Trịnh Dư An sau khi xong chuyện không khỏi nghĩ thấy Yến Thư Vọng trên giường và dưới giường đúng là hai người khác nhau.
Hắn khi trên giường thì không nói đạo lý, hơi có chút ngang ngược, nhưng một Yến Thư Vọng đang ngồi trong phòng nghỉ lúc này đây lại như đóa ‘người đẹp dưới trăng’, lạnh lẽo đến không có chút hơi người.
Lúc làm việc Trịnh Dư An không muốn tưởng tượng lại những cảnh quá mức ướt át kia, nhưng khi đối mặt với Yến Thư Vọng lại như rất khó khăn để làm được điều này.
Yến Thư Vọng sẽ không vì bị Trịnh Dư An nhắc nhở có camera giám sát mà quản lý mắt mình.
Ánh mắt hắn vừa kiềm chế lại vừa rất trắng trợn.
Trịnh Dư An không dám nhìn thẳng hắn quá lâu, cứ cảm thấy như bị thiêu đốt vậy.
Sau đó hai người im lặng một lúc lâu, mãi tới khi Chương Tấn giải quyết xong vấn đề vệ sinh cá nhân tìm tới cũng không nhận ra có gì khác lạ.
“Tới phòng Tiểu Trịnh Tổng ngồi một lát?” Chương Tấn hỏi.
Trịnh Dư An “khụ” một tiếng, cố ý nói: “Ý Yến Tổng như nào?”
Yến Thư Vọng cười, bảo: “Tôi thoải mái, có trà uống là được rồi.”
Thế là ba người lại tới phòng làm việc của Trịnh Dư An.
Trần Lê muốn vào pha trà lại bị Trịnh Dư An uyển chuyển từ chối: “Mấy lão già đều hút thuốc cả, hôi lắm, đừng vào chịu khổ làm gì.”
Trần Lê mím môi cười, nói: “Sếp à, anh đúng là người chu đáo.”
Chương Tấn đã bắt đầu phì phèo khói thuốc.
Yến Thư Vọng không hút, hắn theo Trịnh Dư An vào gian chuẩn bị trà nước.
Trịnh Dư An liếc mắt qua hắn rồi khom người lấy lá trà từ trong tủ ra.
Yến Thư Vọng đứng bên cạnh chờ một lúc.
Tới khi Trịnh Dư An đứng lại lên, hắn đỡ lấy cổ tay anh, hơi dùng sức.
Trịnh Dư An: “?”
Yến Thư Vọng cúi đầu hỏi anh: “Cơ thể với ổn chứ?”
Trịnh Dư An hẫng nửa nhịp mới nhận ra hắn đang nói gì, sắc mặt ngượng ngùng, tai cũng hơi ửng hồng.
Bày tay Yến Thư Vọng lượn từ cổ tay anh xuống đến khửu tay.
Trịnh Dư An nhìn hắn rồi nhỏ giọng bảo: “Trong này không có camera….”
Yến Thư Vọng khựng lại trong chốc lát.
Hắn nghiêng đầu, giống như đang tìm góc nào đó đẹp, rồi lại mất thêm mấy giây mới hôn lên môi Trịnh Dư An.
Chờ tới lúc hai đôi môi tách ra, đến cả hơi thở của hai người họ cũng trở nên nhẹ hơn.
“Anh cũng quanh co quá đó.” Trịnh Dư An nhỏ giọng phàn nàn, “Thăm dò gì vậy hả?”
Yến Thư Vọng đun nước hộ anh.
Sau khi hôn xong, hắn vẫn duy trì khoảng cách nhất định, bình tĩnh đáp: “Để em làm quen thêm chút nữa.”
Pha trà lâu quá thì dễ không gạt được Chương Tấn bên kia.
Lúc Trịnh Dư An bê khay trà lên, Yến Thư Vọng chỉ Chương Tấn: “Tự rót.”
Chương Tấn đùa cợt: “Hiếm khi được uống trà của Tiểu Trịnh Tổng, sếp cũng keo quá đi.”
Anh ta nói thì chẳng có ý gì nhưng người nghe lại thấy mập mờ.
Cũng may Trịnh Dư An kiểm soát tốt, trên mặt không để lộ chút gì, còn tiện tay rót trà cho anh ta.
Lúc Yến Thư Vọng ngồi xuống, Chương Tấn còn hỏi hắn có hút thuốc không.
Yến Thư Vọng nhìn qua Trịnh Dư An, lắc đầu: “Không hút.”
Chương Tấn cười đùa: “Sếp thế này là muốn cai thuốc rồi.”
Yến Thư Vọng thế mà lại không phủ nhận.
Hắn tự rót cho mình một tách trà, tư thế rất chậm rãi.
Thừa ra một người chung quy cũng không thể nói nhiều, ba người họ bàn về một vài hạng mục công việc.
WE GO hai năm gần đây tính lên sàn, phải đổi sang tên tiếng Trung.
Chương Tấn bảo chuyện này cũng không vội: “Một cái tên khác của bọn đã sớm được bên ngoài sử dụng, thị trường cũng rất quen, hơn nữa nuôi nhiều bên PR marketing như vậy cũng không phải vô dụng.”
Trịnh Dư An hỏi Yến Thư Vọng: “Tên khác là gì?”
Yến Thư Vọng uống hớp trà, ung dung đáp: “Chúng ta đi.”
(“我去” trong tiếng Trung có nghĩa là f*ck, đ**m* nên tên Chúng ta đi – 我们去sẽ tạo cảm giác tương tự)
Trịnh Dư An: “…….”
Chương Tấn mèo khen mèo dài đuôi: “Vừa thông dụng vừa văn vẻ, âm vang dễ đọc, tên hay đó!”.