Hổ Phụ

Thân thể của Tưởng Thần bị treo lơ lững giữa không trung, tựa hồ như theo cái gì đó chậm rãi dạo chơi. Hai mắt của Tưởng Thần không mở ra được. Cậu chỉ cảm thấy thân thể mình bị bao quanh bởi một cỗ hơi thở quen thuộc. Là ba ba, hơi thở của ba ba đang lấp đầy hô hấp cậu. Trông giấc mơ, thân thể cậu lơ lững trôi nỗi theo không khí. Khiến cho cậu không thể không nắm lấy người cứu trợ duy nhất bên cạnh mình, “Ba ba…”

Khuôn mặt của người kia càng ngày càng hiện rõ trước mặt cậu. Đôi mắt sắc bén trên khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Chính Bắc cùng nụ cười nhàn nhạt trên môi hắn. Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú cậu. Tưởng Thần muốn vươn tay vuốt lên gương mặt của hắn, nhưng cậu lại phát hiện hai tay mình đã bị trói buộc. Cậu giãy giụa, Tưởng Chính Bắc tiến đến gần hôn lên môi cậu, “Ba ba?! Ba ba…”

“Đừng cử động tiểu Thần, con đang nằm mơ.”

“Uhm..a..”

Nụ hôn trong mơ hồ càng ngày càng sâu, Tưởng Thần cảm thấy không khí trong buồng phổi mình bị hút cạn. Cậu nắm chặt lấy vai người nằm trên, thân thể hai người kề sát nhau. Lý trí nói với Tưởng Thần phải đẩy người kia ra, nhưng cơ thể cậu lại quyến luyến hơi ấm của người nọ. Nếu như đây là giấc mơ…

Trong phút chốc Tưởng Thần giật mình tỉnh dậy, ý thức của cậu giống như vẫn còn đọng lại trong giấc mộng. Đầu ngón tay Tưởng Thần dường như còn có thể cảm nhận được cơ thể cường tráng của Tưởng Chính Bắc. Phát hiện bản thân vẫn còn nằm trong phòng mình, Tưởng Thần liền thở phào một hơi. Nhưng khi cậu xốc chăn lên chuẩn bị rời giường, thì đột nhiên ngửi thấy một mùi kỳ lạ làm cho động tác của cậu bị đánh gãy. Tưởng Thần nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ sáng, Tưởng Chính Bắc khẳng định đã đến công ty. Tưởng Thần nhìn xuống tay mình, lại nhìn ga trải giường, cậu nhớ đến những cử chỉ thân mật sau cùng của mình và Tưởng Chính Bắc trong giấc mộng. Mình rốt cuộc bị làm sao vậy…

Không có gì tại sao lại mong đợi cùng ba ba làm những chuyện như vậy?

*

Tin tức Tưởng lão gia tử bị bệnh nặng phải nhập viện vẫn nằm trong tình trạng mơ hồ, nhưng lại nhanh chóng bị truyền đi trong giới kinh doanh. Mười mấy vị cổ đông của Tưởng Thị ở ngoài mặt vẫn vân đạm phong khinh(*), nhưng bên trong lại âm thầm hỏi thăm tin tức của Tưởng gia.

(*) Điềm nhiên như mây như gió

“Cha tìm con?” Thời điểm Tưởng Chính Đông đi vào Tưởng lão gia tử đã cầm remote tắt TV ở trước mặt. Nhưng Tưởng Chính Đông vẫn nhìn thấy rõ tin tức trên màn hình lúc nãy, “Tập đoàn Tưởng Thị phải đổi chủ?”

“Công ty gần đây thế nào?”

“Không quá bình yên, đối phương đã bắt đầu giao thiệp. Nhưng hành động cụ thể vẫn chưa thực thi.”

“Con cứ tiếp tục quan sát chặt chẽ bọn họ. Trong khoảng thời gian này không cần quá quyết đoán, còn về phần Chính Bắc…”

Tưởng Chính Đông nhăn mày, “Trước đó không lâu Chính Bắc có nhắc nhở con về chuyện này. Con cảm thấy tuy nó rời khỏi Tưởng gia. Nhưng trong lòng nó vẫn suy nghĩ cho Tưởng gia.”

“Thằng nhóc Chính Bắc này đích thực rất giống cha.” Ông năm đó cũng không thật sự yêu mẹ của Tưởng Chính Bắc. Thế nhưng ông lại đối đãi đặt biệt với hắn. Tưởng Chính Bắc từ nhỏ đã kiên cường. Vì phòng ngừa hắn phạm sai lầm, nên Tưởng lão gia tử đã trải không ít đường phía sau cho hắn. Sau đó lại xảy ra chuyện của Lâm Tĩnh, Tưởng Thần dù sao cũng là con của Tưởng Chính Bắc. Hơn nữa Lâm Tĩnh khi đó lại thật lòng thật dạ thương hắn. Ông sợ Tưởng Chính Bắc sau này sẽ hối hận, nên ông đã sai người mang Lâm Tĩnh đến một nơi an toàn để sống. Chờ đến khi Tưởng Thần lên sáu tuổi, ông sắp xếp cho Lâm Tĩnh ra nước ngoài du học. Đồng thời tính toán mang Tưởng Thần đón về Tưởng gia. Nhưng không nghĩ tới giữa đường lại xảy ra sai lầm. Tưởng Thần cũng vì vậy mà bị thất lạc ngoài ý muốn.

Thân phận của Tưởng Thần khi đó không ai biết. Tưởng lão gia tử cũng không thể rống trống khua chiêng đi tìm người. Chỉ có thể len lút phái người đi thăm dò tin tức. Nhưng không ngờ lại kéo dài đến năm năm.

“Cha, có phải Chính Bắc đã nói gì với cha không?”

“Nó cứ khăng khăng muốn một mình nuôi dưỡng Tưởng Thần. Cha vốn định tìm Lâm Tĩnh trở về. Aizz, thằng nhóc này lúc nào cũng không thể làm cho cha an tâm.”

Tưởng Chính Đông mỉm cười, “Cha, tính cách của Chính Bắc ra sao cha còn không hiểu. Những chuyện nó đã quyết định làm thì cho dù là ai cũng không thể ngăn cản được nó. Hơn nữa cha ngày trước tự chủ trương an bài thân cận cho nó, kết quả hiện giờ cha cũng thấy đó. Tưởng Thần dù sao cũng là con trai của Chính Bắc. Nó làm như vậy phỏng chừng cũng là vì xuất phá từ sự lo lắng cho Tưởng Thần. Con thấy Chính Bắc rất thích đứa bé này.”

Tưởng Chính Đông nhớ đến mấy lần trông thấy hai cha con họ ở cùng nhau. Tính cách của Tưởng Thần khá mềm yếu, cậu lại luôn thích kề cận Tưởng Chính Bắc. Người khác nói hai câu cậu liền dễ dàng thẹn thùng. Nghĩ đến hai tiểu ác ma nhà mình, Tưởng Chính Đông cũng có thể hiểu vì sao Tưởng Chính Bắc lại bài xích chuyện kết hôn như vậy.

“Xương cốt của tôi đã lão rồi, còn có thể làm gì các cậu nữa chứ.”

“Cha, hiện giờ cha chỉ cần chú tâm đến sức khoẻ của mình là được rồi. Vừa nãy con nghe bác sĩ nói Chính Bắc ngày hôm qua đã lén lúc hỏi tình trạng sức khỏe của cha. Xem ra nó đang lo lắng cho cha.”

“Được rồi, cha biết rồi, con đi ra ngoài đi.”

Trong phòng bệnh trở nên im lặng, Tưởng lão gia tử vươn tay đến ngăn kéo tủ ở bên cạnh giường bệnh. Ông mở ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc được giấu kỹ đưa lên miệng hút. Người lớn tuổi quả nhiên bỏ ngoài tai lời khuyên của con mình.

