Lời này của Yến Thư Vọng chỉ cần người có chút đầu óc đều sẽ hiểu, ngụ ý thực ra chỉ là làm bạn giường.
Trên mặt Trịnh Dư An lộ vẻ hơi không tin nổi nhưng rồi khi nghiền ngẫm kỹ càng những mập mờ lúc thường của hắn thì cũng rõ.
Yến Tổng là đang ham muốn cơ thể anh.
Nếu bảo giới tài chính trong sáng, không vết nhơ thì chắc chẳng thể nào.
Việc lên giường để thăng quan tiến chức cũng không phải chuyện nghìn lẻ một đêm, huống chi là vì lôi kéo khách hàng, có thật sự theo hầu hạ uống rượu lăn giường thì cũng sẽ chẳng ai nói ra ngoài.
Nhưng thái độ Yến Thư Vọng lúc nêu yêu cầu quy tắc ngầm này thì có phần không giống người khác.
Hắn không lấy thành tích công việc ra ép người, cũng chẳng dựa vào thân phận để làm mưa làm gió.
Hắn hẹn chịch mà thanh lịch, thoát tục như đang nói chuyện yêu đương, mà cũng sợ gây khó xử nên quẳng lời ra đó một cách tùy ý và nhanh gọn.
Tổng kết lại được sáu chữ: Hắn muốn làm tình với anh.
Vì cách Yến Thư Vọng biểu đạt quá mức thẳng thắn và chân thật, khiến Trịnh Dư An thậm chí không rõ tiếp theo mình nên làm gì.
Theo lý mà nói, anh là trai thẳng rõ rành rành ba mươi năm nay, lúc đi học ở Hủ Quốc cũng không cong được.
Nhưng nếu để nói thẳng đến mức nào thì sau khi gặp Yến Thư Vọng đã không còn xác định nổi.
Bọn họ ngày thường dường như luôn cố để lại đường lui cho đối phương, nói gì cũng quanh co vòng vèo.
Vừa chẳng nói rõ được gì, cùng thăm dò mức giới hạn của nhau, vừa rất háo thắng tranh giành.
Trịnh Dư An nhớ tuần trước mình thậm chí còn không thể từ chối nụ hôn của Yến Thư Vọng.
Anh đã sớm qua cái tuổi tim đập như trống đánh vì đôi môi đối phương, vì đã từng hôn lên rất nhiều cặp môi xinh đẹp, dày dặn có, mỏng manh có, miệng lưỡi sắc bén hoặc trầm tính ít nói đều có cả.
Khi anh hôn họ sẽ có lúc nhiệt tình, cũng có lúc lặng lẽ, lịch sự mà càng xa cách.
Nhưng chỉ với Yến Thư Vọng là không giống.
Hắn là đàn ông, mang theo khí thế xâm lược của giống đực, thậm chí xúc cảm nơi cánh môi cũng không thể nói là mềm mại.
Dù cho Yến Thư Vọng đã cạo sạch râu, Trịnh Dư An ngày đó vẫn có thể cảm nhận được lông tơ bên khóe mép hắn.
Trịnh Dư An cứ ngỡ rằng, cho dù bọn họ có căng hơn nữa, có vượt quá giới hạn hơn nữa, chỉ cần hắn không tiến thêm một bước đó, cán cân giữa hai người sẽ có thể giữ nguyên trạng thái cân bằng.
Yến Thư Vọng mãi mãi là người bên đó.
Hắn trêu chọc anh nhưng lại giữ khoảng cách không gần không xa một cách đầy mâu thuẫn, lửng lơ giữa sự mập mờ cùng rạch ròi.
“Em có thể thử với đàn ông xem sao.” Yến Thư Vọng như thể đang dụ trẻ ăn kẹo, “Cũng chẳng có gì quá mức đâu, có rất nhiều trai thẳng cũng tự an ủi qua tuyến tiền liệt.’
Ở bệnh viện cũng có kiểm tra hậu môn bằng ngón tay đó, Trịnh Dư An nghĩ thầm.
Yến Thư Vọng lại nói: “Chúng ta đều trưởng thành rồi, cứ theo nhu cầu thôi.”
Trịnh Dư An cảm thấy lời này quá đỗi quen thuộc, hệt lời thoại của tên trai cặn bã dụ dỗ mấy cô nhỏ.
Anh rất muốn nói là mình không chơi tình một đêm, nhưng sau khi nhìn tới khuôn mặt của Yến Thư Vọng, lời cự tuyệt lại tắc ở họng, không cách nào dứt khoát.
Sau khi hai người hút hết thuốc, Trịnh Dư An vẫn nguyên bộ dạng nước đổ lá khoai, Yến Thư Vọng thì hơi cáu kỉnh.
Hắn bắt đầu mặc quần vào.
Nơi khung cảnh diễm lệ tới cuối vẫn không thể hoàn toàn xẹp xuống.
Tư thế lúc ngồi và khi đi lại cứ hơi mất tự nhiên, Yến Thư Vọng như hờn dỗi mà mặc kệ, mặc quần bò vào.
Trịnh Dư An chẳng biết vì sao bỗng thấy bộ dạng hắn như này vừa buồn cười vừa đáng thương.
Thế rồi thật sự phá ra cười.
Yến Thư Vọng quay đầu lại nhìn anh, ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng giọng điệu có hơi dữ: “Cậu cười gì?”
Trịnh Dư Ăn cắn phải vỏ cứng.
Anh giả vờ húng hắng mấy tiếng, cố gắng hết sức để giọng điệu hòa hoãn đôi phần: “Không khó chịu sao?”
Yến Thư Vọng cười lạnh, nói: “Cậu cũng chẳng giúp được.”
Trịnh Dư An im lặng nửa ngày, cuối cùng thở dài đầu hàng, nói: “Anh cũng phải cho tôi chuẩn bị tâm lý chút chứ.”
Yến Thư Vọng đờ người.
Trịnh Dư An: “Tôi chưa làm, cũng chưa từng yêu đương với đàn ông bao giờ.”
Yến Thư Vọng há hốc miệng.
Hắn coi bộ khá kích động, hình như muốn nói gì đó.
Trịnh Dư An nhấc tay ngăn hắn lại.
“Tôi biết anh tính nói mình không phải nữ, không có gì đáng kể, không cần được chăm sóc về mặt tình cảm.” Trịnh Dư An chậm rãi nói, “Nhưng cứ coi như là tôi tự mình đa tình đi.”
Yến Thư Vọng nhắm mắt.
Hắn không nhìn anh, thậm chí có phần căng thẳng.
Trịnh Dư An nghĩ một lúc rồi mới nghiêm túc nói: “Nhỡ đâu hai người chúng ta thật sự muốn có một mối quan hệ nào đó, cho dù không phải tình yêu, tôi quan tâm quý trọng anh cũng là việc nên làm.”
—.