Chi chủ Hạo Linh Tiên Tôn cảm thấy mình quá già rồi, nên nghỉ ngơi, vì vậy, sau năm trăm năm khi Hạ Lăng Vân tấn cấp thành cửu phẩm tiên tôn, ông liền đem trí tuệ châu của những Tiên Tôn thượng cổ cùng quyền lực quản lí Thái Hư Huyễn Cảnh truyền cho Hạ Lăng Vân, còn mình với năng lực siêu cửu phẩm Tiên Tôn phi thăng lên tiên linh giới.
Ai nói phi thăng thì nhất định từ biệt với người nhà? Tiên linh giới thật ra là một tiểu thế giới linh khí nồng đậm hơn Thái Hư Huyễn Cảnh mà thôi, bên kia đám Tiên Tôn sau khi phi thăng thì đã không còn gì lo lắng, bởi vậy mới không trở lại đại lục Ngũ Nguyên. Hạo Linh Tiên Tôn còn có thân nhân trong Thái Hư Huyễn Cảnh, nên ông thường xuyên qua lại.
Xuyên qua hai thời không bất đồng cần linh lực cường đại, đôi lúc, còn xuất hiện thời không phong bạo, cho nên những cửu phẩm Tiên Tôn linh lực không đủ cao sẽ không nguyện ý rời tiên linh giới trở lại Thái Hư Huyễn Cảnh hay đại lục Ngũ Nguyên.
Tám ngàn năm trước Hạo Linh Tiên Tôn ở dưới đại lục Ngũ Nguyên đã là cửu phẩm Tiên Tôn rồi, ông tọa trấn Thái Hư Huyễn Cảnh nhiều năm, tu vi so với cửu phẩm tiên tôn bình thường khác vô cùng cao, nên ông đi lại tự nhiên.
Chỉ là trên đời có quá nhiều huyền cơ, dù là siêu cửu phẩm Tiên Tôn sống mấy vạn năm cũng không thể tính toán được, sau một lần về thăm nữ nhi nữ tế ngoại tôn, lúc hồi tiên linh giới, gặp thời không phong bạo. Ông dùng linh lực chống đỡ bảo hộ thân dưới lốc xoáy.
Thời không phong bạo sinh ra lực lượng khủng bố không ngừng công kích, Hạo Linh Tiên Tôn duy trì thật lâu, phát hiện thời không phong bạo không có xu thế ngừng nghỉ mà càng mãnh liệt, bản thân an nhàn đã quen rốt cuộc một lần nữa gặp phải kiếp nạn sinh tử.
Mắt thấy linh lực cơ thể không ngừng tiêu hao, hộ thân cũng bị xé rách, thấy từ xa xuất hiện một thời không khác, Hạo Linh Tiên Tôn quyết định thật nhanh, thu thần thức vào trong Tinh Nguyên Châu, bỏ qua bản thể, dùng phân thân tiểu hồ ly hóa thành một đạo quang vào không gian vô danh. Sau khi tiến vào không gian vô danh, lập tức ông quay đầu nhìn bản thể, thấy bản thể vì mất đi lực lượng bị phong bạo xé thành mảnh nhỏ.
Thất phẩm tiên quân có thể tu luyện thuật phân thân, bát phẩm tiên quân có thể sử dụng thuần thục phân thân, cửu phẩm tiên tôn thì có thể từ bỏ bản thể, tồn tại độc lập.
Hạo Linh Tiên Tôn bỏ bản thể lợi dụng phân thân tiến vào thế giới khác, sau đó vì kiệt lực mà lâm vào hôn mê. Chờ lúc tỉnh lại, thình lình phát hiện....
"Lục sư đệ, rốt cuộc đệ khôi phục bình thường. Đệ cảm thấy thế nào? Linh khí còn tốt?" Một nam tu sĩ trung niên ân cần hỏi thăm.
Người này có chút quen mắt, là ai?
Hạo Linh Tiên Tôn bất động thanh sắc gật đầu nói, "Khá tốt." Hắn thoáng kiểm tra bản thân phát hiện mình không phải phân thân mà là con người.
Hắn lập tức kiểm tra tu vi trung niên tu sĩ phong hỏa trước mắt, là lục phẩm. Xem tình huống, hắn dưới lúc sinh mạng nguy cơ, tinh thần thể cầu sinh tồn, mang theo Tinh Nguyên Châu đoạt xá thân thể hợp với mình nhất.
Đoạt xá là tà thuật tà ác mà giới tu tiên ngăn cấm, hơn nữa tám ngàn năm trước hắn ở đại lục Ngũ Nguyên là cửu phẩm Tiên Tôn, căn bản không cần đoạt thân thể người khác. Hiện tại hắn đoạt xá, nguyên chủ linh hồn này đi đâu?
