Trịnh Dư An có lẽ không ngờ Yến Thư Vọng sẽ đột nhiên hỏi vậy, sững sờ mất mấy giây mới không hiểu chuyện gì mà đáp: “Sao vậy?”
Yến Thư Vọng chỉ nhìn anh, nửa ngày sau mới nói: “Chỉ cảm thấy cậu kiếm bạn gái hẳn là dễ lắm.”
Trịnh Dư An bật cười bảo: “Dễ để làm gì chớ? Con gái không thể tùy tiện hẹn hò, phải thích phải yêu phải trân trọng, không phải kiểu dễ dàng chỉ lên giường thôi đâu.”
Yến Thư Vọng không nói tiếp.
Trịnh Dư An hiển nhiên không quá hứng thú với chủ đề này.
Yêu đương, kết hôn, nói ra thì giống như một quy trình thuận theo tự nhiên, nhưng đó cũng chỉ là người khác nhìn vào.
Trịnh Dư An tuy không thể coi là yêu đương nhiều nhưng kinh nghiệm cũng có đủ.
Anh hiểu trong mối quan hệ hai người thì phía nữ sẽ chịu nhiều bất lợi, vì thế anh sẽ không dễ dàng bước vào một mối quan hệ với ai đó mà chưa có sự chuẩn bị trước, như vậy là không có trách nhiệm.
Trẻ con ở bể bơi quá mức ồn ào, Trịnh Dư An bơi được hai ba lượt đã lên.
Yến Thư Vọng nếu bảo tới bơi thì thà nói tới ngâm nước còn giống hơn.
Hai người lần lượt đi vào phòng tắm, cách nhau một tấm kính mờ rồi cùng giội nước.
Trịnh Dư An cúi người cởi quần bơi, nước nóng chảy từ đầu anh xuống lưng.
Lớp làm mờ trên kính không được dán kín, để lộ một nửa phần thân dưới.
Yến Thư Vọng đứng ngay bên cạnh, Trịnh Dư An vừa nghiêng đầu đã thấy bàn chân thon dài của hắn.
Bọt xà phòng tụ lại ở miệng cống thoát nước.
Tiếng Yến Thư Vọng theo lớp hơi nước bốc lên bay qua.
“Có dầu gội đầu không?” Hắn hỏi.
Trịnh Dư An ngửa mặt nhắm mắt, để mặc cho vòi hoa sen xối lên trán: “Đồ chỗ này chất lượng không ổn lắm, anh không mang sao?”
Bên Yến Thư Vọng tắt nước đi, âm thanh cũng rõ hơn rất nhiều: “Ở ngoài cũng không thể quá xét nét.”
Trịnh Dư An cười trong im lặng.
Anh lục lọi rồi lấy lọ dầu gội đầu ra, vươn cánh tay dài đưa đồ qua phía trên tấm kính ngăn.
Yến Thư Vọng nói tiếng cảm ơn.
Chẳng lâu sau, tiếng nước bên đó lại vang lên.
Trịnh Dư An thấy tắm cũng được tương đối rồi.
Anh lấy chiếc khăn bông sạch quấn quanh eo, ra khỏi buồng tắm trước.
Tủ đồ cách đó một đoạn, Trịnh Dư An vừa lau tóc vừa đi qua.
Anh tìm thấy dãy tủ của mình, lấy khóa từ quét lên.
Cũng không biết có phải do nhúng nước nên mất tác dụng không, ổ khóa kêu “tít tít” mấy tiếng cũng không thấy tủ tự động mở ra.
Anh đang cúi đầu mân mê thì Yến Thư Vọng đã tắm xong.
Trịnh Dư An không quay lại nhưng vẫn nói với hắn: “Khoá hình như hỏng rồi, phải ra ngoài gọi nhân viên.”
Đáp lại anh chỉ có tiếng chân ướt nước, “lẹp nhẹp” mấy bước, Yến Thư Vọng đã đứng sau lưng anh.
Trịnh Dư An nhìn qua.
Yến Thư Vọng vắt khăn tắm trên đầu, nửa thân dưới chẳng hề mặc gì, đưa tay kéo cửa tủ của Trịnh Dư An.
“Chạm khoá vào đi.” Yến Thư Vọng yêu cầu.
Trịnh Dư An phản ứng chậm mất nửa nhịp, Yến Thư Vọng nhẫn nại, cúi đầu nhìn anh.
Khoá điện tử kêu một tràng “tít” dài.
