Lệ Quân Hoa là chủ nhân nhiệt tình hiếu khách, sau khi lên tiểu lâu lập
tức chỉ cho Tuyết Hoa và Lệ Nhi những cảnh đẹp nổi danh ở đảo Hỏa Vân,
Tuyết Hoa không biết phi hành? Có Lệ Nhi mang theo.
Lệ Quân Hoa tới Thanh Phong Các bẩm báo với Hạ Lăng Vân và nhị sư huynh, nàng muốn mang hai tiểu cô nương đi dạo.
Hạ Lăng Vân rất bình tĩnh nói: Đi đi.
Lệ Nhi là thất phẩm thiên hồ, ở đảo Hỏa Vân người có thể gây thương tổn
cho nàng chỉ có thất phẩm tiên quân Triệu trưởng lão, Đạo Nguyên, Thanh
Đồng và hắn, cho nên Tuyết Hoa đi cùng Lệ Nhi và Lệ Quân Hoa sẽ không
gặp nguy hiểm.
Ý nghĩ của hắn và Lâm Vân Phàm giống nhau, Lâm Vân Phàm nói: “Quân Hoa,
chăm sóc các nàng thật tốt, đừng đi xa quá, trở về sớm một chút, buổi
chiều sư phụ sẽ thiết yến tẩy trần.” Trước đây tiểu sư muội Quân Hoa
thường hay nhớ nhà, cũng là hắn dẵn tới mấy địa điểm đẹp ở đảo Hỏa Vân,
chơi đùa với nàng, để nàng giảm bớt nỗi nhớ nhà.
Trước mắt ở đảo Hỏa Vân Thanh Đồng là người mạnh nhất, hắn buông thần
thức cảm ứng được trên đảo Hỏa Vân chỉ có vài tu sĩ có năng lực uy hiếp
tới Lệ Nhi, nên cũng không đi theo.
Tôn chủ từng nói cho hắn biết, nhập gia tùy tục hắn chỉ cần tốn chút thời gian học tập làm sao sống chung với tu sĩ nhân loại.
Lúc xế chiều, ba thiếu nữ mới trở về, gương mặt đầy nét xuân.
Cả buổi chiều Hạ Lăng Vân, Lăng Vân Phàm và Thanh Đồng đi lòng vòng, bây giờ trở về Thanh Phong Các, phát hiện ra ba nàng đã về phân phó các
nàng đi thay xiêm y, cung chủ đã sai người mời bọn họ tới Quỳnh Ngọc
Lâu.
Xiêm y màu trắng rất đẹp nhưng lại dễ bẩn, Tuyết Hoa và Lệ Nhi đi ra
ngoài một buổi chiều, ống tay và vạt váy đều bị bẩn. Lệ Nhi tức giận
nói: “Vẫn là Thái Hư Huyễn Cảnh tốt hơn, mặc kệ ta chơi đùa thế nào, chỉ cần dùng ý niệm, xiêm y trên người lập tức thay đổi.”
Tuyết Hoa đang thay xiêm y vội hỏi, “Y phục của muội và một số động vật
trong huyễn cảnh không phải là thật?” Lúc nàng biến hóa toàn thân lõa
thể, hai mươi lăm năm trước sau khi tinh linh hoa Tuyết Lan biến hóa
cũng vậy, nhưng Lục Mẫu Đơn tiên tử biến hóa thì trên người có y phục,
sau khi Lệ Nhi biến hóa y phục cũng hoàn chỉnh.
“Bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh linh khí thiên địa nồng đậm, cho nên dựa
vào việc tỷ là thất phẩm thiên hồ, cũng có thể giống bát phẩm thiên hồ
Thanh Đồng dùng tinh thần lực biến ra xiêm y. Sau khi ra ngoài, Thanh
Đồng vẫn có năng lực này, tỷ thì không được, tinh thần lực không cách
nào ngưng tụ được linh khí thien địa chuyển hóa thành thực thể.”
Lệ Nhi giải thích, “Bát phẩm tiên quân có thể biến giả thành thật, cửu
phẩm tiên tôn không chỉ làm được vậy mà còn có thể thoát thai hoán cốt,
không cần ăn uống, trẻ mãi không già.” Phụ thân ngoại trừ ăn mấy quả
nàng tìm được trong huyễn cảnh ra, cũng chỉ uống trà.
“Vĩnh viễn không cần ăn?” Tuyết Hoa kinh ngạc nói, phụ thân thường xuyên dùng cơm với nàng nha, còn tự mình mang một bàn mĩ thực tới ăn với
nàng. Xem ra cửu phẩm tiên tôn không cần thiết phải dùng thực vật để duy trì sinh mệnh, ăn hay không là do sở thích cá nhân.
“Chẳng trách tu luyện tới cửu phẩm thì được thế nhân xưng tụng là tiên tôn, bọn họ đã tiến hóa tiếp cận được với thần tiên.”
Lệ Quân Hoa vui vẻ nói, “Lệ Nhi, Tuyết Hoa, nhất định trong tương lai
hai muội sẽ trở thành cửu phẩm linh hồ.” Nàng từng nhìn thấy hình thái
hồ ly của Lệ Nhi, biết Lệ Nhi là thiên hồ, chắc chắn tu luyện tới cửu
phẩm, Tuyết Hoa chỉ là linh hồ bình thường, không có huyết thống thiên
hồ cao quý, muốn tu luyện tới cửu phẩm sẽ gặp chút khó khăn.
Sau khi thay xiêm y, Lệ Nhi hỏi: “Vứt đi?” Dù sao nàng cũng chưa từng mặc lại quần áo bị bẩn.
“Đừng, Lệ Nhi, xiêm y của người bình thường đều làm từ vải dệt, không thể vứt bỏ. Y phục bẩn sau khi giặt có thể mặc lại.”
Lệ Quân Hoa nhanh chóng chỉ dạy nàng, sau đó cầm lấy bộ y phục đã bị
bẩn, “Muội và Tuyết Hoa cứ để ở chỗ ta, sẽ có người mang đi giặt.” Trong tiểu lâu của nàng có hai nữ đệ tử ngoại môn chuyên phụ trách dọn dẹp.
Tuyết Hoa cũng không muốn tự giặt đồ nên lập tức đặt y phục xuống, mặt mày hớn hở: “Vậy cảm ơn ngươi.”
Vì sao không có thần chú, vì sao tu sĩ từ bát phẩm trở xuống lại còn
phiền não về việc giặt, thay đồ? Thế giới tu tiên này không khoa học!
Nhìn hai nàng cười vui vẻ, Lệ Quân Hoa nói: “Không vấn đề. Đêm nay sau
khi dự tiệc, quần áo sạch của hai người sẽ được đưa tới.” Tuy rằng thế
giới tu tiên này không thần kì như nàng tưởng, nhưng vẫn có một số ít
pháp thuật. Hai bộ xiêm y này nàng cam đoan sau khi giặt xong sẽ không
còn một vết bẩn.
Kéo Lệ Nhi xuống bàn trang điểm, Lệ Quân Hoa nói, “Tóc của muội rất đẹp, tỷ sẽ giúp muội chải đầu. Nữ nhân không thể bạc đãi chính mình, phải
khiến bản thân trở nên xinh đẹp. Tuyết Hoa, chờ một chút, xế chiều tỷ
nghĩ ra một kiểu tóc giúp muội che được tai hồ ly.”
Lúc Lệ Nhi ra khỏi cửa tóc tai bù xù, nàng chỉ giống phụ thân dùng một
vòng khăn bịt trán che lại mái tóc dài, nhìn mái tóc của mình được bới
lên trong gương đồng, nàng tò mò, nếu như nàng bới tóc, có phải sẽ càng
xinh đẹp hơn?
Lúc nhìn bản thân trong gương, nàng rất hài lòng.
Sau khi trang điểm cho Tuyết Hoa, cả hai người rất hài lòng với dáng vẻ của mình, nhất chí cho rằng Lệ Quân Hoa là người tốt!
Sau khi mặt trời lặn về phía Tây, những rặng mây đỏ dần dần tan biến, hoàng hôn phủ xuống.
Hạ Lăng Vân đứng chắp tay sau lưng, thần thái yên tĩnh, phảng phất như đứng trước tiểu lâu mà suy ngẫm, không phải đợi người.
Lâm Vân Phàm và Thanh Đồng đứng chung một chỗ, không cảm thấy phiền trả
lời Thanh Đồng từng vấn đề một. Từ sau khi ra khỏi huyễn cảnh, tuy rằng
biết bát vĩ thiên hồ này vô cùng phóng túng, nhưng khi Thanh Đồng hỏi
hắn vẫn trả lời.
Thanh Đồng vì muốn thích ứng với đại lục Ngũ Nguyên, nguyên nhân là do
suy nghĩ của các thiếu nữ trong lòng hắn, nên không ngại phát huy tinh
thần học hỏi. Hắn luôn cảm giác trên người Hạ Lăng Vân có một chút khí
thế giống chi chủ huyễn cảnh, không muốn tiếp xúc nhiều, liền quay người sang Lâm Vân Phàm mà Lệ Nhi quen thuộc lĩnh giáo những vấn đề ở đại lục Ngũ Nguyên…
Ba tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi đi ra khỏi tiểu lâu, gương mặt còn nở nụ cười.
“Tất cả đều là mĩ nữ tuyệt thế.” Thanh Đồng lập tức bình luận, không
chớp mắt đánh giá ba vị mĩ nữ. Lệ Nhi và Tuyết Hoa dung mạo tuyệt mĩ
giống như trong dự liệu, hắn không nghĩ tới nữ nhân Lệ Quân Hoa cùng lăn lộn với hắn trong huyễn cảnh sau khi trang điểm lại có mĩ mạo không kém với thiên hồ lúc biến hóa.
Nhìn Tuyết Hoa mặc cung trang hồng, trong lòng Hạ Lăng Vân khẽ rung
động. Hắn không thể không thừa nhận, Tuyết Hoa chính là thiếu nữ thanh
xuân mĩ lệ, có lẽ… Hắn nên nhanh chóng tìm kiếm đối tượng cho nàng.
“Lâm Vân Phàm, ta có đẹp không?” Lệ Nhi mặc cung trang màu tím nhạt chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Vân Phàm, nhẹ nhàng hỏi. Hôm nay Lệ Quân Hoa
đã nói với nàng, nếu nàng cứ trẻ con nóng nảy, thì nhị sư huynh đã 320
mấy tuổi sẽ không thể đối xử với nàng như là một nữ nhân.
Lời của Lệ Quân Hoa, Tuyết Hoa cũng hiểu được, nhưng Tuyết Hoa nghĩ
rằng, nàng biến hóa không ổn định, hơn nữa còn chưa biến hóa hoàn toàn,
nếu học làm thục nữ Tiên Quân sẽ nghĩ đến việc kiếm hồ ly đực cho nàng,
chi bằng tiếp tục bảo trì tính cách ngây thơ, mỗi ngày quấn hắn, khiến
hắn phát hiện nàng đã trưởng thành.
Hai, ba bước nhảy tới trước mặt Hạ Lăng Vân, Tuyết Hoa dang tay ra xoay
tròn một vòng, khoe khoang: “Tiên Quân, ta có xinh đẹp không? Có giống
người không?”
Lệ Quân Hoa chia mái tóc dài của nàng sang hai bên, lấy một ít tóc quấn
quanh lỗ tai hồ ly rồi dùng kẹp tóc trân châu kẹp lại, sau cùng cài một
vòng kim hoa. Chỗ tóc còn thừa lại rủ xuống dọc theo gương mặt, bởi vì
tóc rất dài cho nên hoàn toàn che được lỗ tai hồ ly. Bây giờ nhìn nàng,
ngoại trừ mái tóc trắng, hai búi tóc cao hơn thiếu nữ bình thường một
chút, thì không khác gì thiếu nữ nhân loại
“Lỗ tai bị kẹp có đau không?” Hạ Lăng Vân thương tiếc hỏi. Lỗ tai của
Tuyết Hoa thường lay động, bây giờ bị tóc quấn lấy, còn bị kẹp cố định,
nhất định khó chịu.
“Hơi khó chịu một chút, nhưng ta muốn ngồi chung một chỗ với tiên quân.” Tuyết Hoa chớp chớp mắt, mong chờ nhìn ăn, “Quân Hoa vừa mới nói cho ta biết, linh thú hình người có tư cách ngồi cùng bàn ăn với tu sĩ nhân
loại. Tiên quân, ta muốn ngồi cạnh người.” Vì có thể công khai ngồi
cùng tiên quân, lỗ tai khó chịu một chút nàng cũng chấp nhận.
Hạ Lăng Vân nhìn đôi mắt trong veo như nước của nàng nói: “Linh thú sau
khi biến hóa chỉ cần đối xử tốt với tu sĩ nhân loại, tu sĩ nhân loại sẽ
lấy lễ tiếp đãi.” Đương nhiên, tu sĩ tà phái trong lòng có mưu đồ khác
thì không nói.
“Tiên Quân, ta bây giờ là hình người.” Tuyết Hoa nhảy bổ vào lồng ngực
hắn, nũng nịu nói: “Ta không muốn một mình ngồi trên bàn nhỏ.” Nhất là
còn có một hồ ly đực màu xanh ở bên đòi tiếp đãi.
Vừa mới cảm thấy nàng trưởng thành, đảo mắt nàng đã giống như đứa nhỏ nhào vào ngực hắn.
Hạ Lăng Vân bất đắc dĩ đưa tay đỡ lấy thân thể của nàng nói: “Chỉ cần
ngươi là hình người, đương nhiên có tư cách ngồi bàn ăn.” Dù sao mọi
người trên đảo Hỏa Vân đều cho rằng linh sủng của hắn biến hóa, tuy rằng biến hóa không hoàn chỉnh nhưng cũng không thể chiêu đãi như sủng thú
bình thường. Bây giờ điều hắn lo lắng chính là ở trên yến hội nàng đột
ngột biến về hình thái hồ ly, bởi vì thời gian nàng biến thành người lúc dài lúc ngắn, cho tới giờ hắn vẫn chưa tìm được quy luật.
Được câu trả lời khẳng định của hắn, Tuyết Hoa lập tức vui vẻ: “Thật tốt qua, Tiên Quân, ta muốn ngồi bên cạnh người.”
“Vậy phải xem chủ nhân bữa tiệc an bài thế nào.” Hạ Lăng Vân nói, “Khách tùy chủ tiện, đi thôi, đừng để chủ nhân bữa tiệc phải chờ lâu.”
Thời gian trang điểm của ba người có chút dài, nếu không phải hắn lo
lắng cho Tuyết Hoa vẫn chờ ở nơi này, nếu không phải Lệ Nhi là thất phẩm linh hồ, thân phận tôn quý, nếu không phải bát vĩ thiên hồ Thanh Đồng
là linh sủng của Lệ Quân Hoa, chủ nhân không đi hắn cũng không thể tới
dự tiệc một mình, thì yến tiệc ở Quỳnh Ngọc Lâu đã sớm khai mạc.
Lập tức ôm lấy cánh tay Hạ Lăng Vân, Tuyết Hoa hào hứng nói: “Chúng ta
xuất phát! Nói xong nàng còn cố ý ôm cánh tay hắn kéo về phía trước,
dáng vẻ giống như tiểu hài tử lần đầu tham dự bữa tiệc.
Lệ Nhi lập tức hỏi: “Đây là lễ nghi dự tiệc?” Nàng tiến đến muốn ôm cánh tay Lâm Vân Phàm.
Lâm Vân Phàm lập tức lui ra phía sau hai bước ngăn cản: “Không phải,
muội muội của nàng vẫn là đứa nhỏ, Hạ tiên quân mới cho phép Tuyết Hoa
làm vậy.” Lệ Nhi đã là một thiếu nữ thanh xuân rồi.
Khóe miệng Hạ Lăng Vân nhếch lên tạo thành nụ cười khổ, hắn cho phép khi nào? Nhưng nàng cứ quấn lấy hắn cũng không có cách nào.
“Thanh Đồng, chúng ta đi thôi.” Lệ Quân Hoa cười hì hì nói, nháy mắt với Lệ Nhi rồi đi theo Hạ Lăng Vân.
“Lệ Nhi, đưa tay của ngươi cho ta.” Thanh Đồng kiêu ngạo đưa tay nhìn Lệ Nhi, gương mặt yêu nghiệt lộ vẻ chờ mong.
“Lệ Nhi.” Lâm Vân Phàm đột nhiên nắm lấy tay Lệ Nhi, nói: “Ta đưa nàng
đi.” Lệ Nhi là một tiểu hồ ly hồn nhiên, nếu hắn đã hứa với phụ thân
nàng chăm sóc nàng, hắn không thể để hồ ly háo sắc này ảnh hưởng tới
nàng.
Lần đầu tiên Lệ Nhi được hắn nắm tay, trong lòng vui sướng, “Được.”
Một lần nữa bị từ chối, lửa giận trong lòng Thanh Đồng dâng cao. Đột
nhiên một ý niệm nhảy ra trong đầu hắn: Thanh Đồng, hai tiểu hồ ly nữ
này đều có chủ, ngươi đừng hoành đao đoạt ái.
Thanh Đồng căm tức nhìn Lệ Quân Hoa đã đi phía trước. Tinh thần lực của
nàng còn mạnh hơn hắn nghĩ, đôi khi sẽ đột phá phòng ngự tinh thần lực
của hắn, lợi dụng khế ước truyền ý niệm của nàng.
Thanh Đồng, đại lục Ngũ Nguyên còn rất nhiều hồ ly muội muội xinh đẹp
khác, ngươi chậm rãi tìm. Hai tiểu hồ ly này đều có người trong lòng,
ngươi nên buông tha đi.
Sau khi truyền cho Thanh Đồng lượt ý niệm thứ hai, Lệ Quân Hoa dừng bước quay người, cao giọng nói: “Thanh Đồng, ngươi còn không nhanh? Dự tiệc
muộn là không tôn trọng chủ nhân bữa tiệc.”
Phát hiện nội tâm nghe theo ý nguyện của nàng, đôi mắt hồ ly của Thanh
Đồng khẽ híp lại. Đây là lực lượng của khế ước linh sủng? Ban đầu người
trong Thái Hư Huyễn Cảnh nói “Linh cầm, linh thú trong huyễn cảnh không
kí khế ước linh sủng không cho rời đi.” Nguyên nhân chính là lo linh
thú, linh cầm trong huyễn cảnh quá mức cường đại, sẽ ảnh hưởng tới con
người trên đại lục Ngũ Nguyên, nhất định phải bị tu sĩ nhân loại khống
chế mới cho phép rời đi?
Khế ước linh sủng chết tiệt!