Lệ Nhi nói, ta đói bụng, ta muốn ăn.
Lâm Vân Phàm vội thuê một gian phòng thanh nhã để nàng vào trước, còn hắn ra ngoài báo với chưởng quầy lựa hơn chục món ăn đợi trước cửa phòng, chờ tiểu nhị mang đồ tới, đích thân hắn mang vào.
Lệ Nhi nói, ta muốn ở khách điếm.
Lâm Vân Phàm lập tức mang nàng tới một khách điếm khá hợp mắt, chọn hai phòng.
Ban đêm, mỗi người một phòng ngủ, Lệ Nhi lén bay ra khỏi khách điếm, dựa theo đường đi ban ngày mà chạy tới chỗ "Nam nữ không sạch sẽ kia."
Ở đó đèn đuốc sáng trưng, những phụ nhân trung niên trang điểm đeo trâm gài không ngừng mời chào nam khách: Quan nhân/Đại gia xx đã tới, Thúy Thúy/Yên Hồng/ Lục Châu nhà ta mỗi ngày đều nhớ người, trông mòn con mắt á.
Bà ta còn gọi: Thúy Thúy/Yên Hồng/Lục Châu... các ngươi ở chỗ nào, còn không mau ra tiếp khách.
Lệ Nhi rất ngạc nhiên, từ trên nóc nhà nhảy xuống, rồi đi ra. Nàng mặc xiêm y màu trắng thanh lịch, mái tóc đen dài như thác nước được gài sau gáy bằng trâm đơn giản.
Mọi người lui tới phát hiện ra nàng, một đám bỗng biến thành gà gỗ. Dung mạo nàng tuyệt mĩ như tiên nữ, đôi mắt hồ ly hẹp dài sóng mắt long lanh, đôi má hồng phấn, dáng người nhỏ nhắn yêu mị.
Nàng đẹp tới mức, Di Hồng Viện này, không, toàn bộ nữ nhân huyện Hoa Phòng này cộng lại cũng không đẹp bằng một phần của nàng!
Người cùng phái dễ thoát ra khỏi mị lực, tú bà Di Hồng Viện là người đầu tiên tỉnh táo lại, mặt mũi tươi cười chạy tới, nói với Lệ Nhi: "cô nương là người nơi nào, sao lại tới chỗ này?" Nữ tử đàng hoàng buổi tối không ra khỏi cửa đấy, lại càng không nói đến việc tới Di Hồng Viện nơi mà nữ nhân căm hận nhất.
"Đây là chỗ nào? Ta thấy rất náo nhiệt, nên lén tới nhìn một cái." Lệ Nhi mỉm cười nói, giọng nói uyển chuyển, đôi mắt lấp lánh sáng.
"Nơi này là..." Tú bà chú ý cẩn thận dò xét cách ăn mặc của Lệ Nhi, phát hiện xiêm y của nàng chất liệu thượng thừa nhưng làm rất đơn giản, trên người nàng ngoại trừ một trâm gài bạch ngọc, tay trái có mộtvòng tay vàng tinh xảo ra thì không còn đồ trang sức nào khác, nàng nhìn các nam nữ xung quanh, gương mặt lộ vẻ hiếu kì không có sự xem thường.
Xem ra, đây là một thiếu nữ ngây thơ không rành thế sự.
Trong lòng tú bà thầm tính toán, vừa muốn nói chuyện, một nam tử mặc áo màu xanh da trời vội bước ra nói: "cô nương, đây không phải là chỗ cô nương nên tới. Có phải cô nương lạc đường? Tại hạ là Nhạc Lâm, con trai tri huyện, muốn mời cô nương tạm tới nhà tại hạ nghỉ ngơi."
một gã nam tử thư sinh khoảng ba mươi tuổi tiến lên hai bước nói: "cô nương, nơi này không thích hợp với cô nương, nếu cô nương không chê có thể nói cho kẻ hèn này biết nhà cô nương ở đâu? Kẻ hèn này nguyện đưa tiễn cô nương về nhà."
"cô nương, ta nhìn thấy cô nương rất quen, có phải là tiểu biểu muội của di nương nhà ta bị tên người què bắt cóc? cô nương có thể về nhà cùng ta được không, ta dẵn cô nương đi gặp phụ mẫu thân sinh." một gã nam tử chừng hai mươi tuổi đi ra nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Người nhìn ra thiếu nữ này là cô nương thuần khiết đâu chỉ mình tú bà? Để tú bà dụ dỗ người vào Di Hồng Viện, thà bọn hắn kim ốc tàng kiều. Nhìn thấy thiếu nữ dung mạo tuyệt trần, rất nhiều người tươi cười dẻo miệng dụ dỗ lừa gạt Lệ Nhi.
"Phi, nhà ngươi chỉ là tiểu thương hạ lưu, có chút tiền thối, làm sao nuôi dưỡng được một cô nương thanh khiết như vậy? Lý Khả con trai tri huyện lớn tiếng cười nhạo. Về phần thư sinh kia, không có năng lực cạnh tranh cùng bọn họ, chỉ có thể trông cậy vào việc mở lời trước để lừa gạt tâm hồn thiếu nữ.
"Hừ, trong lòng ngươi nghĩ gì ai chả biết? Người ngay thẳng không nói mập mờ, tiểu biểu muội là vị hôn thê của ta." Gã con trai thương nhân ám chỉ, hắn có thể vì cô nương này nguyện ý cưới hỏi đàng hoàng.
Lệ Nhi nghe bọn hắn nói, không khỏi cười rộ lên. Những... tên này còn định lừa gạt nàng, thấy dung mạo nàng, còn dụ dỗ bắt cóc nàng.
Nụ cười nàng sáng lạn mê người như hoa đào ngày xuân, hai con mắt ngập nước, đuôi mắt dài lộ vẻ yêu mị.
Nụ cười mê hoặc lan tràn, khuynh quốc khuynh thành!
Mọi người cả nam lẫn nữ vây quanh nàng đều thất thần.
"Lệ Nhi!" trên bầu trời đột nhiên truyền đến thanh âm gấp gáp của nam tử, lập tức phá vỡ sự si mê của mọi người. Bọn họ chỉ thấy một nam tử áo đỏ từ trên trời giáng xuống, đứng cạnh thiếu nữ tuyệt trần.
"Lệ Nhi theo ta trở về." Lâm Vân Phàm mặc y phục đỏ một phát bắt được cánh tay Lệ Nhi, kéo nàng nhảy lên trên, sau đó đứng trên thân kiếm lơ lửng trong không trung rồi bay mất.
"Tiên Nhân, là Tiên Nhân!" Mọi người trước cửa Di Hồng Viện lập tức hét ầm lên. Khó trách thiếu nữ xinh đẹp như vậy lại không rành thế sự, thì ra là nữ Tiên Nhân tu luyện nhiều năm trong núi sâu.
không xong, liệu Tiên Nhân có phát hiện bọn họ có ý đồ xấu với nữ Tiên Nhân trở về tìm bọn họ tính sổ?
Nghĩ tới đây, một đám khách làng chơi ở Di Hồng Viện nhao nhao chạy về nhà, hi vọng Tiên Nhân không biết bọn họ là ai nhà ở chỗ nào.
Bay cực nhanh về tới khách điếm, Lâm Vân Phàm thô lỗ đẩy mạnh Lệ Nhi vào phòng, trở tay đóng cửa nghiêm nghị hỏi: "Lệ Nhi, sao nàng phải tới địa phương như vậy?" Bản tính hồ ly lại nổi lên?
"Ta tò mò. Làm sao ngươi biết ta không ở trong phòng, lại nhanh chóng tìm được ta?" Lệ Nhi cười mỉm hỏi, xoa xoa cánh tay bị hắn nắm đau. Hình như hắn tức giận, ha ha, rốt cuộc hắn cũng vì nàng mà tức giận.
"Ta không phải đã nói với nàng nơi đó là chỗ không sạch sẽ, nam nữ đều không sạch sẽ sao?" Lâm Vân Phàm nén giận nói, "Ta lo lắng cho nàng, nên thoáng cảm ứng nàng, phát hiện trong phòng không có khí tức của nàng, vội vàng đi kiểm tra, sau đó phát hiện quả nhiên nàng không ở trong phòng, nên ngự kiếm đi tìm nàng."
Ban đêm một số nơi trong thị trấn chìm trong bóng tối, Lâm Vân Phàm đoán chừng Lệ Nhi sẽ không đinhững chỗ đó, chỉ tìm những nơi đèn đuốc sáng trưng, rồi hắn rất nhanh phát hiện thiếu nữ xinh đẹp như bông hoa sen đứng giữa nơi đen tối hỗn loạn. Thấy nàng đang đứng trước cửa thanh lâu mà ban ngày bọn họ đi qua, lập tức hắn lo lắng không quản bại lộ thân phận nhảy xuống, nắm tay nàng nhảy lên kiếm bay về khách điếm.
Rất vui vẻ vì Lâm Vân Phàm quan tâm mình, Lệ Nhi nói, "Cũng vì ngươi nói vậy ta mới thấy hứng thú. Ta biết ngươi sẽ không dẫn ta vào xem, mới vụng trộm đi nhìn, sau đó lén trở về. hiện tại ta chưa đivào đã bị ngươi bắt được rồi, như vậy ngươi nói cho ta biết, trong đó có gì đặc biệt, vì sao không sạch sẽ? Ta ngửi mùi, có mùi hương phấn, có mùi rượu và thức ăn, bên trong có tiếng đàn tiếng ca cuộc sống phóng túng, nơi đó hẳn là nơi sống khá tốt." Chỗ vui vẻ như vậy, sao hắn không cho nàng vào chơi?
Xác thực là nơi sống phóng túng, nhưng tuyệt đối không phải là nơi tốt!
Lâm Vân Phàm lộ vẻ rầu rĩ, "Lệ Nhi, nơi đó thật sự không thích hợp với nàng, nói ra chỉ ô nhiễm tai nàng. Nàng không biết thì tốt hơn. Nếu phụ thân nàng biết nàng tò mò về nơi đó, nhất định sẽ tức giận."
Lệ Nhi uy hiếp: "nói đến cùng ngươi không chịu nói cho ta biết bên trong có gì, ngươi không nói cho ta, ta sẽ ngày càng tò mò, rồi càng muốn tìm hiểu." Sau đó lại tiếp tục tìm cơ hội đi!
Bản tính tò mò của nàng, Lâm Vân Phàm thấm sâu trong người, hiểu rất rõ, đành phải nói: "Nơi đó là chỗ nam nhân dùng tiền mua thân thể nữ nhân."
"Dùng tiền mua thân thể?" Lệ Nhi càng thêm tò mò rồi, "Nam nhân dùng tiên mua một nữ nhân làm người hầu sao? Trước kia phụ thân ta có nói, người phú quý ở thế tục sẽ dùng tiền mua người hầu, nhưng nam nữ đều mua."
Lâm Vân Phàm mặt ủ mày chau suy nghĩ, cuối cùng cắn răng giải thích: "Lệ Nhi, đó chính là giao phối. Nam nhân có t iền thích giao phối với nhiều nữ nhân xinh đẹp khác nhau. Chỗ nàng hiếu kì đó là thanh lâu, nơi diễn ra những loại chuyện này."
"thì ra là giao phối." Lệ Nhi nhẹ nhàng nói: "Đây là chuyện rất bình thường, động vật trưởng thành đến giai đoạn phát tình, không cần dùng tiền cũng có thể giao phối. Chính là một ít côn trùng đặc thù, trước khi giống đực giao phối thì phải dùng đồ ăn hấp dẫn giống cái. Nhưng mà..."
Nàng nghi ngờ, "Lâm Vân Phàm, ngươi vừa nói nam nhân nữ nhân không phát tình cũng có thể giao phối? ta nhớ thờigian mỗi tinh linh yêu quái động dục đều khác nhau. Nhân loại phát tình lúc nào? Nàng chưa từng thấy cha phát tình, đoán chừng cha là cửu phẩm Tiên Tôn có thể khống chế thân thể, sau khi mẫu thân nàng qua đời thì không còn phát tình nữa.
Lâm Vân Phàm một đầu hắc tuyết, Lệ Nhi quá ngây thơ, đánh đồng nhân loại với động vật.
hắn hít sâu một hơi khó khăn nói: "Lệ Nhi, người và động vật khác nhau, người phải tuân thủ lễ, nghĩa, liêm, sỉ, hiếu, đễ, trung, tín, không thể giao phối với dị thú bên ngoài hôn thú. Mà những...nam nữ trong thanh lâu kia đều không có liêm sỉ, bẩn thỉu." hắn không phải phụ thân nàng, sao phải chỉ dạy nàng những...thứ này?
"A, cha ta đã sớm dạy ta, cho dù ta có huyết thống thiên hồ cao quý, nhưng phải tuân thủ lễ nghĩa liêm sỉ hiếu đễ trung tín của con người. Chỉ là cha ta chưa từng nói cho ta muốn giao phối còn có thể dùng tiền để đổi."
Lệ Nhi nóng bỏng nhìn Lâm Vân Phàm nói: "Ta dùng tất cả linh đan, linh thạch mà ta có mua ngươi được không? Chờ lúc ta phát tình, ngươi cùng ta giao phối. Ta là người rất có liêm sỉ, sẽ không giao phối cùng nam nhân khác."
Lập tức Lâm Vân Phàm khí huyết sôi trào, thiếu chút nữa phụ ngụm máu. hắn cố gắng ổn định tâm tình, nói: "không thể! Trời khuya rồi, nếu nàng đã hiểu nơi đó là chỗ nào, về sau đừng bao giờ tò mò về nó nữa." nói xong, hắn bước nhanh ra khỏi phòng đóng cửa lại, rồi về phòng mình nghỉ ngơi.
Nhìn cánh cửa bị hắn đóng lại, Lệ Nhi khẽ le lưỡi, vẻ mặt vui vẻ. Câu sau là nàng cố ý nói, chính là muốn xem phản ứng của hắn. Ha ha, trong Thái Hư Huyễn Cảnh hắn có thể kháng cự lại vẻ đẹp và hấp dẫn của linh thạch, thông qua khảo nghiệm tâm tính của phụ thân, làm so đơn giản bị nàng câu dẫn như vậy?
Từ đó, chỉ cần Lệ Nhi có câu hỏi, Lâm Vân Phàm luôn tận lực giải thích, tuyệt đối không qua loa, làm thỏa mãn lòng hiếu kì của nàng. hắn như là thầy, là cha, là thị vệ của nàng, còn về việc khát vọng tình yêu của Lệ Nhi thì tuyệt đối không bước qua một bước lôi trì.
Nhiều năm về sau, khát vọng Lâm Vân Phàm của Lệ Nhi càng mãnh liệt, vào một mùa xuân nào đó lúc thích hợp cho nam nữ xảy ra dục niệm. lệ Nhi không kiêng kị bắt đầu chủ động dán sát vào thân thể hắn, động thủ động cước. Lâm Vân Phàm bắt đầu ý thức được, thời điểm phát tình của thiên hồ đã đến rồi.
Lệ Nhi, nàng ăn Thanh Thần Đan phụ thân nàng chuẩn bị trước đã. Việc này, chờ nàng qua thời gian phát tình rồi nói sau.
Lâm Vân Phàm nói với Lệ Nhi. Tuy hắn biết rõ tình cảm nàng dành cho hắn, cũng dần dần tiếp nhận, nhưng không muốn lúc nàng bị bản năng thân thể chi phối mà giao hoan với nàng. hắn muốn dẫn nàng về đảo Hỏa Vân, chính thức lấy nàng, sau đó tiến hành hợp thể.
Lệ Nhi chờ đợi hắn gần mười năm đau khổ tức giận, nổi giận đùng đùng nói: Ngươi không muốn ta, thiên hạ còn rất nhiều người muốn, nếu ngươi xem thường ta, ta sẽ là nữ nhân cao quý nhất thiên hạ!