Tiếng gỗ mộc quen thuộc vang lên, Thúy Cơ đang sắp xếp chén đũa lên bàn không cần xoay đầu lại, cũng biết là Hạ Ngọc Ngôn đã trở về.
“Ngọc Ngôn mau tới đây dùng bữa thôi.”
“Ân.” Hạ Ngọc Ngôn gật đầu, dừng xe đẩy ở cạnh bàn.
“Uống chút canh nóng đi, là canh măng đậu hủ đó.” Thúy Cơ lộ ra nụ cười đảm đang, vén hai tay áo, dùng thìa múc ra một chén canh nóng ấm đưa cho Hạ Ngọc Ngôn.
“Cảm tạ.”
“Trong giỏ là gì vậy?” Thúy Cơ chỉ vào cái giỏ treo trên ghế vịn xe đẩy.
Hạ Ngọc Ngôn uống một miệng canh, lơ đãng trả lời: “Là thịt khô mà Trương đại tẩu cho ta.”
Thúy Cơ cầm giỏ lên, đặt tay vào trong xem xét vài lần, rồi hỏi một cách khó hiểu: “Vì sao chỉ có bốn mảnh thịt khô thôi?”
“Ngô… Lúc về nhà, ta gặp phải vài con chó hoang, cho nên lấy thịt khô đem cho cho chúng rồi.” Hạ Ngọc Ngôn chột dạ cúi đầu, bình tĩnh nhìn miếng măng trôi nổi trong chén, không dám nhìn thẳng Thúy Cơ.
“Ngọc Ngôn, chàng cứ tốt bụng như vậy. Hoàn cảnh trong nhà không tốt, sao lại có thể lãng phí thịt khô cho tụi chó hoang mèo hoang ngoài đường?” Thúy Cơ lắc đầu không ủng hộ.
Hạ Ngọc Ngôn càng cúi đầu thấp hơn, thấy y dáng vẻ như vậy, Thúy Cơ cũng không đành lòng trách cứ y thêm.
“Là ta nặng lời rồi, chàng đừng để trong lòng.” Nàng bước thêm hai bước, nhẹ giọng nói trên đỉnh đầu y, “Nói cho chàng một tin tốt đây! Lý lão bản của tiệm thêu Phúc Hoa trong thành tán thưởng túi thêu của ta tốt, bắt đầu từ tháng sau, muốn ta thêu thêm hai mươi túi đưa vào trong tiệm hắn, còn nữa, hắn đáp ứng sẽ tăng thêm tiền công cho ta, đến lúc đó ta nhất định sẽ làm một bữa ăn thật phong phú cho chàng, với lại làm thêm vài bộ đồ mới nữa.”
“Thúy Cơ, kỳ thực muội không thiếu ngân lượng, muội vốn là một tiểu thư mười ngón không dính xuân thủy, không cần vì sinh hoạt của ta mà… vất vả như thế… Ta…” Hạ Ngọc Ngôn thở dài.
Cha của Thúy Cơ là thôn trưởng thôn này, trong nhà có đất đai, ruộng đồng hơn mười mẫu, mặc dù không tính là đại phú đại quý, nhưng cũng thuộc dạng dư dả sung túc. Nếu không phải vì sinh kế của y, nàng hoàn toàn không cần phải thức đêm thêu túi cho tiệm thêu làm gì, lại càng không cần để ý đến việc nhà làm chi.
“Ngọc Ngôn, chàng đừng nói vậy, ta chưa từng trách chàng.” Thúy Cơ mỉm cười quan tâm.
“Ta thực sự là một… nam nhân vô năng.” Đôi mắt buồn vùi lấp dưới hàng mi cong, tiếng nói Hạ Ngọc Ngôn trầm thấp, tràn đầy hổ thẹn.
Nàng càng quan tâm, càng phí sức vì y, trong lòng y lại càng thêm khó chịu, cũng càng lúc càng thấy ý muốn từ hôn của phụ mẫu Thúy Cơ là chính xác.
Thúy Cơ cúi người xuống, đưa tay xoa gương mặt y, dáng vẻ nhu mì đáp lại: “Chàng đã quên rồi sao? Chúng ta là vị hôn phu thê được chỉ phúc vi hôn, hơn nữa, rất nhanh thì ta sẽ trở thành thê tử chân chính của chàng rồi… Ngọc Ngôn, làm mọi việc vì người mình yêu, ta hoàn toàn không thấy khổ cực gì.”
Đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú đối phương, đôi môi chậm rãi gần kề, chạm vào nhau, nụ hôn của họ không kịch liệt như hỏa, chỉ là nhẹ nhàng lắng sâu, mái tóc dài như mây tuôn rơi, đôi cánh tay tuyết trắng khoác lên bờ vai rộng mở, trong khi nhiệt tình đang dần dần nóng lên, người nhát gan lui bước lại chính là Hạ Ngọc Ngôn.
Khuôn mặt tao nhã toát ra thần thái lo âu, y đột nhiên vươn tay đẩy Thúy Cơ ra.
“Ngọc Ngôn?” Đột nhiên bị đẩy ra, chật vật lui về sau hai bước, đỡ cạnh bàn mới ổn định được thân thể, gương mặt mỹ lệ của Thúy Cơ hiện lên kinh ngạc cùng nam kham.
“Ta… Ta…” Hạ Ngọc Ngôn cũng kinh ngạc vì cử động của mình, sắc mặt trở nên xám trắng, “Thúy Cơ, ta…” Muốn giải thích rồi lại không biết nói sao, Hạ Ngọc Ngôn gấp đến độ cắn chặt môi, thần sắc vô thố.
Thúy Cơ thì sắc mặt ửng hồng, lúng túng ôm đầu vai, không khí bỗng nhiên trở nên trầm mặc, an tĩnh đến nỗi khiến người trở nên xấu hổ.
“Cơm đã lạnh rồi, nhanh ăn thôi.” Dứt lời, liền cầm lấy chén đũa, xung phong ăn trước.
Nhìn nụ cười gượng đọng ở khóe môi nàng, Hạ Ngọc Ngôn chỉ chần chờ trong chốc lát, sau đó cũng cầm lấy chén đũa lên, im lặng dùng bữa.
Trong bữa cơm, ngoại trừ tiếng chén đũa va chạm vào nhau, không còn tiếng gì khác.
Sau khi dùng cơm xong, thu dọn chén bát ổn thỏa, đun nóng nước giếng, tắm rửa một phen, khi Hạ Ngọc Ngôn đang lau chùi tóc bước vào phòng thì, đèn dầu ở phòng khách đã tắt, Thúy Cơ cũng đã rời đi.
“Ai…” Trong căn phòng vắng lặng không người vang lên tiếng thở dài bất đắc dĩ của Hạ Ngọc Ngôn, ngồi yên trong phòng một lúc lâu, cho đến khi buồn ngủ kéo đến, y mới có ý niệm trở về phòng ngủ.
Vén lên vải bố ngăn cách phòng ngủ, y đẩy xe vào trong, nhất thời đèn dầu trong phòng trở nên bừng sáng, cảnh tượng trước mắt khiến y ngơ ngác cả người.
Ngọn đèn dầu mang ánh sáng vàng chanh đặt trên chiếc bàn gỗ, chiếu rọi lên tóc đen mặt ngọc, vùng cổ duyên dáng, bờ eo nhỏ thon, núi đôi nẩy nở, làn da trắng tuyết… Mỹ đến nỗi khiến người lóa mắt.
“Thúy Cơ?”
“Ngọc Ngôn…”
Y chỉ biết ngây ngốc nhìn nàng, nàng ngượng ngùng nhìn lại y, ánh đèn chập chờn bất định, thấp thoáng một phần quyến rũ diễm kiều. Thân thể tuyết trắng cận kề, xiêm y trút xuống, chỉ còn lại da thịt thơm hương, Hạ Ngọc Ngôn cảm giác miệng khô lưỡi khô, tim đập như sấm, khó thể kiềm lại.
“Ngọc Ngôn…” Bên tai lại truyền đến tiếng gọi yếu ớt, như đang giục giã, như đang mê hoặc.
Thình lình một ngọn liệt hỏa bùng lên trong cơ thể, hai tay xiết chặt rồi nới lỏng, nới lỏng rồi xiết chặt, cuối cùng, y tuyển chọn lui về phía sau.
“Thúy Cơ, đừng như vậy.” Không dám nhìn thẳng cơ thể đẫy đà tuyết trắng kia, Hạ Ngọc Ngôn cúi đầu rất thấp, khom người, nhìn xiêm y rơi lả tả đầy đất, “Mặc xiêm y vào trước đã.”
“Chàng…!” Mắt hạnh trợn tròn, đôi môi cắn đến méo đi, Thúy Cơ chật vật nhặt y phục, khoác ở trên người, đồng thời vang lên thanh âm chất vấn, “Hạ Ngọc Ngôn! Ngươi đối với ta rốt cuộc có bất mãn gì? Chúng ta đã sắp thành hôn, ngươi… Ngươi vẫn cứ cái dạng… Không mong muốn như thế!” Thúy Cơ cắn môi, đôi mắt hạnh rưng rưng mang theo oán hận cùng ủy khuất, trừng về phía Hạ Ngọc Ngôn.
“Muội hiểu lầm rồi.” Hạ Ngọc Ngôn vội vã lắc đầu.
“Ngọc Ngôn, ngươi thẳng thắn nói cho ta biết… Ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt?” Thê lương bi ai truy hỏi, khóe mắt lưu chuyển lệ trào, dường như sắp tuôn ra.
“Muội làm gì có chỗ không tốt…” Hạ Ngọc Ngôn lắc đầu.
Uyển chuyển kiên trinh, đảm đang tao nhã, nữ tử như vậy có chỗ nào không tốt? Nhưng mà, chỉ vì nàng quá tốt như vậy, cho nên… Mí mắt khép xuống, đôi mắt nhu hòa nhìn hai chân mềm yếu vô lực, Hạ Ngọc Ngôn khẽ thở dài.
Thúy Cơ cũng đem hai mắt đặt lên chân y, “Ngọc Ngôn, đại phu nói, chân của chàng tuy rằng có tật, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, vẫn có thể cùng nữ tử… hành phòng…” E lệ nói hết lời, vẻ mặt nàng bây giờ đã đỏ ửng.
Nghe lời nàng nói, Hạ Ngọc Ngôn chỉ lộ ra một tia cười khổ. Thân thể y có vấn đề gì hay không y đương nhiên rõ ràng, thế nhưng, thỏa mãn dục vọng một thời rất dễ, song tương lai sau đó… Lại khó thể gánh vác.
“Thúy Cơ, muội đã bao giờ nghĩ rằng ta không có khả năng làm người phu quân tốt hay chưa?” Có những lời y đặt trong lòng rất lâu rồi, luôn không tìm được cơ hội nói ra, hiện tại đã không kiềm được nữa, “Hôn sự của chúng ta… Có lẽ, muội nên suy nghĩ tỉ mỉ hơn…”
“Vì sao không có khả năng? Ta hoàn toàn không thấy chàng có việc gì!” Mắt hạnh trợn tròn, phản ứng của Thúy Cơ rất kịch liệt, “Tuy rằng cha mẹ đều phản đối, thế nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới từ hôn, Ngọc Ngôn… Ta sớm đã suy nghĩ kỹ càng rồi.”
“Muội không có.” So với nàng, tiếng nói của Hạ Ngọc Ngôn có vẻ ôn hòa và lý tính hơn, “Thúy Cơ, muội đã bị hứa hẹn ‘chỉ phúc vi hôn’ này ước thúc, bá phụ bá mẫu… Họ có thể là chính xác…” Một người què, ngay cả sinh hoạt hàng ngày cũng vô pháp xử lí thỏa đáng, dựa vào thứ gì để lo cho thê tử? Im lặng suy nghĩ, giọng nói thần sắc của Hạ Ngọc Ngôn trở nên đắng cay không thể khống chế.
“Ta mặc kệ họ nói gì! Từ khi còn bé, ta đã quyết định muốn gả cho chàng rồi.” Thúy Cơ nắm chặt đôi bàn tay tuyết trắng, mày ngài dựng thẳng, dùng ánh mắt quật cường cùng không cam lòng nhìn y.
“Ta chỉ là một phu tử nghèo nàn, không có tôi tớ, không có nhà cao, Thúy Cơ, ta thậm chí còn không cách nào dùng hai chân mình để bước đi nữa kìa.”
“Vậy thì sao chứ? Ta không quan tâm!” Thúy Cơ hét to đến khàn giọng.
“Tương lai thì muội sẽ quan tâm thôi, còn bây giờ là ta quan tâm. Thúy Cơ, chúng ta không nên miễn cưỡng ở cùng nhau… Bắt đầu từ ngày mai, muội đừng đến đây nữa.” Lắc đầu, Hạ Ngọc Ngôn không muốn tiếp tục cuộc cãi vả uổng công vô ích này, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
“Ngươi… Vô sỉ!”
Phía sau là tiếng giẫm chân phẫn hận của Thúy Cơ, rất rối loạn, Hạ Ngọc Ngôn khổ sở trong lòng, dùng hai tay đẩy xe nhanh hơn, thế nhưng dù y nhanh cỡ nào cũng không bằng Thúy Cơ dùng hai chân để chạy đi.
“Thúy Cơ…” Nhìn nàng che mặt cất bước, Hạ Ngọc Ngôn vốn định gọi nàng lại, nhưng lưỡng lự suy nghĩ liền khép chặt đôi môi.
Ngơ ngác nhìn cửa gỗ bị dùng sức đẩy ra, lung lay từng hồi, ánh sao yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ, càng thấy trong phòng vắng lặng biết bao.
Buồn bã một lúc lâu, càng ngày càng thấy khó chịu, Hạ Ngọc Ngôn đẩy xe đi về phía nhà kho cách đó không xa.
Khi đẩy cửa ra, nằm lên đống rơm thì, con hổ chỉ dùng ánh mắt bất thiện liếc xéo về phía y, nhưng cũng không có động tác chống cự gì lớn cả. Khẽ đưa tay ôm lấy lưng hổ, chiếc đuôi thật dài liền lập tức đánh lên tay y, Hạ Ngọc Ngôn co ro một chút song vẫn không rút tay về.
Con hổ không chút khách khí, cái đuôi cứ bộp bộp bộp bộp liên hồi, Hạ Ngọc Ngôn chỉ cảm thấy tay phải vô cùng đau, cứ như đang bị lửa thiêu đốt, tuy rằng trong bóng tối không nhìn thấy gì nhưng chỉ sợ đã sưng lên rồi, nhưng mà y vẫn cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Cuối cùng, kiên trì của y đạt được thắng lợi, đôi mắt hổ xanh biếc bắn về phía y một tia sáng lạnh, sau đó lại khép mí mắt xuống.
Hạ Ngọc Ngôn mỉm cười, đem đầu vùi vào trong bộ lông ấm áp của nó, chậm rãi nhắm hai mắt, hơi ấm thân thể cùng tiếng tim đập hữu lực trên người hổ, khiến trái tim hỗn loạn của y dần dần bình phục, cho đến khi dần rơi vào mộng đẹp.
Tiếng gà ráy to rõ vang vọng khắp ngõ thôn làng, trong một căn nhà kho đơn sơ, đôi mắt xanh biếc của hổ dần hé mở, trông thấy cổ tay trắng nõn của ai đó gác lên bộ lông mình, ánh mắt nó ngơ ngác trong giây lát, thoáng chốc lại trở về sắc bén vô cùng.
Lướt dọc theo cổ tay là tay áo màu xanh nhạt, vạt áo thêu đóa mây trắng phập phồng theo hô hấp. Rồi lại nhìn dần lên, là một khuôn mặt đang say ngủ, mái tóc dài vốn dùng dây bố xanh buộc lại đã sớm lơi lỏng trong cơn mộng mị.
Hổ không hề động đậy, bắt đầu cẩn thận quan sát gương mặt chôn vùi dưới mái tóc rối kia.
Chỉ thấy hai gò má y trong trắng lộ hồng, đôi mi cong dài tựa như lá liễu, trên hai mắt khép lại có nếp nhăn màu xanh rất nhạt, mi cong rung động theo hô hấp, khóe môi nhạt hồng còn vươn chút nước bọt lấp lánh.
Nhìn bộ dạng ngủ say của Hạ Ngọc Ngôn, hổ bỗng nhiên thấy khó chịu trong lòng, ác ý nheo hai mắt, nó cố sức cong đuôi lên, đánh một cái thật mạnh lên mông y.
“A…”
Đau đớn chợt xảy ra khiến Hạ Ngọc Ngôn phải rời khỏi mộng đẹp, mở mắt ra, ngơ ngẩn nhìn xung quanh.
Con hổ giảo hoạt từ lâu đã bày ra thần tình ‘chuyện này chả liên quan đến ta’, nó nhìn chằm cỏ khô dưới thân, mắt cũng không chịu nâng lên một chút.
Đưa tay xoa xoa chỗ đau ở mông, Hạ Ngọc Ngôn nghi hoặc không thôi, nhưng không tìm ra nguyên cớ, chỉ đành chịu.
Ngáp một cái, y ngồi dậy khỏi đống cỏ khô, ngồi vào xe đẩy trở về nhà.
Ở trước cổng nhà, y có chút thấp thỏm nhìn xung quanh, trong nhà rất im lặng, cảnh tượng giống hệt lúc y rời khỏi hôm qua, đẩy cửa, trong phòng không còn mỹ nhân cười duyên chào đón nữa, trên bàn không có chén cháo nóng nữa, bồn rửa mặt đặt trên tủ bốn cửa [*] chỉ là trống không, ngay cả một giọt nước cũng không có.
Hạ Ngọc Ngôn cũng không biết mình rốt cuộc đang chờ mong điều gì, trải qua một buổi tối không vui như vậy, lẽ nào sáng nay Thúy Cơ còn có thể đến đây, gọi y rời giường, làm bữa sáng cho y sao?
Chợt cười khổ, y cầm lấy bồn rửa mặt đến cạnh giếng ở ngoài sân, múc nước rửa mặt.
Sau khi chỉnh lý xong, thay trường bào sắc lục nhạt, tóc búi lên đỉnh đầu quấn bằng chiếc khăn xanh, y vào nhà bếp.
Nhìn lò bếp đìu hiu, Hạ Ngọc Ngôn có cảm giác không biết hạ thủ từ đâu.
Do dự trong chốc lát, y bỏ đi dự định làm điểm tâm, tìm hai cái bánh nướng đã cứng ngắc ở cái giỏ bên cạnh, hòa với nước, ăn vào nửa cái, còn lại thì đem đến nhà kho.
Đặt bánh nướng trước mặt hổ, nó dùng khóe mắt liếc xéo y rồi khinh miệt quay đầu đi hướng khác.
“Nếu như bây giờ không muốn ăn, thế thì… Chờ đến khi ngươi đói rồi ăn vậy.” Hạ Ngọc Ngôn bất đắc dĩ cười gượng hai tiếng, đặt thức ăn ở một bên.
Ra cửa, phát giác canh giờ đã qua nhanh, y vội vàng thu dọn mọi thứ rồi đi về phía phòng học.
Đến phòng học thì phát hiện học sinh đã đông đủ cả rồi, đây là lần đầu Hạ Ngọc Ngôn đi muộn kể từ ngày làm thầy, cả người không khỏi khó chịu, cộng thêm hôm nay y tâm thần bất định, dạy học sinh đọc thơ, tập viết đã sai không biết bao nhiêu chữ.
Thực sự chịu không được nữa, đành phải tùy tiện tìm một lý do, liền vội vã trở về nhà trước giờ tan học.
Tới nửa đường, chợt có một đôi nam nữ tuổi trung niên, y phục khéo léo thỏa đáng, lớn tiếng gọi y lại.
“Ngọc Ngôn.”
“Bá phụ, bá mẫu? Vì sao hai người lại ở đây?” Trông thấy hai người kia đang đến gần, Hạ Ngọc Ngôn vội chắp tay hành lễ.
Nam nhân kiểu tóc búi cao, tóc mai vướng màu hoa râm bước lại gần hai bước, nói: “Không cần khách khí! Chúng ta định đến phòng học tìm cháu, không nghĩ rằng sớm như vậy mà cháu đã tan học rồi.”
“Cháu thấy có chút không khỏe, vì thế tan học sớm hơn.”
“À! Ra là vậy.”
Nam nữ trung niên gật đầu xong liền im lặng không nói, hai bên đều duy trì không khí tĩnh lặng xấu hổ này.
Trong lòng biết rõ bọn họ nhất định có chuyện gì muốn nói với mình, Hạ Ngọc Ngôn tuy rằng không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn là người chủ động mở miệng trước tiên.
“Không biết bá phụ mẫu tìm đến Ngọc Ngôn, là vì chuyện gì?”
“Đêm qua, Thúy Cơ chạy về nhà… Khóc lóc một trận, còn nói rất nhiều chuyện mà ngày xưa nó chưa bao giờ nhắc đến.”
Nghe nam nhân trả lời, trên mặt Hạ Ngọc Ngôn khẽ hiện vẻ xấu hổ, cúi đầu nói: “… Là trong lúc trò chuyện Ngọc Ngôn có sai sót, khiến nàng phải thương tâm, mong rằng bá phụ mẫu thứ lỗi.”
“A! Không đâu! Không đâu! Những gì cháu nói với nó ta đều biết… Hôm qua ta lại nhắc đến chuyện hôn sự của nó với Hồng cử nhân, cuối cùng nó cũng có chút phản ứng rồi, đây là phải cảm tạ cháu! Nhưng mà…”
Nam nhân chần chờ, muốn nói lại không thốt ra lời, vị phu nhân phúc hậu đứng sau nam nhân thấy thế liền cướp lời: “Nhưng mà, Thúy Cơ từ nhỏ đã rất quật cường, chúng ta sợ hai ngày sau nó sẽ lại đến tìm cháu, cho nên ta nghĩ nếu như nó có đến thật, Ngọc Ngôn, cháu nhất định phải đuổi nó đi, cho dù lời nói có tàn nhẫn cỡ nào cũng không cả, bá phụ mẫu sẽ không trách cứ gì cháu đâu.”
“Xin yên tâm! Ngọc Ngôn hiểu rõ, nếu nàng ấy có trở lại, cháu sẽ nghĩ biện pháp gọi nàng đi.” Hạ Ngọc Ngôn gật đầu.
“… Vậy thì tốt rồi! Ngọc Ngôn, cháu thật hiểu chuyện! Nếu Thúy Cơ được nửa phần như cháu thì tốt biết bao.” Phu nhân liên tục tán thưởng, tuy nhiên trong đôi mắt hạnh giống như Thúy Cơ ấy, lại không gặp thấy nửa phần chân thành.
“Bá mẫu quá lời.” Hạ Ngọc Ngôn sớm biết bà vốn là một nữ nhân gian xảo dối trá, chỉ đành tiếp tục cười giả vờ, đem chua xót ẩn sâu dưới đáy lòng.
“Ngọc Ngôn… Bá phụ biết lần này có lỗi với cháu…” Phụ thân Thúy Cơ thở một hơi thật dài, thần sắc xấu hổ.
“Ta với phụ thân quá cố của cháu là huynh đệ kết nghĩa, cháu cùng Thúy Cơ là chỉ phúc vi hôn, vốn là trời sinh một đôi, ta lẽ ra… Phải một lòng tuân theo lời hứa ban đầu, thế mà…” Không nói thêm điều gì, ánh mắt nam nhân cúi xuống, nhìn về hai chân Hạ Ngọc Ngôn.
Một thanh niên tuấn tú nhường này, quả thật rất đáng tiếc!
Ánh mắt thương hại ấy đối với Hạ Ngọc Ngôn tựa như một mũi tên sắc bén, hai tay đặt trên ghế vịn khẽ siết chặt, trên mặt lại phải thể hiện thần sắc không quan tâm, y vẫn dùng âm thanh ôn nhuận như ngọc quen thuộc ấy đáp trả: “Bá phụ đã quá lời, nỗi đau của bá phụ Ngọc Ngôn biết rõ. Kỳ thực Ngọc Ngôn sớm nên từ hôn, là Ngọc Ngôn không biết nặng nhẹ, đã khiến bá phụ khó xử.”
“Ai nha! Tướng công, ta đã sớm kêu ông đừng có lo lắng rồi, ông xem Ngọc Ngôn hiểu chuyện cỡ nào! Mặt trời giữa trưa thật là nóng quá đi, chiếu đến nỗi ta đầu váng mắt hoa, tướng công, chúng ta mau về nhà thôi!”
Mẫu thân Thúy Cơ vờ đưa tay xoa trán, lắc lắc tay của tướng công mình, ý bảo hắn nhanh chóng rời đi.
“Vậy… Ngọc Ngôn, chúng ta đi trước đây.” Bỏ lại một câu từ biệt, phụ thân Thúy Cơ vội vã xoay người, ngầm thở phào một hơi.
Cố nhân đã qua đời, mình lại ức hiếp con trai độc nhất của người ta, trong lòng không khỏi khó chịu, thế nhưng Thúy Cơ là viên minh châu trên tay hắn, muốn hắn mắt mở trừng trừng nhìn nó gả cho một kẻ tàn phế, tương lai phải sống những ngày ăn bữa hôm lo bữa mai, gọi hắn làm sao đành lòng?
Ai! Nghĩa đệ, xin ngươi ở dưới âm tào địa phủ đừng oán hận ta! Muốn oán cũng phải oán con ngươi là một kẻ tàn phế…
“Kính tiễn bá phụ mẫu.” Hạ Ngọc Ngôn cúi đầu rất thấp, cho đến khi tiếng bước chân của người đã vang lên từ phía xa, rất lâu y vẫn chưa ngẩng lên.
Dưới bóng râm của mái tóc, che giấu đi nỗi khuất nhục cùng đớn đau mà y đã không còn chịu đựng nổi.
Từ sau khi hai chân phế tàn, y không nhớ rõ mình đã thừa thụ bao nhiêu thương hại, kỳ thị cùng khinh miệt của người khác, từ sau khi đã thành tập quán, y từng cho rằng bản thân mình có thể điềm tĩnh đối mặt tất cả, nhưng sự thật… Không phải như vậy.
Trên đường về nhà, y cắn chặt môi, hàm răng dùng sức đến mức đôi môi đã máu chảy đầm đìa, nhưng cũng chỉ có đau nhức như vậy, mới có thể thoáng đè lên thống khổ chân chính trong lòng y.