"Được rồi Tuyết Hoa, Hóa Hình Đan khẳng định không tốt như trong lời đồn cho
nên mới bị các tiền bối vứt bỏ, trở thành phương thuốc thất truyền." Hạ
Lăng Vân khuyên. Dục tốc bất đạt hắn hiểu, giờ hắn biết rõ chỗ thiếu hụt sau khi dùng Hóa Hình Đan cũng không tán thành việc nàng biến hình sớm.
"Nhưng mà, ta cảm thấy làm người thuận tiên hơn so với hồ ly. Ta muốn có hình người xinh đẹp như Lệ Nhi." Tuyết Hoa uể oải nói, giơ cái móng
vuốt lông xù lên lộ ra móng vuốt hồ ly sắc bén. Móng vuốt hồ ly sao
thuận tiện bằng ngón tay người?
"Tuyết Hoa, phụ thân ngươi là Cửu phẩm tiên tôn, nương ngươi là bát phẩm thiên hồ, tỷ muội của ngươi cũng biến hóa thuận lợi, cho nên chuyện
ngươi biến thành người là chuyện sớm muộn, ngươi đừng vội vàng, coi
chừng dục tốc bất đạt." Hạ Lăng Vân nói, đưa tay vuốt nhẹ lỗ tai nàng,
thuận tiện chải lông cho nàng. Bộ lông nàng xõa tung mềm mại, cảm giác
vuốt lên vô cùng thoải mái, lỗ tai của nàng cũng vậy hắn sờ trăm lần
cũng không chán.
"Vậy phải bao lâu?" Tuyết Hoa uể oải nói, "Nếu không, ta tìm phụ thân cho đan dược, sau đó bế quan, tranh thủ phát triển?
"Tuyết Hoa, trước kia ngươi nhỏ, ta không nói cho ngươi biết, nếu tu sĩ
dùng đan dược để tu luyện hiệu quả rất lớn, nhưng đến hậu kì, hiệu quả
sẽ càng nhỏ."
Hạ Lăng Vân vuốt ve bộ lông mềm mại của nàng nó, "Nếu như linh đan có
thể trợ giúp tu sĩ tu luyện không cần hạn chế, chẳng phải tất cả tu sĩ
chỉ cần không ngừng tìm kiếm dược liệu trong thiên địa điều phối đan
dược sau đó ăn vào là có thể thoát thai hoán cốt chờ tới ngày được phi
thăng?
"Tu luyện vẫn nên làm từng bước, tu luyện hậu kì nếu tâm tình không ổn
định, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma." Hắn khuyên, "Tốc độ tu luyện của
ngươi quá nhanh, tuy rằng tâm tính ngươi đơn thuần không dễ bị tẩu hỏa
nhập ma, nhưng ta vẫn luôn lo lắng thân thể ngươi không chịu nổi."
Nếu tu sĩ dùng huyết nhục của tinh linh yêu quái luyện chế đan dược sẽ
bị nỗi tuyệt vọng của chúng trước khi chết nguyền rủa, lúc tấn cấp linh lực sẽ bị hỗn loạn bạo phát tử vong, trừ phi có Thanh Tâm Đan - loại
đan dược đỉnh cấp bảo hộ tinh thần.
"Tuyết Hoa, nếu như ngươi nôn nóng muốn tiến giai, hãy đi hỏi phụ thân
ngươi có biện pháp khác không?" Hắn nói, "Hơn bảy nghìn năm trước phụ
thân ngươi đã là cửu phẩm tiên tôn, bây giờ lại là chi chủ của Thái Hư
Huyễn Cảnh, kế thừa những tri thức của giới tu tiên thời thượng cổ."
Tuyết Hoa nghe hắn nói vô cùng có đạo lý, mà phụ thân nàng cũng không
cho phép nàng tiếp tục bế quan, muốn tu vi linh lực của nàng phải bằng
muội muội Lệ Nhi, nên nói: "Được rồi, ta nghe lời người."
Hạ Lăng Vân thấy vậy, liền tiếp tục nghiên cứu những... chai đan dược kia.
Đã biến lại thân hồ ly, Tuyết Hoa không chút khách khí nào mà bò lên đùi Hạ Lăng Vân, tìm vị trí nàng thích nhất.
Hạ Lăng Vân thấy vậy liền xách nàng lên nói. "Ngoan, ngồi xuống. Ngươi
đã là thiếu nữ rồi, không thể bò loạn lên người khác." Từ lúc nhìn thấy
hình người của nàng, hắn cảm giác mình đã không thể nào đối xử với nàng
như là sủng vật rồi.
"Oa ô, oa ô..." Thấy hắn khách khí như thế, Tuyết Hoa lập tức mất hứng, vung vẩy móng vuốt giãy dụa.
Đặt nàng xuống bên cạnh, Hạ Lăng Vân cười nói: "Ngoan, nói tiếng người,
nếu không ta sẽ không hiểu ngươi nói gì." Nàng nhỏ như vậy lại còn đáng
yêu, hắn không nhịn được muốn bắt nạt nàng.
"Ta không muốn!" Tuyết Hoa vội vàng nói, hắn vừa đặt nàng xuống nàng đã nhanh chóng nhảy phốc lên người hắn.
"Tuyết Hoa, đừng làm rộn." Hạ Lăng Vân đành phải thả bình đan dược trong tay ra, bắt lấy nàng, hai tay đưa nàng lên cao, nói, "Tuyết Hoa, ngươi
đã trưởng thành, không thể tùy tiện bò lên người ta." Sau khi đám đồ đệ
kia của hắn được mười tuổi, hắn cũng không hề ôm bọn họ, huống chi Tuyết Hoa vẫn còn là một nữ hài tử chưa hoàn toàn biến hóa hết?
"Vì sao?" Tuyết Hoa thờ phì phì nói, "Ta phải ngồi trên người của Tiên
Quân. Lệ Nhi so với ta còn lớn hơn, nhưng vẫn thường xuyên ngồi trên
người phụ thân?"
"Hạo Linh Tiên Tôn là phụ thân của các ngươi." Hạ Lăng Vân uyển chuyển giải thích cho nàng.
"Không hiểu, nói chung là không hiểu." Tuyết Hoa nhe răng trợn mắt, cái đuôi hồ ly cũng bất mãn phủ phục lên bàn chân hắn.
"Haizz, việc này, về sau ta sẽ tìm người giải thích cho ngươi." Hạ Lăng
Vân đành phải nói, sau đó đặt nàng vào lồng ngực mình, ngồi xuống nói,
"Không nên lộn xộn, đừng làm trở ngại ta phân biệt đan dược. Nếu muốn
ngủ, thì cứ chợp mắt một lát."
Hắn không biết khi nào thí luyện của hai người kết thúc, ảo cảnh có thể
giống như bắt Lệ Quân Hoa khiến hai người tách ra không, Tuyết Hoa muốn
ngồi trong lồng ngực hắn thì cứ để nàng ngồi đi. Bọn họ ở cùng một chỗ,
nếu như truyền tống thì chắc cũng tới một chỗ đấy.
Đan dược Tuyết Hoa mang ra có cách điều chế rất lạ, hắn một bên phân
biệt các dược tính một mặt tìm hiểu cách điều chế, sau đó ghi lên giấy.
Đây là cách điều chế của Hạo Linh Tiên Tôn, hắn chưa chắc có cơ duyên
đạt được, chỉ có thể thông qua loại phương thức này phỏng đoán ra cách
điều chế. Nếu như về sau hắn có khả năng rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh,
hắn có thể cùng các đệ tử phòng dược điều chế những... linh đan đỉnh cấp này.
Vui vẻ nằm rạp vào trong lồng ngực hắn, Tuyết Hoa gật đầu nói, "Vâng.
Tiên Quân." Khí tức nhẹ nhàng khoan khoái của hắn lập tức bao phủ người
nàng, khiến nàng vui vẻ thỏa mãn.
Ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú phân biệt linh đan, có đôi lúc nhíu mày suy
tư, trong lòng Tuyết Hoa nhộn nhạo ôm ấp tâm tư tình cảm thiếu nữ, ánh
mắt long lanh.
Hạ Lăng Vân quá mức chuyên chú phân biệt linh đan, hoàn toàn không biết
tiểu hồ ly hắn cho rằng còn quá nhỏ đang ôm ấp tâm tư thiếu nữ, mỗi ngày khi tỉnh giấc luôn mơ ước chiếm đoạt được tâm hắn.
Mặt trời bên trong ảo cảnh đã xuống núi, màn đêm buông xuống, ánh trăng
yếu ớt, Tuyết Hoa ghé trong lồng ngực Hạ Lăng Vân say ngủ, tinh thần của Hạ Lăng Vân thì sáng láng, tiếp tục nghiên cứu những linh đan kia. Nơi
này có một vài linh đan mà hắn cũng không biết tên, cách điều chế lại
càng không phải nói, nhưng mà có thể phân biệt được dược liệu.
Thái Hư Huyễn Cảnh là sự tập hợp trí tuệ của rất nhiều cửu phẩm tiên
tôn, đời sau cũng không có xuất hiện nhiều vị tiên tôn như vậy, càng
không thể tạo ra pháp trận cỡ lớn như Thái Hư Huyễn Cảnh, cái này có
phải biểu thị nay không bằng xưa, trí tuệ của giới tu tiên đại lục Ngũ
Nguyên đang suy sụp?
Nếu như trí tuệ của giới tu tiên đại lục Ngũ Nguyên suy sụp, ít nhiều
cũng liên quan tới Thái Hư Huyễn Cảnh. Bởi vì mỗi lần Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện, giới tu tiên sẽ tổn thất một số ít tu sĩ phẩm giai cao,
khiến cho đệ tử của bọn họ không tiếp nhận được sự dạy dỗ của sư phụ.
Có 6 vị tu sĩ mang theo bảo vật ra khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh cuối cùng
cũng phi thăng, trong đó có ba người bị lộ thông tin, có một đoạn thời
gian rất dài bị người khác đuổi giết, có những bảo vật bị cướp đi. Mà
những... bảo vật bị cướp đi cũng tổn thất rất nhiều tu sĩ.
Hạ Lăng Vân dừng lại nghỉ ngơi lại không nhịn được suy ngẫm.
Nhẹ nhàng vuốt ve tiểu hồ ly đang nằm trên đùi, khóe miệng hắn cong lên
vui vẻ. Một lần nữa gặp lại nàng trong ảo cảnh thật sự là duyên phận.
Nàng là nữ nhi của Hạo Linh Tiên Tôn, hắn không cần phải lo lắng cho
nàng, lo nàng bị Hạo Linh Tiên Tôn ngược đãi. Hắn nếu không thể ra, cuộc đời này chỉ có thể tiếp tục ở lại trong ảo cảnh mà tu luyện, cho đến
khi chết già hoặc phi thăng, hắn hi vọng nàng có thể thường xuyên tiến
vào ảo cảnh làm bạn với hắn. Tiểu hồ ly, nàng có thể hóa giải mọi áp lực của hắn, nàng chính là niềm vui trong quá trình tu luyện tĩnh lặng của
hắn.
Từ khi tiến vào sa mạc thí luyện, Tuyết Hoa chưa từng có giấc ngủ thoải
mái, nàng ngủ rất sâu, thể xác và tinh thần đều được nghỉ ngươi, chỉ là
trong lúc đó nàng lại nằm mơ, chính là làn sương trắng mênh mông.
"Nhân viên quản lí thứ n?" Nàng hét lớn, đưa tay sờ lỗ tai, sau đó phát hiện mình mọc ra một lỗ tai hồ ly.
Rất khó chịu nha!
Nàng lập tức ngưng thần, dùng tinh thần lực thay đổi hình tượng bản thân mình. Cách làm của nàng thành công, lỗ tai hồ ly thu lại, chuyển về vị
trí lỗ tai người, hơn nữa cái đuôi hồ ly ở phía dưới cũng biến mất.
"Tuyết Hoa, nói cho ngươi biết một tin tức tốt, một tin tức xấu. Ngươi
muốn nghe cái nào?" Giọng nói không phân rõ nam hay nữ của nhân viên
quản lí thứ n vang lên.
Cứ luôn thần bí như vậy, sợ người khác nhận ra ngươi sao?
Tuyết Hoa bĩu môi: "Nhân viên quản lí thứ n, cám ơn ngươi đã kịp thời
giúp ta ngăn cản cảnh vừa gặp đã yêu của nam thần và Lệ Quân Hoa. Ta
muốn nghe tin xấu trước."
Nhân viên quản lí thứ n nói: "Tin xấu là, nương Lệ Quân Hoa là Dịch Ngũ
đã phát hiện rất nhiều người có liên quan tới vận mệnh nữ nhi của nàng
ta đã thoát khỏi quỹ đạo, đang tính bắt tay can thiệp để nó trở về quỹ
đạo vốn có."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dịch Ngũ là tên khốn nạn nào?"
Tuyết Hoa nổi giận đùng đùng nói, "Rốt cuộc Lệ Quân Hoa có mấy mẫu thân? Nương thân sinh ra nàng ta không phải đã chết tại dãy núi hằng cổ sao?
Chẳng lẽ dưỡng mẫu nàng ta nói dối? Bằng không thân nương của nàng ta đã làm thuật thôi miên khiến dưỡng phụ dưỡng mẫu của Lệ Quân Hoa nghĩ rằng bà ta đã chết?"
"Cái này... Tạm thời là bí mật, tóm lại nương của nàng ta vô cùng cường hãn. Ngươi đừng mắng, cẩn thận bị bà ta giết chết."
Nhân viên quản lí thứ n nói, "Tin tốt là, ngươi sau khi biến thành tiểu
hồ ly, quá dễ thương, nên rất nhiều người yêu thích, nương Lệ Quân Hoa
không dám mạo hiểm giết chết ngươi, hoặc đem ngươi vứt đi đấy."
"Bà ta sẽ làm gì?" Tuyết Hoa cảnh giác hỏi.
"Không biết. Ngươi mau chóng... biến thành... người, thoát khỏi bản năng hồ ly." Giọng nói của nhân viên quản lí thứ n dần dần mơ hồ, "Ta và
ngươi... liên hệ quá nhiều lần, Dịch ngũ... phát giác ra có người cố ý
quấy rối rồi, bắt đầu quay lại kiểm tra...tìm kiếm..."
"Kiểm tra, tìm cái gì?" Tuyết Hoa vội vàng hỏi, sau đó đợi thật lâu cũng không có hồi đáp.
Dịch Ngũ, cái người này nghĩ thế nào thế, an bài cho nữ nhi thân sinh
rất nhiều nam nhân chính là biểu hiện của sự yêu thương sao? Không nghĩ
ra! Nhưng mà người này có vẻ pháp lực cường đại, ngay cả nhân viên quản
lí thứ n xuất quỷ nhập thần cũng kiêng kị bà ta.
Tuyết Hoa vừa nghĩ đến, bắt đầu đi qua làn sương mù, hi vọng có thể biểu diễn dáng vẻ hình người hoàn mĩ của nàng cho Hạ Lăng Vân thấy.
Nhưng mà, nam thần nàng còn chưa tìm được đã thấy được boss lớn phụ thân Hạo Linh Tiên Tôn.
"Phụ thân?" Tuyết Hoa kinh ngạc nói, sương trắng tiêu tan, nàng đứng
trong hoa viên Thái Nguyên Cung. Trong hoa viên có vài gốc hoa vạn năm,
nàng còn tứng thấy tinh linh hoa. Những... tuấn nam mĩ nữ đều là những
người đẹp nhất, tuy rằng bọn họ sống vạn năm nhưng rất đơn thuần, giống
như những hài tử được nuôi dưỡng trong nhà nhiều năm.
"Ồ, Tuyết Hoa, tại sao con lại xuất hiện trong mộng của ta?" Hạo Linh
Tiên Tôn lập tức kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ đây là mộng chi lực của thiên
hồ?"
Kinh ngạc nhìn dáng vẻ hình người hoàn mĩ của nàng, ông mở rộng hai tay
nói: "Nữ nhi ngoan, lại đây để phụ thân nhìn kĩ con." Vẻ mặt tràn ngập
tình yêu thương.
Tuyết Hoa nhanh chóng bổ nhào vào lồng ngực của phụ thân, ngẩng mặt lên
ngọt ngào gọi: "Phụ thân." Tuy rằng đang ở trong mộng, nhưng nàng có thể cảm nhận được huyết mạch tương liên.
Hạo Linh Tiên Tôn nhìn chăm chú vào nữ nhi, tràn ngập tưởng niệm nói:
"Rất giống, dung mạo của con lúc biến hình hoàn toàn giống y đúc mẫu
thân con." Ông vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng, gương mặt
tuấn mĩ như ngọc thoáng chút bi thương.
"Phụ thân, người đừng quá thương tâm, nếu mẫu thân biết người thương tâm như vậy sẽ đau lòng đấy." Tuyết Hoa đau lòng trấn an phụ thân.
"Đúng, nàng tuy mất, nhưng đã để lại con và Lệ Nhi."
Hạo Linh Tiên Tôm ôm lấy Tuyết Hoa ngồi trên ghế dài dưới gốc cây hoa
anh đào hỏi, " Con thật tâm thích Hạ Lăng Vân đúng không? Con đó tuy nhỏ nhưng tâm tư thì đã trưởng thành, không khác gì so với nương con năm
đó."
Tuyết Hoa xấu hổ kêu lên, "Phụ thân..."
"Tuyết Hoa, thời gian Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện ở bên ngoài rất nhanh chấm dứt. Hạ Lăng Vân thông qua thí luyện, có thể lựa chọn tiếp tục tu
luyện trong ảo cảnh, hoặc rời khỏi."
Hạo Linh Tiên Tôn nói, "Phàm là tu sĩ thông qua thí luyện, có thể quyết
định ở lại ảo cảnh nơi linh khí nồng đậm này tiếp tục tu luyện, hoặc trở lại đại lục Ngũ Nguyên. Từ khi phụ thân tiếp nhận ảo cảnh, chỉ có một
tu sĩ thông qua thí luyện vì còn có nhiều lo lắng trong lòng mới lựa
chọn rời đi."
"Nhất định Lăng Vân Tiên Quân sẽ rời đi." Tuyết Hoa không cần nghĩ ngợi
nói, "Hắn là trưởng lão của Thiên Linh Môn, gần đây coi việc thủ hộ
Thiên Linh Môn là trách nhiệm của mình."
"Ta biết rõ. Tuyết Hoa, con sẽ cùng hắn rời đi sao?" Hạo Linh Tiên Tôn dò hỏi, không nỡ rời xa nữ nhi mới gặp lại không lâu.
Tuyết Hoa cúi đầu nghĩ ngợi, nói: "Phụ thân, con cũng không muốn rời xa người, nhưng mà, con..."
Nàng khó xử, một bên là tình yêu, một bên là tình thân.
"Phải đi thì đi thôi, đại lục Ngũ Nguyên có câu nói, nữ nhi trưởng thành không giữ được, giữ lại sẽ sinh ra oán hận, phụ thân sẽ không để nữ nhi phải đau khổ."
Hạo Linh Tiên Tôn dịu dàng nói, gương mặt hiền lành, "Tuyết Hoa, nếu Hạ Lăng Vân lựa chọn rời khỏi, con đi theo hắn là được."
"Phụ thân..." Tuyết Hoa kích động ôm cổ phụ thân, vùi mình vào lồng ngực ấm áp của phụ thân, "Chúng ta có thể gặp mặt trong mộng không?"
"Chủ động nằm mộng, và khống chế mộng là một pháp thuật tinh thần, con
đã thức tỉnh năng lực này, chỉ cần có ý thức khống chế, tiến vào mộng
của phụ thân, gặp mặt phụ thân cũng không phải là việc khó."
Hạo Linh Tiên Tôn nói, "Muội muội con vẫn bực bội cái tên Lâm Vân Phàm
kia, theo ta nghĩ hẳn là thích hắn rồi. Tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh đợt
này có vài tu sĩ đặc biệt ưu tú, hơn nữ ý niệm đều rất cường đại. Tên
Lâm Vân Phàm này cũng thế, có thể Lệ Nhi sẽ theo hắn rời khỏi huyễn
cảnh."
"Tỷ muội các con rời khỏi huyễn cảnh, dù năng lực của phụ thân có cường
đại tới đâu cũng không che chở được các con rồi, các con nhất định phải
giúp đỡ, bảo vệ lẫn nhau."
Ông ôm lấy nữ nhi ở trong mộng, khích lệ nói, "Nhìn trúng mục tiêu phải
dũng cảm. Thiên Hồ là xinh đẹp nhất, sau khi biến hóa cũng hoàn mĩ nhất, làm gì có chuyện không chiếm được tâm của nam nhân."
"Phụ thân..." Tuyết Hoa kích động nhìn phụ thân, trong lòng tràn ngập áy náy.