Cổ tay Yến Thư Vọng dứt khoát giật nhanh một cái, cửa tủ bị hắn thô bạo kéo mở.
Trịnh Dư An: “…..”
Yến Thư Vọng quay người qua mở tủ của mình.
Nước từ trên tóc hắn nhỏ giọt lượn xuống cổ, ướt sũng cả một mảng khăn tắm.
Trịnh Dư An hơi lúng túng: “Tôi tưởng hỏng rồi cơ.”
Yến Thư Vọng như thể đang cười nhưng cũng không giống lắm.
Hắn không vội mặc quần vào, lấy thêm một chiếc khăn lông khô che đi nửa thân dưới rồi cúi đầu lau tóc ướt.
Nửa người trên của Trịnh Dư An cũng chưa ráo hết nước.
Anh thay quần lót vào, để lộ cặp chân dài thẳng tắp rồi đi tìm máy sấy.
“Cậu đừng lượn qua lượn lại nữa mà.” Yến Thư Vọng có chút không thể chịu nổi nữa, “Mặc quần vào cho hẳn hoi đi.”
Trịnh Dư An cúi người lấy cái máy sấy trên bàn gương, chẳng hề để tâm: “Không phải tôi mặc hẳn hoi rồi sao.”
Yến Thư Vọng hít sâu một hơi.
Hắn kéo khăn lông xuống khỏi đầu, lạnh lùng nói: “Quần lót không tính là mặc hẳn hoi.”
Trịnh Dư An đưa máy sấy cho hắn, cười bảo: “Rồi rồi, đừng giận nữa, tôi mặc vào là được.”
Ngoài miệng nói sẽ mặc vào nhưng kết quả lại là sau khi lau qua nửa người trên thì anh chỉ mặc độc một chiếc áo phông.
Chiếc áo này có phần vạt dưới rất dài, che kín phần mông.
Lúc này ngay cả quần lót cũng không thấy được nữa.
Vạt áo dưới theo bước chân qua lại của Trịnh Dư An mà đung đưa, chiếc quần tam giác như ẩn như hiện mang theo bóng mờ, khiến người ta miên man lung tung.
Anh lại lục lọi tủ đồ.
Nửa người trên chưa lau khô hoàn toàn khiến lớp áo phông ẩm dính lên da, viền nét theo đường xương bả vai.
“Toner.” Trịnh Dư An cuối cùng cũng tìm thấy đồ.
Anh hỏi: “Muốn hút thuốc không?”
Không ai trả lời anh.
Yến Thư Vọng ngồi trên băng ghế dài, một chân vắt chéo lên chân còn lại, khăn lông để mở rộng, khung cảnh không còn bị che mất tầm nhìn, tươi mát tới kinh người.
Điếu thuốc trong tay Trịnh Dư An nhất thời không đưa qua nổi.
Sắc mặt Yến Thư Vọng có gì đó không ổn lắm, hỏi: “Lúc cậu đi bơi với người khác cũng thế này sao?”
Trịnh Dư An vội đáp: “Không đâu, tôi chỉ đi bơi với mình anh thôi.”
Yến Thư Vọng hình như rất thoả mãn với đáp án này.
Hắn chủ động cầm lấy điếu thuốc trên tay Trịnh Dư An, châm lửa, rít một hơi.
Nửa thân dưới vẫn không có ý bình tĩnh lại, hắn cũng mặc kệ, cứ thoải mái bày ra như vậy.
Trịnh Dư An thế nào cũng không dám nhìn.
Anh cúi đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, tới lúc khói thuốc vào phổi, cảm xúc cũng phức tạp như làn khói ấy, nén nửa ngày cũng không nhả ra nổi.
“Tôi không phải con gái.” Yến Thư Vọng đột nhiên bảo.
Trịnh Dư An: “?”
Yến Thư Vọng: “Tôi không cần em suy nghĩ tới cảm xúc của tôi, cũng không cần em quá quan tâm quá quý trọng.”
Trịnh Dư An vẫn giữ nguyên tư thế cầm thuốc.
Anh mơ hồ ngộ ra chút nhưng lại cũng như không hiểu hết được, nét mặt trống rỗng.
Yến Thư Vọng hút một hơi thuốc, rồi từ tốn nhả ra.
Lớp khói trắng hờ hững che chắn gương mặt hắn, khiến cảnh như thể hoa trong gương.
(Hoa trong gương, trăng dưới nước: thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.)
Hắn nói: “Chúng ta có thể chỉ lên giường.
Em nằm đó không cần động đậy, tôi làm em.”.