Sau khi xác định chuyện hợp tác với ngân hàng JZ, Yến Thư Vọng cũng một thời gian không qua ngân hàng người ta, có điều thuốc lá đã dùng cố định một hiệu.
Chương Tấn mấy lần thấy bao thuốc trên bàn hắn, thấy nhiều nên có lần thuận miệng nhắc: “Cái cậu đẹp trai bên Ngân hàng JZ cũng hút loại này.”
Yến Thư Vọng nhìn qua anh ta, tỏ vẻ không quan tâm, hỏi: “Anh qua làm việc rồi?”
Chương Tấn: “Cũng mấy lần rồi, nhập sổ đi đơn đều là cậu ta xử lý.”
Yến Thư Vọng không nói gì thêm.
Hắn có quá nhiều việc phải xử lý, không rảnh đến mức mấy chuyện của kế toán cũng do hắn tự thân đi làm.
Thi thoảng La Yên với Chương Tấn qua ngân hàng làm việc, trong lòng hắn biết nhưng cũng không cố ý đi hỏi han.
Sau đó có mấy lần đổi thành La Yên đi nhập sổ.
Cô không lái xe, vốn định kêu bừa ai đấy chở nhưng lại bị Yến Thư Vọng gọi lại.
“Sếp đi thì làm phiền quá.” La Yến coi hắn là ông chủ, không như Chương Tấn không trên không dưới, “Tự tôi gọi xe là được rồi.”
Yến Thư Vọng đã cầm chìa khóa, bình thản nói: “Không phiền.”
La Yến không rõ vì sao tự nhiên hắn lại hăng hái như vậy, nhưng đi cùng lãnh đạo cũng không tổn thất gì nên liền thuận theo,
Yến Thư Vọng đưa cô tới sảnh thì lại bị quản lý dẫn lên tầng Hai.
Trịnh Dư An hiện tại đang làm ở quầy khách hàng doanh nghiệp, chờ tới lượt La Yên thì rõ ràng nhận ra cô.
“Chị Yên.” Trịnh Dư An nhận chứng từ rồi tay chân nhanh nhẹn để máy tính xét duyệt.
Anh có lẽ cúi đầu làm việc quá lâu, một giây ngẩng lên nhìn cười cũng rất quý giá, “Chị mới cắt tóc thì phải?”
La Yên không ngờ anh sẽ tinh tế nhận ra như vậy, vuốt vuốt đuôi tóc tỏ vẻ rất kinh sợ vì được quan tâm, bảo: “Cũng cắt một chút, đẹp chứ hả?”
Trịnh Dư An cười: “Đương nhiên là đẹp rồi.”
Với bất kỳ ai, được người khác giới trẻ tuổi đẹp trai khen đều là chuyện khiến lòng sung sướng, La Yên tất nhiên không phải ngoại lệ.
Cô cứ câu được câu không nói chuyện với Trịnh Dư An, Yến Thư Vọng ngồi cách đó không xa, nghe thấy rất rõ.
Động tác của Trịnh Dư An rất nhanh, tuy mắt vẫn dính vào màn hình máy tính nhưng lời nói không hề qua loa: “Cắt ngắn trông lên tinh thần hẳn.”
La Yên bật cười, cố ý hỏi anh: “Vậy cậu thích tóc dài hay tóc ngắn?”
Trịnh Dư An bất đắc dĩ đáp: “Tôi thích cả, phải xem người.”
Cô nàng bên cạnh nghiêng qua quầy của anh: “Nói dối.
Viên Viên thích tóc dài hơn đó, bạn gái cậu ấy để tóc dài, bọn tôi gặp rồi.”
Thật sự cũng không có cách nào phản bác được lời này, Trịnh Dư An chỉ đành nói: “Vậy cũng phải là cô ấy thích trước mới được.”
Có không ít người xung quanh hóng chuyện của anh, bản thân Trịnh Dư An thì bận tới mức chân không chạm đất.
Anh trả lại những biên lai đã kiểm tra xong cho La Yên, rồi nói một lượt mấy lời theo quy trình.
Khách hàng tiếp theo đã chờ phía sau, La Yến không dám làm lỡ việc của anh nên vội vã đứng lên nhường chỗ.
Yến Thư Vọng ngồi nguyên chỗ cũ không di chuyển, chờ La Yến quay ra mới không lộ chút cảm xúc nào, hỏi: “Xong rồi?”
“Xong rồi.” La Yên xấu hổ, “Để sếp chờ lâu.”
Yến Thư Vọng phẩy tay tỏ ý không sao.
Hắn dường như không tính đứng dậy, vẫn ngồi chỗ cũ, không gần không xa đưa mắt nhìn vào trong quầy.
La Yên không biết hắn đang nhìn cái gì, cũng nhìn theo một lúc mới không kiềm được hỏi: “Sếp nhìn ai thế?”
Yến Thư Vọng không đáp, qua một lúc mới bình tĩnh bảo: “Không nhìn gì cả.”
Trong một lần chơi bóng rổ, Tiết Thâm nhận ra tóc Yến Thư Vọng đã dài che qua mắt rồi.
Không chỉ phần mái dài, ngay cả đằng sau cũng buộc lại được một túm.
Hắn tùy tiện cột thành cái đuôi nhỏ nhưng cũng không khiến người khác thấy khó coi, phối cùng khuôn mặt đó còn có chút bắt mắt.
“Cậu làm gì vậy?” Tiết Thâm buộc phải hỏi, “Không cắt tóc à?”
Yến Thư Vọng lấy từ trong túi ra một chiếc dây cột tóc, hất phần mái lên.
Tràn hắn đầy đặn, sáng bóng, dù ai ngắm cũng thấy đẹp.
Hắn hơi cúi đầu, lúc nhấc mắt nhìn người lông mi như sợi lông vũ dài mảnh.
“Lười đi cắt.” Hắn giải thích như vậy đó.
Tiết Thâm: “Nuôi dài à?”
Yến Thư Vọng coi như ngầm thừa nhận.
Hắn rất rõ khuôn mặt mình có ưu thế chỗ nào.
Nếu là người đàn ông khác để tóc dài trông sẽ cực kỳ lạ thường, chẳng ra đâu vào đâu, nhưng ở hắn sẽ không bao giờ có chuyện như vậy.
Có lẽ nhờ ưu thế diện mạo quá mức nổi bật, chờ tới lúc đám Lâm Niệm Tường nhận ra tóc hắn đã có thể cột đuôi ngựa thì rõ ràng kinh diễm vượt xa hiếu kỳ.
“Không để ý ít lâu mà tóc ông đã dài thế này rồi.” Lâm Niệm Tường cảm khái nói, “Bận tới vậy sao? Không có thời gian đi cắt tóc?”
Nói thì nói vậy nhưng nhìn mái tóc dài được chải vuốt kỹ càng thế kia thì cũng biết làm gì có chuyện Yến Thư Vọng không có thời gian đi cắt.
Lý Thù bảo hắn trong ngoài có lẳng lơ tới chết cũng không sao, chỉ là lẳng lở cho ai coi thì không ai biết.
Mấy năm này bên cạnh Yến Thư Vọng đều chẳng có ai.
Lý Thù vô tình hỏi hắn sao hai năm nay không qua chỗ Ngân hàng JZ.
“Không có chuyện gì thì qua ngân hàng làm gì?” Yến Thư Vọng trả lời như vậy.
Lý Thù trợn mắt, giọng điệu quái gở nói: “Vậy sao lúc đầu ông chăm chỉ qua đấy thế.”
Yến Thư Vọng nhìn gã, không nói gì.
Hai ngươi kia về sau hình như còn muốn hỏi cho rõ nhưng Yến Thư Vọng lại bị niệm chú câm, không chịu hé miệng dù chỉ nửa câu.
Tới hôm sau, Chương Tấn hình như có chuyện gì vui, sáng sớm đã phấn khởi chạy lên phòng làm việc của hắn.
“Tiểu Trịnh được điều về rồi, nghe nói còn thăng chức đó.” WE GO lúc này đã chính thức chuyển tới Khu công nghiệp, để lại rất nhiều dấu ấn sâu đậm trong giới khởi nghiệp.
Thuốc lá Chương Tấn hút đổi từ Nam Kinh đỏ sang loại Hồng Hạc Lâu đắt hơn.
Anh ta ở trước mặt Yến Thư Vọng lấy thuốc lá ra, vừa lướt mắt qua thì thấy bao thuốc quen thuộc trên bàn đối phương.
Bao nhiêu năm vậy nhưng loại thuốc Yến Thư Vọng hút vẫn chẳng thay đổi.
Chương Tấn nhất thời không biết bản thân có nên hút điếu thuốc trong tay không nữa.
Mà sự quan tâm của Yến Thư Vọng không ở chỗ anh ta: “Cậu nói ai cơ?”
Chương Tấn: “Trịnh Dư An đó, hai năm trước được điều tới Ủy ban Giám sát, không phải anh còn hỏi sao?”
Yến Thư Vọng nhất thời không nói nổi.
Hắn không kịp phản ứng, cuối cùng mới như thể đãng trí hỏi một câu: “Có sao?”
“Dạo gần đây mới liên hệ lại.” Chương Tấn chỉ đơn thuần cảm thấy đây là chuyện tốt.
Bọn họ hợp tác với Ngân hàng JZ nhiều năm như vậy, lúc trước tuy có đổi nhân viên công tác nhưng trước sau gì thì vẫn là làm việc chung với Trịnh Dư An lâu nhất và hợp nhất, “Cậu ta về Ngân hàng chi nhánh Khu công nghiệp bên này, nhậm chức Trường phòng.” Chương Tấn nghĩ một lát, lại thêm một câu, “Hình như vẫn chưa kết hôn.”
Yến Thư Vọng vừa nghe vừa cầm lấy bao thuốc trên bàn.
Hắn gõ cho điếu thuốc chui ra, ngậm vào miệng nhưng không châm lửa, qua một lúc lại đứng lên.
Mắt Chương Tấn đi theo từng động tác của hắn, thấy Yến Thư Vọng sờ sờ túi áo, tưởng hắn muốn tìm bật lửa.
“Không cần.” Yến Thư Vọng lấy thuốc lá từ trên miệng xuống.
Tay hắn còn cầm bao thuốc, chợt hỏi Chương Tấn, “Anh muốn hút không?”
Chương Tấn chẳng hiểu mô tê ra sao.
Anh ta nhấc tay lên, có điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay, đã cháy được quá nửa.
Yến Thư Vọng im lặng một lúc, chỉ đành bảo: “Tôi xuống tìm Tiết Thâm.”
Chương Tân không rõ lắm, nhưng vẫn theo nếp hỏi: “Sao vậy?”
Yến Thư Vọng dường như suy nghĩ cả nửa ngày mới tìm được lý do: “Dạo này tính bàn chuyện vay vốn doanh nghiệp với bên ngân hàng.”
“?” Chương Tấn, “Chuyện này không phải do tôi với La Yên phụ trách sao, đã gặp mấy ngân hàng rồi, khoản vay lớn nên ngay cả Ngân hàng Công thương cũng rất quan tâm.”
Yến Thư Vọng hỏi, Ngân hàng JZ thì sao?
Chương Tấn thành thật đáp, Tuy hợp tác đã lâu nhưng ngân hàng bọn họ quy mô không lớn, trong hoàn cảnh lãi suất không chênh lệch thì cũng không có mấy ưu thế.
“Kinh doanh phải có lương tâm.” Yến Thư Vọng đột nhiên giảng đạo lý, “Lúc chúng ta chưa có thành tích gì người ta cũng không ghét bỏ, có được quy mô như hiện tại rồi cũng không thể tùy tiện coi thường người ta.”
Chương Tấn đầu óc mịt mù nhưng lãnh đạo đã nói vậy thì anh ta cũng không thể tùy tiện bỏ qua.
“Liên hệ đi.” Yến Thư Vọng cũng không nói liên hệ ai, “Tới lúc đó để ý chút.”
Chương Tấn: “…..”
“Để em cắt tóc mái cho anh đi.” Rất lâu sau này, lúc bàn tới lãi suất vay doanh nghiệp năm thứ hai, Trịnh Dư An chợt bảo với Yến Thư Vọng.
Hai người họ lúc ấy đang ngồi cạnh nhau trên ghế sofa ở phòng khách, trước đó vừa nhắc tới khoản vay 3 triệu đầu tiên.
Trịnh Dư An nhìn chằm chằm Yến Thư Vọng, chợt nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Yến Thư Vọng đang nói chuyện nghiêm túc, bị cắt ngang như vậy thì không nói nổi.
Hắn mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên, ánh mắt như sóng vỗ, nhìn thẳng vào mắt Trịnh Dư An.
Trịnh Dư An bật cười, giọng điệu chắc nịch: “Anh nuôi tóc vì em?”
Yến Thư Vọng nhìn anh một lúc rồi chuyển tầm mắt, nói: “Ai bảo.”
Trịnh Dư An đứng dậy, đi lấy kéo.
Anh nói: “Em bảo.”
Yến Thư Vọng không biết nói gì nữa.
Trịnh Dư An lấy một chiếc khăn lông quấn trước ngực Yến Thư Vọng rồi đẩy hắn ngồi xuống dưới đất.
Anh quỳ ở mép sofa, đo thử độ dài tóc mái của Yến Thư Vọng.
Yến Thư Vọng không thật sự phối hợp.
Trịnh Dư An đỡ đầu hắn mấy lần, cuối cùng nhịn không nổi phải cúi xuống, mặt đối mặt với Yến Thư Vọng.
“Anh cự nự cái gì vậy?” Anh hỏi.
Yến Thư Vọng rủ mắt nhìn anh.
Trịnh Dư An lại cười.
Anh nâng mặt Yến Thư Vọng, khẽ hôn lên môi hắn.
“Không cắt chỗ khác nữa đâu.” Trịnh Dư An đắc ý bảo, “Em cũng không nỡ.”.