*

Tưởng Chính Bắc cau mày cúp điện thoại, Âu Tề nằm sấp trên ghế sô-pha gào thét.

“Thế nào rồi? Nó có phải đã uy hiếp cậu không? Cậu nói cho nó biết, hôm nay cho dù nó có nói bất kỳ cái gì tôi cũng sẽ không trở về! Không đúng! Tôi từ nay về sau không bao giờ về đó nữa!”

Tưởng Chính Bắc nhướng mày, “Em trai cậu nói, nếu cậu đã không muốn trở về thì nó sẽ để cho cậu ở bên ngoài nghỉ ngơi một đêm. Em cậu sắp ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn rồi.”

“Nó thật nói như vậy?” Sắc mặt của Âu Tề ban đầu còn khẩn trương, nhưng hiện giờ lại đột nhiên trở nên mất mát, “Không thể nào đâu…”

Khoan khoái dựa người lên chiếc ghế của mình, Tưởng Chính Bắc đánh giá vẻ mặt hiếm khi ngờ vực khó hiểu của Âu Tề. “Nói đi, Cậu và Âu Tín đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có xảy ra gì hết, chỉ là mâu thuẫn cãi nhau thôi.” Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua Âu Tề không khỏi rùng mình. Những chuyện đó không phải là thật, không phải là thật…

“Mâu thuẫn cãi nhau? Hai người các cậu có mâu thuẫn gì để cãi nhau chứ?” Nhớ đến tối ngày hôm qua Âu Tề ôm chặt lấy ghế sô-pha gào thét, Âu Tín nhất định sẽ đánh chết tôi. Tưởng Chính Bắc không khỏi bật cười, chẳng lẽ cậu ta thật sự đã bị đánh?

“Ánh mắt đó của cậu là sao hả? Hai chúng tôi thật sự không có gì!”

“Được rồi, vậy thì không có gì. Nếu đã không có gì thì Âu đại thiếu gia ah’, tôi phải tan tầm đây. Cậu cũng mau nghĩ xem đêm nay mình ở đâu đi.”

Nghe Tưởng Chính Bắc nói như vậy, Âu Tề đột nhiên nhảy đến trước mặt hắn, “Uy, cậu định mặc kệ tôi sao?”

Tưởng Chính Bắc nhướng mày nghiêng đầu nhìn y. Âu Tề bị hắn đánh giá liền lạnh sống lưng, y sợ hãi lui về phía sau tránh né. Suy nghĩ một hồi lâu Âu Tề đột nhiên chán nản nói, “Được rồi, khi nào về nhà cậu tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Tưởng Thần hôm nay không phải đến trường, thời điểm Tưởng Chính Bắc trở về cậu vẫn còn ở trong phòng vẽ tranh. Nghe thấy tiếng mở cửa, tay cầm bút của Tưởng Thần run lên một chút. Ba ba về nhà?! Mình có nên ra ngoài chào ba ba hay không? Ba ba còn nhớ rõ chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua không?

“Tiểu Thần~~ Chú Âu tới thăm con nè~~.”

Trong khoảng khắc nghe thấy giọng nói của Âu Tề, cổ họng của Tưởng Thần đột nhiên cứng lại. Dưới đáy lòng cậu đột nhiên có chút trống rỗng, rốt cuộc chuyện tối qua xem là gì đây…

Cửa phòng bị đẩy ra, Tưởng Chính Bắc vẫn còn mặc tây trang đi làm. Hắn thấy Tưởng Thần đột nhiên xoay người lại, bộ dạng giống như chú nai con đang hoảng sợ. Tưởng Chính Bắc mỉm cười đi tới, hai tay hắn chống lên bàn đem con mình giam giữ trong ***g ngực. Hắn đặt cằm lên vai Tưởng Thần hai mắt nhìn bức tranh trên bàn. Tư thế này cũng giống như tư thế Tưởng Chính Bắc thường ôm Tưởng Thần mỗi ngày, làm cho cậu ngẫn ngơ, “Con đang vẽ cái gì vậy? Tay không phải vẫn chưa khỏi sao?”

“…Tay của con đã tốt lên rồi, con muốn luyện vẽ một chút, lâu ngày không luyện sẽ không quen tay.”

Tưởng Chính Bắc bỏ bức tranh xuống, hắn lấy tay nâng cằm Tưởng Thần. Sau đó lại dùng ngón tay gãi nhẹ vài cái, tựa như đang trêu đùa sủng vật. “Đích xác cần luyên tập, hình như có chút xuống dốc đó.”

Tưởng Thần khẩn trương lên, “Thật vậy sao?!”

“Phải.” Tưởng Chính Bắc gật đầu, “Ba về nhà mà con cũng không ra nghênh đón, đúng là quá xuống dốc.”

Thì ra là nói chuyện này ah’… Tưởng Thần nắm chặt cọ vẽ trong tay. Cậu không dám ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Bắc. Hơi thở này quá quen thuộc, giống y như trong giấc mơ đêm qua của cậu. Có thể mơ thấy cùng ba ba làm loại chuyện như vậy chắc trên thế giới này chỉ có một mình cậu..

“Con làm sao vậy? Ở nhà một mình nên tâm trạng không tốt sao?”

“Không phải…”

“Vậy nhất định con đói bụng rồi, để ba dẫn con ra ngoài ăn cơm.”

“Tôi nói cha con hai người, muốn dính nhau thì trước tiên cũng phải chiếu cố vị khách này một chút chứ. Tôi tới đây hơn nửa ngày rồi mà ngay cả ghế cũng chưa được ngồi nữa.” Thấy Tưởng Thần ở trong lòng Tưởng Chính Bắc ló nửa cái đầu ra, Âu Tề ngay lập tức thay đổi sắc mặt, y cười tủm tỉm với cậu. “Tiểu Thần càng lớn càng xinh đẹp nha. Để chú giới thiệu bạn gái cho con, thế nào?”

Tưởng Chính Bắc hơi híp mắt nghiêng đầu liếc nhìn Âu Tề. “Khách không mời mà vẫn khăng khăng một mực đến nhà người ta như cậu cũng là lần đâu tiên tôi thấy. Cậu bây giờ trở về nhà nhận sai với Âu Tín còn kịp đó.”

“Chỗ bị thương của tôi vẫn còn chưa lành ah’?! Nếu hiện giờ tôi còn… Aizz nha quên đi, không nói, tiểu Thần, chú dẫn con đi ăn cơm.”

Trên bàn cơm Âu Tề vẫn không chịu nói gì. Bất quá Tưởng Chính Bắc cũng không có thời gian đi lo lắng cho y. Hắn đang một lòng một dạ chăm sóc cho con hắn. Ánh mắt của Tưởng Thần quét qua cái gì, Tưởng Chính Bắc sẽ ngay lập tức gắp vào trong bát cho cậu. Âu Tề ngồi bên cạnh nhìn hai cha con líu lưỡi nói không nên lời.

Tưởng Thần thấy Âu Tề nhìn bọn họ như vậy liền nhỏ giọng nói với Tưởng Chính Bắc, “Ba ba, ba không cần như vậy đâu.”

“Con nói cái gì?” Âm cuối quen thuộc của hắn bỗng nâng cao.

“Chú Âu nhìn thấy sẽ cảm thấy kỳ lạ.”

Tưởng Chính Bắc quét mắt nhìn Âu Tề, “Có sao?”

“Hơn nữa.. những người xung quanh dường như đều nhìn chúng ta.” Ngày trước cậu ra ngoài cùng ba ba cũng thường bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm. Nhưng cậu hôm nay lại phá lệ mẫn cảm. Tưởng Chính Bắc đương nhiên biết Tưởng Thần vì sao lại như vậy, hắn liền nói. “Mọi người nhìn con là bởi vì cảm thấy con ưu tú. Huống hồ quan hệ thân thiết giữa con và ba đâu phải là chuyện một ngày hai ngày? Biểu đạt tình cảm có rất nhiều phương thức. Cách của ba và tiểu Thần là như thế này. Không cần vì ánh mắt của người khác mà che che giấu giấu.”

