nhíu sâu đến mức tựa như dùng lưỡi đao khắc lên vậy, một lúc lâu sau y mới chậm rãi nói: “Ta không thể có lỗi với muội ấy.”

Trong suốt đoạn đường đi chỉ có hai người ở cạnh nhau, y đã bất tri bất giác vứt bỏ tất cả ràng buộc, luân lý ra sau đầu, nhưng khi trở lại trong đoàn người, y phải tỉnh giấc, mới phát hiện tất cả những gì mình làm thật sự là gan to làm bậy.

Mà cho dù không màng tới luân thường, không nói đến lễ pháp đi nữa, y tuyệt đối không thể ruồng bỏ Thúy Cơ, tuy rằng đó không phải xuất phát từ lòng tự nguyện, tuy rằng không có danh phận, thế nhưng Thúy Cơ và y đã có lễ phu thê, y tuyệt đối không thể ruồng bỏ Thúy Cơ được, không thể!

Ngẩng đầu lên, thấp thỏm chờ đợi cơn giận của Thác Bạt Hổ Hồn, ai ngờ Thác Bạt Hổ Hồn chỉ xanh mét mặt một lát, không hề phát giận, chỉ lạnh giọng nói.

“Lo lắng của ngươi hoàn toàn dư thừa! Thúy Cơ của ngươi nói không chừng đã thay lòng đổi dạ rồi!”

“Không thể nào!” Hạ Ngọc Ngôn không hề nghĩ suy, kiên quyết phủ định.

“Vì sao không thể?” Sắc mặt Thác Bạt Hổ Hồn bỗng nhiên càng khó coi hơn ba phần.

Thay lòng đổi dạ gì gì đó, vốn chỉ là mấy lời mà hắn nói trong cơn giận thôi, lúc này lại thấy sự tín nhiệm của Hạ Ngọc Ngôn dành cho Thúy Cơ không thay đổi như vậy, trong lòng tức giận, lập tức không để ý đúng sai, nói.

“Ta vốn không định nói ra, nhưng hiện tại không thể không nói nữa, vừa nãy ngươi cũng thấy hình dạng của tam đệ rồi đó! Lúc ta giữ đệ ấy lại thì chính miệng hắn đã nói với ta là hắn cùng Thúy Cơ gì kia đã âm thầm đính ước một đời, muốn ta cho phép hôn sự của hai người họ!”

“Không! Sẽ không đâu!” Phản ứng đầu tiên của Hạ Ngọc Ngôn là không tin, sau đó nhớ lại hình dạng ậm ừ khó nói của Mạnh Thái Bình và Bộ Tử Đường lúc ở đại sảnh, chỉ cảm thấy kỳ hoặc, y suy nghĩ một lát vẫn lắc đầu, “Ngươi đừng gạt ta…”

Y không vội vã hỏi chuyện Thúy Cơ, trái lại muốn Thác Bạt Hổ Hồn “Đừng lừa y”, kỳ thực trong lúc không hay biết, y đã đặt Thác Bạt Hổ Hồn bao trùm lên hết tất cả mọi thứ rồi.

Thác Bạt Hổ Hồn đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, nhận lấy đôi mắt phượng hiền hòa sáng sủa của Hạ Ngọc Ngôn, hắn không khỏi cảm thấy chột dạ, khẽ cúi mặt xuống, trong lòng giãy giụa không thôi, hắn thật lòng yêu Hạ Ngọc Ngôn, hiển nhiên không muốn dối lừa y, nhưng mà nếu không lừa y, hắn sợ… Tình cảm thật vất vả mới nảy mầm, chịu không được gió táp mưa sa, vô luận ra sao đi nữa hắn đều phải dùng hết sức bảo hộ.

Thác Bạt Hổ Hồn thầm suy tính một lát sau mới kiên định chủ ý, cắn răng một cái rồi nói, “Ta đương nhiên sẽ không lừa ngươi!”

“Thúy Cơ, muội ấy thực sự yêu Mạnh Thái Bình?” Tuy rằng đạt được lời bảo chứng của Thác Bạt Hổ Hồn, Hạ Ngọc Ngôn vẫn thấy nửa ngờ nửa tin.

Biết trong lòng y vẫn còn nhiều nghi vấn, Thác Bạt Hổ Hồn tận lực nói thật hời hợt: “Nếu ngươi không ngại, hôn sự của hai người đó sẽ làm tốt trong vòng vài ngày nữa, đến lúc đó ngươi có thể tìm tân nương tự mình lấy chứng cớ.”

Nghe hắn nói vậy, Hạ Ngọc Ngôn không có lý do gì tiếp tục hoài nghi nữa, mi mắt khẽ rũ, không nói gì thêm, quan sát thần sắc cử động của y, Thác Bạt Hổ Hồn đưa tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt y, “Ngươi chú ý lắm sao? Trong lòng vẫn còn nhớ đến ả ta?”

Lặng im một lát, Hạ Ngọc Ngôn chậm rãi lắc đầu, cảm giác trong lòng rất kỳ quái, đích thật là có chút khó chịu, nhưng nhiều hơn đó là giải thoát. Cách đây không lâu, y vẫn còn xem Thúy Cơ là đối tượng lý tưởng để làm bạn đời, nhưng bây giờ…

Thầm nghĩ trong lòng, Hạ Ngọc Ngôn nâng mắt lên lén nhìn về phía Thác Bạt Hổ Hồn, trước khi chưa gặp phải Thác Bạt Hổ Hồn, y chưa bao giờ nghĩ rằng lòng người sẽ dễ đổi thay như vậy, mà chuyện Thúy Cơ thay lòng đổi dạ trước y lại khiến y như cởi bỏ được gánh nặng trong lòng, cảm giác được giải thoát.

Thầm than mình ích kỷ, trên gương mặt thanh tú của Hạ Ngọc Ngôn thoáng hiện vẻ xấu hổ, cắn môi một lát sau y mới nói với Thác Bạt Hổ Hồn: “Ta mệt mỏi, tạm thời không muốn nói thêm nữa.”

Y vốn định gọi Thác Bạt Hổ Hồn dẫn y đi xem Thúy Cơ lúc này ra sao, nhưng ngẫm lại nếu như nàng thật sự cùng Mạnh Thái Bình mến nhau, mỗi ngày trôi qua đương nhiên rất tốt lành, lại nghĩ là do y cùng Thác Bạt Hổ Hồn hại nàng đi xa tha hương, thực sự không còn mặt mũi nhìn thấy nàng, vì vậy nên thôi.

Y không truy cứu nữa, vừa đúng với tâm ý của Thác Bạt Hổ Hồn, hắn lập tức biết thời biết thế, “Vậy đừng nói nữa! Chờ hôn sự của họ làm xong rồi, ta mới nói cho ngươi.”

Hạ Ngọc Ngôn mệt mỏi dùng ngón tay xoa xoa vầng trán, Thác Bạt Hổ Hồn thấy vậy, trên mặt toát ra vẻ yêu thương, “Ngươi mệt rồi, ta ôm ngươi lên giường nghỉ ngơi.”

Dứt lời, lập tức dùng hai tay ôm lấy Hạ Ngọc Ngôn đi về phía giường lớn. Hắn đặt Hạ Ngọc Ngôn lên giường, vén lên tấm chăn lông cừu trắng tuyết, rồi ôm Hạ Ngọc Ngôn chui vào trong. Ổ chăn ấm cúng, Hạ Ngọc Ngôn lại bị hắn ôm chặt, chỉ thấy có cái gì đó vừa cứng vừa nóng cạ ở dưới hông, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, lấy tay vỗ vỗ cánh tay hắn.

“Buông ra nhanh, đừng dùng cái thứ hạ lưu đó chạm vào ta.”

Ngữ khí có chút tức giận, gương mặt lại đỏ bừng, Thác Bạt Hổ Hồn biết y không phải thực sự tức giận, mỉm cười đặt môi lên tai y, hà một hơi: “Ngọc Ngôn, chúng ta làm đi!” Vừa nói vừa cong người lại, dùng cái nơi cứng cứng đó cố sức cọ cọ vài cái lên ngay chỗ yếu của Hạ Ngọc Ngôn.

“Không được!” Hạ Ngọc Ngôn lập tức đẩy hắn ra, chỉ là phần dưới đã có phản ứng, có một chút nóng.

“Ngươi luôn luôn không được.” Thác Bạt Hổ Hồn lập tức nhào tới lần hai, ôm lấy y, “Ngọc Ngôn, dù sao thì chúng ta cũng đã hôn rất nhiều lần rồi, để ta làm đi mà! Ta sẽ dịu dàng hơn.”

“Không được.” Hạ Ngọc Ngôn vẫn tiếp tục cự tuyệt, lấy tay chống lên giường, nỗ lực xoay người mình qua một bên, Thác Bạt Hổ Hồn càng ôm chặt y hơn, sắc mặt trầm xuống.

“Vì sao ngươi luôn cự tuyệt ta? Nhất định là vẫn còn nhớ tới ả đàn bà kia! Ta không cho phép!”

Mấy câu đó mang theo ngữ điệu rất hung tàn, Hạ Ngọc Ngôn bỗng nhiên hoảng sợ, cả người run rẩy.

“Ngươi… Ngươi chỉ muốn… Muốn cơ thể của ta?” Trong lòng Hạ Ngọc Ngôn vừa tức vừa giận, ngay cả giọng nói cũng run run.

Cơn run rẩy truyền ra từ người y, Thác Bạt Hổ Hồn nhất thời tỉnh ngộ, hai tay ôm chặt y vội vã thả lỏng hơn một chút, “Không phải vậy! Đương nhiên không phải vậy rồi!”

Hạ Ngọc Ngôn tức giận phồng hai má, môi mím chặt, không chịu để ý đến hắn, Thác Bạt Hổ Hổn ôm y dịu dàng nói: “Là ta không nên lớn tiếng với ngươi, ta là thô nhân, ngươi đừng chấp nhất với ta mà!”

Thác Bạt Hổ Hồn cứ nói mình không phải mãi, cơn giận của Hạ Ngọc Ngôn cuối cùng cũng hạ xuống, buông răng ra không cắn môi nữa, nhẹ giọng nói: “Ngươi là một con ma háo sắc, chỉ nghĩ có mỗi nửa phần dưới.”

“Phải! Phải!” Thác Bạt Hổ Hồn liên tục gật đầu, vỗ vỗ lưng y, đồng thời vẫn không chịu từ bỏ hỏi.

“Thật sự không thể làm sao? Ta kìm nén khổ cực lắm rồi!”

Hắn nói rất trực tiếp, Hạ Ngọc Ngôn nghe được vành tai đỏ như gấc, cúi đầu xuống, thấp giọng đáp: “Ngươi… Ngươi không biết tự mình phát tiết một chút sao?”

“Ngọc Ngôn, ngươi quá tàn nhẫn rồi đó.” Thác Bạt Hổ Hồn cười khổ.

Tự mình phát tiết? Quả thực là một ý kiến hay vô cùng, hắn lúc nào trở nên uất ức như vậy rồi!

Hạ Ngọc Ngôn cũng biết đề nghị của mình hoàn toàn không ổn, cười áy náy một cái rồi vùi đầu vào lòng Thác Bạt Hổ Hồn, chần chờ một lát sau mới nói, “Chí ít, cũng phải đợi chuyện của ta và Thúy Cơ được ăn nói rõ ràng, sau đó… Mới… Mới…”

Y càng nói giọng càng nhỏ, Thác Bạt Hổ Hồn nghe mà một lúc sau mới hiểu được, cơn khó chịu vừa nãy lập tức hóa thành sung sướng, phấn khởi ôm lấy Hạ Ngọc Ngôn hôn liên tục.

Hạ Ngọc Ngôn đỏ cả mặt, khước từ vài cái cho có lệ rồi cả người cũng nhũn ra mặt hắn ôm hôn.

***

Tân phòng lúc nào cũng được bài trí lộng lẫy mừng vui, giấy song hỉ đỏ thẫm dán hai bên cửa, bóng màu treo lửng trên cao, hai cây đèn cầy long phượng thô bằng bắp tay rọi sáng cả căn phòng, nhưng cho dù bài biện đẹp cỡ nào đi nữa, cũng không bằng vị tân nương vận bộ hỉ phục thêu vàng, lặng yên ngồi trước bàn trang điểm kia.

Tóc đen chưa bó, tuôn rơi như suối nước, môi điểm son hồng, hai má thoa phấn, dưới ánh nến đỏ càng tăng thêm nét hoa ngọc, xinh đẹp vô song.

Đối diện với cặp mắt hạnh kia một lúc lâu, Hạ Ngọc Ngôn ngồi trên xe đẩy khẩn trương siết chặt vạt áo thêu hoa quế, hít một hơi thật sâu mới hỏi: “Thúy Cơ, muội… mấy ngày qua vẫn ổn chứ?”


Thúy Cơ chỉ gật đầu, đáp trả một chữ giản đơn: “Tốt.”

Nhìn gương mặt được trang điểm đẹp đến không tì vết ấy, trong lòng Hạ Ngọc Ngôn luôn thấy có điều gì đó bất an, suy nghĩ một lát sau lại hỏi: “Muội thật sự muốn gả cho Mạnh Thái Bình sao, muội có biết hắn là người Hổ không? Muội yêu hắn?”

“Nếu như, ta nói… Ta không phải tự nguyện, Ngọc Ngôn, chàng sẽ làm sao?” Thúy Cơ chậm rãi nói, đôi mắt hạnh đen sáng nhìn Hạ Ngọc Ngôn không chớp, trong mắt che giấu chờ mong, đôi tay buông xuống bên người cũng lén khẩn trương siết chặt thành nắm.

“Ta…” Hạ Ngọc Ngôn vô ý thức mở môi, trong lúc nhất thời lại không nói được lời nào. Nếu không phải tự nguyện, tiệc mừng ngày hôm nay sẽ bị hủy. Vậy còn sau đó? Hạ Ngọc Ngôn phát hiện mình lại không có cách nào kiên quyết đưa ra đáp án. Trong lúc y đang chần chờ, Thúy Cơ đã thất vọng tột cùng, môi đỏ run rẩy, hai má mặc dù có phấn son nhưng vẫn khó che giấu vẻ tái nhợt.

Nhìn thấy thần sắc của nàng, Hạ Ngọc Ngôn càng cảm thấy xấu hổ, cắn chặt môi đặt quyết tâm: “Nếu như muội bị ép buộc, chúng ta sẽ cùng nhau đào tẩu, nếu như trốn không thoát cùng lắm thì chết cùng nhau.”

“Không cần nữa…” Thúy Cơ lắc đầu, xoay người nhìn gương đồng, cầm lấy lược ngà chậm rãi chải từng sợi tóc dài, nói: “Ta thật lòng muốn gả cho Mạnh lang, huynh ấy rất tốt với ta, hoàn toàn không cần phải đào tẩu.”

Hạ Ngọc Ngôn nhìn bóng lưng tràn ngập ý cự tuyệt của nàng, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi,:”Thúy Cơ, muội… có hận ta không?” Hận y liện lụy nàng, hận y để nàng lưu lạc đất khách.

“Vì sao chàng lại nghĩ ta sẽ hận chàng?”

“Hơn mười ngày nay, muội đều cự tuyệt ta bên ngoài, cho tới hôm nay mới bằng lòng gặp ta.” Thực tế là đến Nham bảo ngày thứ hai, y đã nói cho Thác Bạt Hổ Hồn y muốn gặp Thúy Cơ rồi, nhưng người truyền lời luôn đáp lại là Thúy Cơ không muốn gặp y.

“Vì sao chàng lại nghĩ ta không muốn gặp chàng, chàng không nghĩ rằng gã nam nhân kia cấm ta gặp chàng sao?”

“Thúy Cơ, ta…”

Hạ Ngọc Ngôn vẫn chưa nói hết lời, Thúy Cơ đã giành trước nói: “Ngọc Ngôn, chàng đã tròn trịa hơn trước đây, sắc mặt cũng rất hồng hào. Nghe nói chàng đang say mê trong bể tình, ắt hẳn rất sung sướng đúng không?”

Lời của nàng như một cây kim, đâm vào lòng Hạ Ngọc Ngôn để y đau đớn, xấu hổ cúi đầu xuống.

“Ngươi thực sự cùng với hắn…” Chuyện của y cùng Thác Bạt Hổ Hồn tuy rằng Thúy Cơ đã nghe nói, song vốn chỉ nửa ngờ nửa tin, lúc này thấy bộ dạng y như thế mới chính thức tin tưởng, kinh sợ đến mức tay cầm lược cũng không ổn, rơi xuống trên mặt đất phát ra một tiếng vang. Lược ngà rơi xuống trên gạch xanh, vỡ tan tành, nhìn mấy mảnh nhỏ màu trắng đó, Hạ Ngọc Ngôn cảm thấy có chút khó chịu, y là một người thành thật, lập tức cảm thấy mình đã làm sai.

“Xin lỗi, Thúy Cơ…” Nhẹ giọng xin lỗi, trên gương mặt tao nhã thanh tú của y mang đầy xấu hổ, đầu khẽ cúi xuống, một lúc lâu sau lại nâng lên, dùng giọng điệu mang theo quyết tâm nói, “Hắn là người xấu, nhưng lại rất tốt với ta, Thúy Cơ, thật khó để muội có được lang quân như ý như vậy, ta… Ta muốn ở bên cạnh hắn.”

“Tùy ngươi!”

“Thúy Cơ, ta…” Hạ Ngọc Ngôn định nói thêm gì nữa, hai người nha hoàn đang chờ ở ngoài đột nhiên đi vào.

“Hạ thiếu gia, giờ lành sắp đến rồi, bọn nô tỳ nên thay tam phu nhân chải tóc, mang mũ phượng, nếu không sẽ làm lỡ canh giờ mất.”

Hạ Ngọc Ngôn chần chờ, nha hoàn còn nói thêm: “Đại gia chỉ đáp ứng cho Hạ thiếu gia gặp gỡ Tam phu nhân trong thời gian nửa nén nhang, thiếu gia nếu tiếp tục ở lại sợ rằng đại gia sẽ không vui.”

Hạ Ngọc Ngôn lúc này mới nhớ đến, lúc ở trong phòng ngủ chỉ đáp ứng Thác Bạt Hổ Hồn ở lại trong chốc lát thôi, hiện tại đã sắp qua nửa nén nhang rồi, nếu như còn không đi chỉ sợ Thác Bạt Hổ Hồn sẽ suy nghĩ lung tung.

Y biết Thác Bạt Hổ Hồn rất hay ghen tuông, nếu như y không thích hắn đương nhiên sẽ không quan tâm hắn đang nghĩ gì, nhưng nếu đã thích hắn rồi thì sẽ không làm hắn ghen, làm hắn khó chịu trong lòng, vì thế liền thấy bối rối, suy nghĩ một lát sau y mới nói với Thúy Cơ, “Thúy Cơ, ta phải đi trước, chờ tiệc mừng qua đi chúng ta sẽ nói lại, có được không?”

Thúy Cơ chỉ là lạnh giọng nói một câu: “Không tiễn!”

Nha hoàn đẩy Hạ Ngọc Ngôn ra khỏi tân phòng, trước khi ra phòng y quay đầu lại nhìn quanh vài lần, phát giác thấy Thúy Cơ vẫn ngồi nhìn gương không nhúc nhích, không hề quay đầu lại nhìn mình, trong lòng không khỏi buồn bã. Y không hề biết, sau bóng lưng của Thúy Cơ là cặp mắt hạnh âm thầm đỏ lên, sau khi y hoàn toàn rời khỏi thì nàng đã thương tâm rơi lệ.

“Ngươi làm tốt lắm.”

Thác Bạt Hổ Hồn cùng Bộ Tử Đường vẫn nấp sau tấm bình phong chậm rãi đi ra, Thúy Cơ ngẩng đầu, dùng ánh mắt hận đến thấu xương trừng bọn họ, “Tiểu nhân đê tiện! Cầm thú!”

Thác Bạt Hổ Hồn xụ mặt xuống, không nói một lời nào, mà Bộ Tử Đường lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là súc sinh mới phải! Nhưng mà, nếu như ngươi muốn ‘mẹ tròn con vuông’ thì tốt nhất nói chuyện phải cẩn thận một chút, bằng không đừng nhìn ta bề ngoài yếu mềm thế này, nhưng ta sẽ xé rách bụng ngươi ra đó!”

Thúy Cơ run rẩy cả người, hai tay bất tự giác che bụng lại, không dám mắng thêm câu nào.

“Ta về cùng Ngọc Ngôn, đệ coi chừng ả!” Nhìn hình dạng của Thúy Cơ, Thác Bạt Hổ Hồn chợt cảm thấy bức bối, giẫm chân một cái lập tức xoay người đi không quay đầu lại.

Trước khi ra cửa lại nghe thấy giọng của Thúy Cơ vang lên từ đằng sau.

“Ngọc Ngôn sớm muộn gì sẽ biết chân tướng, ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện! Khi chàng biết rồi nhất định chàng sẽ không tha thứ cho ngươi, chàng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Tiếng nói cao vót đó tựa như một lời nguyền, một mực quấn quanh bên tai hắn.

Tìm khắp các phòng, khi Thác Bạt Hổ Hồn gặp lại Hạ Ngọc Ngôn là lúc y đang trong phòng ngủ, chỉ thấy Hạ Ngọc Ngôn mặc y phục nằm trên giường, hai mắt mở to, ngơ ngác nhìn nóc giường.

“Vì sao lại về, bên ngoài rất náo nhiệt ngươi không ra sao?” Thác Bạt Hổ Hồn vừa nói vừa lại gần, ngồi xuống bên giường, bao trùm khuôn mặt trắng nõn của y.

“Ta mệt mỏi.” Hạ Ngọc Ngôn nhẹ giọng đáp lời, hai mắt vẫn nhìn đầu giường, Thác Bạt Hổ Hồn vươn ngón tay, nhẹ nhàng xoa bóp lên huyệt giữa trán y.

Hạ Ngọc Ngôn đè tay hắn lại, nhỏ giọng khuyên: “Ngươi ra ngoài đi, ngươi là huynh trưởng của Mạnh Thái Bình, tiệc mừng của hắn ngươi làm sao có thể không xuất hiện? Ngươi ra ngoài đi! Không cần lo cho ta.”

“Ta tham gia làm gì? Lẽ nào muốn ta động phòng giúp hắn sao?” Thác Bạt Hổ Hồn cười đáp, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lên làn da mềm mại nhẵn mịn của y. Hạ Ngọc Ngôn cười khẽ, nâng mắt lên nhìn hắn, nói: “Ngươi thân là huynh trưởng lại xấu miệng như vậy!”

“Rốt cuộc cũng cười rồi!” Thác Bạt Hổ Hồn dùng ngón giữa chọt chọt lên lúm đồng tiền trên mặt y, nói thật đắc ý, “Bổn đại gia biết trong lòng ngươi không vui mới cố ý dỗ ngươi.”

“Đừng có đắc ý thế!” Hạ Ngọc Ngôn khẽ mắng, đưa tay vỗ lên mu bàn tay của hắn, sau đó lại thấp giọng nói: “Ta không phải không vui.”

“Nói xạo!” Thác Bạt Hổ Hồn kiên quyết phủ định, Hạ Ngọc Ngôn thở một hơi thật dài, nói: “Là thật đó, ta đích xác có chút khổ sở… Phải nói, có chút mất mát mới phải, nhưng mà không phải như ngươi tưởng tượng đâu, mất mát của ta giống như là cảm giác sắp mất đi người thân vậy, hơn nữa, vừa nãy Thúy Cơ… đối với ta rất lạnh nhạt, muội ấy nhất định đang giận ta.”

“Ngọc Ngôn, đừng nghĩ đến ả ta nữa.” Thác Bạt Hổ Hồn thẹn ở trong lòng, không muốn tiếp tục nghe, cắt đứt lời y nói, “Ngủ một giấc cho khỏe, ngày mai tỉnh lại sẽ quên hết mọi thứ thôi.”

Hắn đưa tay kéo chăn đến dưới cổ Hạ Ngọc Ngôn, vén cho kỹ càng rồi đứng lên, Hạ Ngọc Ngôn kéo hắn lại, “Ngươi muốn đi dự tiệc?”

“Không! Ta cũng thấy mệt rồi, đang định ngủ, tùy bọn họ quấy phá ở ngoài đi.” Thác Bạt Hổ Hồn sợ nếu mình với Hạ Ngọc Ngôn ngủ cùng một giường sẽ kìm nén không nổi, cho nên mấy ngày qua đều ngủ trên ghế nằm ở góc phòng, nói hết lời đang định đi về phía ghế nằm, nhưng Hạ Ngọc Ngôn vẫn kéo lấy hắn.

“A Hồn, đêm nay… Đêm nay…”

Muốn nói lại ngừng, trên mặt y ửng lên hai đóa mây hồng, Thác Bạt Hổ Hồn ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Hạ Ngọc Ngôn hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng nói ra: “Đêm nay ngủ cùng nhau đi.”

Vài chữ đó y nói vừa vội vừa gấp, Thác Bạt Hổ Hồn đột nhiên nghe thế cảm thấy không tin nổi, đôi mắt hổ xanh biếc mở thật to, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, “Thật sao, là thật sao?”

“Ừm…” Hạ Ngọc Ngôn ngượng ngùng gật đầu, cằm cúi xuống muốn chạm vào cổ. Thác Bạt Hổ Hồn hưng phấn nhào lên trên người y, hai tay nâng mặt y lên dùng sức hôn mấy cái, sau đó giọng điệu kích động hỏi: “Ngọc Ngôn, đêm nay thực sự có thể sao? Thật là không ngờ tới, ta còn tưởng rằng sẽ phải đợi lâu hơn nữa.”


“A Hồn… Ngươi biết không? Trước khi gặp Thúy Cơ, trong lòng của ta vốn rất bất an, ta sợ, sợ ngươi gạt ta, nhưng mà sau khi ta nhìn thấy Thúy Cơ rồi, lòng ta lại thấy rất nhẹ nhàng, thậm chí còn âm thầm vui vẻ.” Hạ Ngọc Ngôn vừa nói vừa giơ tay lên, dịu dàng mơn trớn gương mặt cương nghị khắc sâu của hắn, Thác Bạt Hổ Hồn chột dạ, không dám nâng mắt nhìn đôi ngươi nhu hòa của Hạ Ngọc Ngôn.

“A Hồn, cảm ơn ngươi.” Hạ Ngọc Ngôn không biết lòng hắn đang nghĩ gì, mắt phượng khép hờ, ngẩng đầu lên, dâng cho đối phương một nụ hôn thâm tình, cánh môi ngọt ngào như mật khắc ở trên môi Thác Bạt Hổ Hồn, song lại làm hắn cứng đờ người, con ngươi u ám nhìn xuống, chỉ thấy Hạ Ngọc Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi mang theo nụ cười xấu hổ thẹn thùng, ánh mắt trong suốt lại tràn đầy tin tưởng.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của y, tim Thác Bạt Hổ Hồn đập dồn dập không ngừng —— không phải vì động lòng, mà là vì chột dạ.

Khi tình yêu xây dựng trên ích kỉ, lừa dối, lại còn mong có thể dối lừa cả một đời… Thác Bạt Hổ Hồn không khỏi âm thầm hỏi bản thân mình: từ lúc nào mà hắn trở nên đê tiện như vậy?

Trong lúc hắn ngơ ngác nghĩ suy, Hạ Ngọc Ngôn nhíu mày, lo lắng lay lay vai hắn, “A Hồn, ngươi sao vậy?”

Nhìn Hạ Ngọc Ngôn không chớp mắt, vẻ dịu dàng cùng thiện lương trên gương mặt thanh tú trắng trẻo đó là khiến hắn động lòng nhất, hắn không cho rằng mình là một người quân tử, người tốt lành gì, nhưng ít ra hắn không đê tiện đến mức phải lừa dối người hắn yêu.

Yên lặng suy nghĩ, Thác Bạt Hổ Hồn mở miệng ngập ngừng, hít một hơi thật sâu, hắn rốt cục nói.

“Ngọc Ngôn, ta xin lỗi ngươi, ta… Ta…” Nắm tay siết thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, từ khe hở chảy ra máu đỏ, nhưng hắn vẫn nói ra từng chữ từng chữ một: “Ta đã lừa ngươi!”

Đứng lặng ở nơi cao nhất tường thành, Thác Bạt Hổ Hồn nhìn chiếc xe ngựa đang chuẩn bị rời đi ở phía dưới, trên mặt chỉ còn lại vẻ đờ đẫn.

“Đại ca, thật sự quyết định để hai người họ đi sao?” Bộ Tử Đường đứng đằng sau bước lên nửa bước, cũng nhìn xuống dưới thăm dò.

“Phải!” Thác Bạt Hổ Hồn đáp mà không quay đầu về, giọng nói cứng rắn như thép.

“Nhưng mà bộ dạng của đại ca lại không nói như vậy.” Bộ Tử Đường lắc đầu, bĩu môi phản đối.

“Bộ dạng ta ra sao?” Thác Bạt Hổ Hồn vẫn không quay đầu về, chỉ nghiêng đầu qua một bên, nhìn chằm xuống dưới không chớp mắt, ánh nhìn lấp lánh tựa như muốn xuyên thủng qua màn xe, nhìn người ngồi ở bên trong.

Bộ Tử Đường cười một cái, nhẹ giọng đáp: “Sống không bằng chết.”

Dường như bị chạm vào nỗi đau, Thác Bạt Hổ Hồn chấn động cả người, mí mắt rũ xuống lại mở ra, trong đôi ngươi xanh biếc chập chờn vẻ đau đớn khôn nguôi.

Xe chạy lộc cộc, ngựa hí vi vu, gã đánh xe thỉnh thoảng lại vẫy roi giục giã ngựa chạy đi, Đỗ Nam vận áo lông cừu cưỡi ngựa hộ tống ở bên cạnh, móng ngựa, bánh xe không ngừng để lại dấu vết liên miên trong tuyết, sau đó lại bị gió lạnh lấp đi.

Thúy Cơ ngồi trong xe thỉnh thoảng thăm dò, ánh mắt mang vẻ thấp thỏm nhìn xung quang ngoài cửa sổ, đồng thời giọng nói cũng khó nén vẻ mừng vui nói với Hạ Ngọc Ngôn: “Ngọc Ngôn, chúng ta bị bắt đi lâu vậy rồi cha mẹ nhất định rất lo lắng, trở về thôn nhất định phải thỉnh tội với họ, hiện tại ta đã mang cốt nhục của chàng, cha mẹ chắc chắn sẽ không khó xử chúng ta nữa. Ngọc Ngôn, chàng nói… Ngọc Ngôn, Ngọc Ngôn, sao chàng không có phản ứng gì thế? Ngọc Ngôn, Ngọc Ngôn…”

Qua một trận lung lay cuối cùng Hạ Ngọc Ngôn cũng phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu mới phát hiện là Thúy Cơ đang dùng hai tay lắc lắc vai y, “Thúy Cơ, có chuyện gì?”

“Ta gọi chàng mấy lần rồi, sao chàng không đáp lại ta?”

“Xin lỗi, ta đang nghĩ chút chuyện.” Hạ Ngọc Ngôn nâng mí mắt lên, đường nhìn đối diện với cửa sổ mở ra, bất giác ánh mắt trở nên xa xăm.

Rời khỏi Nham bảo đã ba canh giờ rồi, tuyết bay khắp trời, sương lạnh đầy đất, khung cảnh xung quanh tựa như một, đường xá rất khó nhận rõ. Chỉ biết là khoảng cách với Thác Bạt Hổ Hồn ngày càng xa, cảm giác trong lòng cũng ngày càng quái, khó chịu không thể nói nên lời.

“Ngọc Ngôn, chàng… Chàng đang nghĩ tới gã nam nhân kia?” Thấy y lại trầm tư, Thúy Cơ nhíu chặt mày ngài, khuôn mặt mỹ lệ có một chút méo mó.

Đôi mắt chuyển qua, đường nhìn của Hạ Ngọc Ngôn lại đặt lên người Thúy Cơ, nhìn vẻ ủy khuất, ai oán trên mặt nàng, y thấy thẹn trong lòng, khóe môi chậm rãi nhếch lên lộ ra một nụ cười trấn an, “Muội hiểu lầm rồi, ta không phải đang nghĩ tới hắn.”

“Bọn người đó đều là súc sinh, quái vật, thổ phỉ! Ngọc Ngôn, ta không biết vì sao hắn lại đột nhiên thả chúng ta đi, nhưng mà chắc chắn là hắn có âm mưu!”

“Ta biết…” Nghe Thúy Cơ nói, Hạ Ngọc Ngôn chậm rãi gật đầu, y biết Thác Bạt Hổ Hồn vì sao đồng ý thả bọn họ, không phải bởi vì âm mưu gì khác, mà là vì “Yêu” —— tình yêu chân chính.

Để họ rời đi, là chứng cứ tốt nhất.

“Ngọc Ngôn, ta xin chàng, đừng nghĩ tới hắn nữa.”

“Ta hứa với muội, ta sẽ không nghĩ về hắn.” Nâng tay lên, nhẹ nhàng vòng qua bờ vai của Thúy Cơ, cảm thấy cả người nàng đang kích động đến run rẩy, trong lòng Hạ Ngọc Ngôn đương nhiên cảm thấy thương tiếc không thôi, chần chờ một lát mới nói: “Kỳ thực, vừa nãy ta đang nghĩ tên cho con.”

“Thật sao?” Thúy Cơ nhướn mày lên, nhìn Hạ Ngọc Ngôn với vẻ nửa tin nửa ngờ.

“Là thật đó!” Y gật đầu, mỉm cười nói, “Ta nghĩ vô luận là gái hay trai, tên đều sẽ dùng một chữ Quế, muội có chịu không?”

“Hay quá.” Lúc này Thúy Cơ mới nở nụ cười, xinh đẹp như hoa, tay phải nhẹ nhàng vỗ về bụng cách lớp áo bông, cả người dựa vào Hạ Ngọc Ngôn ở bên cạnh, nũng nịu nói, “Bé trai sẽ tên Chiết Quế, bé gái là Đan Quế, vậy có được không chàng?”

“Chỉ cần muội thích là hay rồi.”

Y gật đầu cười, đôi mắt rũ xuống nhìn bụng Thúy Cơ, trong con ngươi cũng không thấy nét mừng vui gì, gánh nặng trên vai chỉ có trách nhiệm, áy náy, thương tiếc, tận đáy lòng lại chôn giấu một gương mặt khác…

***

Trở về thôn thì trời vẫn chưa sang xuân, Đỗ Nam giao cho Hạ Ngọc Ngôn một rương vàng bạc bảo vật rồi thì lập tức dẫn người xe rời khỏi. Hạ Ngọc Ngôn vốn không định nhận, nhưng nghĩ lại sau này y phải con chăm sóc mẹ con Thúy Cơ, tiền tài đối với y thật sự rất quan trọng, chỉ đành nhận.

Vào thôn, hai người đi tiếp cha mẹ Thúy Cơ trước, lúc đó bụng Thúy Cơ đã khá to rồi, khó dấu được, cha mẹ Thúy Cơ vừa thấy cả hai, đầu tiên là ôm Thúy Cơ khóc lóc không ngừng, sau đó phẫn nộ kéo xách Hạ Ngọc Ngôn, muốn đưa y vào quan phủ với cái tội dụ dỗ con gái nhà lành.

Hạ Ngọc Ngôn có miệng cũng không giải thích được, chỉ phải cúi đầu khẩn cầu sự tha thứ của họ, rồi công bố mình buôn bán bên ngoài lời được một số tiền lớn. Cha mẹ Thúy Cơ vốn không tin, song thấy y có thể lấy ra một rương đầy vàng bạc bảo vật làm chứng mới chịu tin, thái độ lập tức thay đổi, chỉ dạy bảo Hạ Ngọc Ngôn vài câu mới bắt y nhanh chóng làm hôn sự đền bù, gả Thúy Cơ ra khỏi nhà.

Hạ Ngọc Ngôn đương nhiên đáp ứng hết, y dâng sính lễ rồi theo ý bọn họ xây một ngôi nhà lớn ở ngoại ô cách đây không xa, có hơn mười người nha hoàn đầy tớ.

Chiếc kiệu hoa đỏ thẫm nhanh chóng gả ra ngoài, tiệc vui náo nhiệt qua đi, mọi thứ lại trở về bình thản, bụng của Thúy Cơ ngày càng to hơn, cả người cũng đẫy đà thêm, hoa sen trồng ở hồ nước ngoài sân nở rộ, hạt sen được mùa, ai ai cũng nói là điềm tốt.

Thê tử hiền thục, không lo áo cơm, mỗi ngày đều hạnh phúc mỹ mãn. Chỉ là khi trời khuya thanh vắng, vẫn không cách nào ngủ yên, nhìn khuôn mặt mỹ lệ ở bên gối, sẽ nhận ra… Nàng… Không phải là người y mong muốn.

Cả đêm không ngủ, trằn trọc lật người, y đẩy ra cửa sổ bên giường, chống khuỷu tay trên khung cửa, nâng đầu nhìn hoa cành đầy sân, cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm luôn xuất hiện vào lúc này, lúc đầu Hạ Ngọc Ngôn nhìn xung quanh, trong lòng đầy thấp thỏm bất an, nhưng khi ánh mắt rốt cuộc tìm thấy hai điểm nhỏ xanh biếc che giấu trong lùm cây thì, trái tim chợt run rẩy co lại, sau đó, trở về bình tĩnh.

Sau lần ấy, mỗi khi màn đêm buông xuống, trăng treo bầu trời, y luôn đẩy cửa sổ ra, không cần tìm kiếm, không cần nhìn quanh, chỉ lẳng lặng nâng cằm, rũ mắt, đã thấy triền miên xoay quanh, quyến luyến khó lìa.

Cứ như thế, mưa gió không đổi, cho đến có một lần Thúy Cơ nói với y: “Phu quân, ta biết chàng thích ngắm trăng, nhưng mà trời đã vào thu rồi, mỗi đêm ngồi trước cửa sổ phải cẩn thận kẻo bị cảm.”

Nhìn gương mặt xinh đẹp chứa đầy sự quan tâm của nàng, chỉ một thoáng, Hạ Ngọc Ngôn vừa thấy xấu hổ áy náy lại thêm thẹn với lòng.

Đêm hôm đó, y không đẩy cửa sổ ra… Không bao giờ đẩy nữa.

Ngày hôm sau trở nên khô khan chán nản, cuộc sống dường như không còn thú vị, mỗi đêm y ép mình nằm yên trên giường không nhúc nhích, khi tay không tự chủ được chìa ra khung cửa sổ, y dùng miệng cắn chặt.

Đau đớn, có thể ngăn tay mình làm bậy, nhưng không thể can ngăn khát vọng tận đáy lòng, hai mí mắt mỏng manh luôn mở to, mắt phượng nhìn cửa sổ không chớp, tựa như muốn xuyên thủng khung giấy dán ở đó, đón nhận hai điểm xanh bên ngoài.

Thời gian mỗi đêm đều trôi qua dài dòng, gian nan như đời người từ sinh ra đến lúc chết, sáng hôm sau rời giường lại phải vờ như không có việc gì, vẽ mày trang điểm cho ái thê.

Khát vọng cường liệt cuồn cuộn dưới đáy lòng, tựa như củi khô thiêu cháy, làm mọi thứ bốc hơi, sắc mặt Hạ Ngọc Ngôn ngày càng tiều tụy, thân thể ngày càng gầy gò, bóng dáng y trong gương chiếu chỉ còn là một bộ da bọc xương.

Hạ Ngọc Ngôn rốt cuộc hiểu rõ nhận tri của mình về tình yêu lúc trước buồn cười cỡ nào, y cũng hiểu rõ trách nhiệm, đạo đức, áy náy đối mặt với ma lực của tình yêu sẽ trở nên mềm yếu biết bao.

Trong đầu, trong tim đã không chứa được điều gì khác, chỉ có một bóng hình nhớ mãi không thể quên, nhìn trước mắt, nghĩ trong đầu, tất cả đều là chuyện có liên quan đến người kia. Y không làm được chuyện gì khác, thậm chí không còn sức lực giả vờ thành một người chồng dịu dàng săn sóc trước mặt Thúy Cơ nữa.

Ngay khi tất cả mọi thứ sắp tan vỡ, Thúy Cơ lâm bồn, ngay vào ngày mười lăm tháng tám.

“Oa oa! Oa oa…” Tiếng trẻ con kêu khóc vang tận trời xanh, bà đỡ ôm một đứa bé bọc trong tã lót ra khỏi phòng.

“Chúc mừng Hạ lão gia! Phu nhân sinh cho lão gia một bé trai mập mạp trắng trẻo lắm.” Bà đỡ vừa nói mấy câu chúc mừng vừa đưa tã lót tới trước mặt Hạ Ngọc Ngôn. Hạ Ngọc Ngôn tiếp nhận, chỉ thấy trong lớp vải bao bọc một khối thịt hồng hồng mũm mĩm, hai mắt còn chưa mở được, nhắm lại thật chặt hệt như hai sợi chỉ nhỏ.

Ôm đứa bé, nha hoàn đẩy y vào phòng, mùi máu tươi chưa tan hết, Thúy Cơ mềm yếu nằm trên giường, đầu đầy mồ hôi.

Hạ Ngọc Ngôn đặt bé trai bên cạnh nàng, cầm lấy chiếc khăn vải trong chậu, y tận tay lau chùi cho mặt nàng, Thúy Cơ mở mắt ra, đầu tiên là nhìn con trước sau đó mới nhìn phía y.

“Ngọc Ngôn, đây là con của chúng ta, Chiết Quế của chúng ta đó, chàng… Chàng có thích không?”


“Muội khổ cực rồi.” Hạ Ngọc Ngôn mềm giọng nói, buông khăn ra rồi cẩn thận để ý mái tóc tán loạn của nàng.

“Không khổ đâu mà, Ngọc Ngôn, chỉ cần chàng thích thì ta không ngại cực khổ.” Một câu nói mềm giọng của y cũng đủ làm Thúy Cơ cảm thấy vui sướng.

Dạo gần đây y ngày càng gầy gò, hành vi khác thường. Thúy Cơ nhìn thấy trong mắt, trong lòng bất an vô cùng, bây giờ sinh được một bé trai lòng nàng mới trở nên yên ổn. Nàng rốt cuộc thành công nắm giữ trái tim người nam nhân này rồi, sau này sẽ không còn bất cứ kẻ nào có thể chia rẽ gia đình của nàng nữa.

Câu nói thâm tình tha thiết như vậy lại để Hạ Ngọc Ngôn xấu hổ không thôi, y cúi đầu không nói thêm câu nào.

Thúy Cơ tốn sức quá độ, một tay ôm con một tay nắm tay y, chỉ trong giây lát đã ngủ say, Hạ Ngọc Ngôn rút tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt bé bỏng đỏ hồng của con trai, rồi xoa gương mặt Thúy Cơ.

Khuôn mặt luôn hồng hào này bởi vì sinh sản mỏi mệt mà trở nên tái nhợt, ngay cả khóe mắt cũng không còn sức lực cúi xuống.

Thúy Cơ là một người con gái tốt, nàng dịu dàng, đoan trang, kiên trinh, hiền lành, mọi thứ của nàng đều hoàn mỹ vô khuyết, quan trọng hơn là nàng yêu y, thậm chí vì y có thể chịu đựng nỗi khổ mang thai mười tháng, sinh một đứa con cho y. Hạ Ngọc Ngôn rất cảm động, y biết có được người vợ như vậy là mình đã may mắn ba đời, nhưng mà… Y không yêu nàng.

Là một người nam nhân khác, một người bá đạo cuồng vọng lại có thể nhu tình như nước nói với y, tình yêu không phải như thế, cũng chính là người nam nhân đó đã khiến y trượt chân rơi vào tình yêu thật sự.

“Xin lỗi, Thúy Cơ…”

Một câu xin lỗi không cách nào che lấp tội lỗi của mình, thế nhưng, y đã không kiềm chế được nữa.

Dòng nước lũ điên cuồng, kịch liệt, trùng kích, sớm đã cuốn lấy y, chỉ là chút thời gian ngắn thôi nhưng lại hơn cả hai mươi năm y sống cùng Thúy Cơ.

Có thể, y đã điên rồi, cũng có thể giờ phút này y mới là bình thường. Nhẹ nhàng đắp chăn thay Thúy Cơ và đứa trẻ đang say ngủ, y không ảnh hưởng tới bất kì ai, cũng không mang theo bất luận thứ gì, Hạ Ngọc Ngôn cô độc rời đi.

Y biết, mình nên đi nơi nào…

***

Nến in bình đá đêm dài

Sông trời dần thấp, sao mai lặn chìm

Thường Nga hối trộm thuốc tiên

Trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng

(Thường Nga – Lý Thường Ẩn, người dịch: Trần Trọng San)

Trăng sáng chiếu rọi, dưới tàng cây hoa quế, một đứng một ngồi, ngóng nhìn nhau từ phía xa, đều cảm thấy đối phương gầy yếu trơ xương, dung nhan tiều tụy.

“Ngươi gầy hơn…” Bóng dáng Thác Bạt Hổ Hồn hằn sâu vào hai mắt, trong lòng Hạ Ngọc Ngôn tựa như có đao khắc.

Chỉ là một câu vừa nhỏ vừa nhẹ đã khiến Thác Bạt Hổ Hồn kích động đến run người, hắn lập tức xông tới ôm chặt lấy y.

“Ngọc Ngôn, ta sắp điên rồi!”

Hai tay cứng rắn như thép, mạnh đến mức tựa như muốn bóp nát xương thịt y, Hạ Ngọc Ngôn đau đớn vô cùng, nhưng y không tránh ra chỉ an tĩnh tùy ý hắn ôm mình. Hơi ấm cùng cơ thể đã lâu chưa chạm vào này xoa dịu thể xác và tinh thần y, khiến y xác định thêm một lần nữa điều y muốn rốt cuộc là gì.

“Ngọc Ngôn, ta không quan tâm đến thứ gì nữa, ta muốn dẫn ngươi đi! Ngươi có nguyện ý hay không ta mặc kệ, ngươi nhất định phải đi với ta! Bằng không, ta sẽ điên! Ta sắp phát điên rồi!”

Thác Bạt Hổ Hồn điên cuồng hét lớn, hai mắt như muốn nứt ra, Hạ Ngọc Ngôn ngẩng đầu, thương tiếc mơn trớn gương mặt hắn.

“Nếu ngươi không dẫn ta đi, ta cũng muốn bức ngươi dẫn ta đi.”

Y nói thật chậm, từng chữ từng chữ một trong trẻo như hòn châu, vô cùng rõ ràng, phản ứng của Thác Bạt Hổ Hồn trong nháy mắt dại ra, hoàn toàn không tin được lỗ tai mình mới nghe thấy gì, “Thật sao, là thật sao?”

Hắn nhiều lần lặp lại tìm kiếm chứng cứ, Hạ Ngọc Ngôn gật đầu, chiếc cổ thon dài ngẩng lên, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.

“Là thật! Ngươi không gạt ta, ta cũng sẽ không gạt ngươi.”

“Ngọc Ngôn, Ngọc Ngôn!” Thác Bạt Hổ Hồn ôm chặt lấy y, cơ thể cường tráng của hắn vì hưng phấn quá mức mà trở nên run run.

Đã từng cho rằng tình yêu là một thứ đó liên miên không dứt, dòng nhỏ chảy dài, song khi đã trải qua mới phát hiện thì ra nếu thật sự yêu sẽ tiếp cận điên cuồng, để y cam tâm bỏ qua tất cả, thậm chí thương tổn ngươi con gái yêu thương mình cùng đứa trẻ mới chào đời.

“Ta là một người có tội.” Tiếng nói nhỏ nhẹ thì thào, Hạ Ngọc Ngôn biết cảm giác tội lỗi này sẽ dây dưa y suốt một đời.

“Không, không phải vậy!” Nâng mặt y lên, Thác Bạt Hổ Hồn cố sức lắc đầu, dùng giọng nói trầm khàn đáp: “Chúng ta tối đa chỉ là nô lệ… Nô lệ của tình yêu!”

Trăng sáng chiếu rọi, hai người họ cùng nhau ngã xuống mặt đất, xiêm y tung rơi như cánh hoa, quấn chặt vào nhau, cánh quế vươn đầy trên đất tỏa ra hương thơm nồng nàn, tiếng thở dốc nhỏ nhẹ mềm mại, tuôn ra không biết lúc nào nguôi.

[Phần cuối]

Cuối thu khí trời mát mẻ, mây trắng nhẹ trôi, cành liễu lung lay theo gió, tiếng trẻ con vang vọng nơi núi rừng.

“Mẹ, mẹ ơi…” Một bé trai khoảng chừng năm sáu tuổi trắng trẻo mập mạp mi thanh mục tú vẫy vẫy tay phải, hai chân nho nhỏ tròn tròn chạy đùa giữa đồng trống, phía sau theo hai bà vú già.

“Tiểu Quế, đừng chạy vội như vậy, coi chừng té.” Trong đình nghỉ mát, một vị phu nhân xinh đẹp như hoa, vận váy phượng tiên màu xanh, tóc búi cài một cây trâm vàng, mỉm cười cao giọng dặn dò.

“Mẹ, ôm ôm!” Bé trai hô lớn, hỉ hả chạy vô đình nhào vào lòng phu nhân kia.

“Nhìn con kìa! Chạy sao mà để đầu đầy mồ hôi.” Vội vã tiếp cậu con trai nhào vào lòng mình, phu nhân lấy ra chiếc khăn ở trong lòng rồi lau mồ hôi cho bé, trong đôi mắt hạnh sáng sủa tràn đầy thương yêu.

“Mẹ, con có kẹo nè.” Bé trai giơ giơ hình nhân kẹo trong tay, vô cùng đắc ý khoe với mẹ mình.

“Ồ, là ai cho con vậy?” Nhìn hình nhân kẹo trong tay bé, vị phu nhân cười hỏi.

“Là một thúc thúc ngồi trong xe đưa cho con.” Bé trai quay đầu lại, dùng ngón tay mũm mĩm chỉ chỉ đỉnh núi đằng xa.

“Con cảm ơn người ta chưa?” Phu nhân hờ hững ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy lờ mờ bóng chiếc xe ngựa ở phía đó.

“Dạ có!” Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, bộ dạng đáng yêu ấy khiến nàng không nhịn được hôn hôn mặt bé.

“Tiểu Quế, con thật là cục cưng của mẹ!”

Gió thu mát lành, lá rụng đầy đất, bức họa mẹ con này khiến người nhìn rung động, thật sự rất đẹp, ngay cả người nam tử thanh tú đang vén màn trúc ngồi trong xe ngựa kia cũng không nhịn được mỉm cười hiểu ý.

Bên cạnh y, Thác Bạt Hổ Hồn ngũ quan sắc bén, hai mắt lóe màu xanh lục, trông thấy y cười sắc mặt hắn trầm lại, do dự một lúc lâu mới nói: “Ngọc Ngôn, nếu như ngươi muốn đứa trẻ đó…”

“Không. Ta không muốn làm hỏng cuộc sống của họ.” Lời hắn chưa dứt đã bị Hạ Ngọc Ngôn lắc đầu.

“Nhưng mà, nó là con của ngươi.” Tuy rằng không muốn nhưng sự thực không thể phủ nhận được.

“Nó là con của Thúy Cơ, ta hoàn toàn không có tư cách làm cha nó.” Hạ Ngọc Ngôn cười khổ, buông màn trúc xuống, y quay lại nắm tay Thác Bạt Hổ Hồn nói, “A Hồn, đi thôi! Ta muốn về nhà, về nhà của chúng ta.”

Ánh sáng xuyên qua màn trúc rọi vào trong, chiếu lên gương mặt thanh tú không hề nhiễm dấu vết năm tháng của y, lấp loáng vẻ dịu dàng vô tận, “Được! Về nhà của chúng ta.” Thác Bạt Hổ Hồn không nhịn được mỉm cười, lật tay lại nắm chặt lấy tay y.

Tiếng vó ngựa vang lên, chậm rãi kéo xe rời đi, quay đầu nhìn lại, giữa đồng trống không còn thấy hình ảnh hai mẹ con ôm nhau nữa, chỉ để lại bóng hình xa xa.

Hạ Ngọc Ngôn tựa đầu vào lòng người bên cạnh, nghe tiếng tim đập cường tráng mạnh mẽ của hắn, áy náy trong lòng bỗng hạ thấp, cảm giác tội lỗi dù có lớn đến thế nào cũng không thể so với tình yêu giữa Thác Bạt Hổ Hồn và y, tình yêu chân chính.

–   H ẾT   –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận