Tần Hán Quan trực tiếp nhanh gọn búng một cái lên giữa trán Trịnh Dư An, mất kiên nhẫn hỏi: “Thả hồn đi đâu đấy?”
Trịnh Dư An kẹp điếu thuốc.
Anh dò xét nhìn sếp nhà mình, chậm chạp nhả khói, ngón tay cái đỡ huyệt thái dương, hỏi: “Chuyện lãi suất như nào, anh nghĩ kỹ chưa?”
Tần Hán Quan: “Khoản vay lớn vậy phải để bên chi nhánh thành phố quyết định, tôi đã báo cáo lên trên rồi.”
Chi nhánh khu vực phụ trách nghiệp vụ, chi nhánh thành phố phụ trách quyết sách, đây là quy trình làm việc thông thường tại ngân hàng.
Tần Hán Quan chịu báo lên trên tức là ngân hàng JZ có thể đáp ứng được yêu cầu của WE GO.
Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, hợp tác lâu vậy rồi, không có lý nào lại không tiếp tục.
“Tuần này còn phải gặp mặt bàn bạc.” Tần Hán Quan dụi đầu thuốc, nói, “Lần này tôi cũng đi.”
Trịnh Dư An tỏ thái độ sao cũng được, chủ yếu vì lần trước đến cuối cũng không đàm phán được ra kết quả gì.
Sau khi anh ở phòng nghỉ hút xong điếu thuốc Yến Thư Vọng cho, lúc quay lại thì phát hiện Chương Tấn và La Yên đều không ở đó, chỉ còn lại hai người là anh và Yến Thư Vọng.
Khuôn mặt, mái tóc, mùi khói thuốc, chất giọng như rượu mạnh của người đàn ông này cùng ánh mắt sau đó như có như không nhìn anh.
“Cậu đang nhớ nhung gì thế?” Tần Hán Quan nhíu mày, “Tìm được cô nào tốt rồi à?”
Trịnh Dư An nhướn mày.
Anh lườm Tần Hán Quan một cái, khó chịu nói: “Tôi nào phải anh, nửa thân dưới lẫn cái mồm đều chẳng có đức hạnh gì cả.”
Tần Hán Quan chỉ anh: “Tôn trọng nhau chút đi, tôi là sếp cậu đấy.” Qua một lúc lại không kìm được hỏi, “Gặp Yến Thư Vọng cảm thấy thế nào?”
Trịnh Dư An hờ hững hút thuốc: “Thấy thế nào là sao?”
Tần Hán Quan: “Đừng vờ vịt nữa, rốt cuộc cậu ta đẹp tới nhường nào.”
Trịnh Dư An giống như bị ép nhớ lại một hồi, rồi mới đáp: “Giới 2D có câu.”
Tần Hán Quan: “?”
Trịnh Dư An: “Nam thần xé truyện bước ra.”
Tần Hán Quan: “Là cái khỉ gì vậy.”
Trịnh Dư An dụi đầu thuốc vào phần gạt tàn trên thùng rác, chậm rãi nói: “Chính là chỉ đàn ông từ trong truyện tranh bước ra, nhìn thế nào cũng thấy không thực.”
Đầu mối liên hệ của WE GO mấy hôm sau đều là Chương Tấn.
Anh ta có số gọi trực tiếp tới máy bàn trong văn phòng Trịnh Dư An, thường xuyên gọi tới quấy rầy, nửa vì công việc, nửa để nói chuyện khác.
“Lãi suất bên mấy cậu sắp chốt rồi hả?” Chương Tấn hỏi.
Trịnh Dư An dựa vào lưng ghế, cả người tương đối thả lỏng, vừa cầm bao thuốc lá vừa đáp: “Bọn tôi thật sự cực kỳ có thành ý rồi đó anh trai.
Bên anh muốn bao nhiêu đều cho, chuyện cổ phiếu với trái phiếu có muốn cũng xem xét cho bên tôi không.”
Ngân hàng cũng sẽ cầm tiền đi đầu tư cho những công ty có chất lượng tốt, tính chất tương tự đầu tư mạo hiểm.
Chẳng qua vấn đề này phải xem thái độ của doanh nghiệp, nếu không muốn vốn chủ sở hữu bị phân tán quá nhiều thì công ty cũng sẽ do dự.
(Đầu tư mạo hiểm: tiếng anh là “Venture capital”, là hình thức nhà đầu tư cung cấp nguồn vốn tài chính cho những công ty, đơn vị doanh nghiệp (thường là công ty nhỏ, công ty start up mới thành lập) ở giai đoạn khởi động tăng trưởng, đổi lại các nhà đầu tư sẽ được sở hữu một số cổ phần nhất định của những doanh nghiệp này)
“Chuyện này tôi quyết không nổi.” Chương Tấn rất thành thật, “Cậu phải hỏi sếp Yến bên tôi.”
Lúc nhắc tới Yến Thư Vọng, Trịnh Dư An lặng thinh một cách lạ lùng mất mấy giây, chỉ là Chương Tấn không hề nhận ra, vẫn ở đó nhấn mạnh “Sếp Yến” thế này, “Sếp Yến” thế kìa.
“Anh đừng căng thẳng.” Trịnh Dư An ngậm điếu thuốc vào miệng rồi cười, “Cuối tuần này còn đi ăn, Yến tổng uống rượu gì nhỉ?”
Chương Tấn cười đùa: “Thằng nhóc nhà cậu uống được nhiêu?”
Trịnh Dư An không châm thuốc.
Đầu lưỡi anh khẽ chọc đầu điếu thuốc, đẩy điếu thuốc dịch chuyển giữa môi và răng, không quá để tâm mà mỉm cười: “Thử là biết thôi.”
Nếu đã quyết việc hẹn ăn tối thì chắc chắn phải thỏa mãn ý người, chọn trúng những gì Yến Thư Vọng thích.
Khu công nghiệp có không ít nhà hàng cao cấp giá cả trung bình từ sáu, bảy trăm tới một, hai ngàn tệ.
An Đại cũng có giới thiệu cho anh mấy chỗ, Trịnh Dư An chọn qua chọn lại thì chọn được một nhà hàng chuyên ẩm thực Phúc Kiến.
(Trung Quốc có 8 trường phái ẩm thực có ảnh hưởng và mang tính đại diện là: Sơn Đông, Tứ Xuyên, Quảng Đông, Phúc Kiến, Giang Tô, Chiết Giang, Hồ Nam và An Huy.
Ẩm thực Phúc Kiến gồm các món ăn Phúc Châu, Tuyền Châu và Hạ Môn; nguyên liệu chủ yếu là hải sản, chú trọng vị ngọt chua mặn thơm, màu đẹp vị tươi)
Lúc Tần Hán Quan, vốn trình độ thưởng thức ẩm thực chẳng cao mấy, theo xe Trịnh Dư An tới nhà hàng chỉ thấy ở đây trang trí cũng đẹp.
Không gian được thiết kế gần như bao phủ bởi tông màu trắng, trước cửa còn có gốc cây thông Hoàng Sơn[1] 3D, xung quanh đặt tiểu cảnh nhân tạo, núi hồ giả trông rất sang trọng.
Trịnh Dư An vừa chọn món xong thì nhóm Yến Thư Vọng cũng tới.
Chương Tấn và La Yên sau khi tan làm thì trang phục không còn quá đóng bộ.
La Yên có thể thấy vừa mới dặm lại lớp trang điểm, môi đỏ mắt xinh, gọi một tiếng “Tiểu Trịnh Tổng”.
Bọn họ để ghế đầu bàn cho Yến Thư Vọng, Trịnh Dư An nhận ra người này không mặc Tây trang như bình thường.
Anh không bảo nhân viên phục vụ dọn thực đơn mà lại đưa cho Yến Thư Vọng, cười hỏi: “Yến Tổng có muốn chọn thêm món gì không?”
Yến Thư Vọng nhìn thoáng qua anh, không nhận thực đơn: “Trịnh Tổng quyết là được rồi.”
Trịnh Dư An cũng chẳng khách khí, gọi thêm mấy món nguội rồi bảo phục vụ mở rượu.
Tần Hán Quan và Trịnh Dư An đều là người có tửu lượng cao, đặc biệt là Trịnh Dư An.
Chỉ cần không uống lẫn, anh tuyệt đối không bao giờ để thừa, rượu tới là cạn.
Sau ba ly Dream Blue[2], chân Chương Tấn đã hơi nhũn.
“Đồ ăn còn chưa lên kìa.” Chương Tấn nhận thua, “Mấy người đừng có vừa bắt đầu đã chơi lớn vậy! Bụng rỗng uống rượu hại sức khỏe đấy!”
Có Trịnh Dư An đứng đầu tiền tuyến, Tần Hán Quan đương nhiên chỉ cần náo nhiệt ở sau.
Với địa vị của gã thì phải uống với Yến Thư Vọng, thế là chủ động cầm ly, muốn chúc rượu Yến Thư Vọng.
“Yến Tổng.” Tần Hán Quan coi bộ có chút lưu manh vô lại, “Hợp tác vui vẻ.”
Yến Thư Vọng vẫn nể mặt gã, nâng ly uống một ngụm.
Tần Hán Quan muốn mời thuốc lá thì bị hắn từ chối.
“Tôi không hút thuốc hiệu Nam Kinh.” Hắn nói.
Bao thuốc Cửu Ngũ Chí Tôn[3] mới cố tình bóc ra của Tần Hán Quan vậy mà bị ghét bỏ.
Gã cũng chẳng để ý, cười cười tự nhét một điếu vào miệng mình.
Trịnh Dư An theo bản năng đứng lên châm thuốc cho cấp trên.
Chờ châm xong cho Tần Hán Quan, anh mới rút bao thuốc của mình ra, lấy một điếu đưa cho Yến Thư Vọng rồi cười bảo: “Yến Tổng hút của tôi đi.”
Lần này Yến Thư Vọng không từ chối.
Hắn duỗi tay ra, đầu ngón tay như khối ngọc trắng thanh mảnh.
Ngay cả Trịnh Dư An cũng có lúc thấy Nữ Oa nặn người quá không công bằng rồi, mặt mũi như kia không nói, đến cái móng tay cũng được đắp nặn tới mức chỗ nào cũng đẹp.
Chỗ Trịnh Dư An ngồi cách Yến Thư Vọng cả một Tần Hán Quan, đưa thuốc thì dễ nhưng châm thuốc lại không tiện.
Yến Thư Vọng kẹp điếu thuốc không chuyển động, chỉ lặng yên nhìn anh.
Tần Hán Quan hào sảng cười: “Để tôi châm thuốc cho Yến Tổng.”
Yến Thư Vọng không có ý kiến gì, hơi nghiêng đầu, ngậm điếu thuốc vào miệng.
Tần Hán Quan châm thuốc cho hắn xong, Yến Thư Vọng từ tốn rít một hơi.
Hắn nâng ly rượu, học La Yên gọi Trịnh Dư An là “Tiểu Trịnh Tổng”, nói: “Tôi mời cậu.”
Trịnh Dư An được quan tâm mà lo lắng, tất nhiên là dốc cả ly vào miệng, quay đầu thấy Yến Thư Vọng cũng đã cạn chén, Chương Tấn lại tiếp đầy rượu cho hắn.
“Vẫn là Tiểu Trịnh có thể diện.” Chương Tấn cười nói, “Yến Tổng bọn tôi cạn hẳn ly với cậu.”
Trịnh Dư An nhận tấm lòng của hắn, lại nâng ly lên rồi bảo: “Vậy tôi phải uống hai ly rồi.”
Tần Hán Quan sợ anh say nên khuyên: “Kiềm chế chút.”
Trịnh Dư An vẫn uống ly rượu đó, mặt không đổi sắc nói: “Không sao đâu.”
Từng món ăn dần dần được mang lên, trong đó có một món cơm chan súp mà cá nhân Trịnh Dư An đặc biệt thích.
Nhân viên phục vụ đổ sữa đậu nành vào nồi đun hải sản, trong nồi rất nóng, vang lên tiếng sôi ùng ục, không lâu sau đã thành màu trắng sữa, hương thơm ngào ngạt tỏa bốn phía.
Tần Hán Quan đang bàn chuyện công việc với Yến Thư Vọng.
Yến Thư Vọng không nói nhiều, lúc hắn nghe người khác nói sẽ chăm chú nhìn vào mắt đối phương, ngón tay kẹp điếu thuốc, thi thoảng mới hút một hơi.
Tần Hán Quan tuy nhiều lời nhưng cũng không khiến người khác thấy phiền.
Gã bàn xong công chuyện thì tàn gẫu về vài chủ đề khác, nghe cũng rất thú vị.
Nhân viên phục vụ mang muôi và bát dùng chung lên, Trịnh Dư An thuận tiện nhận lấy, khẽ nói: “Để tôi đi.”
Anh chia cháo ra cho mấy người họ, xoay bàn quay tới đúng trước mặt mỗi người.
La Yên ăn một thìa cháo, cảm thán: “Tiểu Trịnh Tổng thật sự chu đáo quá rồi.”
Tần Hán Quan cười: “Trịnh Tổng bên bọn tôi từ giao dịch viên đi lên mà, kỹ năng phục vụ đâu ra đấy.”
Yến Thư Vọng nhìn về phía anh.
Trịnh Dư An đưa tay tỏ ý mời, nói: “Yến Tổng nếm thử xem.”
Yến Thư Vọng liền thật sự nếm thử một miếng.
Hắn nể mặt tới vậy làm trong lòng Trịnh Dư An hoảng hốt, sắc mặt Tần Hán Quan cũng trở nên nghiền ngẫm.
Gã như vô ý mà hỏi: “Yến Tổng lúc trước có quen Tiểu Trịnh bên tôi hả?”
Yến Thư Vọng chỉ cười cười, không nói rõ.
Một khi có sắc đẹp vượt mức thì làm gì, nói gì cũng giống như có thêm một lớp kính lọc làm mờ.
Yến Thư Vọng lại càng là một tấm ảnh phim được phóng to vô cùng với tần suất khung hình thấp.
Người xung quanh sao nỡ có yêu cầu gì nhiều với hắn, chỉ sợ chọc người đẹp không vui.
(Kính lọc làm mờ – Filter Soft Effect / Filter Diffuser: Loại kính lọc có tác dụng làm mờ ảnh chụp, làm các đường nét trong ảnh trở nên mền mại, lãng mạng, mờ ảo, mịn màng
Tần suất khung hình – Frames per second: số khung hình có thể hiển thị trên màn hình trong vòng một giây, chỉ số fps càng cao thì hình ảnh càng rõ nét)
Cơm đã ăn mà rượu cũng đã uống, người đầu tiên ngã xuống đương nhiên là Chương Tấn.
Anh ta đến đi cũng không bước thẳng nổi, khoác vai Trịnh Dư An oán trách: “Thằng nhóc cậu uống siêu thật đấy!”
Trịnh Dư An uống rượu không để lộ ngoài mặt, lúc này ngay cả sắc mặt cũng không đổi, giúp anh ta gọi người lái thay rồi đỡ lên ghế sau: “Sớm nghỉ ngơi thôi anh trai, lần sau chúng ta uống tiếp.”
Chương Tấn chỉ còn sức vẫy tay, anh ta sợ còn nói tiếp thì sẽ nôn mất.
La Yên không uống, chuẩn bị tự mình lái xe về.
Trịnh Dư An dặn dò vài câu mới quay lại trước cửa nhà hàng.
Tần Hán Quan đang đứng dựa lưng vào tường hút thuốc, thấy anh thì nhướn một bên mày.
“Tiễn về hết rồi hả?” Gã hỏi.
Trịnh Dư An gật đầu: “Cũng gọi người lái thay cho anh rồi.”
Tần Hán Quan đánh giá sắc mặt anh: “Cậu đúng là thùng rượu không đáy.”
Trịnh Dư An cười: “Thật ra cũng nhiều rồi, chỉ là vẫn chịu được.”
Tần Hán Quan coi bộ không tin anh, một mình xuống tầng chờ xe.
Vì nhà hàng nằm trong một tòa cao ốc nên nhà vệ sinh đặt ở bên ngoài.
Trịnh Dư An vốc nước vỗ lên mặt rồi chống tay xuống thành bồn rửa mặt, nhắm mắt, lắc lắc đầu.
Anh lúc nãy thật sự không phải khiêm tốn với Tần Hán Quan, hôm nay đúng quá chén rồi.
Trong hơi thở đều là mùi rượu trắng, Trịnh Dư An cởi cúc cổ áo rồi cúi người vốc nước, chờ tới khi ngẩng lại lên thì bỗng phát hiện có thêm một bóng người trong gương.
Yến Thư Vọng miệng ngậm điếu thuốc, nhìn anh qua mặt gương.
Trịnh Dư An tỉnh táo lại, theo bản năng nở nụ cười, gật gật đầu hỏi: “Yến Tổng chưa về sao?”
“Đi đái.” Yến Thư Vọng lấy tay đỡ điếu thuốc.
Từ ngữ hắn nói ra vừa trắng trợn vừa thô tục, ánh mắt dính chặt lên mặt Trịnh Dư An, “Uống nhiều hả?”
Trịnh Dư An do dự đôi chút.
Anh không quá muốn để lộ khả năng uống rượu của mình trước mặt đối tác, nhưng bản năng khi đối mặt với Yến Thư Vọng lại như thể không nói dối được, chỉ đành ậm ừ “Ừ” một tiếng.
Yến Thư Vọng cúi đầu châm thuốc.
Tóc hắn rất dài, lúc châm thuốc phần đuôi tóc được buộc túm lại sẽ trượt xuống trước vai, sau lại bị hắn hất ra sau gáy.
Ánh mắt của Trịnh Dư An trong vô thức bị hút lấy.
Mấy người bạn gái của anh cũng có người tóc dài tầm vậy, dù cho làm cùng một động tác, Yến Thư Vọng lại không thể hiện chút nữ tính nào.
“Nhìn gì đấy?” Yến Thư Vọng ngước lên.
Mắt hắn không phải hai mí rõ ràng như Trịnh Dư An, đuôi mắt dài hẹp hất lên, đẹp như yêu tinh chuyên hút dương khí của đám thư sinh trong truyện Liêu Trai.
Trịnh Dư An tự thấy mình không phải, nhỏ giọng nói “Xin lỗi”.
Yến Thư Vọng cũng không hỏi anh xin lỗi cái gì, chỉ đột nhiên tiến lại gần mấy bước, nghiêng người áp tới.
Trịnh Dư An dù có uống nhiều nên phản ứng chậm chạp thì cũng không hoàn toàn tới mức không động đậy nổi.
Anh một tay chống trên bồn rửa mặt, một tay đẩy vai Yến Thư Vọng, kết quả đối phương mạnh hơn anh tưởng tượng nhiều.
Trịnh Dư An bị ma xui quỷ khiến nên nhắm mắt lại, Yến Thư Vọng thổi “phù” một cái bên tai anh: “Trịnh Tổng nghĩ tôi muốn làm gì?”
Trịnh Dư An: “?”
Yến Thư Vọng đưa cánh tay dài lướt qua anh, rút một tờ giấy từ khe dưới gương.
Trịnh Dư An: “…….”
Yến Thư Vọng có vẻ cảm thấy rất thú vị.
Hắn lại mỉm cười, nghiêng đầu đưa giấy cho Trịnh Dư An, bảo: “Lau mặt đi cho tỉnh táo.”.