Hồ Phu Như Ngọc


Lại thêm một đêm bị tra tấn, anh ta tra tấn tôi như thể anh ta có vô vàng hận thù đối với tôi vậy, tôi không rõ là tại sao, dù tôi có thỉnh phật bài, cũng không làm gì anh ta mà, tại sao anh ta lại đối xử với tôi như thế này?Buổi sáng thức dậy, tôi bủn rủn chân tay, cả người như rã rời thành từng mảnh, tôi nằm vật ra giường, không ngừng tìm cách thoát khỏi phản phệ dữ dội của phật bài này, cuối cùng tôi cũng tìm được cách trong một bài đăng về phật bài hộ mệnh.

Phật bài, dù là chính quy hay âm bài, đều chịu văn hóa Phật giáo rót vào, cho nên, nếu muốn thoát khỏi hoàn toàn phật bài, thì có thể giao vào tay các cao tăng đắc đạo, dùng hương khói hoà tan, mới có thể có hiệu quả.

Hương khói hoà tan ư?Tôi vội vàng đứng dậy, thu dọn đồ đạc của mình, sau đó bắt taxi đi đến ngoại ô thành phố, lần trước khi tôi cùng Trần Hiểu Phong đi du ngoạn có đến thăm ngọn núi nọ, tôi nhớ rằng có một ngôi chùa ở trên đó, lúc đó, chúng tôi đã cùng nhau đến đó dâng hương, hương khói rất tấp nập.

Khi xuống xe, tôi mua hương nến ở dưới chân núi, nhưng chuyện leo núi thật sự là làm khó tôi mà, cơ thể của tôi, đặc biệt là giữa hai chân, đau đến mức tôi không thể chịu nổi, cả người còn rét run, cảm giác nếu như lúc này có một trận gió to thổi đến cũng có thể làm tôi lảo đảo.

Cũng may, tôi gặp được một chị gái tốt bụng trên đường đi, thấy bộ dáng khốn khó của tôi, nên chị ấy đã dìu tôi đến trước cổng chùa.


Ngôi chùa này tên là Lăng Vân Tự, vừa vào cổng, đã thấy có một cái đỉnh đồng hình tam giác rất lớn, bên cạnh cái đỉnh đồng có một vị tiểu hòa thượng, nhóm người thường dân đi lên thắp hương, thì người đó sẽ nghênh đón.

Tôi bước đến, tiểu hòa thượng chấp thay làm lễ chào tôi, tôi đưa tay thắp nén hương trên tay lên, hướng về phía chiếc đỉnh đồng tam giác mà lạy lạy, rồi cắm hương vào trong đỉnh.

Hương bên trong chiếc đỉnh đồng tam giác rất nhiều, những gốc hương sắp cháy hết bên trong chiếc đỉnh, có những tia lửa sáng lấp lánh, tôi thuận tay liền ném phật bài Cửu Vĩ Hồ vào đó.

Vật liệu làm phật bài không có thứ gì có nhiệt độ nóng chảy cao, rất nhanh đã bị cháy, tôi tận mắt chứng kiến phật bài kia bị cháy hết, tôi quỳ xuống thành tâm lạy ba lạy, hơn nữa còn yên lặng cầu nguyện, mong Phật Tổ phù hộ cho tôi, không để tôi bị làm nhục lần nào nữa.

Suốt dọc đường xuống núi, trong lòng tôi vừa thấp thỏm, vừa mừng thầm, trở về lại ký túc xá, tôi mệt lả người lăn ra liền ngủ.

Cũng không biết đã ngủ qua bao lâu, tôi nghe thấy giọng nói tức giận ở bên tai đang mắng tôi: "Cô muốn hủy diệt tôi sao, người phụ nữ ác độc này, ai cho cô lá gan, lại muốn hủy diệt tôi lần nữa?"Ngay sau đó, một tảng băng lạnh đè lên người tôi, mạnh mẽ tách hai chân tôi ra, xông vào cơ thể tôi mà không hề có dấu hiệu báo trước, rồi không ngừng nghỉ mà tàn phá tôi.

Trong toàn bộ quá trình, tôi giống như bị chết đuối, muốn vùng vẫy phản kháng, chống cự nhưng không tìm được ai để dựa vào, chỉ có thể theo động tác của người trên người mình, tiếp tục rơi xuống!! ! Buổi sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, không thể rời khỏi giường nổi, trên ngực lạnh thấu xương, tôi đưa tay ra sờ thì bất ngờ phát hiện ra, phật bài Cửu Vĩ Hồ mà tôi đã vứt ở chùa vào ngày hôm qua đã êm đẹp treo lại trên cổ tôi.

Một giây kia, tôi như bị sét đánh, suy nghĩ mông lung.


Mà nhóm bạn cùng phòng cho rằng tôi bị thất tình, còn bị Trần Hiểu Phong chửi bới, nên đau lòng quá độ, ngày nào họ cũng mang cơm giúp tôi, rồi xin phép giáo viên cho tôi nghỉ, suốt mấy ngày liền, không ai biết tôi đã phải trải qua những gì, khi các cậu ấy phát hiện ra có điều gì đó không ổn, tôi đã bị thứ đó hành hạ đến mức không thể mở nổi mí mắt lên.

Tôi không biết ai đã gọi điện cho bà nội, bà đã đi suốt đêm đến trường để đón tôi về nhà.

Cha mẹ tôi mất sớm, tôi sống nương tựa cùng bà nội, dưới sự che chở của bà mà lớn lên, khi có chuyện xảy ra, người duy nhất có thể giúp tôi, cũng chỉ có bà nội.

Bà nội ở chỗ tôi sống, xa gần có tiếng là âm môi(*), vào thời trước, có rất nhiều cuộc hôn nhân của người âm, bà tôi tiếng tăm vang xa, đến lúc nó lỗi thời, bà bởi vì thế liền thay đổi, từ đó không làm mối nào nữa, mà giúp người ta chủ trì làm lễ tang linh tinh, số tiền tiết kiệm được cũng dùng để giúp tôi trang trải học phí.

(*) Âm môi: người mai mối cho người âm.

Về đến nhà tôi liền hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại đã là việc của 3 ngày sau, lúc tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường ở nhà, mùi hương tỏa ra khắp phòng, bà nội ngồi ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đầy tơ máu, ngồi cạnh chiếc bàn tròn trong phòng là một người phụ nữ trạc 60 tuổi, mặc bộ áo tang xanh lá, đầu đội khăn trùm màu đen, trên khăn trùm đầu có thêu những bông hoa vàng, bà ấy ăn mặc giống như bà Lưu vừa bước vào Đại Quan Viên.

"Tiêm Tiêm, con tỉnh rồi sao? Con! đứa nhỏ này, xảy ra chuyện, tại sao không nói với bà nội hả?" Bà ngoại một bên bưng nước cho tôi, một bên nhẹ giọng trách cứ tôi.


Chẳng hiểu sao tôi lại nhào vào vòng tay của bà và gào khóc lên, như muốn trút hết nỗi ấm ức mà tôi phải gánh chịu những ngày qua.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh không kiên nhẫn: "Khóc cái gì mà khóc, sắp chết đến nơi rồi, còn có tâm tư mà khóc!"Một câu nói này của bà ấy, liền dọa tôi với bà nội, bà nội lập tức hỏi: "Em Kim Hoa, con bé không phải đã tỉnh rồi sao, sao nó vẫn còn ! ""Đều là do người nhà họ Ngô các người tạo nghiệt, oan có đầu nợ có chủ, người ta đã tìm tới cửa, với thái độ không chết sẽ không ngừng, tôi cũng không có biện pháp.

" Kim Hoa nói rồi đứng dậy, ra dáng phải rời bỏ.

Bà nội nhanh chóng bắt lấy bà ấy và nói: "Em Kim Hoa, em cũng không thể thấy chết mà không cứu, mạng của Tiêm Tiêm, sáng sớm đó là em cứu về, nuôi nấng 19 năm, em có thể trơ mắt nhìn nó chết được sao?"Editor: AlissaĐăng ngày 30/3/2022.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận