"Tiên Quân, người đã ra ngoài." Trương Thành chờ đã lâu thấy Hạ Lăng Vân mở
cửa phòng ngủ, lập tức đi tới nói, "Tiên Quân, y phục của người đã cũ
quá rồi, mặc vào thì thật không xứng với thân phận người. Đây là Cung
chủ phân phó đưa tặng người mấy bộ y phục mới, xin người nhận lấy." Sau
khi Cung chủ trở về vô cùng kích động nghị sự với các trưởng lão sư đệ
và các đệ tử thân truyền rất lâu, sau đó nhớ tới Hạ Lăng Vân nên lập tức phái người đưa y phục tới. Nhưng mà lúc đó Hạ tiên quân đã vào phòng
ngủ rồi, hắn đành phải đợi sáng nay mới dâng lên.
Lệ Quân Hoa tươi cười hành lễ với Hạ Lăng Vân nói: "Tiên Quân, chào buổi sáng. Vãn bối biết rõ Tuyết Hoa muội muội không có xiêm y, đặc biệt mời nữ đệ tử am hiểu nữ công làm suốt đêm được hai bộ y phục."
Tối hôm qua sau khi nghị sự nhị sư huynh Lâm Vân Phàm tìm nàng, nói Lệ
Nhi sau khi biến hóa không có y phục, nhờ nàng tìm nữ đệ tử làm hộ mấy
bộ.
Lệ Nhi ở trong huyễn cảnh giày vò rất nhiều tu sĩ, nàng cũng là một
trong những người đó, biết rõ Lệ Nhi là thất vĩ thiên hồ, có thể biến
thành người.
Lúc Lệ Nhi biến hình trong ảo cảnh có mặc y phục nha, chẳng lẽ y phục
của Lệ Nhi và động vật có linh khí biến ảo trong huyễn cảnh đều là giả,
sau khi rời khỏi huyễn cảnh thì không còn?
Lệ Nhi cần xiêm y, vậy Tuyết Hoa biến hình không hoàn toàn khẳng định
cũng cần đấy, thoáng cái phải chuẩn bị xiêm y cho hai tiểu hồ ly đáng
yêu, nàng vô cùng vui vẻ, dùng thân phận đệ tử thân truyền của cung chủ
triệu tập mười nữ đệ tử, thức đêm đẩy nhanh tốc độ, làm ra được... bốn
bộ y phục. Nàng rất thích Tuyết Hoa, cho nên để người khác mang xiêm y
tới chỗ nhị sư huynh, còn chính mình mang y phục mới tới Thanh Lâm
Quán.
Nghe nói là tới tặng y phục, Hạ Lăng Vân lập tức mỉm cười nói: "Lệ hiền
chất, Tuyết Hoa ở bên trong, ngươi giúp ta vào chiếu cố nàng một chút."
Cô bé này rất thích Tuyết Hoa, coi như có thể tin được.
"Muội ấy, bây giờ..." Lệ Quân hoa lập tức hiểu rõ Tuyết Hoa chắc là đang biến hình, lập tức vui mừng nói: "Tiên Quân, vậy ta đi vào giúp đỡ muội ấy." Nàng sẽ khiến Tuyết Hoa thật xinh đẹp, còn hơn cả thiên hồ Lệ Nhi
kiêu ngạo kia.
Đã có người mang xiêm y tới còn giúp đỡ Tuyết Hoa. Hạ Lăng Vân cũng
không ra ngoài tản bộ, mà ở trong nội viện, tiến hành tu luyện, để không khí trong lành sáng sớm thanh lọc cơ t hể.
"Tuyết Hoa, nào, đây là áo yếm, ta sẽ mặc cho muội."
"Không cần, không cần, vẫn nên để ta tự mặc."
"Tuyết Hoa, nghe lời, nghe lời, để tỷ giúp muội mặc."
"Không cần, ta sẽ tự mình mặc."
"Tuyết Hoa, tóc màu trắng thật đẹp, mềm mại giống như bộ lông của muội."
"Không phải tóc đen mới giống người bình thường sao? Oái, sao ngươi lại
sờ sờ lỗ tai của ta. Không cho phép chạm vào tai của ta!"
"Tóc trắng mới xinh đẹp. Tuyết Hoa, tai của muội thật đáng yêu, để cho tỷ sờ sờ vài cái."
...
Hạ Lăng Vân im lặng đứng trong nội viện, trong tai không ngừng truyền
tới giọng nói của hai thiếu nữ, trong lòng tràn ngập vui vẻ. Tuyết Hoa
có một thiếu nữ nhiệt tình như vậy làm bạn, có lẽ sẽ tạm quên được nỗi
nhớ phụ thân.
"Két..." Cửa phòng ngủ được mở ra, Lệ Quân Hoa đắc ý nhìn bóng lưng của
Hạ Lăng Vân tiên quân nói: "Tiên Quân, ta dẵn Tuyết Hoa ra rồi."
Hạ Lăng Vân nghe vậy quay người, hai mắt lập tức mở lớn tràn ngập kinh ngạc. Tuyết Hoa, đứa nhỏ này...
Bởi vì trên đầu Tuyết Hoa có hai lỗ tai hồ ly, nên tóc của nàng không
thể chải giống như thiếu nữ bình thường... Lệ Quân Hoa dùng một cây trâm ghim lại, sau đó chải tóc che lại phần tai, rồi dùng một sợi dây lụa
màu trắng thắt lại, cuối cùng còn gài vào một chiếc kẹp hình hồ điệp.
Chiếc vòng đeo cổ không phù hợp với y phục đã bị gỡ xuống, trên cổ nàng
lúc này là một chuỗi vòng cổ Lệ Nhân Ngư, tay trái đeo vòng Như Ý, bên
trong mặc trung y màu trắng, bên ngoài thì mặc một áo tay ngắn, váy xòe, che kín cái đuôi hồ ly, vòng eo thon thả được buộc bằng đai lưng màu
trắng thêu hồ điệp bằng sợi kim tuyết, càng lộ ra vòng eo nhỏ, hai tay
nàng khoác một đai lụa, tơ lụa theo gió bay chập chờn, khiến nàng tăng
thêm vài phần tiên khí.
Đây là... tiểu hồ ly hắn thường ôm trong ngực?
Hắn lập tức ngẩn người không biết sau này phải đối xử với nàng thế nào,
bởi vì bất kể là linh trí hay thân thể, nàng đã là thiếu nữ.
"Tiên Quân, Tiên Quân..." Thấy ánh nhìn kinh ngạc chớp nhoáng trong ánh
mắt hắn, Tuyết Hoa tiến tới giật nhẹ ống tay áo hắn vội vàng hỏi, "Ta có xinh đẹp không, người thích không?" Trước khi ra ngoài nàng đã soi
gương rất nhiều lần, xác định bản thân ngoại trừ lỗ tai và màu tóc thì
cũng không khác những thiếu nữ nhân loại.
"Rất đẹp." Hạ Lăng Vân vội vàng nói, "Tuyết Hoa của ta thật sự đã trưởng thành." Hắn bỗng cảm thán, đứa nhỏ đã trưởng thành, sắp phải rời xa
mình rồi.
Tuyết Hoa vui vẻ ra mặt, "Người có thích không?" Nàng hi vọng hắn thích nàng, từ từ nảy sinh tình yêu nam nữ.
Hạ Lăng Vân cười nói: "Đương nhiên là thích rồi, bởi vì Tuyết Hoa ngày
càng xinh đẹp thông minh." Có lẽ, hắn nên phái đệ tử trong môn ra ngoài
tìm một bà tử đã từng dạy dỗ các thiên kim tiểu thư tới chỉ bảo ngôn
hành cử chỉ cho nàng.
Biết rõ hắn vẫn...coi nàng như là đứa nhỏ, nhẹ nhàng dụ dỗ, nhưng trong
lòng nàng vẫn cảm thấy thỏa mãn, hỏi: "Chúng ta ra ngoài dạo được không? Ta muốn đi tìm Lệ Nhi." Lệ Nhi nhất định là bám lấy Lâm Vân Phàm, mà
nàng thì lại đi theo Hạ Lăng Vân, sau khi tách ra không biết đến bao giờ tỷ muội các nàng mới có thể gặp mặt.
"Được." Hạ Lăng Vân dịu dàng trả lời nàng, cũng biết hai tỷ muội sớm
phải tách ra, liền nói: "Lệ hiền chất, cám ơn ngươi đã giúp đỡ Tuyết
Hoa, sau này có thời gian thì tới Thiên Linh Môn làm khách."
"Vâng, Tiên Quân." Lệ Quân Hoa do dự một chút rồi hỏi, "Tiên Quân, Thanh Viễn ca ca giờ thế nào?" Hỏi xong, gương mặt thanh lệ thoáng ửng hồng.
"Thanh Viễn?" Hạ Lăng Vân thấy bất ngờ, ngừng một chút đáp: "Sau lần
chia tay ở nhà ngươi thì thầy trò chúng ta vẫn chưa liên lạc."
Lệ Quân Hoa sửng sốt, "Tiên Quân, hai mươi lăm năm không có tin tức,
người không lo lắng sao?" Nàng cảm thấy sốt ruột, tu sĩ trảm yêu trừ ma
nhưng cũng là đồ ăn bổ dưỡng cho yêu ma quỷ quái.
Đã nuôi dưỡng mười hai đồ đệ, cũng dạy bảo những nội tử của đệ tử Hạ
Lăng Vân nhìn thiếu nữ trước mắt, hòa nhã nói: "Quân Hoa hiền chất, tuy
rằng hắn không liên hệ với ta, nhưng cũng không phát tín hiệu cầu cứu,
cho nên nhất định là bế quan ở chỗ nào đó. Tu tiên không nghĩ tới ngày
tháng, bế quan cũng chính là vài thập niên. Ngươi không cần lo lắng cho
hắn."
Tuyết Hoa kinh ngạc nhìn Lệ Quân Hoa. Nhân viên quản lí thứ n nói trong
tương lai Lệ Quân Hoa có một vài nam nhân, chẳng lẽ Cảnh Thanh Viễn là
một trong số đó? Á, Lăng Vân Tiên Quân, Cảnh Thanh Viễn hai thầy trò cái này...
Đúng, tu si anh tuấn trẻ tuổi nhiệt tình(tuy rằng lúc đó hăn đã 100
tuổi) nhưng ngự kiếm phi hành ngàn dặm hộ tống, nhiệt tình chăm sóc, vì
vậy linh hồn xuyên không của Lệ Quân Hoa hoàn toàn bị lay động.
Liệu mình có nên phá hủy, đưa Cảnh Thanh Viễn không hiểu rõ tình hình ra khỏi hậu cung của Lệ Quân Hoa?
Tuyết Hoa có chút do dự. Tuy rằng nàng cũng hơi thích tính cách nhiệt
tình của Lệ Quân Hoa, nhưng lại cảm giác một nữ nhân chung sống với
nhiều nam nhân thì không hẳn là cô gái tốt.
Hạ Lăng Vân cũng không biết Tuyết Hoa đang rối rắm, hắn nhìn ra được
thiếu nữ thiên tài này nhìn trúng đệ tử của mình rồi, cười nói: "Đúng
lúc, ta định gọi hắn trở vể. Không bằng bây giờ dùng thiên lý truyền âm
thạch gọi hắn."
Nói xong, hắn lấy một viên linh thạch phong hỏa to bằng quả trứng bồ câu ra, giải thích với hai vị thiếu nữ trước mặt: "Đây là thiên lý truyền
âm thạch, chế tác từ linh thạch phong thổ thượng phẩm, có thể ghi lại âm thanh. Bởi vì lúc chế tác có nhỏ một giọt máu của tu sĩ cho nên mặc dù
người kia ở chỗ nào thiên lý truyền âm thạch đều có thể tìm được máu của chủ nhân. Quân Hoa hiền chất, chờ ngươi xuất sư, nhất định sư phụ ngươi sẽ chế tác mấy viên truyền âm thạch cho ngươi."
Tuy thiên lí truyền âm thạch có thể tìm người nhanh và tiên, nhưng linh
thạch thượng phẩm thuộc tính phong thổ ít thấy, chỉ có một số ít môn
phái tu tiên có tài lực mới chế tác cho đệ tử xuất môn, cũng chỉ được
hai cái.
Tạo pháp trận, giọng nói của Hạ Lăng Vân dịu đi: "Đứa nhỏ Thanh Viễn
này, hai mươi lăm năm rồi còn không liên lạc vơi vi sư? Bây giờ vi sư
đang ở đảo Hỏa Vân, khoảng ba đến năm ngày sau sẽ trở về Thiên Linh
Môn. Nếu như ngươi ở gần, mau tới tụ họp với vi sư, không thì ngươi trở
về Thiên Linh Môn, vi sư có việc quan trọng cần tìm ngươi."
Nói xong lời muốn nói, hắn quăng thiên lý truyền âm thạch vào không
trung. Thiên lý truyền âm thạch lập tức xoay tròn trên không trung rồi
bay thẳng về hướng Tây Bắc, tốc độ nhanh như chớp.
Thấy thiên lý truyền âm thạch xuất phát thành công, Hạ Lăng Vân nói: "Thanh Viễn ở hướng Tây Bắc đảo Hỏa Vân."
Sau khi hắn ném thiên lý truyền âm thạch, trong lòng rất lo lắng, bởi vì nếu thiên lý truyền âm thạch rơi xuống, điều này chứng tỏ trên đời đã
không còn người tên gọi Cảnh Thanh Viễn rồi.
"Hi vọng Thanh Viễn ca ca ở cách đảo Hoa Vân không xa, có thể tới tụ họp với Tiên Quân." Lệ Quân Hoa cao hứng nói, ánh mắt rạng rỡ không che dấu được sự vui sướng.
Ngồi im lặng trên lan can từ nãy giờ, thiên hồ Thanh Đồng đột nhiên lạnh lùng nói: "Một tu sĩ nhân loại cấp thấp."
Lệ Quân Hoa lập tức nói, "Huynh ấy là đệ tử tâm đắc nhất của Hạ Tiên
Quân, lúc 100 tuổi đã tu luyện thành tu sĩ tam phẩm, là thiên tài hiếm
gặp."
Nàng khẽ hất cằm lên, "Thanh Đồng, có lẽ ngươi một vạn tuổi hả, bây giờ
cũng chỉ là bát vĩ thiên hồ." Thời gian trong Thái Hư Huyễn Cảnh khác
với bên ngoài, có vẻ nhanh gấp mấy chục lần. Thanh Đồng vừa ra đời đã ở
trong huyễn cảnh tính toán thế nào cũng hơn một vạn tuổi."
Thanh Đồng lập tức nổi giận lôi đình, "Ý của ngươi là, thiên phú tu
luyện của ta không bằng một gã tu sĩ nhân loại bình thường?" Hắn vô cùng kiêu ngạo bởi huyết thống của mình, tuy rằng Chi chủ của Thái Hư Huyễn
Cảnh cũng từng nói qua với hắn tu sĩ nhân loại có tốc độ tu luyện vượt
xa chủng tộc khác, nhưng hắn không phục.
"Thanh Đồng một vạn tuổi? Thật sự là lão hồ ly!" Tuyết Hoa vui vẻ nói, báo thù ngày hôm qua bị phi lễ.
Hạ Lăng Vân vội ngăn cản, "Tuyết Hoa, không được dùng lời nói làm tổn
thương người khác." Nói một vạn tuổi cũng không vấn đề gì, điều này
chứng tỏ Thanh Đồng có tuổi thọ tu vi cao, nhưng mà nói đến từ "Lão" thì chính là mắng chửi người rồi, bởi vì tu sĩ kiêng kị nhất từ này, điều
đó giống như là tu sĩ đó sắp bị chết đi.
Nghe rõ ý tứ chế giễu của Tuyết Hoa, Thanh Đồng tức giận nói: "Đợi đến
lúc ngươi phát tình, ngươi sẽ biết rõ ta già hay không già!"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Hạ Lăng Vân lập tức biến đổi, lạnh lùng nói:
"Thanh Đồng các hạ, không nên nói những lời khiếm nhã như thế với nữ
tử." Thiên hồ thiếu giáo dưỡng này, không học được một chút lễ nghi liêm sỉ nào của nhân loại.
Đây là đùa giỡn trắng trợn!
Lệ Quân Hoa hừ một tiếng, linh trí, tu vi cao nhưng không có người giáo dưỡng rốt cuộc hắn vẫn chỉ là một tên súc sinh.