"Thật xin lỗi sư thúc, về sau con sẽ nghiêm khắc quản giáo Hồng Linh." Hàn Tu cúi người xuống cười khổ bồi tội, bởi vì lời nói của linh sủng hắn xác
thực vô cùng ngả ngớn, đắc tội trưởng lão và linh sủng của người. Bị ăn
móng vuốt kia là đáng đời!
"Linh sủng phạm sai lầm, chủ nhân chịu trách nhiệm, Tu sư điệt, đợi mọi
xử lý xong mọi việc trong môn, ngươi mang theo Hồng Linh tới hỏa nham
động bế quan ba năm." Hạ Lăng Vân lạnh lùng nói.
Ngược lại Hàn Tu nghe xong trên mặt lộ vẻ tươi cười, vội vàng nói: "Cám ơn sư thúc."
"Tiếu Nguyệt, Vũ Đình, Thanh Hoa tới đan phòng hướng dẫn đệ tử luyện
đan, sự vụ bản môn sẽ do ba người các ngươi chưởng quản." Hạ Lăng Vân
phân phó nói.
Ba tu sĩ bị điểm danh nhao nhao ôm quyền tiếp lệnh, trước kia thời điểm
chưởng môn bế quan ba người cũng thay thế chưởng môn xử lý sự vụ, nếu
không thể quyết định thì sẽ trình lên trưởng lão.
"Thanh Hoa, ngay mai ta tới dược viên, ngươi giúp ta chuẩn bị đầy đủ các đan dược mà Tuyết Hoa cần. Linh căn của nó thuộc tính thủy, hỏa, chắc
sẽ cần liệt diễm đan và băng tuyết đan." Hắn nói với Thanh Hoa.
Linh căn thuộc tính thủy, hỏa tương khắc?Linh căn như vậy nếu là tu sĩ
loài người sẽ tìm cách phối chế linh đan, sẽ loại bỏ một loại linh căn,
sau đó tạo ra một loại linh căn khác. Nhưng là phối chế linh đan cao cấp sẽ hao tốn thời gian và nội lực, hơn nữa dược liệu rất khó tìm, ngay cả Thiên Linh Môn lịch sử lâu đời cũng không có.
"Sư thúc, thuộc tính linh căn của tiểu hồ ly người..." Thanh Hoa hơi sững sờ, cảm giác như sư thúc đã uổng phí tâm huyết rồi.
"Không có việc gì, tiểu hồ ly của ta không giống người thường." Hạ Lăng
Vân mỉm cười nói. Hắn tin tưởng tâm pháp đặc biệt của tiểu hồ ly, quyết
định hỗ trợ nó tiếp tục tu luyện.
"Vâng, sư thúc." Thanh Hoa chắp tay nói. Sư thúc đã nguyện ý, nàng cũng
không cách nào ngăn cản. Dù sao sư thúc cũng am hiểu dược liệu và hái
thuốc, lãng phí chút linh đan cũng không sao cả.
Hắn bảo vệ nàng, nàng bị người khác bắt nạt hắn ngay lập tức đòi lại công đạo giúp nàng.
Tuyết Hoa cười vui vẻ, đôi mắt hồ ly xinh đẹp híp lại thành hình bán nguyệt.
Thật ra nàng không biết, chưởng môn phái tu tiên cũng không cường đại
giống như nàng nghĩ. Tu luyện cần phải thường xuyên bế quan, chưởng môn
phải xử lí việc của môn phái, còn phải lui tới với các chưởng môn của
phái khác, tuy là chưởng môn nhiều lúc có thể lợi dụng quyền lực để lấy
những đan được cao cấp tu luyện, ưu tiên tu luyện tâm pháp, nhưng vì
thời gian chưởng môn tu luyện so với người khác ít hơn rất nhiều, cho
nên làm chưởng môn chưa hẳn có thể khiến tu vi của bản thân nhanh chóng
thăng tiến.
Thoạt nhìn tưởng Hạ Lăng Vân trừng phạt Hàn Tu và linh sủng của hắn,
nhưng thật ra là để cho hai chủ tử bọn hắn cầm linh đan cao cấp bế quan
tu luyện, cái này đối với bọn họ chính là sự tha thứ và ban ân.
"Ta mệt mỏi, về Vong Trần Cư trước, các ngươi có việc thì tới tìm ta."
Hạ Lăng Vân nói xong, đứng dậy ôm tiểu hồ ly vào trong ngực.
Hắn cảm thấy Hàn Tu sư điệt vốn nho nhã đoan chính lại nuôi dưỡng ra một linh sủng miệng lưỡi trơn tru như vậy, đoán chắc những tiểu hồ ly linh
sủng mà những đệ tử khác nuôi dưỡng cũng không khá hơn, hắn không muốn
để tiểu hồ ly đáng yêu nhu thuận của mình bị những...hồ ly không có giáo dưỡng kia dạy hư, nên nhất quyết không cho Tuyết Hoa gặp.
"Cung tiễn sư thúc." Bốn tu sĩ lập tức ôm quyền thở dài, tiễn Hạ Lăng Vân ra khỏi đại điện Thiên Linh Môn.
"NGAO...OOO~~" Hồng Linh ai oán che mặt mày hốc hác, chỉ thầm tự nhận
mình không may. Tiểu hồ ly giống cái kia không ngờ lại xấu tính, không
nói một lời cho nó một trảo, khiến nó đau chết.
"Hồng Linh, chảy thêm chút máu nữa, đợi một lát ta sẽ cho ngươi đan dược tốt nhất, cam đoan ngươi sẽ giống như trước anh tuấn uy vũ, có thể dụ
dỗ các muội muội hồ ly xinh đẹp khác."
Vẫn còn đang thu thập máu linh hồ, Thanh Hoa nói. Loại linh sủng nhiều
năm ăn các loại đan dược này, linh khí và linh lực trong cơ thể đều đậm
đặc tinh khiết giống như linh thú hoang dã, được hiệu huyết dịch tất
nhiên cũng hữu hiệu hơn so với linh thú hoang dã.
Rời khỏi đại môn linh cung, Hạ Lăng Vân ôm tiểu hồ ly Tuyết Hoa dọc theo hồ Nữ Thần chậm rãi đi về phía nam, còn giới thiệu cho nàng nghe truyền thuyết về hồ Nữ Thần. Dọc đường, rất nhiều đệ tử hành lễ với Hạ Lăng
Vân, gọi hắn trưởng lão, sư thúc tổ, tổ sư bá, thậm chí còn có người gọi hắn là thái sư thúc tổ.
Tuyết Hoa cười tủm tỉm uốn éo trong lồng ngực hắn nhìn, đối với bối phận cao của nam thần nàng cực kì thỏa mãn. Nàng chính là sủng vật của
trưởng lão Thiên Linh Môn, vì vậy nàng có thể thoải mái đi lại trong
phạm vi Thiên Linh Môn. Bằng chứng mới nhất chính là: Nàng vừa cào linh
sủng của chưởng môn, chưởng môn ngay cả nửa câu oán hận cũng không có,
còn tự trách mình không giáo dưỡng linh sủng thật tốt.
Sau khi Hạ Lăng Vân đi được bốn năm dặm, cây cối trước mặt có vẻ đặc biệt tươi tốt.
Đi vào rừng cây, Tuyết Hoa thấy bên trong có một mảnh đất trống, trên đó có một hàng rào vây quanh nhà gỗ. Hạ Lăng Vân đi vào sân nhỏ sau hàng
rào liền gọi: "Thường Đức, Thường Hưng."
Rất nhanh, một nam tử mặc áo lam đuôi ngắn, quần dài từ trong nhà đi ra, cao hứng bái kiến Hạ Lăng Vân nói: "Trưởng lão, người đã về rồi."
"Ừ, Thưởng Hưng đâu?" Hạ Lăng Vân gật đầu.
"Thưởng Hưng cùng một vài đệ tử đi ra ngoài hái thuốc, chắc qua vài ngày nữa mới có thể trở về." Thưởng Đức nói. Hắn thoạt nhìn khoảng ba mươi
tuổi, nhưng mà tóc mai đã trắng.
Hạ Lăng Vân gật đầu nói: "Thưởng Đức, đây là tiểu hồ ly ta nuôi, tên là Tuyết Hoa."
Hắn lại nhìn Tuyết Hoa nói: "Tuyết Hoa, đây là Thưởng Đức, đệ tử hầu hạ
ta sinh hoạt hàng ngày, về sau ngươi có chuyện gì có thể tìm hắn hoặc
Thưởng Hưng." Thưởng Đức, Thưởng Hưng đã hầu hạ hắn 150-160 năm rồi, bởi vì thiên phú có hạn, tu vi khó có thể tăng lên, thân thể bắt đầu xuất
hiện lão hóa.
"Ngao...ô." Tuyết Hoa nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, xem như là chào hỏi Thưởng Đức.
"Trưởng lão, người rốt cuộc cũng tìm được linh sủng hợp ý rồi hả?"
Thưởng Đức kích động đánh giá tiểu hồ ly tuyết trắng đang được ôm trong
ngực Hạ Lăng Vân.
Linh thú được thất phẩm tiên quân nhìn trúng tuyệt đối không phải là
linh thú phổ thông. Tiểu hồ ly nhìn giống như con chó nhỏ gầy yếu, nhưng nhất định là một tiểu hồ ly lợi hại.
"Ừm." Hạ Lăng Vân nói, "Tuyết Hoa thích đồ ăn chín và hoa quả, ngươi nhớ kĩ, về sau thường xuyên chuẩn bị hoa quả cho nó."
Hắn dừng một chút, nói với tiểu hồ ly ở trong ngực: "Tuyết Hoa, trong hồ Nữ Thần có cá, có tôm, ngươi tự đi bắt. Sử dụng hỏa linh lục của ngươi
phóng ra lửa nướng cá, rèn luyện tinh thần lực, ta hi vọng ngươi có thể
tự kiếm đồ ăn để no bụng."
Còn trông cậy vào hắn có thể vì nàng rửa tay nấu cơm, hóa ra vẫn là tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
Trong lòng Tuyết Hoa thầm nghĩ, nhưng vẫn gật đầu.
Thưởng Đức biết rõ linh sủng kí khế ước linh thú cùng tu sĩ phương diện
linh trí sẽ có tiến bộ nhảy vọt, nên đối với việc Tuyết Hoa gật đầu cũng không có nhiều kinh ngạc, chỉ hoài nghi tiểu hồ ly bé nhỏ như vậy có
thể bắt được cá trong hồ Nữ Thần không.
"Tuyết Hoa, ở phía nam hồ Nữ Thần là thủy vực ngươi đừng qua đó, chỗ đó
có mọt con cá chép tinh 3-4m, đã có hơn hai nghìn năm tu hành, bởi vì nó được tu sĩ tiền bối của Thiên Linh Môn nuôi dưỡng, xem như là di vật
của tổ tông để lại, Thiên Linh Môn cứ thế mà nuôi thả ở đó."
Cá chép tinh 3-4m đã hai nghìn năm?
Tuyết Hoa lập tức nhớ kĩ, không thể đi về thủy vực phía nam, nếu không chính nàng sẽ làm mồi cho cá yêu ngàn năm.
Hạ Lăng Vân đặt Tuyết Hoa xuống đất, nói: "Nơi này chính là Vong Trần Cư của ta, ngươi bây giờ đi dạo xung quanh, làm quen với hoàn cảnh một
chút." Tuyết Hoa không phải là linh thú thuần túy, nó phải phát triển,
cho nên hắn sẽ không quá nuông chiều.
Phân phó xong, Hạ Lăng Vân liền đi tới căn phòng bên cạnh phòng khách.
Tuyết Hoa đoán hắn đi thay quần áo, cũng thật sự đi dạo xung quanh. Tiểu hồ ly tới địa phương xa lạ thường đi tiểu làm dấu hiệu, Tuyết Hoa biết
rõ đó là hành động tuyên cáo với đồng loại đây là lãnh địa của nó, nhưng với tư cách là một con người, nàng không thể làm loại chuyện bất nhã
này. Nàng nhịn được bản năng muốn đi tiểu vội cào cào cửa phòng dạo qua
một vòng, đại khái hiểu rõ bố cục của Vong Trần Cư rốt cuộc chạy ra bên
ngoài, trốn đằng sau cây cổ thụ xanh to đi tiểu, thuận tiện nhảy vào hồ
tắm rửa và bắt cá.
Không biết có phải do hồ Nữ Thần ở cạnh Thiên Linh Môn, bên trong Thiên
Linh Môn lại có một đám tu sĩ ăn ngũ cốc hoa màu, cho nên cá ở đây đặc
biệt ít? Tuyết Hoa dạo trong hồ tìm kiếm, phát hiện bên trong toàn là cá con.
Bụng cá con làm sạch rất khó, cá lại nhiều xương, trừ phi nàng rất đói, còn không sẽ không bắt cá con.
Đáy hồ có trai, ốc, tuy hồ ly cũng ăn những thứ này, nhưng Tuyết Hoa lại ghét bỏ vì mùi quá tanh, lúc ăn lại phiền toái, không thích hợp dùng
lửa nướng, đành phải tiếp tục tìm kiếm khắp nơi trong hồ.
Đến đây, đến đây, đến đây...
Đứa nhỏ, mau qua chỗ ta.
Từ xa truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng quyến rũ, phảng phát giống như
tiếng gọi của mẫu thân gọi đứa nhỏ từ phương xa, nàng không nhịn được
bơi về phía tiếng gọi.
"Bốp!" Nàng vừa mới bơi được hai mươi thước, trước mặt hồ nước lập tức
xuất hiện tường băng, nàng không phanh kịp, cái mũi nặng nề đập vào
tường băng.
Đau quá! Cái mũi của ta...
Nàng đau đến mức nước mắt chảy ròng, nước mắt trong suốt rơi xuống nước biến mất không dấu vết.
Bên tai của nàng truyền đến tiếng quát tháo của Thưởng Đức: "Tiểu hồ ly, ngươi không thể đi qua. Trưởng lão, linh sủng của người vượt qua kết
giới rồi."
Bị yêu quái dụ dỗ tinh thần, nàng suýt chút nữa chui đầu vô lưới rồi!
Tuyết Hoa lập tức tỉnh ngộ, tranh thủ thời gian quay người lại, sau đó rất nhanh lên bờ.
Hạ Lăng Vân sau khi thay quần áo biết tiểu hồ ly đã tới hồ bắt cá, liền
đứng bên hồ quan sát. Nhìn thấy nàng bơi nhanh về phía nam đã biết rõ
chuyện gì xảy ra rồi, đợi đến lúc nó sắp vượt qua vội phóng thích pháp
thuật tạo tường băng ngăn trở con đường đi của nàng.
Đợi đến lúc Tuyết Hoa bò lên bờ, hắn đi tới xoay người dặn dò: "Ta không phải đã nói, thủy vực phía nam có cá chép tinh, ngươi không thể qua đó
sao?"
Hắn cảm giác mình nói một lần tiểu hồ ly không thể nhớ được, tiểu hồ ly
cũng chưa chắc biết hướng nam là phía nào, dứt khoát khiến nó dùng thân
thể xác định phương hướng, cảm nhận mị âm của cá chép ngàn năm ở trong
nước.
"Ô, ô... Ngao...ooo..."
Tuyết Hoa nước mắt lưng tròng nhìn hắn kêu đau.
Chàng biết rõ các chép tinh sẽ dùng mị âm dụ hoặc ta, còn để cho ta suýt chút nữa bơi vào thủy vực mới dùng pháp thuật thô bảo ngăn cản? Cái mũi của ta đau quá, nói không chừng đã bị lệch rồi.
"Đừng khóc." Hạ Lăng Vân mỉm cười giải thích, "Ngươi là hồ ly, điều ta
nói chưa chắc ngươi hiểu hết, trải qua lần này, ngươi nhất định nhớ kĩ
hướng đó không thể qua."
Tức chết nàng rồi!
Trong nội tâm bất mãn, Tuyết Hoa ra sức lắc đầu thân thể run rẩy.
"Ào ào, xột xoạt." Nàng xù lông lắc lắc để nước toàn bộ trên lông bắn vào ống tay áo trường bào của Hạ Lăng Vân.
Chứng kiến động tác vẩy nước không ngừng của tiểu hồ ly, lại nhìn trường bào màu trắng sạch sẽ của mình toàn nước đọng, trong lòng Hạ Lăng Vân
cười nhẹ lắc đầu, bên ngoài thì bất động, thi triển thủy thuật làm khô
lông của nó và trường bào.
"Tuyết Hoa, mặc dù trong hồ có rất nhiều cá, nhưng đệ tử trong môn
thường xuyên bắt cá ăn, cho nên bọn họ đều có kinh nghiệm, cá lớn chỉ
hoạt động ở sâu khu nước ngầm."
Hắn nói, "Trong rừng cây bên hồ Nữ Thần có rất nhiều thỏ cùng chuột,
ngươi có thể bắt." Hắn đột nhiên nghĩ đến, hình như chỉ thấy Tuyết Hoa
bắt cá, chứ chưa thấy nàng bắt thỏ và chuột.
"Oa... Ngao...Ô..." Tuyết Hoa bắt đầu hầm hừ: Hắn không biết tiểu hồ ly
chân ngắn không chạy nhanh bằng thỏ sao? Nàng cũng không phải đặc biệt
thích ăn cá, nàng thường xuyên ăn cá là vì có thể khống chế nước bắt cá
rất dễ dàng.
Đối diện với con thỏ, loại động vật nổi danh kiện tướng chạy bộ, nổi
danh đào hang, linh hồn nàng là con người ngay cả cọng lông thỏ cũng
đừng hòng bắt được! Về phần chuột, phi phi phi, ai muốn ăn động vật bẩn
như vậy?