Hạo Linh Tiên Tôn tràn ngập áy náy, sau đó nhắm mắt cảm ứng bản thể. Tinh Nguyên Chau bởi vì tiêu hao, đã thu nhỏ thành hạt gạo.
Chỉ cần Tinh Nguyên Châu vẫn còn, hắn sẽ rất nhanh khôi phục tất cả tu vi đấy!
Một thôn nhỏ dưới chân núi, "Hắn" bị một tiên nhân tóc bạc hồng hào mang vào sư môn, sau dó tiếp nhận khoải khí linh căn, thể chất, bái sư... học tập, bế quan, học tập... "Hắn" trong đám đệ tử trở thành nhân tài trọng điểm để sư môn bồi dưỡng...
Sư môn: Vạn Linh Tông
Danh tính sư phụ: Lương Vũ Chân Quân
Danh tự của hắn, Ngô Hạo Linh!!!
Hạo Linh Tiên Tôn giật mình, nguyên chủ này chính là Ngô Hạo Linh đệ tử Van Linh Tông, mà hắn tám ngàn năm trước cũng xuất thân từ Vạn Linh Tông, sư phụ cũng là Lương Vũ Chân Quân.
Xảy ra chuyện gì? Trí nhớ hắn không hề tổn hao, cũng xác định không dung nhập trí nhớ người khác.
Hạo Linh Tiên Tôn mở mắt nâng ống tay áo trái, nếu cánh tay này có một bớt đồng tiền thì...
Ống tay áo bị vén lên, Hạo Linh Tiên Tôn thấy dưới cánh tay ba tấc có một bớt đồng tiền.
Vuốt ve mái tóc đã được bộc lại sau gáy, Hạo Linh Tiên Tôn xác định đây chính là thân thể của mình lúc còn trẻ. Thời không phong bạo.. hắn xuyên về quá khứ rồi, hắn đoạt chính thân thể mình!
"Nhị sư huynh." Hạo Linh Tiên Tôn, không, Ngô Hạo Linh hỏi tu sĩ vừa mới ân cần thăm hỏi mình, "Ta có phải tầu hỏa nhập ma?" Trí nhớ mấy ngàn năm quá lớn, hắn đã quên bản thân lúc lục phẩm có phải bị tẩu hỏa nhập ma không.
"Đệ suýt chút tẩu hỏa nhập ma, nhưng ý chí đệ kiên định, rất nhanh dồn linh lực bạo động vào đan điền." Nhị sư huynh nói, "Giờ đệ nghỉ ngơi chốc lát, ta đi dạo xung quanh." Nói xong hắn đứng dậy rời đi.
Nhớ lại lời nhị sư huynh nói, "Nhị sư huynh, ta muốn ăn thịt gà hầm nấm, không muốn ăn thịt nướng." Mỗi lần nhị sư huynh nói đi dạo chính là đi săn bắt.
"Được." Nhị sư huynh gật đầu, đi về hướng khác. Tu sĩ săn bắt rất nhanh, hắn không cần lo lắng mình rời đi Lục sư đề vừa khôi phục sẽ phát sinh nguy hiểm
Kích động nhìn bóng lưng nhị sư huynh trước đây thật lâu đã đi về cõi tiên đang dần biến mất trong rừng cây, Ngô Hạo Linh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn rũ mắt xuống suy tư, trong lòng giống như thủy triều mãnh liệt.
Hắn đoạt xá vào chính thân thể mình, bắt đầu tu luyện từ lục phẩm, nhưng cái này không có vấn đề, chỉ là một lần nữa tu luyện, tu luyện với hắn giống như cần hô hấp. Hắn tin tưởng nếu có cơ duyên, tốc độ hắn sẽ nhanh hơn, huống hồ Tinh Nguyên Châu vẫn còn, chỉ cần có đủ thời gian, hắn sẽ khôi phục tu vi siêu cửu phẩm của mình!
Hắn đem trí tuệ châu truyền cho Hạ Lăng Vân, nhưng nắm giữ tri thức vĩnh viễn thuộc về hắn. Hắn dù không có tu vi siêu cửu phẩm, cũng có được tri thức trí tuệ của siêu cửu phẩm!
Tuyết Cơ, Tuyết Cơ, thê tử của hắn, bọn họ còn chưa gặp nhau, nàng vẫn chỉ là hồ ly hoang dã bên trong dãy núi Hằng cổ. Hắn muốn tìm nàng thật sớm, kí khế ước linh sủng với nàng, dạy bảo nàng, giúp nàng tu luyện. Nếu sớm bốn trăm năm, tu luyện tốt, nàng không dừng lại ở bát phẩm, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.
Nhưng mà...
Ngô Hạo Linh nhớ tới, nếu hắn cải biến tương lai, Tuyết Hoa Lệ Nhi có thể sinh ra sao? Dù Tuyết Cơ có thể sinh hài tử, nhưng hài tử đó không phải là Tuyết Hoa, Lệ Nhi.
Hắn thấy mâu thuẫn trùng trùng, không bỏ được Tuyết Hoa Lệ Nhi, không bỏ được đám tiểu thiên hồ linh lợi hoạt bát, nhưng mà, hắn cũng không nỡ bỏ thê tử làm bạn với hắn hơn sáu nghìn năm, cuối cùng vĩnh viễn trở thành tưởng niệm.
Hắn gặp thời không phong bạo, xuyên không về bản thể lúc trẻ, đây là đại cơ duyên! Hắn bây giờ đimột bước tính một bước, cứ xem cơ duyên đi. Việc đầu tiên hắn phải làm là tu luyện, khôi phục toàn bộ tu vi, như vậy hắn mới có năng lực ngăn cản Tuyết cơ sáu ngàn năm sau bị già yếu.
Nhị sư huynh rời đi chốc lát, trong tay cầm con gà rừng đã xử lí sạch sẽ, hỏi thăm thân thể hắn rồi lấy nồi hầm gà.
"Nhị sư huynh, lần này nhiệm vụ lịch lãm rèn luyện đã thành, huynh về sư môn trước, đệ muốn ở bên ngoài rèn luyện một thời gian, có thể sẽ gia nhập thế tục." Ngô Hạo Linh nói, hắn nghĩ, lần này hắn và nhị sư huynh ra ngoài là vì thế tục có người ra giá cao cầu tiên nhân tới đây trảm yêu trừ ma. Bây giờ tinh linh yêu quái đã bị hắn giết chết, nhiệm vụ hoàn thành.
"Đệ không muốn về sư môn nghỉ ngơi? Đệ lúc tu luyện suýt tẩu hỏa nhập ma, đệ vẫn nên nhờ trưởng lão kiểm tra thân thể một chút đi." Nhị sư huynh khuyên. Lục sư đệ này là đệ tử đắc ý nhất của sư môn, gần 300 tuổi đã là lục phẩm chân quân, tất cả mọi người đều mong hắn thành cửu phẩm tiên tôn, rạng danh Vạn Linh Tông.
"Nhị sư huynh, đệ nắm chắc, huynh cứ về đi." Ngô Hạo Linh kiên trì nói.
Nhị sư huynh có thể là nhìn sư đệ này lớn lên, biết rõ chuyện hắn đã quyết người khác cũng không thể phản đối, liền không nói gì nữa.
Ngô Hạo Linh chia tay với nhị sư huynh lập tức bay tới Lưu Hỏa cốc phía tây bắc đại lục Ngũ Nguyên. Một trăm hai mươi năm sau, lúc hắn thí luyện vô tình mở ra động phủ của tiên tôn thượng cổ linh căn Hỏa, trở thành truyền nhân của vị tiên tôn kia. Lúc này đây, hắn sẽ sớm tiếp thu truyền thừa, cũng bế quan trong động phủ có nhiều linh khí hỏa, dùng tốc độ nhanh nhất hồi phục tu vi siêu cửu phẩm của mình.
Năm tháng như thoi đưa, Ngô Hạo Linh tìm được động phủ thì ở trong đó bế quan, thẳng đến khi khôi phục toàn bộ tu vi. Vuốt ve mái tóc dài đếnmắt cá chân của mình, hắn mỉm cười nhìn về phía dãy núi Hằng cổ. Tuyết Cơ, hắn muốn đi tìm nàng.
Siêu cửu phẩm dùng thần thức phóng ra ngoài có thể bao phủ hơn phân nửa đại lục Ngũ Nguyên, cùng lúc có thể thu liễm khí tức và tu vi của mình, không cho bất luận tu sĩ nào có thể phát giác phẩm giai mình.
Ngô Hạo Linh bay thẳng đến dãy núi Hằng cổ phóng thần thức, tìm tòi linh lực chấn động của toàn bộ sinh vật dưới tu vi nhị phẩm không đến một nén nhang, hắn đã tìm thấy tứ vĩ thiên hồ màu trắng đangngủ trong hốc cây. Đây là thiên hồ duy nhất trong dãy Hằng cổ, hơn nữa dựa theo thời gian suy tính, Tuyết Cơ cũng đã có tu vi tứ phẩm.
Chính là nàng!
Tuy trên người toát ra mùi hồ ly hoang dã, nhưng cảm giác sẽ không lừa hắn. Tiểu hồ ly này chính là Tuyết Cơ, linh sủng thê tử của hắn.
Ngô Hạo Linh nhìn Tuyết Cơ thật lâu, sau đó cố ý tạo ra tiếng động.
Lỗ tai hồ ly lập tức nhúc nhích, tứ vĩ thiên hồ lập tức mở mắt tư thế chuẩn bị công kích.
"Tuyết Cơ." Ngô Hạo Linh dịu dàng gọi, từ trên không lấy ra một quả long tiên ném vào hốc cây. Long tiên là linh quả hiếm thấy, gồm các loại linh khí, hơn nữa dù bất kì linh căn nào sau khi ăn cũng có thể hòa tan linh khí, cho nên sau khi hắn xuất quan dùng thần thức kiếm một đống quả long tiên. Tuyết Cơ sắp trưởng thành, hắn còn phải giúp nàng chế tạo ra nhiều đan dược đỉnh cấp.
Tứ vĩ thiên hồ không nhìn linh quả, đôi mắt cảnh giác nhìn sinh linh đang xuất hiện trước địa bàn của nàng. Nàng chưa bao giờ gặp con người, không biết có sinh linh như vậy, nhưng giờ phút này nàng có thể cảm ứng được đối phương đang kích động và vui sướng.
"Oa ô" Nàng kêu lên.
"Tuyết Cơ." Ngô Hạo Linh chỉ vào tứ vĩ thiên hồ nói, muốn cho nàng biết đấy chính là tên nàng.
Lại lấy ra một quả long tiên, hắn ăn hết, sau đó nói: "Cái này có thể ăn." Hồ ly vốn đa nghi, thiên hồ tính đa nghi càng nặng, cho nên hắn ăn để nàng nhìn.
Cái mũi của thiên hồ càng thính hơn hồ ly thông thường, ngửi thấy mùi hương của quả long tiên, cảm ứng được quả long tiên giàu linh khí, nàng chảy nước miếng hít hà rồi tới gần quả long tiên, cẩn thận từng li từng tí nếm một miếng. Sau khi nhấm nháp mĩ vị, rất nhanh cảm nhận được linh quả mang lại cho mình điều kì diệu, nàng bắt đầu ăn ngấu nghiến.
"Tuyết Cơ, cẩn thận nghẹn, từ từ ăn, chỗ ta còn rất nhiều." Ngô Hạo Linh thương tiếc nói, Tuyết Cơ lúc này còn nhỏ hơn lúc đầu hắn gặp nàng, khoảng cách nàng trưởng thành còn khoảng trăm năm. Lúc này, hắn sẽ cố dạy bảo nàng, bồi dưỡng nàng thành cửu vĩ thiên hồ, cùng hắn hưởng thụ tuổi thọ vĩnh hằng.
Tứ vĩ thiên hồ cảm nhận đượ thiện ý của Ngô Hạo Linh, sau khi ăn xong linh quả liền nịnh nọt nhìn hắn gọi oa oa ô ô. Tương lai Hạo Linh và Tuyết Cơ ở chung sáu nghìn năm, lại trong Thái Hư Huyễn Cảnh nuôi dưỡng Lệ Nhi hơn ba nghìn năm, sau này thường xuyên chơi đùa cùng đám tiểu thiên hồ, có thể nói là người duy nhất trên đời hiểu rõ thiên hồ, hắn lập tức lấy ra một quả long tiên, cầm đưa cho nàng.
Tứ vĩ thiên hồ do dự một chút, đi ra khỏi hốc cây tới trước mặt Ngô Hạo Linh, một bên cảnh giác một bên cẩn thận cắn quả long tiên.
Ăn xong quả long tiên, nàng lại bắt đầu kêu. Ngô Hạo Linh lắc đầu nói: "Tuyết Cơ, quả long tiên là linh quả, có chút dược lực, một lần không nên ăn quá nhiều." Nói xong, hắn vuốt nhẹ đầu nàng.
Tứ vĩ thiên hồ thoáng lùi lại, sau đó cứng ngắc người để hắn vuốt ve.
Tuyết Cơ đúng thật là cảnh giác cao!
Ngô Hạo Linh cười nhẹ, đứng lên rời đi. Tuy hắn đưa lưng về phía nàng, nhưng thần thức vẫn tập trung vào nàng, biết rõ nàng đang nhìn hắn ngơ ngẩn, dáng vẻ muốn theo lại do dự.
Ha ha, hắn đã có thời gian kí khế ước linh sủng với nàng rất lâu. Chỉ cần kí khế ước, Tuyết Cơ có thể theo hắn tu luyện nhận được chút linh lực. Với khả năng tu luyện siêu cửu phẩm lúc này của hắn, nàng có thể tấn cấp thất vĩ thiên hồ trước 300 năm!
Chỉ cần nàng trưởng thành, hắn sẽ cùng nàng hợp thể song tu, đến lúc đó, tu vi nàng sẽ tăng mạnh.
Ở trong thời không này, Tuyết Cơ của hắn sẽ không bao giờ... dừng ở tu vi bát phẩm, sau đó già yếu chết đi.
Về phần Tuyết Hoa, Lệ Nhi hắn sẽ nghĩ biện pháp.