Thế là Tần Hán Quan bị ép đi chăm chỉ làm việc, ký hợp đồng, trước lúc đi còn dặn dò cẩn thận.
Trịnh Dư An cúi đầu ngoan ngoãn nghe, trong lòng thì chẳng tiếp thu chút nào.
Tuy bớt một Tần Hán Quan nhưng Chương Tấn vẫn còn đó.
Yến Thư Vọng chẳng có lý do gì để cũng sai anh ta rời đi, thế là cuối cùng chỉ đành cả ba người cùng đi thị sát.
Cũng may Chương Tấn không phiền như Tần Hán Quan.
Không rõ anh ta ăn trúng cái gì nên đau bụng, phải vào nhà vệ sinh gấp.
Trịnh Dư An chỉ chỗ cho anh ta rồi, còn lại hai người là anh với Yến Thư Vọng nên vào phòng nghỉ ở tầng Một ngồi chờ.
Mắt Yến Thư Vọng từ lúc mới ngồi xuống đã chẳng rời Trịnh Dư An nửa bước.
Anh bị nhìn tới mức chịu không nổi, hơi nhíu mày, lôi bao thuốc lá ra hỏi: “Hút không?”
Yến Thư Vọng: “Không.”
Trịnh Dư An ngậm điếu thuốc vào miệng, cũng không châm lửa.
Anh chỉ lên trên đỉnh đầu, thì thào: “Có camera giám sát đấy, anh bình tĩnh chút đi.”
Yến Thư Vọng còn thật sự ngửa cổ nhìn quanh, hỏi: “Chỗ nào?”
Trịnh Dư An bật cười, không đáp.
Yến Thư Vọng lại tiếp tục nhìn anh chòng chọc.
Trịnh Dư An lấy điếu thuốc trên miệng xuống, thở dài: “Đừng nhìn nữa, có nhìn nữa thì cũng không hôn anh đâu.”
Yến Thư Vọng im lặng một lúc rồi bảo: “Coi em mới giống muốn được anh hôn thì có.”
Trịnh Dư An không phủ nhận, dù sao lời đó của anh cũng không phải chỉ nhắm vào mình Yến Thư Vọng.
Thời kỳ yêu đương mặn nồng của một cặp tình nhân thường chỉ được ba tháng, còn về việc vì sao “thời kỳ mặn nồng” của hai người họ cứ có cảm giác kéo dài mãi thì Trịnh Dư An quy hết do thời gian quan hệ thể xác bị trì hoãn.
Gian đoạn mập mờ ban đầu bị kéo dài, thăm dò hết trên dưới trái phải cùng chuyện giường chiếu như thể Yến Thư Vọng “diễn kịch một vai”.
Nói kịch một vai thì cũng không đúng lắm, dù sao Trịnh Dư An cũng cống hiến tinh thần và thể xác, chỉ là quá trình không đến được chốt cuối.
Trước đó đã nói rồi, kỹ thuật hôn của Yến Thư Vọng rất tốt, đến mức khiến anh qua một ngày cũng vẫn nhớ nhung hồi tưởng.
Trịnh Dư An không phải mấy cậu thanh niên chưa trải sự đời, trình tự sau khi hôn cả anh và Yến Thư Vọng đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Lúc hai người hôn nhau trong phòng để quần áo, Trịnh Dư An còn nghĩ tới việc đợi lát nữa đừng đè phải chồng quần áo đã gấp gọn, kết quả Yến Thư Vọng lại kết thúc nụ hôn nay trước rồi ôm ngang eo nhấc anh lên.
“Em súc ruột chưa?” Yến Thư Vọng thoải mái như đang hỏi “Em ăn cơm chưa” vậy, khiến mặt Trịnh Dư An không kiềm được đỏ bừng, xấu hổ đáp, “Làm rồi.”
Tuy chưa từng có kinh nghiệm làm tình với người cùng giới nhưng Trịnh Dư An cũng là một học sinh giỏi thông minh xuất sắc.
Cái gì lên mạng kiếm được thì anh đều sẽ nghiêm túc chấp hành.
Yến Thư Vọng bế anh như đang bế một đứa trẻ.
Nếu không phải do chiều cao không cho phép thì có thể trông Trịnh Dư An sẽ giống chim nhỏ nép mình hơn chút.
Hắn có vẻ rất vừa lòng với “bước mở đầu” mà Trịnh Dư An tự mình chuẩn bị, ngẩng đầu hôn anh, chờ tới lúc vào phòng rồi lại không vội lên giường.
“Nhắm mắt lại.” Yến Thư Vọng nhỏ giọng dụ dỗ.
Trịnh Dư An nhìn hắn một chốc rồi mới nhắm mắt lại.
Không biết Yến Thư Vọng lấy từ đâu ra một chiếc bịt mắt bằng lụa, che mắt anh lại.
“Hôm này như thế này trước đã.” Yến Thư Vọng chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo của anh.
Trịnh Dư An không vui cho lắm: “Anh sợ em không cương nổi à?”
Yến Thư Vọng không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.
Hắn tiếp tục cúi đầu hôn anh, cuối cũng chỉ nói một câu, nể mặt anh chút đi.
Trịnh Dư An lúc đó đã bị hôn tới choáng váng đầu óc, mơ mơ màng màng đồng ý.
Một khi đã bị chắn mất tầm nhìn thì muốn không mặc người sắp đặt cũng khó.
Trịnh Dư An không muốn mình quá bị động ở trên giường nên lần mò chung quanh nhưng vừa duỗi tay ra đã bị Yến Thư Vọng tóm lấy.
Môi lưỡi ẩm ướt của hắn viền theo đầu ngón tay anh như đang đi lại nét bút, cảm giác tê dại lan vào trong tim.
Yến Thư Vọng hôn dọc theo ngực anh, tới rốn thì dừng lại khá lâu, như đang gãi ngứa rồi mới chậm chạp xuống dưới.
Trịnh Dư An sớm đã cứng rồi.
Quần lót ôm lấy dương v*t, đường nét thật xinh đẹp.
Bản thân anh không nhìn thấy, Yến Thư Vọng thì thưởng thức một lúc.
Thực ra lúc trên giường hắn không thể được coi là dạng người dịu dàng, thậm chí còn ngang ngược.
Cho dù ban đầu Trịnh Dư An không quen với cảm giác cửa sau bị nới rộng thì Yến Thư Vọng cũng không ngừng lại.
Hắn kiên nhẫn chờ, rướn người hôn lên huyệt Thái Dương của Trịnh Dư An như đang dỗ trẻ nhỏ.
Hắn trêu chọc dương v*t nửa nhũn của đối phương, để nhóc đáng thương kia lại cương cứng một lần nữa, dùng rất nhiều dầu bôi trơn khiến nửa người dưới vừa ướt vừa dính.
Trịnh Dư An súc ruột rất kỹ càng nên phía sau cực kỳ sạch sẽ.
Yến Thư Vọng có chút say mê cảm giác này.
Hắn biết Trịnh Dư An không thể thích ứng ngay lập tức nhưng đối phương đã nguyện ý vì hắn làm tới bước này rồi, là hi sinh cũng được, là dâng hiến cũng được, đều như thuốc phiện khiến người ta đắm chìm.
Trịnh Dư An ban đầu không quá thoải mái, dù sao đây cũng là lần đầu anh làm người tiếp nhận.
Chuyện tiến vào từ cửa sau, trước tiên phải vượt qua được rào cản tâm lý, anh không muốn đi tới bước này rồi còn lâm trận bỏ chạy.
Anh sợ phá hỏng hứng thú của Yến Thư Vọng.
Không nhìn thấy được gì trước mặt, dù thêm chút sợ hãi nhưng bớt được chút bài xích.
Màn dạo đầu của Yến Thư Vọng vô cùng lâu, lâu tới mức khoảnh khắc thật sự tiến vào, cảm nhận đầu tiên của Trịnh Dư An không phải đau mà là cảm giác tràn đầy xộc thẳng lên não cùng sự trướng căng theo sát sau đó.
Anh thậm chí còn chẳng rõ bản thân lần đầu bắn ra là vào lúc nào.
Yến Thư Vọng vỗ tay anh, không cho anh cởi bịt mắt, có chút hư hỏng kề bên tai anh hỏi: “Sướng đến thế à?”
Trịnh Dư An tưởng chừng chỉ muốn độn thổ.
Anh thậm chí còn có thể cảm nhận được Yến Thư Vọng đem những thứ bắn ra ấy bôi xung quanh vùng tam giác như đang phô bày chiến lợi phẩm, nhưng lại không cho anh xem.
Yến Thư Vọng nhấc một chân anh gác lên vai, trong tư thế kịch liệt siết cổ tay anh lại, kéo lên trên đỉnh đầu.
Trịnh Dư An chưa từng cảm thấy như cá nằm trên thớt như lúc này đây.
Anh vì thẹn thùng nên cả người đổ một lớp mồ hôi mỏng, màu đỏ từ mặt lan dần xuống cổ.
Mắt Yến Thư Vọng dán chặt lấy mảng ửng đỏ ấy tới trước ngực.
Bàn tay còn rảnh của hắn nâng nửa mông Trịnh Dư An, tiến đành càng sâu hơn.
Trịnh Dư An rất yên tĩnh, chỉ khi nào bị giày vò tới không chịu nổi mới “hừ” vài tiếng.
Chiếc bịt mắt vẫn nằm ngay ngắn trên mặt anh, không nhìn thấy gì cả, nhưng mặt sau bị kích thích hồi lâu, dương v*t phía trước cũng dần dần có phản ứng.
Sau khi anh bắn ra lần hai Yến Thư Vọng mới đổi tư thế nằm nghiêng, nhưng vẫn chẳng hề rút ra.
Trịnh Dư An cảm nhận được một tay của hắn đang đỡ cổ mình từ phía trước.
Anh ngả lưng vào lòng Yến Thư Vọng, hai chân quấy lấy nhau.
Lần đâm rút này của Yến Thư Vọng rất chậm rãi, giống như đang mài thứ gì đó, bàn tay đặt ở cổ Trịnh Dư An nhẹ nhàng mát-xa yết hầu anh.
“Em muốn nhìn anh.” Sau khi Trịnh Dư An cương lại, cố kiềm chế thì thầm.
Hình như Yến Thư Vọng bật cười.
Hắn dán môi lên vành tai anh, giọng điệu dịu dàng, bảo: “Lần sau cho em nhìn.”.