Những câu trước không biết Tưởng Thần có nghe lọt tai hay không. Nhưng cậu nghe rất rõ câu nói sau cùng của hắn. “Không cần vì ánh mắt của người khác mà che che giấu giấu”. Tưởng Thần gật đầu nở nụ cười với Tưởng Chính Bắc. Sau đó cậu gắp món ăn mà hắn thích nhất bỏ vào trong bát cho hắn, “Ba ba nếm thử cái này đi, đây là món ba thích nhất đó.”

Tưởng Chính Bắc xoa đầu Tưởng Thần, hắn vừa lòng mỉm cười, “Đúng là đứa con ngoan của ba.”

Âu Tề ngồi một bên nhìn động tác của cả hai cha con. Y cảm thấy Tưởng Chính Bắc dường như đang có hành vi dụ dỗ trẻ vị thành niên. Nhưng vì muốn ở lại nhà hắn tối nay, Âu đại thiếu gia đành nhân nhượng chịu đựng.

Sau khi trở về, Tưởng Thần cũng nhìn ra Âu Tề có chuyện cần nói với Tưởng Chính Bắc. Cậu cầm ly sữa mà Tưởng Chính Bắc đã làm nóng cho cậu trở về phòng. Nhưng Tưởng Chính Bắc kéo Tưởng Thần lại, “Con ở trong phòng khách xem TV đi, ba và chú Âu vào văn phòng.”

Tưởng Chính Bắc kỳ thật cũng không có ý định tìm hiểu về cuộc sống của Âu Tề. Nhưng hôm nay Âu Tín gọi điện thoại đến nói vài câu ý vị sâu xa, không may lại chạm đúng vào khẩu vị của Tưởng Chính Bắc. Vốn tưởng rằng mối quan hệ của hai người này đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng Âu Tín cuối cùng lại dặn dò hắn, nếu Âu Tề hôm nay không dự định trở về nhà thì phiền hắn để cho y ở nhờ một đêm.

So sánh với Âu Tín, hắn cảm thấy vị đang cáu kỉnh trên ghế sô-pha kia một chút tư cách cũng không giống như người làm anh trai.

“Đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ cậu có thể nói rồi.”

Âu Tề dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, y nói. “Được rồi! Chuyện là đêm hôm qua tôi đã làm chuyện đó với tiểu Tín!”

Tưởng Chính Bắc nhướng mày, vẻ mặt không tin, “Nếu tôi nhớ không lầm thì ngày hôm qua cậu say đến bất tỉnh nhân sự mà.”

“Thì… được rồi, tôi thừa nhận, kỳ thật là tiểu Tín đã làm chuyện đó với tôi…” Âu Tề chớp mắt mấy lần, y nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Tưởng Chính Bắc, “Cậu không thấy kinh ngạc sao? Tôi và tiểu Tín..”

“Fox nói cậu là người không có tim, hiện giờ câu nói đó là minh chứng hoàn mỹ nhất dành cho cậu. Ánh mắt của Âu Tín nhìn cậu, ngay cả người ngoài như tôi còn có thể nhìn ra được.”

“Có rõ ràng như vậy không, vì sao tôi lại không thấy gì…”

“Cho nên cậu hiện giờ chạy đến đây là vì không thích em trai cậu ah’? Nếu không thích thì sớm từ chối đi, đối với hai người các cậu đều tốt.”

“Tôi sao không thích nó chứ, nhưng mà mấu chốt là chúng tôi là anh em ruột…” Y thích hắn nhiều năm như vậy, cũng đã rối rắm biết bao nhiêu năm. Thậm chí vì một câu nói “em muốn trở thành một người như cha vậy” vào năm đó của Âu Tín. Y liền quyết định không bước chân vào thương trường. Vì muốn chiếm lấy tình cảm của Âu Tín mà y giả vờ như không quan tâm đến bất cứ điều gì. Giả vờ như xem nhẹ hết tất cả mọi thứ xung quanh mình. Vì nguỵ trang qua lâu nên có đôi khi Âu Tề lại quên mất mình ngày trước cũng có mộng tưởng, cũng có tình cảm mãnh liệt dâng trào. Sau này Âu Tề quyết tâm mở công ty in ấn tạp chí, cũng là vì muốn bồi thường cho tuổi trẻ nhiệt huyết của mình.

Y vốn tưởng rằng mình sẽ mãi giữ mối quan hệ như gần như xa, ái muội này với Âu Tín. Nhưng không nghĩ đến tối ngày hôm qua uống say rượu. Y liền nằm gục trên giường của em trai mình, nhìn dáng người kiện mỹ quyến rũ của hắn từ trong phòng tắm đi ra. Tình cảm từng li từng tí tích góp nhiều năm của y bỗng khắc chế không được mà bùng phát. Sau đó không biết vì sao hai người liền lăn lên giường. Sau khi tỉnh dậy, ngay trong lúc y cảm thấy bản thân mình tràn ngập tội ác, thì lại phát hiện em trai y cũng giống như y, đã yêu say đắm đối phương bao năm.

Âu Tề vốn cảm thấy vô cùng vui sướng trong lòng, nhưng ngay lập tức y nghĩ đến mối quan hệ của hai người. Y thật sự không biết nên tiếp tục đoạn tình cảm này như thế nào. Chỉ có thể giả vờ như tức giận mà chạy đi.

“Ngày trước nhìn Thư Lãng không chùn bước mà đuổi theo Diệp Phong, thật ra lúc đó tôi có chút hâm mộ cậu ấy. Ít ra cậu ấy yêu còn có thể nói ra, còn có thể tìm người kia trở về. Nhưng người tôi yêu ở ngay bên cạnh, tôi lại không dám nói cho người khác biết, tôi yêu người này từ lâu rồi, từ nhỏ đã bắt đầu…”

“Nếu không thì cậu đừng quan tâm đến nó nữa, cứ nguỵ trang như lúc trước đi.”

“Cái gì?”

“Bên ngoài luôn đồn thổi Âu đại thiếu gia là kẻ tuỳ hứng kiêu căng, không chịu được sự bó buộc. Nếu cậu đã bị người ta nhận định là như thế, vậy tại sao cậu không vì chuyện quan trọng nhất đời mình mà tuỳ hứng một lần chứ? Nếu lúc trước cậu nguỵ trang là vì muốn bảo hộ cho tình cảm đó. Vậy thì hiện tại cậu nên bắt lấy nó đi.”

Âu Tề bị lời nói của Tưởng Chính Bắc làm cho dao động một chút, “Nhưng mà.. tôi sợ như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của tiểu Tín…”

“Ánh mắt của Âu Tín khi nhìn cậu giống như hận đến độ không thể lột sạch quần áo của cậu ở ngay trước mặt mọi người. Cái loại danh dự này cậu cảm thấy Âu Tín sẽ để ý sao?”

Ngôn ngữ trắng trợn của Tưởng Chính Bắc càng làm cho tâm tình của Âu Tề nhộn nhạo. “Chính Bắc, cậu không hổ là anh em tốt của tôi ah’!”

Âu Tề đột nhiên ôm lấy Tưởng Chính Bắc. Động tác thân mật như thế, ngoại trừ Tưởng Thần ra hắn cơ hồ chưa từng làm như vậy với ai khác. Anh em.. cũng không cần làm đến mức này ah’. Tưởng Chính Bắc vỗ vai Âu Tề, hắn híp mắt nói, “Vậy hiện giờ cậu có thể về nhà chưa?”

“…”

_______________________

Đã bù chương xong :”>.. ta đi được nửa đường rồi~~ *uốn éo*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui