Hổ Nô

Mây trắng trôi đi chiều khói lạnh, gió thu bóng nhạn tiêu sái về. Dưới ánh mặt trời chiều thu, Hạ Ngọc Ngôn đẩy xe đến cạnh giếng múc nước, vài gã hán tử ở bên cạnh canh giữ chạy tới, xung phong nhận làm hộ, nhưng đều bị y uyển chuyển cự tuyệt.

Thùng gỗ rơi xuống giếng vang lên tiếng lộc cộc, nước chứa trong thùng nặng đến nỗi khiến xe nghiêng về phía trước, phần trên của Hạ Ngọc Ngôn dính sát bên cạnh giếng, tựa như sắp rơi vào đến nơi.

Thác Bạt Hổ Hồn đứng xa trông thấy, nhanh chóng đi tới, đưa tay ra kéo y về, đè đầu vai y ngồi lên trên xe đẩy, đồng thời nhíu mày hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

“Múc nước.” Chuyện này vừa xem đã hiểu rồi, cần chi phải hỏi? Vai trái bị động tác thô bạo đè xuống của hắn làm đau, Hạ Ngọc Ngôn nhíu mày, tận lực dùng giọng điệu nhu hòa nói.

“Tay ngươi đè ta rất đau, xin ngươi buông ra! Ta còn muốn múc nước để tắm.”

“Vì sao không gọi người giúp?” Thác Bạt Hổ Hồn thả tay, nhìn hắn, biểu tình chứa đầy bất mãn.

“Tự ta là được.” Đôi mày cong như lá liễu khẽ nhíu, Hạ Ngọc Ngôn nghĩ thầm: loại chuyện đã từng làm này, cần người khác hỗ trợ làm gì? Thác Bạt Hổ Hồn xếch xếch môi phản đối, lạnh giọng nói: “Một phế nhân ngay cả đi cũng đi không đặng, làm được cái gì?”

Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy giọng điệu của mình quá ác liệt rồi, quả nhiên, sắc mặt của Hạ Ngọc Ngôn lập tức trắng bệch như tuyết, hai tay nắm chặt, hít sâu một hơi, dùng giọng nói run rẩy đáp: “Ta không phải phế nhân, tuy rằng đi đứng bất thiện, nhưng ta còn có hai tay, có thể sắp xếp sinh hoạt của mình.”

Sắp xếp sinh hoạt? Lẽ nào là nói đến mấy món ăn khó nuốt kia, còn có cái tư thế múc nước đến sắp rớt xuống giếng? Thác Bạt Hổ Hồn ác ý nghĩ trong lòng, đương nhiên hắn sẽ không nói thẳng ra, mấy ngày nay dưới sự gặt hái tận lực của hắn, quan hệ của hắn với Hạ Ngọc Ngôn đã khá hơn trước đây, hắn không muốn ngay lúc này lại thất bại trong gang tấc.

“Nói chung, ngươi ngồi yên đó cho ta.” Trong lúc lạnh giọng mệnh lệnh, tay hắn đã cầm lấy dây thừng, cánh tay vừa túm vừa kéo, thùng gỗ chứa đầy nước liền bay ra khỏi giếng, rơi xuống tay hắn, cầm cái thùng đầy nước đó, Thác Bạt Hổ Hồn quay đầu lại hỏi: “Nước đã múc, ngươi muốn làm gì?”

Hạ Ngọc Ngôn có chút ngập ngừng, một lúc lâu sau mới đáp: “Ta muốn… tắm rửa.”

Từ sau khi Thác Bạt Hổ Hồn chiếm lấy nhà của y rồi, luôn là Đỗ Nam hoặc Bộ Tử Đường nâng nước nóng vào trong phòng ngủ để y tắm, nhưng mà kể từ ngày y đánh Đỗ Nam bất tỉnh, Đỗ Nam vừa nhìn thấy y liền trốn xa xa, còn Bộ Tử Đường sáng hôm nay đã không thấy bóng người, đến giờ vẫn chưa xuất hiện, cho nên y mới ra đây gánh nước.

“A! Thì ra là múc nước để tắm…” Thác Bạt Hổ Hồn lộ ra biểu tình tỉnh ngộ, ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải một chốc, sau đó vẫy vẫy tay gọi Đỗ Nam đang tán gẫu ở tàng cây xa xa tới.

Đưa thùng nước cho Đỗ Nam, thấp giọng phân phó vài câu xong, Thác Bạt Hổ Hồn đẩy Hạ Ngọc Ngôn đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Tiểu Đỗ đun nước rồi sẽ gọi chúng ta. Còn nữa, lần sau mà có chuyện gì thì để người khác làm! Đừng khiến mình đầu đầy mồ hôi.”

Nghe được hắn nói, Hạ Ngọc Ngôn chỉ đành gật đầu. Kể từ ngày cưỡi ngựa từ dòng suối về, Thác Bạt Hổ Hồn càng trở nên kỳ quái, thỉnh thoảng quan tâm y, mượn cớ gần gũi y. Hạ Ngọc Ngôn không phải ngu ngốc, từ lâu đã phát giác chuyện này không tầm thường, nhưng không có cách nào ngăn cản.

Đối với dã thú, tất nhiên phải giãy giụa phản kháng, nhưng khi dã thú phủ thêm lớp da người, trái lại khiến y trở nên vô thố… Trong lúc nhăn mày, đầu óc tràn đầy hỗn loạn thì Thác Bạt Hổ Hồn đã đẩy y đến phòng ngủ rồi.

“Đang nghĩ cái gì?”

“Không có.” Hạ Ngọc Ngôn trả lời một cách lơ đãng, ngẩng đầu, đúng lúc thấy cái tách sứ hoa xanh đáy trắng đặt trên bàn.

Nước chiếm một nửa trong chiếc tách nho nhỏ, một nhành hoa lơ lửng bên trong.

Là đóa hoa cúc dại mà hôm ấy Thác Bạt Hổ Hồn cố nhét vào trong tay y, đã khô hơn một nửa rồi, cánh hoa đã trở nên nâu vàng, nhưng Hạ Ngọc Ngôn không có vứt đi. Bông hoa mỹ lệ như vậy, hái không được vài ngày đã héo rũ, y nhìn ở trong mắt không khỏi lòng dạ nổi lên nhàn nhạt sầu tư.

Sầu tư khó nén, Thác Bạt Hổ Hồn nhìn theo ánh mắt của y, cũng thấy đóa hoa cúc dại héo rũ đó.

“Đã héo rồi, ngày mai ta hái lại đóa khác cho ngươi.”

“Không! Xin đừng vậy.” Hạ Ngọc Ngôn vội vã lắc đầu, nghe được y cự tuyệt, Thác Bạt Hổ Hồn không vui, kéo một tiếng “Nga…” thật dài.

Hạ Ngọc Ngôn biết hắn mất hứng, nhẹ nhàng thở một hơi dài.

“Hoa sinh trưởng trong bùn rất tốt, hà tất phải hái đi, lấy mất sinh mệnh của nó?” Đưa tay ra, cầm lấy hoa ở trong tách, dùng tay áo cẩn thận lau khô bọt nước dính trên cánh hoa, sau đó cầm lấy một quyển sách ở bên cạnh, kẹp hoa lại trong sách.

“Một đóa hoa mà thôi.” Thác Bạt Hổ Hồn nghe y nói, khóe miệng nhếch lên, cười hỏi, “Có phải tên đọc sách nào cũng mắc cái tật thương xuân bi thu?”

“Ta không phải thương xuân bi thu, chẳng qua là…” Hạ Ngọc Ngôn muốn biện giải, song lại trở nên chần chờ, giọng nói dần dần thấp xuống.

“Chẳng qua cái gì?” Thác Bạt Hổ Hồn đương nhiên sẽ truy hỏi.


“Chẳng qua…” Hạ Ngọc Ngôn do dự một lát, khẽ cắn môi, tiếp lời, “Ta chẳng qua chỉ nghĩ là hoa chết quá oan uổng. Thác Bạt Hổ Hồn, ta là nam nhân, hoa đẹp cỡ nào cũng dao động không được lòng ta, ta chỉ muốn ngươi mang theo người của ngươi rời đi, đừng nhiễu loạn sinh hoạt ta thêm nữa.”

Tính tình của y ôn hòa thuần hậu, mấy câu đó đối với y mà nói giọng điệu đã nặng lắm rồi, sau khi nói ra miệng, tim của y không ngừng đập nhanh, khóe mắt lặng lẽ nâng lên, dùng ánh mắt bất an khẽ quan sát sắc mặt của Thác Bạt Hổ Hồn.

Chỉ thấy trên khuôn mặt sắc bén rắn rỏi của Thác Bạt Hổ Hồn, biểu tình đã cứng ngắc, một mảnh xanh xám. Tay ở bên người đã siết thành nắm đấm, nâng lên, hạ xuống, nâng lên, lại hạ xuống, cuối cùng nắm đấm lớn kia cũng nặng nề hạ xuống.

Răng rắc! Thanh âm thật lớn vang lên trong phòng, Thác Bạt Hổ Hồn giận dữ phẩy tay áo bỏ đi.

Nhìn bàn gỗ tứ phân ngũ liệt ở trước mắt, Hạ Ngọc Ngôn đương nhiên run rẩy không thôi, song cũng thở phào một hơi. Như vậy Thác Bạt Hổ Hồn sẽ mất hy vọng đúng không? Y thầm nghĩ, Đỗ Nam đúng lúc đi vào, thấy bàn gỗ vỡ thành nhiều mảnh không khỏi “Ồ!” một tiếng.

Hạ Ngọc Ngôn rõ ràng không làm sai chuyện gì nhưng lại xấu hổ cúi đầu xuống, may mà Đỗ Nam cũng không hỏi nhiều, gọi hai gã hán tử đến dọn đi mảnh vụn của bàn, rồi nâng một bồn tắm lớn vào trong phòng.

“Đây là…?” Nhìn bọn họ nâng một bồn tắm có thể để người ngồi trong đó tắm rửa, Hạ Ngọc Ngôn giật mình. Cuộc sống của nhà nông kỳ thực rất giản dị, ngày xưa y tắm chỉ dùng hai thùng gỗ nhỏ, nào cần chi đến một bồn lớn như vậy.

“Là đại ca phân phó. Đại ca đâu? Sao không có ở đây?” Đỗ Nam nghi hoặc, bắt đầu nhìn trái nhìn phải.

“Hắn ra ngoài rồi.” Hạ Ngọc Ngôn đáp rất ngắn gọn.

“A! Vậy ta khỏi đợi nữa!”

“Đỗ Nam.” Mắt thấy Đỗ Nam xoay người rời đi, Hạ Ngọc Ngôn vội vã gọi hắn lại, “Hôm đó, ta đã đánh ngươi bất tỉnh… Xin lỗi.”

“A! Không sao cả, dù sao thì ta cũng là da dày thịt béo, bị ngươi đánh đầu nhẹ như vậy không chết được đâu!” Đỗ Nam cười gãi gãi đầu, nhìn sơ quả thật không hề lưu ý.

“Xin lỗi!” Lắc đầu, Hạ Ngọc Ngôn lại xin lỗi thêm một lần, vẻ mặt thành khẩn. Tuy nói là bất đắc dĩ, song đánh Đỗ Nam đầu rơi máu chảy như vậy, cũng là quá vô lý rồi.

Y xin lỗi lần thứ hai trái lại khiến Đỗ Nam trở nên xấu hổ, “Hạ công tử, ta không tức giận chút nào hết, thành thật mà nói, nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy… Nghe nói, hôm đó lúc đại ca với tam ca tìm được ngươi, ngươi cũng đã bò được tới gần làng, ở đây cách làng khá xa, cho dù là ta dùng chân chạy nhanh, chí ít cũng phải cần thời gian nửa nén hương, không ngờ ngươi dùng hai tay mà được như vậy, ta thực sự bội phục!”

Dứt lời, còn ôm quyền làm lễ, xem như kính phục. Hạ Ngọc Ngôn cũng không biết dùng lời gì đáp trả hắn, chỉ đành cười khổ. Con người, khi bị buộc đến tuyệt cảnh, có chuyện gì không thể làm được?

Yên lặng không nói gì, cho đến khi Đỗ Nam lui ra ngoài. Hạ Ngọc Ngôn ngồi im trong chốc lát, rồi bắt đầu cởi bỏ y phục trên người mình, cho đến khi cởi hết, y đưa tay sờ bồn tắm, trong lòng mọc lên phiền não mới.

Nên làm sao bước vào? Bồn tắm cao đến bên hông, nếu là người bình thường chỉ cần dùng hai chân vắt qua là được, thế nhưng y bị tàn tật, chỉ có thể sốt ruột nhìn bồn tắm.

Nếu dùng hai tay chống mép bồn để vào, chỉ sợ thân người chưa cử động được, bồn tắm đã bị lật ngã, nếu gọi người vào đây giúp đỡ, y lại không muốn vậy. Trong lúc tiến thối lưỡng nan, vải bố của phòng ngủ lại bị ai đó dùng sức vén lên. Thác Bạt Hổ Hồn với gương mặt không biểu tình, xách theo một cái bao nhỏ đi vào.

Thấy Thác Bạt Hổ Hồn đi rồi trở về, ngực Hạ Ngọc Ngôn khẽ run lên, tay chân luống cuống cầm quần áo, che lấp cơ thể trần trụi. Thác Bạt Hổ Hồn đặt bao nhỏ trên tủ rồi trông thấy vậy, liền lải nhải: “Che cái gì mà che? Toàn thân ngươi từ trên xuống dưới, chỗ nào ta chưa xem qua?”

Hạ Ngọc Ngôn nào dám đáp lời hắn? Đầu cứ cúi cúi, hai tay siết chặt y phục, e sợ lộ ra da thịt, quyến rũ ý nghĩ xằng bậy của Thác Bạt Hổ Hồn.

Biểu hiện e ngại này lọt vào trong mắt Thác Bạt Hổ Hồn, đổi lấy một nụ cười nhạt, hắn đi lại gần, giật phăng ngón tay đang siết y phục của Hạ Ngọc Ngôn, nói: “Ngươi muốn tắm chứ gì? Ta giúp ngươi!”

“Không!” Hạ Ngọc Ngôn la hoảng lên, tay càng siết chặt hơn, Thác Bạt Hổ Hồn gỡ ngón tay y vài lần cũng gỡ không ra, cũng không phải muốn tổn thương y thật, suy nghĩ một lát sau, bàn tay đổi kiểu nắm lấy quần áo của Hạ Ngọc Ngôn. Vải vóc làm sao chịu nổi sức kéo của hắn, tiếng xé vải thanh thúy lập tức vang lên, mảnh vải vỡ vụn bay lượn giữa không trung như hồ điệp, hoa hết cả mắt.

Tim Hạ Ngọc Ngôn như muốn ngừng đập, cho đến khi Thác Bạt Hổ Hồn để tay đặt lên trên da thịt trần trụi của y, y mới phục hồi tinh thần. Bàn tay của Thác Bạt Hổ Hồn thô ráp và ấm nóng, cả người Hạ Ngọc Ngôn run lên, hồi ức từng chịu nhục hiện lên trong óc, trong thoáng chốc, sợ hãi cùng phẫn nộ không thể nào ức chế mà phụt lên trong lòng.

“Buông ra!” Đi đôi với tiếng hét lớn là tiếng tát tai thanh thúy, người bị tát cùng người ra tay không hẹn mà cùng nhau ngớ người.

Bàn tay nâng giữa không trung, Hạ Ngọc Ngôn trừng mắt nhìn, không tin được mình lại ra tay đánh Thác Bạt Hổ Hồn.

Run lẩy bẩy, giương mắt nhìn lên, má trái của Thác Bạt Hổ Hồn bị y đánh đỏ, hắn tức đến nỗi tóc tai dựng đứng, hai nắm tay to lớn siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay hiện ra rõ ràng.

Hạ Ngọc Ngôn sợ hãi trong lòng, yết hầu trắng nõn bất an trượt lên xuống, đầu ngón tay đang run rẩy, Thác Bạt Hổ Hồn vẫn đứng cứng ngắc đằng đó bỗng nhiên ôm ngang lấy y mà không nói tiếng nào, thô bạo quăng y vào trong bồn tắm.


Một tiếng ‘Tõm’ vang lên, bọt nước văng lả tả, rơi vào trong nước, Hạ Ngọc Ngôn ngay cả mắt cũng mở không được, hai tay hoảng loạn vịn lấy mép bồn, miễn cưỡng trồi đầu lên mặt nước.

“Khụ khụ… khụ!” Tựa đầu bên mép bồn, Hạ Ngọc Ngôn bị sặc nước nên liên tục ho khan, Thác Bạt Hổ Hồn dùng mắt lạnh nhìn hình dạng chật vật của y, đưa tay mở ra bao nhỏ đặt trên tủ, nắm một bó.

Nắm tay siết chặt nâng lên đỉnh đầu Hạ Ngọc Ngôn, năm ngón mở ra, lập tức hoa rơi như mưa, vươn trên đầu, trên người y. Con mắt trợn tròn, Hạ Ngọc Ngôn ngơ ngác nhìn mưa hoa vàng rượm rơi xuống, bên tai là tiếng nói tràn ngập ác ý của Thác Bạt Hổ Hồn.

“Ngươi có muốn đếm thử, ở đây có bao nhiêu hoa hồn oan uổng hay không?”

“Ngươi…” Hạ Ngọc Ngôn nhìn gương mặt anh tuấn sắc bén của hắn, thoáng chốc im ru. Y hoàn toàn không ngờ rằng, một người nam nhân thành niên lại trẻ con như vậy, chỉ vì một câu nói của y mà chạy đi ra ngoài làm chuyện khờ dại này.

Hạ Ngọc Ngôn cảm thấy ngạc nhiên, đồng thời cũng thấy buồn cười, nhẹ nhàng lắc đầu, mi mắt giương cao, kinh ngạc thấy Thác Bạt Hổ Hồn đang cởi thắt lưng.

“Ngươi muốn làm gì?” Hạ Ngọc Ngôn không khỏi lo sợ nghi hoặc, khẩn trương vịn lấy mép bồn, giấu kín thân thể ở trong nước.

Hiện một nụ cười nhạt, Thác Bạt Hổ Hồn cởi ra hết quần áo, lộ ra cơ thịt được khổ luyện, hai vai có vằn hổ đen một đường lại một đường, bày ra một loại sức quyến rũ dã tính trên làn da màu đồng cổ.

Đường nhìn dọc theo cơ bụng vạm vỡ, là một mảnh đen nồng đậm, Hạ Ngọc Ngôn không dám nhìn thẳng, lập tức xoay đầu qua một bên.

Nhưng Thác Bạt Hổ Hồn lại không hề ngượng ngùng, nghênh ngang bước vào bồn tắm, cự vật giữa hai chân loạng choạng, phớt qua chóp mũi của Hạ Ngọc Ngôn.

Hai má trắng bệch, Hạ Ngọc Ngôn liều mạng dính sát mép bồn, cuộn người lại thành một đoàn.

“Trốn cái gì?” Thác Bạt Hổ Hồn dùng một tay tóm lấy y, kéo vào trong lòng. Hạ Ngọc Ngôn đương nhiên không chịu, tay vươn lên định đánh về phía Thác Bạt Hổ Hồn, Thác Bạt Hổ Hồn sớm có chuẩn bị, lưu loát nắm lấy cổ tay của y, vặn về phía sau.

“Không… Thả ra! Thả ta ra!” Hạ Ngọc Ngôn vẫn giãy giụa không thôi, vừa la vừa giãy, Thác Bạt Hổ Hồn cảm thấy bực bội, nhặt lên mảnh áo vứt ở dưới đất, xé ra làm hai, một đoạn dùng để buộc hai tay y ở sau lưng, một đoạn thì vò thành một nùi, nhét vào miệng y.

“Ưm ưm… Ưm ưm…” Miệng bị nhét lại, Hạ Ngọc Ngôn chỉ có thể phát sinh vài tiếng đơn âm mơ hồ, Thác Bạt Hổ Hồn xoay mặt y qua để nhìn, chỉ thấy hai má y căng đầy, trên mặt vì tức giận mà đỏ ứng, rất chi mê người!

“Kiểu dáng chật vật như vậy rất hợp với ngươi! Có lẽ, lần sau ta nên dùng bảo bối của ta nhồi vào miệng nhỏ của ngươi.” Thác Bạt Hổ Hồn hôn một cái thật mạnh lên mặt y, sau đó dùng giọng nói trầm thấp nỉ non bên tai y: “Tốt nhất là ngươi đừng nhúc nhích, trừ phi ngươi muốn ta treo ngươi thêm một lần, nhưng mà lần này nói không chừng ta sẽ treo ngươi ở ngoài phòng, để mọi người cũng thưởng thức được thân thể trần truồng của ngươi.”

Ngữ khí của hắn không âm hàn gì nhiều, nhưng đủ để khiến Hạ Ngọc Ngôn xanh mặt, chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh như lời Thác Bạt Hổ Hồn nói, ngay cả dũng khí lắc người cũng biến mất.

Nhìn gương mặt bỗng nhiên mất hết huyết sắc của y, trong lòng Thác Bạt Hổ Hồn có chút ít thương tiếc, vươn ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi run rẩy của y, thanh âm chợt mềm nhẹ hơn, nói: “Đừng sợ, Ngọc Ngôn, ta chỉ là muốn giúp ngươi tẩy trừ thân thể mà thôi. Ta đáp ứng ngươi, trừ phi ngươi cam tâm tình nguyện, bằng không ta sẽ không làm gì hết. Chỉ cần ngươi an tĩnh ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ lấy mảnh vải trong miệng ngươi ra, được không?”

Dứt lời, hắn ngậm miệng lại, chỉ dùng mắt hổ lấp lánh nhìn Hạ Ngọc Ngôn, đợi y đáp trả.

An tĩnh ngoan ngoãn nghe lời? Trong lòng Hạ Ngọc Ngôn nổi lên một trận bi ai, chỉ cảm thấy mình trong mắt hắn không bằng cả chó lợn súc sinh, khuất nhục khó chịu khiến y run rẩy cả người.

“Ngoan! Gật đầu đi, ta sẽ để ngươi thoải mái hơn.” Thác Bạt Hổ Hồn không biết được suy nghĩ trong lòng y, nhỏ giọng nhỏ lời dỗ dành y, giọng điệu như dỗ mèo dỗ chó như vậy hoàn toàn quyến rũ ra cá tính quật cường giấu ở tận trong đáy lòng Hạ Ngọc Ngôn, hai mắt y nhắm chặt, chết sống cũng không chịu gật đầu.

