Hổ Nô

Tháng tám tỏa hương quế, trăng sáng rọi trung thu. Bầu trời đêm không chút gợn mây, ánh trăng tròn treo cao, tiếng côn trùng mùa thu vang lên rộn rã, hương hoa quế thơm ngát nhuộm đầy trong không gian.

Phía sau một căn nhà nhỏ làm bằng trúc xanh đơn sơ, dưới tàng cây hoa quế vàng rực rỡ, đặt một chiếc bàn gỗ vuông, trên bàn là trái cây cùng thực phẩm dùng để cúng lễ, bên cạnh ngồi một nam một nữ.

Nữ thì búi một búi tóc giản đơn, cài một cây trâm bạc, y phục là một bộ váy dài xanh biếc điểm thêm những cánh hoa hợp hoan [*], gương mặt tuy chỉ son phấn rất nhẹ, thế nhưng làn da tuyết trắng, mắt hạnh mày ngài, vầng trán mang theo một phần kiên trinh, hai phần phong tình, dung tư tựa như những mỹ nữ sử sách được miêu tả dưới ngòi bút văn nhân, mỹ lệ đến nỗi gọi trái tim ai kia đập rộn ràng.

“Ngọc Ngôn, nếm thử hoa quế cao này xem, vừa mới làm xong thôi, còn nóng lắm.” Nàng cẩn thận vén tay áo, dùng đũa gỗ gắp một khối điểm tâm sắc vàng, để vào chén nam tử.

“Cảm tạ.” Y gật đầu, gắp hoa quế cao cắn một miếng, khen ngợi: “Quả nhiên thơm thuần ngọt lịm, Thúy Cơ, tay nghề của muội càng ngày càng tốt!”

Tiếng nói của Hạ Ngọc Ngôn cũng giống như con người y, ôn nhuận như ngọc, ánh trăng sáng tỏ khắp nơi, rọi lên gương mặt y, hiện ra một gương mặt không tính là quá mức tuấn mỹ, nhưng rất thanh tú.

Dưới vầng trán nhẵn nhụi là một đôi mi vừa dài lại cong, dưới mí mắt trắng nõn được khảm một đôi mắt phượng, con ngươi nhu hòa, đen sáng như trân châu và lấp lánh ánh dịu dàng khiến người khác tâm động, chóp mũi cao thẳng, vầng môi mỏng nhạt hồng.

Y mặc trang phục thư sinh, đầu đội vải xanh, trang phục nho nhã sắc trắng, vóc người tuy khá mỏng manh, nhưng càng trợ thêm khí chất đôn hậu tao nhã.

Gương mặt trắng trẻo của Thúy Cơ tỏa ra hai vầng mây đỏ, dùng ngón tay thon dài chỉ vào y: “Không bằng nói miệng của chàng càng ngày càng biết dỗ dành.”

“Chỉ cần lời ta nói đều thật tâm, là được rồi.” Hạ Ngọc Ngôn mỉm cười, tay cầm chén trà, ngưỡng đầu nhìn bầu trời, không một bóng mây, trăng sáng như gương, trong ánh sáng vàng rọi kia thấp thoáng gợn bóng râm, có lẽ đó chính là Hằng Nga cùng thỏ ngọc mà thiên cổ hằng tán dương.

“Thúy Cơ, đã trễ rồi, muội nên về nhà thôi, nếu không… bá phụ bá mẫu lại phải tự mình đến đón muội về.”

“Nhắc tới cha mẹ, hôm trước họ tới tìm chàng là vì chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là… hàn huyên vài câu.” Nghe nàng nhắc tới song thân, Hạ Ngọc Ngôn nâng lên đôi môi, lộ ra một nụ cười gượng ép.

“Họ tới hàn huyên với chàng? Hừ! Ta không tin, sau khi Hạ thúc thúc qua đời, họ đã tới đây bao nhiêu lần, một bàn tay đã đếm đủ rồi.” Thúy Cơ bĩu môi, vẻ mặt không tin.

Cúi xuống mí mắt, Hạ Ngọc Ngôn lắc đầu, nói: “Thúy Cơ, đã trễ rồi… Muội về nhà đi!”

“Vậy… Được rồi, dù sao túi thêu mà tiệm thêu cần ta vẫn chưa thêu xong.” Biết y cố tình muốn lảng sang chuyện khác, Thúy Cơ chần chờ một chút, bỏ đi ý đồ truy vấn, đứng lên, đồng thời nhẹ giọng dặn dò, “Trăng rằm tuy đẹp, nhưng vào thu đêm rất lạnh, chàng đừng nghỉ ngơi quá muộn.”

“Ta đã biết.”

Thúy Cơ đi hai bước, vẫn lo lắng quay đầu: “Nếu thấy lạnh thì vào nhà, mọi thứ cứ đặt đó, để ngày mai ta sẽ đến thu dọn.”

“Được rồi, ta biết mà, đừng quan tâm.” Hạ Ngọc Ngôn cười đáp ứng, Thúy Cơ lúc này mới yên lòng mà bước lên đường mòn về nhà.

Nhàn hạ ngồi dưới tàng cây, Hạ Ngọc Ngôn một mình ăn cao điểm, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm trăng, tuy rằng phong nhã, nhưng lại cảm thấy không thú vị, một cơn gió thu thổi qua, xác thực mang đến vài phần lạnh lẽo, Hạ Ngọc Ngôn đưa tay, kéo gọn vạt áo, hai tay đè ở hai bên, đẩy về sau vài cái.

Lộc cộc lộc cộc… Tiếng gỗ chuyển động vang lên, thân thể của y cũng di động theo.

Hiện rõ hai chân Hạ Ngọc Ngôn bất tiện, ngồi trên xe đẩy bằng gỗ, dùng hai tay đẩy bánh xe, đang định quay về phòng, bỗng nhiên nghe được một tiếng rống trầm thấp ở phía xa xa.

“A?” Lòng hiếu kỳ dâng lên, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đẩy bánh xe, xoay lại nửa vòng, bắt đầu tìm kiếm dựa theo nơi phát ra âm thanh.

Từ đường mòn đi đến rừng quế tươi tốt, ngừng lại trước một tảng đá cao lớn. Hạ Ngọc Ngôn nghiêng người về phía trước, đẩy ra những ngọn cỏ dài, trông thấy, lại là một con hổ lớn.

Con hổ sớm đã kéo căng cơ thể, vừa nhìn thấy đối phương thăm dò dòm ngó, đột nhiên vọt về phía y.

Y là người có tật, không thể thối lui, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn con hổ giương hàm răng lớn đánh về phía mình, răng nhọn chỉ còn cách ba tấc, con hổ bỗng nhiên gầm một tiếng trầm thống, ngã xuống đất, lăn vài vòng, mới miễn cưỡng đứng vững. Lúc này Hạ Ngọc Ngôn mới nhìn thấy trên lưng hổ có gắn một mũi tên, máu chảy như suối, bộ lông đen vàng xen lẫn giờ đây đều bị nhuộm thành màu đỏ tươi. “Grừ… Grừ…” Con hổ cố chống cơ thể một cách đau đớn, lỗ tai có màu lông trắng kia cùng với móng vuốt thậm chí không ngừng run rẩy, nhưng vẫn phô trương thanh thế nhếch miệng nhìn Hạ Ngọc Ngôn.

Trông thấy nó rõ ràng là đau đến mức cả người đều run, nhưng mà vẫn cố làm dữ với mình, Hạ Ngọc Ngôn chợt trở nên không đành lòng, trong nháy mắt, đã quên đi động vật ở đối diện là một con hổ ăn thịt người, thương tiếc nhìn nó.

Lúc này, có vài tiếng bước chân khác nhau đang dần tiến lại.

“Hạ phu tử? Đã khuya rồi, vì sao phu tử còn ở đây?”

Hạ Ngọc Ngôn lấp lấp bụi cỏ, quay đầu lại như không có việc gì.

“Trung thu trăng sáng, ta chỉ là ra đây ngắm trăng mà thôi, Ngưu đại thúc, còn các ngươi? Trung thu ngày lành, vì sao không sớm về nhà để chơi hội?”

Hán tử tráng kiện được xưng hô là Ngưu đại thúc tiến lên trước hai bước, vung cây thương dài trên tay, đáp: “Ta cùng tiểu Ngưu lên núi săn thú, chỉ lo đuổi bắt mồi, đã quên đi canh giờ. Được rồi! Hạ phu tử, phu tử có nhìn thấy động vật nào bị thương chạy ngang qua đây hay không?”

“Nga… thì ra là các ngươi để lạc con mồi. Không biết là động vật gì?” Hạ Ngọc Ngôn hơi cúi mi mắt, không nhìn thẳng cha con Ngưu đại thúc.


“Là hổ! Là một con hổ lớn!” Tiểu tử nhỏ tuổi da ngăm đen đứng phía sau Ngưu đại thúc cướp lời, còn vô cùng hưng phấn giơ lên cung tiễn trong tay, nói: “Là ta bắn trúng đó, nó nằm ở trên cây, ta chỉ dùng một mũi tên là bắn trúng nó rồi!”

“Tiểu tử thối, còn nói dối nữa hử!” Ngưu đại thúc nâng lên quả đấm, cố sức gõ lên đầu nhi tử. Mắng: “Nói dối cũng phải biết suy nghĩ, ta nói bao nhiêu lần rồi, hổ không biết leo cây! Nhất định là trời tối, tiểu tử ngươi nhìn lầm!”

“Ta bắn trúng đích thực là hổ mà! Mũi tên của ta trúng nó, nó rơi xuống cây, sau đó chạy nhanh như tên bắn! Ta không có nhìn lầm, chỉ cần tìm theo vết máu chắc chắn sẽ tìm được nó!” Tiểu tử nắm chặt tay, cắn răng cắn lợi kiên trì ý kiến của mình.

Ngưu đại thúc phẫn nộ trợn trắng mắt, không để ý tới tiểu tử nữa, gãi gãi đầu, vẻ mặt ngại ngùng nói với Hạ Ngọc Ngôn.

“Để Hạ phu tử chê cười rồi! Tên tiểu tử thối này luôn nói là mình bắn trúng hổ, kéo ta đuổi theo! Cả một canh giờ vẫn không chịu bỏ ý định!”

“Ta nghĩ tiểu Ngưu không nói dối!” Mỉm cười, Hạ Ngọc Ngôn đưa ngón tay chỉ về bên phải ở đằng trước, “Vừa nãy hình như ta nghe được ở đó vang lên vài tiếng rất kỳ quái, có lẽ, các ngươi đến bên kia tìm sẽ gặp.”

“Hảo! Hạ phu tử, cảm tạ phu tử!”

Sau khi Ngưu đại thúc cảm tạ y xong, kéo lấy nhi tử, đi về phía Hạ Ngọc Ngôn đã chỉ. Dùng ánh mắt áy náy nhìn hai người họ đi xa, Hạ Ngọc Ngôn định thần lại, lần thứ hai vén ra bụi cỏ.

Trong lúc hắn cùng cha con Ngưu đại thúc trò chuyện, con hổ không đi ra, thậm chí thông minh đến không phát sinh một chút tiếng động.

Mắt hổ nheo lại, đề phòng nhìn chằm cử động của Hạ Ngọc Ngôn, đường nhìn giao nhau. Hạ Ngọc Ngôn hoảng loạn nhăn lại thái dương trắng nõn, mãi cho đến một lúc sau, mới cố lấy dũng khí vươn tay, đồng thời nhẹ giọng trấn an.

“Đừng sợ… Ta sẽ không tổn thương ngươi, để ta nhìn vết thương của ngươi một chút… Đừng sợ…”

Vừa lưu ý phản ứng của con hổ, vừa vươn ra tay phải, trong khoảnh khắc ngón tay đang run nhẹ ấy chạm vào bộ lông, con hổ đột nhiên cử động.

Thình lình xảy ra di động khiến Hạ Ngọc Ngôn sợ đến nỗi thiếu chút hồn phi phách tán, sắc mặt không tự chủ được mà tái đi, đồng thời trong không khí chợt vang ra một tiếng cười giễu lạnh lùng.

“Ngu ngốc!”

Thanh âm gần trong gang tấc, Hạ Ngọc Ngôn ngơ ngác nhìn quanh, bốn phía chỉ có tiếng sàn sạt của cỏ cây lung lay trong gió, đêm lặng sơn vắng, ngoại trừ y cùng với con hổ này, nào có thứ gì khác nữa?

Trong lúc thấp thỏm không yên, suy nghĩ miên man, con hổ liếc xéo y, ánh mắt tựa như khinh miệt, lạnh lùng nhích cơ thể về trước, để tay của Hạ Ngọc Ngôn có thể thuận lợi chạm đến mũi tên trên lưng.

Cử động cứ như hiểu được ý người này khiến Hạ Ngọc Ngôn sửng sốt thêm lần nữa, sau một lúc, miễn cưỡng định thần, cúi đầu, tỉ mỉ quan sát mũi tên trên lưng nó.

“Mũi tên xuyên vào rất sâu… Trong nhà cũng không có thuốc cầm máu…” Hạ Ngọc Ngôn lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn vết thương đầy máu đó, cảm thấy luống cuống chân tay, con ngươi không tự giác chuyển động, khi lướt qua vài cọng cỏ bên chân thì hơi ngừng lại, sau đó, con ngươi nhu hòa kia phát sáng.

Đẩy hai bánh xe, chuyển một vòng trước bụi cỏ dại mọc ở lân cận, khom người hái một gốc bên trái, lại ngắt một đóa bên phải.

“Bạch cập, ngả diệp, sơn tất, long cốt… Dùng những thứ này, có lẽ sẽ cầm máu được.”

Đem thảo dược đặt trên đùi, trở về bên cạnh hổ, Hạ Ngọc Ngôn cúi người xuống, tay phải đặt trên mũi tên, năm ngón thon dài của bàn tay trái thì nhẹ nhàng xoa xoa bộ lông đang phập phồng vì đau đớn của con hổ, dùng thanh âm dịu dàng nói: “Ta giúp ngươi rút tên ra trước, đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi… Khi rút tên, có lẽ sẽ rất đau… Ngươi phải nhẫn nại.”

Có thể dặn dò súc sinh như vậy, ngay cả Hạ Ngọc Ngôn cũng cảm thấy mình có chút ngớ ngẩn, lắc đầu cười khổ, sau đó, y hít sâu một hơi, cố sức nắm lấy mũi tên, rút mạnh.

Mũi tên có đầu là hình tam giác vùi sâu trong máu thịt, tay của Hạ Ngọc Ngôn vừa mới dùng sức, hai móng của con hổ đã cào ra vài vết sâu trên mặt đất, đau nhức không chịu được, nó vẫn cắn răng, không nhúc nhích làm cho Hạ Ngọc Ngôn rút tên ra, không có gầm rú nửa tiếng.

Ném đi mũi tên vừa mới rút, Hạ Ngọc Ngôn ngậm thảo dược trong miệng nhai nát, phun lên vết thương đang chảy máu, sau đó, xé rách vạt áo dài, băng bó cho hổ.

Con hổ vẫn để mặc y bài bố, nhu thuận tựa một con mèo lớn, chỉ có đôi mắt xanh biếc tràn đầy nguy hiểm cứ một mực nhìn chằm Hạ Ngọc Ngôn, ánh mắt ấy cứ như đang nói, chỉ cần y có cử động khác thường, hàm răng lợi hại này sẽ nhào tới cắn y.

Hạ Ngọc Ngôn không phát hiện đường nhìn sắc bén của con hổ, sau khi đắp thuốc băng bó xong, y chỉ cúi đầu nhìn hai tay đầy máu cùng y phục ránh tươm của mình, thì thào tự nói, “Để bản thân chật vật như vậy, ngày mai Thúy Cơ nhìn thấy, muội ấy nhất định sẽ rất tức giận.”

Đôi mày dài cong như chiếc lá khẽ nhăn lại, Hạ Ngọc Ngôn đang dự kiến đến biểu tình hờn dỗi của Thúy Cơ khi nhìn mình như vậy. Lắc đầu, Hạ Ngọc Ngôn ngẩng lên nhìn sao sáng trên bầu trời, rồi cúi đầu nhìn bóng nghiêng dưới mặt đất, biết canh ba đã đến, y nói với con hổ: “Ta phải về nhà rồi, Ngưu đại thúc cùng tiểu Ngưu có lẽ vẫn đang tìm ngươi, tạm thời ngươi đừng rời khỏi đây, ngày mai ta sẽ trở lại đổi thuốc cho ngươi, cũng sẽ đem thức ăn đến, được không?”

Con hổ nằm trên cỏ dùng khóe mắt nhìn y một cánh lạnh lùng, không biết là nó có hiểu hay không.

Hạ Ngọc Ngôn lắc đầu bất đắc dĩ, cố sức đẩy bánh xe theo đường mòn về nhà, thỉnh thoảng quay đầu về, lo lắng nhìn con hổ dần dần bị che lấp trong bụi cỏ.

Trở về căn nhà trúc xanh, tắm gội thay y phục xong, thổi tắt ngọn đèn dầu, nằm lên giường, tâm thần của y vẫn không yên, vừa lo lắng an nguy của hổ, vừa sợ nếu có ai đi qua đó lại bị hổ cắn chết.

Một đêm trằn trọc, vất vả lắm mới đợi được ánh mặt trời lên, Thúy Cơ đến nhà làm bữa sáng cho y, y vừa ăn, vừa lấy thêm một vài món, bọc ở trong khăn tay, len lén cất giấu, sau đó đợi Thúy Cơ không chú ý, liền ngồi lên xe đẩy, vội vã chạy tới rừng hoa quế.

Vén ra bụi cỏ, khi thấy con hổ còn nằm trong đó thì, Hạ Ngọc Ngôn thở phào một hơi.


Trước khi y vén ra bụi cỏ, con hổ đã cảnh giác tỉnh lại rồi, đôi mắt xanh biếc bắn ra tia sáng sắc bén hờn giận, như mũi tên nhắm về phía Hạ Ngọc Ngôn. Đường nhìn tràn ngập ác ý, làm cả người Hạ Ngọc Ngôn trở nên mất tự nhiên.

“Ta… Đánh thức ngươi?” Nháy mắt mấy cái, hứng lấy đôi mắt hổ sắc bén kia, y hỏi có chút chần chờ.

Con hổ đương nhiên sẽ không trả lời, có điều, Hạ Ngọc Ngôn có một ảo giác, y nghĩ khi con hổ quay đầu đi hướng khác thì, khóe miệng nâng lên một độ cung lạnh lùng, tựa như đang khinh thường y vậy.

Hoang mang lắc đầu, Hạ Ngọc Ngôn từ trong tay áo lấy ra khăn tay gói điểm tâm, cẩn thận mở khăn ra, dùng hai tay nâng lấy, cúi người xuống, đặt ở trước mặt hổ.

“Có lẽ ngươi đã đói rồi, ở đây có chút thức ăn, ngươi ăn đi.”

Đặt trên khăn tay chỉ có bánh màn thầu cùng vài món khô khan, con hổ liếc xéo, cái mũi nhúc nhích, phát ra tiếng hừ khinh miệt.

“Xin lỗi… Trong nhà không có thịt… Qua đỡ vài ngày rồi ta sẽ nghĩ biện pháp.” Hạ Ngọc Ngôn trời sinh thuần hậu, vì sự coi thường của con hổ mà cảm thấy ngượng nghịu, cắn cắn môi, dùng thanh âm nho nhỏ lúng túng nói.

Da của y vốn đã trắng nõn, khi đỏ mặt lên, hai bên má tựa như có hai áng mây hồng, khóe mắt của hổ liếc qua, trợn mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của y.

Tia nhìn sắc bén, nhắc nhở Hạ Ngọc Ngôn trước mắt là một con hổ, y đương nhiên sợ, cổ họng khẽ nuối vài cái, mới cố gắng lấy dũng khí thêm lần nữa, đưa tay về trước.

“Có thể không hợp khẩu vị của ngươi, nhưng mà… Ngươi hẳn là đã đói rồi, chí ít cũng ăn một chút đi.”

Đường nhìn nghiêm khắc vẫn theo dõi y không dứt, cho đến khi thái dương của Hạ Ngọc Ngôn ứa ra hai giọt mồ hôi lạnh, con hổ mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn đằng trước, nuốt lấy bánh màn thầu trên tay y.

Cả người Hạ Ngọc Ngôn bình tĩnh trở lại, khom người, hiếu kỳ nhìn con hổ vùi vào ăn thức ăn trên tay mình.

Hai lỗ tai tròn tròn, mặt hổ có những đường vằn đen vàng xen nhau còn kèm theo bộ lông trắng xóa, ở giữa con ngươi phát ra ánh sáng đen, bốn phía là màu xanh biêng biếc, đầu lưỡi hồng phấn vừa phun vừa nuốt, nhu thuận ăn thức ăn trên tay Hạ Ngọc Ngôn, hình dạng này thật sự là khả ái không tả được.

Chỉ chốc lát sau, con hổ đã ăn sạch hết, lười biếng nằm trên mặt đất. Con hổ vốn đang vùi đầu trước người y, sau khi ăn hết cả rồi liền bỏ đi không chút lưu luyến, Hạ Ngọc Ngôn không khỏi cảm thấy có vài phần mất mát.

Y không muốn rời khỏi như vậy, sau khi suy nghĩ một hồi, dùng hai tay chống tảng đá lớn bên cạnh, mượn lực tách ra xe đẩy, ngồi lên trên cỏ.

Thân thể này không thể so với người toàn vẹn. Chỉ là một động tác đơn giản như rời xe đẩy ngồi xuống đất thôi, đã làm Hạ Ngọc Ngôn thở gấp rồi, cố sức hít một hơi, điều chỉnh hô hấp hỗn loạn, Hạ Ngọc Ngôn chống tay, tận lực tới gần con hổ đang nhắm mắt ngủ trưa.

Con hổ mở mí mắt, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm Hạ Ngọc Ngôn, khi đường nhìn sắc bén lướt qua đôi chân vô lực của đối phương thì, lại biến thành khinh thường, sau đó, nó liền quay đầu đi hướng khác.

Gió thu nhẹ thổi, mang đến mát lạnh, đối với Hạ Ngọc Ngôn mà nói, bộ lông trông rất ấm áp mềm mại kia, trở thành một mê hoặc cực lớn, ngơ ngác nhìn thật lâu, y rốt cuộc không kìm được mà lén vươn tay phải, nhẹ nhàng xoa lên.

Con hổ thình lình trợn lớn mắt, bên trong bắn ra nguy hiểm nhìn y.

Hạ Ngọc Ngôn không thấy, vì y đã hoàn toàn trầm mê vào xúc cảm ấm áp mềm mại khiến người quyến luyến này. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa, bộ lông xen lẫn vàng đen vì những cái vuốt khẽ của y mà tản ra ánh sáng rạng rỡ, Hạ Ngọc Ngôn vỗ về thật nhẹ, thậm chí đem gương mặt cận kề, bộ lông chạm vào làn da mịn màng, nhọn nhọn nhưng lại thoải mái vô cùng.

Y không khỏi hiện ra tính trẻ con, vùi mặt vào bộ lông ấm áp ở sườn bụng của con hổ, rồi nhẹ nhàng cọ cọ, đôi môi nhạt hồng hiện ra một nụ cười thuần khiết, ánh mặt trời rọi lên khuôn mặt trắng nõn tao nhã của y, tựa như hòn ngọc đang phát sáng, trông rất đẹp mắt!

Con hổ vốn đang trừng mắt nguy hiểm nhìn y, trong giây lát ấy, cũng đã thẫn thờ.

Khói bếp tản trong gió, ngọn núi càng thêm xanh dưới ánh trời chiều. Nắng hoàng hôn rọi lên mặt đất, mái nhà tranh đơn sơ trong thôn nhỏ vang lên tiếng hài đồng trật tự.

“Phu tử, tạm biệt.”

“Tạm biệt, nhanh về nhà đi nào!” Thần sắc dịu dàng trông về các học trò, nhìn chúng từng đứa một bước ra cửa phòng học, Hạ Ngọc Ngôn mới thu hồi ánh mắt, chuyên tâm sắp xếp các quyển sách trên bàn gỗ, một đại tẩu thân hình mập mạp xách theo giỏ thức ăn bước vào trong.

“Hạ phu tử.”

“Trương đại tẩu, chào tẩu!” Hạ Ngọc Ngôn khách khí bắt chuyện một tiếng, đang định tiến lại đón, đại tẩu đã nhanh chóng đi đến đối diện y.

“Hạ phu tử, chân của phu tử không tiện, để ta tới là được.”

“Thất lễ rồi.” Hạ Ngọc Ngôn gật đầu mỉm cười, cúi xuống nhìn hai chân mình, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút buồn bã, nhưng vẫn không biểu lộ ra bên ngoài.

“Không có gì đâu mà! Ta đem đến học phí tháng này, xin Hạ phu tử đừng ghét bỏ.”


“Trương đại tẩu, tẩu quá khách khí rồi!” Hạ Ngọc Ngôn dùng hai tay tiếp nhận giỏ thức ăn mà đại tẩu đưa tới, trong giỏ đặt vài bó thịt khô cùng mấy cái trứng gà, người trong thôn sống bằng làm nông, không có gì nhiều, chỉ có thể lấy thức ăn, vật dụng thay cho tiền học của đám hài tử.

“…Cần phải thế mà, nếu không có Hạ phu tử dốc lòng dạy dỗ, tên tiểu tử ngốc nhà ta ngay cả tên mình chắc cũng viết không được nữa kìa.”

“Kỳ thực tiểu Phong nhu thuận lại siêng năng, thật sự là một hài tử ngoan khó gặp.”

“Ha ha… Vậy sao? Thế thì phải nhờ Hạ phu tử dạy dỗ kỹ cho nó.”

“… Đây là đương nhiên.”

Khách sáo hàn huyên vài câu, một lúc sau Trương đại tẩu chào tạm biệt y, thấy bà mặt mày rạng rỡ đi xa, Hạ Ngọc Ngôn không khỏi có cảm giác như được giải thoát.

Thu dọn xong sách vở, treo giỏ thức ăn trên bệ gỗ xe đẩy, Hạ Ngọc Ngôn chậm rãi rời khỏi phòng học.

Phòng học này là do phụ thân y mở ra, vì cách xa thị trấn, nên hài tử trong làng đều đến đây học hành, sau khi phụ thân y qua đời, liền do y kế thừa việc dạy học này, sinh hoạt tuy rằng kham khổ, song lại rất tự tại.

“Hạ phu tử, về nhà rồi à?”

“Đúng vậy! Điền đại thẩm.”

“A! Hạ phu tử, gặp được phu tử thì tốt quá! Nương tử nhà ta đang làm bánh đào chưng, ăn tối xong rồi ta đem vài cái đến nhà phu tử, mời phu tử dùng thử.”

“Vậy ta cảm ơn trước!”

“Hạ phu tử, xin chào!”

“Xin chào!”

Thôn làng Hạ Ngọc Ngôn sinh sống chỉ có ba mươi chín hộ gia đình, người trong làng giúp đỡ lẫn nhau, quan hệ rất thân mật, kể từ khi rời khỏi phòng học, ven đường gặp được thôn dân nào cũng không thể thiếu vài lời bắt chuyện, dừng lại tán gẫu đôi câu, hơn nữa y thích tĩnh lặng, nơi ở cách làng khá xa, khoảng chừng một nén nhang mới đi đến phụ cận của nhà trúc, Hạ Ngọc Ngôn không vào nhà vội, mục tiêu của y là nhà kho cách nhà trúc hơn mười bước, dùng để cất giữ các vật linh tinh.

“Ngươi đâu rồi?”

Đẩy ra cửa gỗ, hai điểm sáng màu lục rạng rỡ trong hắc ám, bắn về phía Hạ Ngọc Ngôn như mũi tên, Hạ Ngọc Ngôn vẫn chưa phát hiện, sau khi đóng cửa, y dùng cây gậy trúc ở mép bên đẩy ra cửa sổ trên mái nhà.

Ánh trời chiều rọi về như những hạt cát màu vàng kim, thắp sáng cả căn phòng, cũng rọi ra một thân vàng đốm đang nằm thẳng trên chồng cỏ rơm.

“Đang ngủ sao? Cả ngày đều lười như vậy, coi chừng béo lên đó.” Mỉm cười ôn nhu nhìn hổ, Hạ Ngọc Ngôn đẩy xe, tận lực tới gần nó.

“Ngươi đã đói bụng chưa? Ta vừa nhận được học phí của Trương đại tẩu, cho nên tối nay có thịt khô để ăn, ngươi xem!”

Lấy ra một miếng thịt khô trong giỏ, vừa đưa tới trước mặt hổ, nó liền há to miệng, nuốt cả khối thịt vào trong.

“Từ từ ăn, còn rất nhiều.” Sinh hoạt trong thôn mộc mạc khó khăn, trừ những ngày đầu năm, ít khi nào được ăn thịt, hơn nữa trên tay y không có thừa ngân lượng, thế nên mấy ngày nay chỉ có thể cho nó ăn bánh bột, trái cây, nhất định đã đói bụng lắm.

Hạ Ngọc Ngôn dùng ánh mắt thương tiếc nhìn hổ, lại cầm thêm một khối, đưa đến bên mép nó.

Trong căn nhà gỗ nho nhỏ, tràn đầy tiếng hổ nhai nuốt ngấu nghiến, nắm chắc thời gian nó đang ăn uống thả giàn, Hạ Ngọc Ngôn lấy tay chống tường, rời khỏi xe đẩy, ngồi lên chồng cỏ rơm, cầm lấy chiếc khăn vắt trên bồn nước ở mép tường, thấm chút nước, cúi người lau thân thể cho hổ.

“Grào…” Cảm giác lạnh lẽo cùng với sự đụng chạm đột nhiên này, khiến hổ bất mãn vẫy đuôi vài cái, bộp một tiếng, đánh lên cổ tay Hạ Ngọc Ngôn.

“A!” Đau đớn kêu ra, Hạ Ngọc Ngôn ngừng tay, nâng tay lên, kéo xuống ống tay áo, trên da thịt trắng nõn hằn lên một vết đỏ, truyền đến cảm giác vừa đau vừa nóng.

Nhẹ nhàng xoa nắn vùng da bị sưng, hít vào một hơi, Hạ Ngọc Ngôn tính tình ôn hòa nên không có tức giận, trái lại còn mềm giọng nói với hổ: “Ngươi đừng nóng, ta chỉ là muốn lau người cho ngươi thôi. Ngươi không thích nước sao? Nhịn một chút được không? Chỉ có một chút là thân thể sẽ sạch lại, sạch rồi sẽ rất thoải mái.”

Tiếng nói của y ôn nhuận như ngọc, hơn nữa thần sắc nhu hòa săn sóc, cộng thêm khuôn mặt tao nhã kia, bất luận kẻ nào cũng không thể tàn bạo đối đãi được, hổ nheo mắt lại, yên lặng nhìn y một hồi, chóp mũi hừ ra một âm đơn, gục đầu xuống, tiếp tục nhai nhai thịt khô trong miệng.

“Ngoan…” Hạ Ngọc Ngôn thở phào, ôn nhu khích lệ một tiếng, tới gần thêm lần nữa để lau người cho hổ.

Chiếc khăn lau qua bộ lông, phía sau vùng tai mềm mại, thậm chí mỗi một móng vuốt, động tác săn sóc lại dịu dàng, khiến hổ vốn đang căng thẳng toàn thân cũng dần dần thả lỏng, mí mắt khép lại, tứ chi giãn ra, hưởng thụ Hạ Ngọc Ngôn hầu hạ. Hạ Ngọc Ngôn vừa cẩn thận lau chùi cho hổ, vừa chú ý quan sát thần sắc nó, sau khi cảm thấy tâm tình nó tốt hơn, y liền nói, “Ngươi đã ở đây vài ngày rồi, để ta đặt một cái tên cho ngươi, có được không?”

Nhà người ta nuôi miêu miêu cẩu cẩu cũng sẽ đặt tên cho chúng, huống gì y hiện tại đang thu dưỡng một con hổ lớn như vậy, đương nhiên phải đặt một cái tên uy phong lẫm lẫm cho nó rồi.

Hạ Ngọc Ngôn đã hoàn toàn xem hổ thành vật nuôi của mình, dùng ánh mắt chờ mong nhìn nó, con hổ nhướng lên mí mắt phải, liếc xéo y, sau đó mắt hổ lại khép xuống, triệt để không quan tâm tới sự tồn tại của y nữa.

Thấy nó không có dấu hiệu phản đối, Hạ Ngọc Ngôn chớp mắt mấy cái, tự biên tự diễn nói.

“Phải gọi là gì đây? Uy Vũ? Tiểu Tự? Ừm… Tiểu Hắc?”

Phiền… Vằn đen trên mặt nhăn lại thành một chùm kể ra tâm tình hổ, nó thẳng thắn nhắm luôn hai mắt, lười để ý đến y.

Hạ Ngọc Ngôn lải nhải lẩm bẩm một lát sau, dùng sức vỗ lên trán, “A! Ta nghĩ ra rồi, gọi là tiểu Hoa đi!”

Con hổ thình lình trợn mắt, lườm y một cách tàn bạo, Hạ Ngọc Ngôn tựa như chưa phát giác, khẽ vuốt bộ lông mềm trên người nó, cười nói: “Tiểu Hoa, tiểu Hoa, tên này thật êm tai.”

“Grào ——!” Hổ bất mãn gầm rú, lộ ra hàm răng nanh trắng sáng.


“Rất thích tên này đúng không?”

Nở nụ cười sáng lạn, Hạ Ngọc Ngôn vui vẻ nhịn không được, liên tục kêu.

“Tiểu Hoa, tiểu Hoa, tiểu Hoa, tiểu Hoa.”

Y mỗi lần kêu một tiếng, sắc mặt của hổ liền khó coi thêm ba phần, hàm răng nanh sắc bén không ngừng mài giũa, phát sinh âm thanh chói tai.

Hạ Ngọc Ngôn cũng không sợ, sống chung với nhau vài ngày, y biết con hổ to này rất có linh tính, tuyệt đối sẽ không tùy ý tổn thương y, lườm nụ cười sáng chói trước mắt, con hổ tuy rằng không vui, thế nhưng cũng không có cách nào làm khó y được.

Hạ Ngọc Ngôn vui vẻ một lúc lâu, tiếp tục cầm khăn lau người cho hổ, sau đó cởi ra băng vải quấn trên người nó, cẩn thận tỉ mỉ lau chùi lớp thuốc cũ trên vết thương. Thảo dược đen thui sau khi được chùi, lộ ra vết thương đỏ tấy, đã bảy ngày rồi, tuy rằng máu đã ngừng từ lâu, nhưng da thịt vẫn loét ra như trước, không có dấu hiệu khép lại.

“Rất đau phải không?” Hạ Ngọc Ngôn thở dài, ngón tay thon mềm trắng nõn, thương tiếc mơn trớn vùng xung quanh vết thương, mũi tên của tiểu Ngưu đâm vào rất sâu, vết thương như vậy chỉ sợ phải cần đến hai ba tháng mới có thể kết vảy lành lặn.

Lắc đầu, Hạ Ngọc Ngôn lấy ra thảo dược, ngậm trong miệng nhai nhai, rồi lấp lên vết thương, sau đó dùng băng vải sạch sẽ băng bó cho hổ.

Quấn vài vòng băng, thắt một nút thật đẹp, Hạ Ngọc Ngôn thỏa mãn gật đầu, nhưng phát giác con hổ vốn đang chuyên tâm dùng bữa, bỗng nhiên nhìn y không chớp mắt.

Theo ánh mắt của nó, y đưa tay sờ sờ khóe môi, ngón tay lập tức dính nước thuốc màu lục.

“Ra là bị bẩn.” Hạ Ngọc Ngôn hiểu rõ, tinh nghịch vươn đầu lưỡi liếm nước thuốc ở ngón tay cùng khóe miệng. Đầu lưỡi hồng nhạt lướt qua vùng da thịt trắng nõn cùng đôi môi phấn hồng như cánh hoa, nơi chiếc lưỡi đi qua vẽ lên vệt nước gợn sáng, tản ra một loại mị hoặc vô cùng khác biệt với vẻ ngoài thanh tú văn nhã của y.

Sau khi liếm đi nước thuốc, Hạ Ngọc Ngôn nâng mí mắt nhìn hổ, nó vẫn yên lặng nhìn y không chớp mắt.

“Tiểu Hoa, sao vậy? Vì sao nhìn ta?” Hạ Ngọc Ngôn nghi hoặc chớp mắt vài cái, đưa tay khẽ mơn trớn bộ lông mượt mà của hổ.

Lòng bàn tay mềm mại không xương của văn nhân, lướt qua thân thể ấm áp, đôi mắt xanh biếc của hổ bùng lên hai ngọn lửa, lửa cháy đến rạng ngời.

“Có phải ngươi đã mệt rồi không, muốn ngủ chung với ta không?” Hạ Ngọc Ngôn chỉ cảm thấy kỳ quái, không hề cảnh giác vươn hai tay, ôm lấy bên hông hổ từ phía sau, gương mặt cùng nửa người trên đều vùi vào bộ lông mượt mà của hổ.

Vùng lưng hùng hậu trong nháy mắt trở nên căng thẳng, sau đó trở về mềm mại.

Tứ chi thon dài, tiếng tim đập quy luật, hơi thở ôn nhu, chỉ ngắn trong nháy mắt con hổ lại xác định thêm lần nữa, một người nam nhân như vậy hoàn toàn không có tính uy hiếp.

Hạ Ngọc Ngôn cúi đầu xuống, mí mắt mỏng đến nỗi thấy được tơ máu dần khép lại, hai đôi mi cong đen thuần rọi bóng lên gương mặt, đôi môi nhạt hồng khẽ nâng lên, nhẹ nhàng đánh một ngáp.

Hương hoa quế thoang thoảng vấn vương trên chiếc cổ trắng nõn, hương thơm tinh tế ôn hòa ấy đủ để tan chảy sắt đá, thân thể cận kề bên cạnh lại khiến cho một con hổ có bản tính hung hãn, cảnh giác cực nặng này cảm thấy được một hồi an tâm đến kỳ lạ.

Trong lúc ánh lục đang lấp lánh trong mắt hổ, bên ngoài chợt truyền đến một giọng nữ kiều mị.

“Ngọc Ngôn, chàng ở trong đó đúng không? Ta nhìn thấy cửa sổ mở kìa.”

Hạ Ngọc Ngôn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được tiếng của Thúy Cơ, lập tức chột dạ run lên. Bỗng nhiên mở choàng mắt.

“Ở đây! Ta… Ta đang tìm đồ.”

“Có cần ta vào giúp chàng không?”

Vào đây? Vậy không phải là sẽ thấy con hổ mà y lén che giấu sao? Hạ Ngọc Ngôn không khỏi bối rối, cũng quên y và Thúy Cơ cách nhau một cánh cửa, cuống quít xua tay cự tuyệt. “Không! Không cần!”

“A… Vậy được rồi! Tìm xong thì mau ra ngoài, ta đã làm bữa tối cho chàng rồi đây.”

“Ân! Ta biết mà.”

Nghe được tiếng chân nàng đi xa, Hạ Ngọc Ngôn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hai tay ôm hổ buông ra, đổi thành chống tường, cử động thân thể, nỗ lực ngồi lại xe đẩy cách đó không xa.

Sự an tâm tĩnh lặng bị đánh vỡ, con hổ lúc đầu là khó chịu nhìn cửa, sau khi người ngoài cửa rời đi, hổ chuyển qua liếc Hạ Ngọc Ngôn, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Hạ Ngọc Ngôn không lưu ý đến nó, chỉ lo chống tường, cố đứng lên khỏi đống cỏ khô, nhưng tường rất trơn, vô pháp mượn lực, y đã thử vài lần rồi, đều không thể chống đỡ thân thể được, trái lại còn té lên chồng cỏ.

Cỏ rơm dính tứ tán trên người, Hạ Ngọc Ngôn cúi đầu, nhìn hình dạng chật vật của mình, nhịn không được nắm chặt tay, cố sức đánh mạnh lên hai chân vô lực.

Thở dài, y lấy hai tay chống lên đống cỏ. Mặc dù có chút nan kham, thế nhưng đã hết cách rồi, chỉ có thể kéo hai chân bò về phía xe đẩy, trong lúc y định bắt đầu động tác này thì, con hổ vẫn nằm thờ ơ lạnh nhạt chợt đứng lên, há cái miệng thật lớn cắn lấy hậu cảnh của y.

“A…!” Trong khoảnh khắc bị hổ cắn, Hạ Ngọc Ngôn sợ đến nỗi bay mất hồn, tử vong có thể nói gần trong gang tấc, song con hổ chỉ khẽ cắn hậu cảnh y, vứt y lên xe đẩy.

Sau một trận trời đất quay cuồng, mở mắt, Hạ Ngọc Ngôn mới biết được chuyện gì xảy ra, ngồi trên xe đẩy, sợ hãi vẫn chưa hết, kiểm tra hậu cảnh xong, xúc cảm bình thường này khiến y thở phào một hơi, sau đó cúi đầu, dùng thần sắc mang theo vài phần ngượng ngùng nói với hổ: “Tiểu Hoa, xin lỗi. Còn có… Cảm tạ…”

Con hổ đã nằm lại trên chồng cỏ khô, một mình vô tư vẫy vẫy đuôi, không thèm liếc y một cái.

Không ngờ y đã vô năng đến nỗi ngay cả một con hổ cũng thấy chướng mắt…

Hạ Ngọc Ngôn cười khổ, đẩy bánh xe, rời khỏi nhà kho.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận