"Đi thôi, rời đi cùng hắn." Hạo Linh Tiên Tôn khẽ đẩy nhẹ thân thể nhỏ bé của Tuyết Hoa.
"Phụ thân..." Tuyết Hoa lưu luyến, nước mắt không ngăn được rơi xuống.
Nàng không biết khi nào đã quên đi hình dáng cha mẹ kiếp trước, trong
lòng vô cùng khát vọng với người phụ thân này.
"Chỉ cần con và Lệ Nhi ở bên ngoài sống thật tốt, phụ thân sẽ vui vẻ."
Hạo Linh Tiên Tôn cười nói, lại một lần nữa đẩy Tuyết Hoa.
Tuyết Hoa hai mắt ngập nước vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, chậm rãi tới bên cạnh Hạ Lăng Vân.
"Tuyết Hoa." Hạ Lăng Vân đã quỳ một chân trên mặt đất chờ đợi, đợi tới
lúc nàng đi tới trước mặt sẽ nhẹ nhàng bế nàng lên. Nàng vì muốn ở cùng
một chỗ với hắn mà rời khỏi phụ thân, về sau hắn nhất định sẽ yêu thương sủng ái nàng. Chỉ cần hắn còn trên thế giới này, hắn sẽ vĩnh viễn bảo
hộ nàng, khiến nàng vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ.
"Hạ Lăng Vân, một nữ nhi khác của ta là Lệ Nhi cũng tới đại lục Ngũ
Nguyên, từ nhỏ Lệ Nhi đã bướng bỉnh, lại được ta nuông chiều, ở bên
ngoài sẽ bị thiệt thòi lớn. Ngươi có rảnh, giúp ta chiếu cố Lệ Nhi một
chút. Lệ Nhi là muội muội của Tuyết Hoa, ngươi yêu ai thì nên yêu cả
đường đi." Hạo Linh Tiên Tôn dặn dò.
"Việc tiền bối phân phó, vãn bối sẽ ghi nhớ trong lòng." Hạ Lăng Vân ôm
Tuyết Hoa nói. Từ biểu hiện của Lệ Nhi lúc gặp mặt lần đầu trong huyễn
cảnh, về sau Tuyết Hoa cũng kể một chút về muội muội của mình, hắn cũng
biết rõ thiên hồ này cũng vô cùng tinh nghịch.
"Hạ Lăng Vân, chuyện Tuyết Hoa là nữ nhi của ta ngươi tuyệt đối không
được phép nói cho người khác, vì thân phận đó sẽ khiến Tuyết Hoa bị
những kẻ tham lam làm tổn thương." Hạo Linh Tiên Tôn nghiêm túc nói, "Lệ Nhi cũng lấy thân phận là linh hồ trong ảo cảnh mà ra ngoài đấy." Những lời này hắn cũng cảnh cáo với người biết rõ thân phận Lệ Nhi.
Hạ Lăng Vân lập tức nói, "Vãn bối biết được, xin tiền bối yên tâm." Hắn
hiểu nếu thân phận Tuyết Hoa bị bại lộ, sẽ khiến nhiều kẻ tham lam mơ
ước bảo tàng của huyễn cảnh mà cưỡng ép Tuyết Hoa đổi lấy bảo tàng.
"Hạ Lăng Vân, ta mượn việc thí luyện đưa ngươi bí quyết thủy mộc song tu thượng cổ, không phải là sư phụ cũng coi như là một nửa sư phụ, tại sao trước khi ngươi rời khỏi không làm đại lễ bái ta? Hạo Linh Tiên Tôn dò
hỏi, giọng nói ôn hòa không rõ ý tứ gì.
"Tiên Tôn, người nhắc nhở đúng, xin thứ tội cho vãn bối vô tri thất lễ." Hạ Lăng Vân không chút do dự nào quỳ hai đầu gối, để Tuyết Hoa ở bên
cạnh, cung kính hành đại lễ ba quỳ chín vái. Hơn bảy nghìn năm trước vị
tiên tôn này đã là cửu phẩm tiên tôn rồi, là tiền bối trong truyền
thuyết của đại lục Ngũ Nguyên, hắn làm đại lễ là chuyện bình thường.
Hạo Linh Tiên Tôn rất hài lòng tiếp nhận đại lễ quỳ lạy của Hạ Lăng Vân, vẻ mặt hiền lành nói: "Đi nhanh đi, Thái Hư Huyễn Cảnh đã mở thông đạo
với đại lục Ngũ Nguyên rồi, qua thời khắc này, dù ta muốn đưa các ngươi
ra ngoài cũng không được."
"Tiền bối bảo trọng." Hạ Lăng Vân không dám chần chờ, ôm Tuyết Hoa đứng
dậy, cuói cùng gật đầu hành lễ với vị tiền bối trong truyền thuyết này,
lùi ra vài bước sau cùng quay người rời đi.
Tuyết Hoa ở trên vai hắn nhìn chăm chú về phía phụ thân, nghẹn ngào khóc lớn: "Phụ thân, người bảo trọng, tương lai nữ nhi và muội muội sẽ trở
về làm bạn với người."
Hạo Linh Tiên Tôn mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn nữ nhi và Hạ Lăng Vân
rời đi. Chỉ cần ông không muốn chết, thời gian của ông là vô hạn đấy,
ông có thể chờ đợi hai nữ nhi trở về.
"Tuyết Hoa, Thái Hư Huyễn Cảnh vẫn luôn tồn tại, về sau chúng ta sẽ đi
vào, có thể làm bạn với cha ngươi." Hạ Lăng Vân an ủi tiểu hồ ly đang
nằm sấp trên vai hắn khóc nức nở, đi tới thềm đá ngọc bích trước Thái
Nguyên Cung.
Quá thần kì, lúc hắn tiến vào đối diện hồ nước Thái Nguyên Cung là rừng
rậm nguyên thủy, bây giờ bên ngoài lại là biển cả mệnh mông xanh thẳm,
bầu trời vạn dặm không mây, tiếng chim biển ở đảo Hỏa Vân kêu lớn,
giương cánh bay lượn thăm dò trên mặt biển săn bắt.
"Tuyết Hoa, chúng ta đi." Hắn vừa nói, hai chân bắt đầu dẫm lên mặt nước đi về phía biển. Đi một khoảng, thân thể hắn bắt đầu...bay lên.
Bay, ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh mất năng lực phi hành, lúc này Hạ Lăng
Vân lại có thể tiếp tục phi hành bay thẳng lên khỏi mặt nước.
"Chúng ta... đã ra ngoài." Tuyết Hoa nằm trên vai hắn nhìn về phía sau
nức nở nói. Nàng đã nhìn thấy vòng tròn của Thái Hư Huyễn Cảnh rồi, điều này chứng tỏ bọn họ đã rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh.
"lăng Vân, sau khi ta biết huynh cũng tiến vào, luôn ở chỗ này chờ, rốt cuộc huynh cũng khong phụ hi vọng của ta."
Một nam tử mặc trang phục đỏ thẫm bay tới, gương mặt lộ vẻ kích động.
Hắn biết hôm nay là ngày cuối cùng Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện, trong
lòng đã bắt đầu lo lắng cho huynh đệ và đệ tử đồng môn.
Ái đồ Lệ Quân Hoa đi ra, mang theo một bát vĩ thiên hồ hình người, ái đồ Vân Phàm nửa ngày sau cũng đi ra, còn có một thất phẩm linh hồ tuyết
trắng bám sát. Mặt trời sắp xuống núi, hắn tiếp tục đứng ở biên giới ảo
cảnh lo lắng chờ đợi, hi vọng huynh đệ tốt có thể đi ra.
"Đạo Nguyên, đã lâu không gặp." Hạ Lăng Vân mỉm cười với nam tử đang bay tới. Hắn nghĩ bọn họ không còn cơ hội gặp lại, không nghĩ tới cả hai
đều lựa chọn rời khỏi huyễn cảnh.
"Tuyết Hoa, mau tới chỗ muội." Tuyết Hoa nghe được giọng nói của Lệ Nhi.
Quay đầu nhìn lại, bắt đầu thấy một tiểu hồ ly tuyết trắng, chân trái
lấp lánh vòng kim loại sáng bay về phía mình. Kì lạ, là tiểu hồ ly chỉ
có một cái đuôi.
Lệ Nhi? Căn cứ vào màu lông và thân hình, còn có vòng tay Như Ý ở chân
trái nàng có thể xác định đó là Lệ Nhi, nhưng tại sao muội muội lại chỉ
có một cái đuôi? Những cái đuôi khác giấu đi thế nào?
Tuyết Hoa dùng sức lau sạch nước mắt vào bả vai Hạ Lăng Vân, sau đó lúc Lệ Nhi chạy tới thì nhảy lên người Lệ Nhi.
Lệ Nhi ở hình thái hồ ly tiếp được Tuyết Hoa, nghiêng đầu qua chỗ khác
mấp máy môi nhưng không phát ra âm thanh. Tuyết Hoa, phụ thân thế nào?
Phụ thân nói đừng để người khác biết chúng ta là nữ nhi của chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh, muội giấu sáu cái đuôi đi rồi, không muốn bại lộ thân
phận, Lâm Vân Phàm cũng thề với phụ thân, trừ phi ta tự nguyện, hắn sẽ
không nói với người khác ta là Thiên Hồ.
Tỷ đã biết Lệ Nhi.
Tuyết Hoa đáp lại trong lòng, đồng thời gật đầu nói: "Lệ Nhi, đã lâu không gặp."
Sau khi nàng đi vào ảo cảnh sa mạc tiến hành thí luyện, thời gian cứ thế trôi đi, có lẽ Lệ Nhi chỉ là vài ngày không thấy nàng, nhưng với nàng
ít nhất hơn mười năm không nhìn thấy Lệ Nhi rồi.
"Hai tiểu hồ ly giống cái!" Một giọng nói mang theo chút cao ngạo vang tới.
Leej Nhi lập tức quay lại phi một tiếng, đồng thời nổi giận quát, "Nghĩ cũng đừng nghĩ, hồ ly tinh hoang dã!"
Tuyết Hoa quay sang nhìn thấy một hồng y nam tử ăn mặc diêm dúa, đồng thời cảm nhận được khí tức cường đại.
"Ta cũng không phải là hồ ly hoang dã gì." Nam tử hồng y khẽ nâng cằm
cao ngạo nói, "Nói thế nào, ta cũng có một chủ nhân trên danh nghĩa. Mà
ngươi mới thật sự là một hồ ly tinh hoang dã." Lệ Nhi chính là theo chân dã nam nhân đi ra ngoài.
Lệ Nhi tức giận oa oa kêu lên, cái đuôi vung cao, đột nhiên một cơn sóng biển cao hơn mười mét xuất hiện, đánh về phía nam tử hồng y.
"Lệ Nhi,mấy ngàn năm rồi, cái trò này ngươi chơi chưa chán?" Nam tử trẻ
tuổi diêm dúa khẽ nhếch môi mỏng, sau đó bắt đầu đánh về phía cột sóng." Vù một cái cột sóng lập tức quay về phía mặt biển.
Thực lực kém xa!
Tuyết Hoa kinh ngạc nhìn qua. Lệ Nhi biết hắn, hắn cũng là linh hồ
thượng cổ đi từ Thái Hư Huyễn Cảnh ra? Nhưng mà cái gương mặt của hắn
quả thật là đẹp tới mức hại nước hại dân mà!
"Tức chết ta rồi, Tuyết Hoa, chúng ta không thèm để ý tới hắn." Lệ Nhi
tức giận đùng đùng nói, không thèm để ý tới hắn, chạy về phía bờ.
Mọi người chỉ đứng nhìn không ai tới can thiệp. Hạ Lăng Vân chú ý tới
khí tức cường đại của nam tử kia, nhưng mà thấy bạn tốt Tần Đạo Nguyên
không nhúng tay vào liền khoanh tay đứng nhìn hỏi: "Hắn là linh sủng mà
huynh đạt được trong huyễn cảnh?" Ở trong ảo cảnh hắn phát hiện ra mấy
linh thú linh cầm cường đại, nhưng mà hắn không có hứng thú, mà nhìn như bọn chúng cũng không có hứng thú với hắn.
Tần Đạo Nguyên lắc đầu nói, "Không phải. Hắn là bát vĩ thiên hồ linh
sủng của Quân Hoa. chủ sủng thực lực kém xa, Quân Hoa không thể khống
chế hắn. Hắn muốn rời khỏi huyễn cảnh, nghe nói hắn bị chế ước nào đó,
phải kí khế ước với chủ nhân mới có thể rời đi. Quân Hoa bị hắn chọn
trúng, sau đó ép buộc lợi dụng kí khế ước rồi."
Đạo Nguyên cười khổ nói, "Ta chưa từng nghe nói linh cầm linh thú có thể ép buộc tu sĩ nhân loại kí kết khế ước linh sủng." Bát vĩ thiên hồ này ý thức tự chủ rất mạnh, linh lực tu vi cực cao, Lệ Quân Hoa dù trải qua
thí luyện của Thái Hư Huyễn Cảnh cũng chỉ có tu vi lục phẩm, căn bản
không cách nào khống chế hắn.
"Thái Hư Huyễn Cảnh có quá nhiều việc thần kì." Hạ Lăng Vân gật đầu nói. Hắn có thể phát giác Đạo Nguyên mặc dù không tấn cấp bát phẩm nhưng tu
vi cũng tăng lên nhiều, ngược lại Đạo Nguyên cũng phát hiện ra tu vi của hắn cũng tăng lên.
"Đúng vậy." Tần Đạo Nguyên nói, "Vân Hiên nói cho ta biết, tin tức Thái
Hư Huyễn Cảnh xuất hiện ở đảo Hỏa Vân đã lập tức bị phong tỏa, ta hi
vọng tin tức chúng ta đi ra cũng có thể phong tỏa khoảng một hai trăm
năm.
Trước mắt có chứng cớ chứng minh, người đi ra khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh,
cuối cùng đều trở thành Cửu phẩm thiên tôn, chỉ là cần phải có thời
gian. Từ Thái Hư Huyễn Cảnh đi ra trên người ít nhiều cũng có một số bảo bối trong huyễn cảnh, đấy mới chính là thứ người ngoài mong muốn. Tu sĩ tà phái nếu xác định được những người nào rời khỏi huyễn cảnh, nhất
định nhân cơ hội tu sĩ kia chưa kịp cường đại lập tức sát hại, tu sĩ
chính phái không làm vậy nhưng mà âm thầm lén lút thì khó nói rồi.
Bên này, Tuyết Hoa đứng trên lưng Lệ Nhi kinh ngạc hỏi: "Hắn là ai vậy?" Mái tóc dài của hắn tùy tiên bay trong gió, làn da trắng, lông mày nhỏ
thon dài, con mắt cũng hơi giống các nàng lúc biến thành người, môi mỏng nhưng lại đỏ tươi hết sức lẳng lơ, thân thể tỏa ra mùi cây cỏ rất dễ
chịu.
"Hồ ly tinh, chính là một con hồ ly không biết xấu hổ!" Lệ Nhi không vui nói.
Hồ ly? Chúng ta là ba tính thêm một thanh hồ trên bờ nữa, tất cả đều là hồ ly nha!
Tuyết Hoa thầm nghĩ.
Đột nhien nàng cảm giác được sau gáy bị người ta tóm lấy rồi lập tức bị...xách lên!
"Thả muội muội ta ra. Tên khốn kiếp này!" Lệ Nhi phát hiện lưng nhẹ đi,
quay đầu thấy hắn bắt được muội muội của mình lại còn cúi người ngửi mùi giữa hai chân Tuyết Hoa, lập tức quay đầu nhảy lên cắn.
"Oa- thả ta ra. Tiên Quân, cứu mạng." Tuyết Hoa bị phi lễ lập tức gào
hét lên, đồng thời vung móng vuốt cào về phía nam tử lẳng lơ kia, đáng
tiếc hắn rất có kinh nghiệm, nắm gáy nàng, nàng không thể vung tới hắn,
mà Lệ Nhi đang định cắn cổ tay hắn lại bị một luồng linh quang màu đỏ
vây lại.
"Thanh Đồng, ngươi mau bỏ Tuyết Hoa xuống."
"Các hạ, thỉnh bỏ Tuyết Hoa của ta xuống."
"Thanh Đồng các hạ, ngươi không thể tổn thương đồng loại."
"Các hạ..."
Một loạt âm thanh vang lên, đồng thời trước mặt Tuyết Hoa tụ tập rất nhiều người.
"Thanh Đồng, ngươi tuyệt đối không thể tổn thương Tuyết Hoa và Lệ Nhi.
Các nàng cũng không có đắc tội ngươi." Lệ Quân Hoa mặc xiêm y màu đỏ tư
thế hiên ngang cầm pháp kiếm, nói lí lẽ.
"Thanh Đồng các hạ, thỉnh không nên làm tổn thương tới đồng loại của
ngươi." Nam tử trẻ tuổi đứng cạnh Lệ Quân Hoa nói. Hắn có mày rậm mắt
to, gương mặt chữ điền, khiến người ta có cảm giác là một người kiên
nghị nghiêm túc và cố chấp.
"Thanh Đồng, ngươi đừng trêu chọc các nàng." Tần Đạo Nguyên nói, "Các nàng đều là tiểu cô nương xinh đẹp đó."
Hạ Lăng Vân vươn tay, tức giận nói: "Các hạ, đây là tiểu hồ ly của ta,
thỉnh đưa nàng lại cho ta." Thiên hồ này ở hình người lại còn dám ngửi
mùi ở hạ thân của Tuyết Hoa- đúng là vô sỉ tới cực điểm!
Thoáng cái bị hai gã thất phẩm tu vi, hai gã lục phẩm tu vi bao vây, bát vĩ thiên hồ Thanh Đồng bĩu môi nói: "Chỉ là một tiểu hồ ly giống cái
còn chưa có phát dục." Nói xong, hắn quăng Tuyết Hoa về phía Hạ Lăng
Vân, sau đó thu lại luồng linh quang màu đỏ, để Lệ Nhi tự do.
Tuyết Hoa trở lại vòng tay quen thuộc, lập tức vùi vào lồng ngực hắn:
"Tiên Quân, ta rất sợ hãi. Hắn thế mà... hắn lại..." Lần này nàng thật
sự bị đả kích rất lớn.
Động vật giống đực thường xuyên làm như vậy để phân biệt thời kì động
dục của giống cái. Nhưng mà Thanh Đồng lại là bát vĩ thiên hồ biến hóa
hoàn mĩ còn lưu lại tập tính nguyên thủy như vậy?
Trong lòng Hạ Lăng Vân rất tức giận nhưng vẫn dịu dàng vuốt ve đầu nhỏ
của nàng, bất đắc dĩ an ủi: "Đừng sợ, hắn chỉ là thoáng ngửi mùi trên
người ngươi thôi." Bát vĩ thiên hồ này vô cùng cường đại, hắn và hảo hữu Đạo Nguyên liên thủ còn phải dùng pháp trận mới có thể đánh bại.
Ngẩng đầu nhìn công tử hồ ly anh tuấn bát phẩm kia, trong lòng hắn trào
lên một ý niệm mãnh liệt: Nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt, nếu
không....