Đã lâu cũng không chiếm được đáp án, Thác Bạt Hổ Hồn hừ lạnh một tiếng, đang định để Hạ Ngọc Ngôn nhìn xem thủ đoạn lợi hại của hắn, nhướn mày lên, chỉ thấy trong đôi mắt phượng hẹp dài kia, tràn đầy bi ai khổ sở, thậm chí loáng thoáng lóe ra hơi nước.

Thác Bạt Hổ Hồn trở nên trầm mặc, sau một lúc lâu, hắn đưa tay lôi ra mảnh vải trong miệng y, “Xin lỗi!”

Không hề nghĩ tới chuyện Thác Bạt Hổ Hồn đột nhiên xin lỗi mình, Hạ Ngọc Ngôn thoáng chốc ngẩn người.

“Xin lỗi! Ta đã quá thô bạo rồi!” Thác Bạt Hổ Hồn thấy y không có phản ứng, giọng nói lập tức mềm hơn, lặp lại một lần nữa, Hạ Ngọc Ngôn vốn là người nhẹ dạ, tính tình rất tốt, nghe hắn nhẹ giọng xin lỗi mình, lửa giận trong lòng không khỏi tắt bớt bảy phần, cắn cắn môi, nhìn về mép bồn, yếu ớt nói: “Xin thả ta ra.”

Thác Bạt Hổ Hồn từ lâu đã rõ tính tình của y nằm lòng bàn tay rồi, lúc này chỉ cần nghe giọng điệu y nói đã biết y nhẹ dạ, nhất thời liền cảm thấy chí đắc ý mãn.


“Chờ ta giúp ngươi tắm xong rồi sẽ thả ngươi ra.” Sáp lại gần, cắn lỗ tai của Hạ Ngọc Ngôn rồi thổi một hơi, tai Hạ Ngọc Ngôn lập tức đỏ như gấc, hơi thở nóng cháy từ lỗ tai thổi vào trong cơ thể, cả người cũng nóng lên theo.

“Thả ta ra… Hiện tại…” Hạ Ngọc Ngôn chỉ cảm thấy cả người mềm yếu, ngay cả nói cũng không còn sức lực, Thác Bạt Hổ Hồn hôn một cái lên trán y, cợt nhả nói: “Không được, ta nhất định phải tắm giúp ngươi.”

Dứt lời, liền ôm Hạ Ngọc Ngôn ngồi trên đùi mình với tư thế mặt đối mặt, để lưng y dựa vào bồn tắm, hai chân xa nhau đặt trên mép bồn.

Trong lúc bị bài bố, Hạ Ngọc Ngôn xấu hổ nhắm mắt lại, sau đó không nhịn được mở mắt xem lén, khi thấy mình bị hắn bài trí theo tư thái sỉ nhục lộ hết nơi riêng tư thì, lại thẹn đến mức nhắm chặt hai mắt.

“Vì sao không nhìn? Ngươi như vậy đẹp lắm đó!” Nhìn thấy thần sắc ngượng ngùng của y, Thác Bạt Hổ Hồn đắc ý nhếch miệng cười tà.

Mái tóc dài lan tỏa, vươn theo bờ vai tròn gầy mà đượm vào trong nước, hai gò má trắng trẻo gợn lên hai đóa mây hồng diễm lệ, dưới đôi mày liễu là lớp mi cong nồng đậm như cánh bướm nhắm chặt, rung động không thôi, cố nén thẹn thùng. Bởi vì hai tay bị trói ở sau lưng, vùng ngực ưỡn lên một cách mất tự nhiên, hai núm hồng hồng như hai đóa mai đỏ vào đông, bất khuất ngạo nghễ trong gió tuyết phập phùng, mê đảo người đời.

Thân thể ẩn trong dòng nước nóng trong suốt, hai chân thon dài tái nhợt bị vắt trên cao, cách xa nhau một khoảng, mũi chân vô lực rủ xuống ngoài bồn, ngay cả chỗ sâu giữa hai khe gò đất, bí địa riêng tư nhất cũng hiện ra hết trước mặt Thác Bạt Hổ Hồn.

“Đừng nhìn…” Hạ Ngọc Ngôn run giọng khẩn cầu, Thác Bạt Hổ Hồn đương nhiên không chịu, nuốt nuốt nước bọt, nhìn chằm chỗ sâu giữa hai khe mông của y không chuyển mắt.

Nụ hoa hồng nhạt ngượng ngùng co chặt trong nước, tình cảnh gợi tình này khiến người cấm dục lâu ngày như Thác Bạt Hổ Hồn bỗng nhiên nhiệt huyết sôi trào, dục vọng dưới khố cũng cao thẳng theo.

Chỉ tiếc rằng hắn đã từng mạnh miệng tuyên bố, tuyệt đối sẽ không cưỡng bách Hạ Ngọc Ngôn làm chuyện kia nữa, chỉ đành nhíu chặt mày, đau khổ nén nhịn dục vọng.

Hạ Ngọc Ngôn cũng nhận thấy được có dị vật nào đó cứng rắn nóng cháy cạ sau mông mình, y đương nhiên biết được đó là gì, sợ đến im như thóc, ngay cả thở cũng không dám quá mạnh.

Hít sâu một hơi, tạm thời đè xuống dục vọng đang dâng trào, Thác Bạt Hổ Hồn dùng tay vốc lấy đóa hoa trên mặt nước, dính trên người Hạ Ngọc Ngôn xoa xoa.

Hai tay cùng nhau đặt lên bờ ngực thon gầy của Hạ Ngọc Ngôn xoa nắn, lực của Thác Bạt Hổ Hồn nhẹ vô cùng, cánh hoa yếu đuối khẽ chạm liền vỡ nát, chảy ra nước hoa sắc nhạt vàng, rơi xuống vùng da thịt trắng nõn, hòa tan vào trong nước.

Lòng bàn tay thô ráp đảo quanh bên hai đầu núm hồng hồng, chúng bị ma sát đến cứng lên, màu sắc trở nên diêm dúa, mà một núm bên kia lại mềm mại như bông, xúc cảm tựa tơ lụa này hút lấy bàn tay, khiến Thác Bạt Hổ Hồn luyến tiếc dời đi.

Nhằng nhưa đã lâu, sau khi nắn nắn hai đầu núm sưng đỏ, Hạ Ngọc Ngôn cũng không nhịn được phát sinh những tiếng rên rỉ đau buốt, Thác Bạt Hổ Hồn mới không cam tâm buông hai núm đỏ như sắp chảy máu kia ra.

Cầm lấy khăn vải, làm ướt khăn, hắn bắt đầu chà lau cơ thể Hạ Ngọc Ngôn, ngoại trừ hai chân phía trước sau tốn chút ít thời gian, cùng với việc hắn chà lau quá mức tỉ mỉ, hắn cũng được xem như chăm chú rồi.

Chà lau cả người Hạ Ngọc Ngôn sạch sẽ xong, hắn lập tức ôm Hạ Ngọc Ngôn đứng dậy ra khỏi bồn tắm. Đặt Hạ Ngọc Ngôn lên giường, khi dùng khăn lau khô bọt nước trên người Hạ Ngọc Ngôn thì, chóp mũi chợt ngửi thấy hương hoa nồng nàn.

Thác Bạt Hổ Hồn xoay người, vắt hai chân ở hai bên cạnh người Hạ Ngọc Ngôn, khom người xuống, nghi hoặc dùng mũi ngửi ngửi thân người Hạ Ngọc Ngôn, tìm kiếm hương hoa phát ra ở nơi nào, cuối cùng phát hiện thì ra hương hoa đậm mũi ấy hiện hữu tại làn da trước mắt này.

Có lẽ là mới dùng hoa tươi xoa nắn, hương hoa đó nồng nàn ngọt ngào đến nỗi gọi người luyến tiếc dời mũi, Thác Bạt Hổ Hồn ngửi ngửi, rốt cục không nhịn được vươn lưỡi ra, bắt đầu liếm láp.

Da thịt Hạ Ngọc Ngôn vốn trắng trẻo, bởi vì vừa mới ngâm nước, lại thêm bị ai kia ra sức xoa xoa, lúc này đang gợn lên một màu sắc diễm kiều đứng giữa ranh giới của hồng đậm và phấn hồng, làn da mềm mại mỏng manh đến mức chỉ cần thổi nhẹ sẽ thủng. Thác Bạt Hổ Hồn quỳ xuống dùng đầu lưỡi lướt qua từng tấc da thịt, để lại vết nước trơn bóng lên người y, dưới ánh chiếu rọi của ngọn đèn, phản xạ ra một mảnh sáng dâm mỹ.

Đầu lưỡi dọc theo cổ, vai, bờ ngực, trượt đến bên hông, khi liếm tới đầu gối mềm mại vô lực kia thì, Thác Bạt Hổ Hồn thậm chí còn dùng răng cắn cắn phần da mềm mại đó, môi cố sức ngậm hút, để lại một vết hôn ửng đỏ.

“Ưm! Không…” Nơi để lại vết hôn tựa như bị vô số ngọn lửa nhỏ thiêu đốt, vừa nóng vừa ngứa, Hạ Ngọc Ngôn vẫn tận lực đè thấp tiếng nói rốt cuộc không chịu nổi kêu rên, trong lòng vừa thẹn vừa sợ, cả người đều đang run rẩy lắp bắp.

“Ta xin ngươi! Đừng vậy nữa, ta thấy… Rất khó chịu…”

Nghe lời cầu xin của y, Thác Bạt Hổ Hồn nhếch môi lên, lộ ra một nụ cười không đứng đắn, nói: “Là khó chịu, hay thoải mái?”

Hắn vươn tay trái ôm lấy Hạ Ngọc Ngôn đang nằm thẳng trên giường, để Hạ Ngọc Ngôn có thể nhìn rõ hắn đang dùng tay phải nhẹ nhàng xích mích dục vọng đã sớm ưỡn lên từ lâu của y.

“A!” Vui vẻ bốc lên như sóng cuộn, Hạ Ngọc Ngôn thở rút một hơi, cả người càng thêm run rẩy hơn nữa.

Thác Bạt Hổ Hồn cười một cái, lấy tay cầm dục vọng của y, đang định vân vê, Hạ Ngọc Ngôn đang thở gấp chợt mở mắt ra, nhìn hắn, dùng giọng điệu bi ai hỏi: “Ngươi quả thật muốn giết chết ta?”

Thác Bạt Hổ Hồn sửng sốt, tay không khỏi cứng đờ.

“Hai ta không thù không oán, thậm chí khi ngươi bị trọng thương ta còn cứu ngươi một mạng, vì sao ngươi lại lấy oán trả ơn, làm nhục ta như vậy?” Cả người đều run, nhìn Thác Bạt Hổ Hồn, Hạ Ngọc Ngôn càng nói rõ ràng hơn.

“Ta…” Nhận lấy đôi mắt phượng chứa đầy ai oán bất bình kia, Thác Bạt Hổ Hồn bỗng cảm thấy chột dạ, chỉ thốt lên một chữ rồi không nói gì được nữa.

“Vì sao phải là ta? Xem như ta cầu ngươi, ngươi đi tìm người khác, tìm người anh tuấn hơn ta, xinh đẹp hơn ta, van xin ngươi buông tha ta đi!” Hạ Ngọc Ngôn không tiếc đau khổ khẩn cầu. Y chịu đủ rồi! Chỉ cần có thể thoát khỏi những khuất nhục như vậy, cho dù muốn y quỳ rạp xuống đất dập đầu Thác Bạt Hổ Hồn, y cũng đồng ý!

Nhìn hình dạng đáng thương khổ sở của y, Thác Bạt Hổ Hồn cắn chặt răng, đáp trả hai chữ: “Không được!”


Ngữ khí vững chắc dứt khoát, thoáng chốc đánh nát hy vọng sau cùng của Hạ Ngọc Ngôn, huyết sắc trên mặt đột nhiên mất hết, y bất tự giác lắc đầu. Dùng giọng nói khe khẽ mà đờ đẫn lẩm bẩm.

“Ta rõ ràng là nam nhân, ngươi cứ một mực muốn bức ta làm chuyện cẩu thả này. Ta không muốn, ta… Thà rằng chết…”

Thác Bạt Hổ Hồn nghe thấy được, khóe môi lãnh khốc nhếch lên, nói: “Ta đây sẽ giết ả nữ nhân kia, chôn cùng với ngươi!”

Phương pháp có thể uy hiếp Hạ Ngọc Ngôn, hắn đã sớm nghĩ ra rồi, chẳng qua chỉ nhẫn nại không nói mà thôi.

Nữ nhân kia? Nữ nhân nào? Hạ Ngọc Ngôn đầy đầu hỗn loạn mù mờ suy tư, qua một lúc lâu mới hiểu được, ngẩng đầu lên, trợn tròn con ngươi không tin nổi, cao giọng hét: “Không ——!”

Không thể, không thể thương tổn Thúy Cơ, nàng là người thân cận nhất của y, quan trọng như người nhà.

“Đừng thương tổn muội ấy! Không được thương tổn muội ấy! Xin đừng, xin đừng!”

Hạ Ngọc Ngôn liều mạng cầu xin, khuôn mặt thanh tú sợ hãi đến mức vặn vẹo, nhìn dáng vẻ của y, trong lòng Thác Bạt Hổ Hồn bừng lên sóng dữ vạn trượng, một tay lôi lên mái tóc Hạ Ngọc Ngôn, dùng lời nói tràn ngập đùa cợt phát tiết lửa giận trong lòng.

“Quan tâm ả ta như vậy làm chi? Thân thể giống như ngươi đây mà cũng đòi ôm ấp nữ nhân? Một người què! Ngươi muốn cùng nữ nhân kia quan hệ bằng cách nào? Kêu ả ta cưỡi trên người ngươi lắc lắc mông à?”

Da đầu bị thô bạo kéo lên đau như xé rách, cùng với lời chế giễu hết sức khuất nhục, càng khiến lòng Hạ Ngọc Ngôn như dao cắt, mí mắt mỏng manh nửa khép nửa mở, khóe mắt chảy ra một giọt lệ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, y điên cuồng gào thét.

“Để ta chết đi! Giết ta… Giết ta! Để ta chết đi!”

Nhìn hình dạng chật vật thê thảm của Hạ Ngọc Ngôn, lửa giận trong lòng Thác Bạt Hổ Hồn dần dần lạnh xuống, mắt hổ trầm ngưng nhìn y trong giây lát, Thác Bạt Hổ Hồn dùng tiếng nói lãnh tĩnh thốt ra: “Ta thích ngươi!”

Cả người chấn động, ngay cả nỗi đau thân xác tâm hồn Hạ Ngọc Ngôn cũng quên mất, tựa như nghe không rõ lời hắn nói, y ngơ ngác nhìn hắn.

“Ta thích ngươi!” Nói cũng nói rồi, tất cả đều trở nên dễ dàng vô cùng, Thác Bạt Hổ Hồn ngay cả đuôi mày cũng không nhướn, lãnh tĩnh lặp lại lần thứ hai.

Hạ Ngọc Ngôn bất an chớp mắt, thân thể run run, trong giây lát không biết nên nói gì. Nhiều ngày đến nay, tâm tư mà Thác Bạt Hổ Hồn dành cho y, ít nhiều gì Hạ Ngọc Ngôn cũng đoán được, nhưng khi chính tai nghe được lại cảm thấy mê hoặc hẫng tim, sau một lúc mới run rẩy đáp một câu.

“Ta… Ta không phải nữ nhân, ta không muốn…”

Thác Bạt Hổ Hồn cũng không chờ mong y sẽ đáp một lời thỏa mãn cho mình, sau khi nghe xong, hắn chợt dùng sức kéo xuống đuôi tóc của y, buộc y ngưỡng lên nhìn hắn, gương mặt không hề có biểu tình gì, nói.

“Ngươi có muốn hay không, hoàn toàn không quan trọng! Ngươi phải ngoan ngoãn vâng theo ta, được ta nâng trong lòng bàn tay yêu thương luyến tiếc, hay là bị cởi sạch y phục, vĩnh viễn trói ở trên giường làm nô dục đều tùy ngươi! Dù sao đi nữa ta muốn ngươi là chắc chắn rồi!”

Khuôn mặc sắc bén, hiện tại còn lãnh khốc hơn lưỡi đao, lời nói bá đạo đe dọa khiến Hạ Ngọc Ngôn kinh hãi trợn to mắt phượng, cả người rung động, giống như động vật bé nhỏ rơi vào trong miệng hổ vậy.

Mày liễu nhíu chặt, mắt phượng tròn tròn, giọt lệ trong suốt đượm trên gương mặt, tóc dài lả tả như thác nước, thân thể trần trụi như bạch ngọc toát ra mồ hôi lạnh, cả người run run, giống như một mảnh lá khô trong gió thu quạnh, hình dạng mềm yếu bất lực như vậy, vào mắt Thác Bạt Hổ Hồn lại cảm thấy chọc người yêu thương, hắn cũng không muốn khiến Hạ Ngọc Ngôn quá khẩn trương, suy nghĩ một lát sau liền mềm giọng nói.

“Đồ ngốc! Ta có gì không tốt? Bề ngoài, dáng người, tài phú, lực lượng, tất cả mọi thứ ta đều có, biết bao nhiêu nữ nhân hận không có vị hôn phu như ta. Hơn nữa, ngươi đừng nhìn ta là dạng này, đối với tình nhân, ta rất đa tình săn sóc đó.” Hạ Ngọc Ngôn cứng đờ toàn thân, không đáp lại, Thác Bạt Hổ Hồn cũng không tức giận, nói tiếp: “Làm một phu tử nghèo khó trong làng này, hoàn toàn không đủ ngươi sinh sống. Nhìn ngươi đi! Ốm yếu như cây gậy trúc! Hơn nữa, ả nữ nhân kia sẽ không trở lại, mỗi ngày ngươi phải ăn mấy cái món khó ăn tự tay mình làm, rồi lại mất vài canh giờ làm mấy công việc nhà giản đơn, sau đó sống cô linh trong cái nhà rách này đến khi chết già? Ngọc Ngôn, chỉ cần ngươi theo ta, sau này ngươi sẽ sống những ngày cơm ngon áo đẹp, tôi tớ thành đàn!”

Hắn nói thẳng thắn trực tiếp, từng câu chữ đều lộ rõ hiện thực, Hạ Ngọc Ngôn nín thở mím chặt môi, chỉ có hai vai không tự chủ được run rẩy.

Lời của Thác Bạt Hổ Hồn chính là chuyện trong lòng y sợ phát sinh nhất, dắt một đôi chân tàn vượt qua quãng đời còn lại, vô luận là bệnh tật, già yếu đều phải đối mặt một mình. Nhìn y với đôi mắt sáng tỏ, Thác Bạt Hổ Hồn biết mình đã nắm được nhược điểm của y rồi, giọng điệu lập tức trở nên dịu dàng đa tình.

“Ngọc Ngôn, để ta chăm sóc ngươi. Ta có thể, ta nguyện ý.”

So với cường ngạnh áp bức, chuyện khiến cho Hạ Ngọc Ngôn không cách nào ứng đối kỳ thực là người khác ôn nhu săn sóc mình, lúc này nghe được Thác Bạt Hổ Hồn nói, một thời đầu óc hỗn loạn.

Vô thố cắn chặt môi, ánh mắt y trở nên mờ mịt, mất đi tinh thần, Thác Bạt Hổ Hồn biết lúc này lòng y chịu kích thích rất lớn, nhất định tâm loạn như ma, hắn cũng không muốn tinh thần y hao tổn quá mức, liền cởi ra mảnh vải buộc hai tay y, giúp y mặc y phục, đỡ y nằm ở trên giường, dùng chăn bông gói kỹ thân thể trần trụi của y, sau đó bám chặt vào tai y nỉ non: “Đội ngũ của nhị đệ ta tối mai sẽ hội họp ở đây, chúng ta sẽ đi ngay lập tức, sáng sớm ngày mai, ngươi thấy có gì cần dẫn theo thì tự mình ngoan ngoãn thu thập, đừng để ta dùng sức mạnh, biết không?”

Nói những lời cuối thì tiếng nói của hắn chợt trở nên nghiêm khắc, thân thể Hạ Ngọc Ngôn run lên, cuộn thành một đoàn dưới chăn, Thác Bạt Hổ Hồn biết mình lại dọa y sợ rồi, thương tiếc tới gần, khẽ đặt những nụ hôn như mưa rơi lên tai, thái dương, bờ môi y.

Hôn một lúc sau, cảm thấy người Hạ Ngọc Ngôn thật sự là run đến quá mức, hắn mới không tình nguyện buông Hạ Ngọc Ngôn ra, ngồi dậy nói: “Tử Đường có lẽ đã về, ta sẽ gọi đệ ấy vào đây với ngươi! Đêm nay, ngươi ngủ một giấc cho yên lành, đừng suy nghĩ lung tung.”

Lòng hắn biết rõ thủ đoạn của mình có lẽ đã quá nặng rồi, sợ Hạ Ngọc Ngôn sẽ làm ra việc ngốc gì đó, cần phải gọi người vào đây canh chừng mới có thể an lòng. Hoàn toàn khác với vẻ ngoài bá đạo kiên cường, đối với một người từ nhỏ đã dùng đao sinh sống mà nói, nội tâm của Thác Bạt Hổ Hồn kín đáo thâm trầm, chỉ vài lời vừa đấm vừa xoa đã nói hết chỗ lợi hại.

Hạ Ngọc Ngôn cả người cứng ngắc nằm trên giường, suy nghĩ miên man, ngay cả Thác Bạt Hổ Hồn ra ngoài rồi cũng không biết, trong lòng, trong não tựa như sợi tơ, loạn thành một nùi. Một lúc lâu sau Bộ Tử Đường đi vào trong, thấy y nhăn chặt mày, thần sắc tiều tụy, cũng không lãng phí nước bọt an ủi gì, chỉ yên lặng lấy ra một lọ hương liệu trong hòm rương, châm vào trong ngọn đèn.

Độ nóng khiến hương thơm lãng đãng bốn phía, trong hương khí nồng đậm này, đầu óc Hạ Ngọc Ngôn dần dần trống rỗng, chỉ chốc lát sau đã ngủ say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận