Hổ Phụ

Âu Tề dĩ nhiên sẽ không đi, Âu Tín không có ở nhà y cũng không vội trở về độc thủ không khuê(*). Hai người từ trong văn phòng đi ra Tưởng Thần đã ngủ gục trên ghế sô-pha. Tưởng Chính Bắc nhẹ nhàng đi qua định đem cậu ôm trở về phòng. Nhưng không nghĩ tới hắn vừa mới đến gần Tưởng Thần đã lập tức tỉnh lại. Cậu mở to đôi mắt đề phòng nhìn Tưởng Chính Bắc. “Ba ba?”

(*)một mình một trong phòng vào ngày tân hôn

Ánh mắt của Tưởng Chính Bắc chợt loé lên một chút không vui. Nhưng nháy mắt liền thay thế bằng vẻ mặt mỉm cười, “Sao lại ngủ gục rồi, ba vừa định ôm con trở về phòng.”

“Không cần, con tự mình trở về.” Tưởng Thần đứng dậy chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi thì Tưởng Chính Bắc liền ngăn cản cậu.

“Hôm nay chú Âu muốn ở lại nhà chúng ta, con ngủ cùng ba đi, để cho chú Âu ngủ phòng của con.”

“Nhưng mà..” Phản ứng đầu tiên của Tưởng Thần chính là cự tuyệt. Cậu nghĩ đến chuyện lúc sáng, nếu cùng ba ba ngủ chung.. lỡ như lại phát sinh chuyện như vậy thì mình phải làm sao?

Tưởng Chính Bắc biết Tưởng Thần muốn nói gì. Nhân lúc cậu vẫn chưa nói rõ ràng hắn liền đánh gãy lời nói của cậu. Tưởng Chính Bắc sẽ không để cho Tưởng Thần trốn tránh hay sợ hãi hắn. Hắn phải là thói quen của Tưởng Thần, như vậy mới tốt. “Được rồi, con cũng mệt rồi. Đừng đứng ở đây ngẩn người nữa.”

“Con..”

Không nói hai lời Tưởng Chính Bắc lôi kéo con mình trở về phòng. Âu Tề nhìn Tưởng Chính Bắc nửa kéo nửa ôm đem Tưởng Thần hống trở về phòng ngủ của mình. Có thể dưỡng Tưởng Thần thành một tiểu vương tử có lẽ cũng chỉ có một mình Tưởng Chính Bắc.

Trở về phòng của Tưởng Chính Bắc, Tưởng Thần dè dặt ngồi ở bên giường không dám động đậy. Tưởng Chính Bắc nhìn cậu nhướng mày, “Con không mệt sao? Hay là chờ ba cởi quần áo giúp con?”

“Không có! Con có thể tự làm…”

Phản ứng quá khích của Tưởng Thần không những không khiến cho Tưởng Chính Bắc tức giận. Mà ngược lại hắn còn xoa đầu cười với cậu. “Con nghỉ ngơi trước đi, ba đi tắm đây.”

“Dạ”

Tưởng Thần quấn thân thể trong chăn, khắp người cậu đều bị hơi thở của Tưởng Chính Bắc bao phủ. Tưởng Thần ngửi thấy mùi vị đàn ông trên người của Tưởng Chính Bắc, tim cậu đột nhiên liền đập nhanh giống như nụ hôn triền miên trong giấc mộng đó. Ngày ấy tại sao ba ba lại hôn mình? Là bởi vì rất tịch mịch sao? Ba ba bây giờ cần có một người phụ nữ ở bên cạnh sao?

Nghĩ đến sẽ có một người phụ nữ xa lạ chen giữa vào cuộc sống của cậu và ba ba. Tưởng Thần liền khó chịu lắc đầu, cậu thích cuộc sống chỉ có một mình Tưởng Chính Bắc, thích thế giới chỉ có hai người bọn họ. Nhưng cậu nghĩ như vậy có phải ích kỷ quá hay không?

“Thật đáng ghét…”

“Cái gì đáng ghét?”

“Ah?”

Không nghĩ tới cậu lại ngẩn người lâu như vậy. Tưởng Chính Bắc vừa tắm xong nước nóng đi ra ngoài. Tưởng Thần từ trong chăn ló đầu ra nhìn hắn. Cậu liền hoảng hốt khi nhìn thấy Tưởng Chính Bắc đang xích loã đứng ở trước mặt mình. Cơ thể cường tráng, hoàn mỹ vô khuyết của đàn ông trưởng thành hiện ra trước mắt Tưởng Thần. Cũng bởi vì mới tắm xong nước nóng nên cả người Tưởng Chính Bắc mang theo hơi nước cùng sương mù. Vật ở giữa hai chân hắn cũng hơi ngẩng đầu ngạo mạn quay về phía cậu.

“A!” Tưởng Thần kêu lên một tiếng, nhanh chóng đem đầu mình chôn vào trong chăn. “Ba ba, sao ba không mặc quần áo ah’.”

“Quên lấy quần áo để mặc, sao vậy? tiểu Thần thấy thân thể ba còn thẹn thùng sao?”

Tưởng Chính Bắc cũng không vội vàng đi mặc quần áo. Hắn chậm rãi đi đến bên giường kéo chăn trên người Tưởng Thần ra. Tưởng Chính Bắc híp mắt cong khoé miệng cười cười nhìn con hắn. “Thật sự thẹn thùng sao ah’?”

“Ba ba…” Trốn ở trong chăn, Tưởng Thần không cách nào thoát khỏi sự trêu chọc của Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc duỗi tay đi vào trong chăn nhéo cái mũi của Tưởng Thần, buộc cậu lộ đầu ra.

Tưởng Thần mở to mắt, phát hiện đối phương vẫn như trước không có mặc quần áo. Hơn nữa còn tự nhiên ngồi ở bên cạnh mình. Ánh mắt của Tưởng Thần không biết nên đặt ở nơi nào mới tốt. Rõ ràng là ba ba, vì sao lại làm cho cậu đỏ mặt tim đập dồn dập như vậy?

“Lỗ tai con đỏ lên hết rồi, là do dáng người của ba rất đẹp sao?”

Tưởng Thần cúi đầu không chịu nói, khuôn mặt cậu nhanh chóng vùi vào trong ***g ngực của Tưởng Chính Bắc. Vì thế Tưởng Chính Bắc thừa cơ hội mà ôm lấy bờ vai của Tưởng Thần, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói. “Cái đó của ba rất lớn sao?”

“..Ah?!” Không nghĩ tới Tưởng Chính Bắc sẽ hỏi vấn đề này, Tưởng Thần mở miệng ngơ ngác, không biết phải trả lời như thế nào. Cuối cùng cậu đành luống cuống gật đầu.

Tưởng Chính Bắc liền nắm lấy cằm Tưởng Thần, không cho cậu dời đi tầm mắt của mình. “Ngoan, nói chuyện với ba. Ba muốn nghe con nói.”

Giọng nói của Tưởng Chính Bắt trầm thấp, cũng là ma lực hấp dẫn Tưởng Thần. Tưởng Thần không có cách nào cự tuyệt, cậu đành phải phối hợp nói. “… lớn..”

“Con trai ngoan.”

Đùa đủ, Tưởng Chính Bắc mới cảm thấy mỹ mãn mà buông Tưởng Thần ra. Hắn đi mặc quần áo, sau đó ôm lấy Tưởng Thần, hôn lên trán cậu nói. “Ngủ ngon con trai.”

“Ba ba ngủ ngon.”

Trong bóng tối, hai tay của Tưởng Thần để lên trái tim đang đập dồn dập của mình. Tại sao hiện giờ chỉ là một nụ hôn bình thường của ba ba cũng có thể làm cho cậu kích động như vậy. Không đúng.. Tưởng Thần cảm thấy có cái gì đó không giống như vậy…

Tưởng Chính Bắc cũng đồng dạng không ngủ. Hắn hiện giờ giống như rắn rình mồi trong bóng đêm. Con hắn hiện giờ đang suy nghĩ gì vậy? Vẻ mặt thật là đáng yêu, thật khiến cho hắn muốn đem cậu ăn sạch sẽ.

Ngày kế tiếp Tưởng Chính Bắc liền đặt vé máy bay đem Âu Tề ném ra nước ngoài tìm Âu Tín.

Tay của Tưởng Thần cũng đã dần lành hẳn, cậu kiên trì muốn đến trường, Tưởng Chính Bắc cũng không ngăn cản liền lái xe đưa cậu đi học. Giáo sư Dương cũng gọi điện thoại đến vài lần hỏi thăm Tưởng Thần. Tưởng Thần đều báo cáo chi tiết tình trạng vết thương trên tay cậu cho ông nghe. Về nguyên nhân chuyện phát sinh ngày hôm đó Tưởng Chính Bắc không có hỏi. Tưởng Thần cũng không dự định nói với hắn. Tưởng Hằng và Tưởng Hạo cho dù có phá phách bao nhiêu cũng là con của bác hai. Tưởng Thần cũng không muốn mình trở thành người phá hỏng gia đình của bọn họ. Tưởng Chính Bắc đối tốt với cậu, cho tới bây giờ cũng chưa từng để cho cậu chịu uỷ khuất. Cho nên chỉ cần cậu không trở về Tưởng gia thì mọi chuyện đều yên ổn. Chỉ cần không gặp hai anh em song sinh kia, đối phương cũng không có khả năng làm hại cậu nữa.

Công ty của Tưởng Chính Bắc phát triển càng ngày càng tốt, nhưng Tưởng Thị lại lâm vào song gió. Tưởng lão gia tử bị ung thư thời kỳ cuối không biết bị nhà báo nào truyền ra ngoài. Trong lúc nhất thời gần như toàn bộ kênh tài chính và kinh tế đều đưa tin chuyện này. Khi Tưởng Chính Bắc nhìn thấy tin tức đó cả người liền sửng sốt.

“Việc này có thật không?”

Bệnh viện bị người vây xung quanh đông nghịt. Tưởng lão gia tử vào ban đêm đã được chuyển đến một bệnh viện tư nhân để tiến hành điều trị. Thời điểm Tưởng Chính Bắc đến gặp Tưởng lão gia tử, hắn không thể không tin vào tin tức đó. Sắc mặt của cha hắn xanh xao, cả người còn gầy yếu hơn cả lần trước hắn nhìn thấy. Nếu không phải vẫn còn gân cốt chống đỡ, có lẽ ông bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

“Chuyện gì đã xảy ra? Khó trách lần trước con hỏi không ra bệnh tình của cha. Con còn tưởng là cha đang giả vờ.”

“Con nghĩ như vậy cũng không sai. Vì muốn bảo vệ Tưởng Thị nên có đôi khi phải dùng một chút thủ đoạn.”

Tưởng Chính Bắc nhíu mày, “Bao lâu rồi?”

“Báo cáo xét nghiệm có khá lâu rồi.” Biết Tưởng Chính Bắc muốn hỏi cái gì, Tưởng lão gia tử tiếp tục nói, “Là thời kỳ cuối, hết thuốc chữa rồi.”

“Làm sao hết thuốc chữa chứ, cha đã liên hệ với thầy thuốc ở nước ngoài chưa? Khả năng chữa khỏi ung thư cũng không phải không có.”

Tưởng lão gia tử đột nhiên nhìn Tưởng Chính Bắc bằng một ánh mắt kỳ lạ. “Con đừng lo lắng cho cha.”

“Vậy cha cũng đừng làm cho con lo lắng mới được chứ.”

“Chúng ta ở tuổi này đã già rồi. Dù sao cũng phải đi, muốn ở cũng không ở lại được.”

“Còn bao lâu?”

“Ba tháng đi, cũng đủ thu xếp xong chuyện của Phương gia.”

Tưởng Chính Bắc nhìn cha của mình, một nửa thời gian của đời hắn đều dùng để hận người đàn ông này. Nếu hắn không trọng sinh, hắn đại khái vĩnh viễn cũng không bao giờ biết được lão gia tử đã làm rất nhiều chuyện cho hắn. Tưởng Chính Bắc vốn nghĩ mình rời xa Tưởng gia, thì tất cả mọi chuyện của bọn họ sẽ kết thúc như bao câu chuyện khác. Cha hắn sẽ về hưu, rồi sau đó an dưỡng tuổi già. Nhưng không ngờ rằng cả đời này của ông vẫn như đời trước, ngã xuống vì sản nghiệp của Tưởng Thị.

“Chính Bắc, chuyện trước kia cha cũng có phần sai. Cái chết của mẹ con thuỷ chung vẫn là chuyện khiến cho cha hổ thẹn. Đón con về Tưởng gia cũng không thể chăm sóc tốt cho con. Cha trước kia vẫn luôn muốn đem Tưởng Thị để lại cho con. Thế nhưng ngay từ đầu con lại muốn tranh giành, khoái cảm tranh đoạt khiến cho con mất đi lý trí. Nếu khi đó cha cho con tiếp nhận Tưởng Thị chỉ sợ Tưởng Thị ăn hôm nay lo ngày mai. Vốn cha định chờ con trưởng thành hơn một chút sẽ đem Tưởng Thị giao cho con. Nhưng không nghĩ tới con lại lựa chọn cách rời xa Tưởng gia, tự gầy dựng sự nghiệp cho bản thân mình. Nhìn con mỗi ngày công việc bề bộn như vậy cha liền nghĩ, có lẽ người làm cha này từ trước đến giờ chưa từng thấu hiểu được con.”

“Cha.”

“Hiện giờ Tưởng Thị đã ở trong tay của anh hai con. Cha hy vọng con cho dù không nghĩ cho Tưởng Thị. Nhưng chí ít, nếu lúc nào đó nó cần sự giúp đỡ của con, con hãy giúp nó.”

Nhìn Tưởng Chính Bắc gật đầu, Tưởng lão gia tử lúc này mới yên tâm. “Tưởng Thần đâu?”

“Tiểu Thần đi học.”

“Có thời gian dẫn nó đến đây, cha có lời muốn nói với nó.”

Giọng nói như dặn dò hậu sự của Tưởng lão gia tử khiến cho Tưởng Chính Bắc rất khó chịu. Sống lại lần nữa nhưng hắn vẫn chưa kịp cảm nhận được tình thương của cha mẹ. Khi Tưởng lão gia tử nói muốn đem Tưởng Thị để lại cho Tưởng Chính Bắc, hắn có chút muốn bật cười. Tưởng Thị?! Nó đã từng là món đồ mà hắn tâm tâm niệm niệm bao nhiêu năm. Nhưng hiện giờ khoanh tay đứng nhìn lại làm cho hắn cảm thấy không có chút nào tiếc nuối.

Tối hôm đó, tâm trạng của Tưởng Chính Bắc có chút suy sụp. Biết cha mình sắp chết, hắn không thể nào không đau khổ. Tưởng Chính Bắc nghĩ đến đời trước, khi Tưởng Thần vẫn chưa trưởng thành cậu đã không có cha cũng không có mẹ. Lớn lên một chút lại mất đi người ông nuôi nấng mình. Một mình lẻ loi sống cô độc ở Tưởng gia.. con hắn rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ cực?

“Ba ba, con vừa pha sữa cho ba. Công việc hôm nay rất vật vả sao? Hay là bệnh của ông nội lại trở nặng?”

Thấy Tưởng Thần đi vào, Tưởng Chính Bắc vẫy tay với cậu, hắn đem cậu ôm vào trong lòng mình. Tưởng Thần đưa lưng về phía Tưởng Chính Bắc, Tưởng Chính Bắc giữ chặt lấy bờ vai cậu. Cằm hắn để lên vai Tưởng Thần, dưới ánh đèn hắn có thể thấy lông tơ mượt mà trên sườn mặt của cậu, cái mũi thẳng thanh tú đang hô hấp. “Ba ba?”

“Ngoan, để ba ôm con một lát.”

Ở trong lòng của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc là một tường thành kiên cố không có người nào phá được. Cậu hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng như vậy của hắn. Nghĩ đến Tưởng Chính Bắc vì công việc mà ngậm đắng nuốt cay để đổi lấy cho cậu có một cuộc sống sung túc, Tưởng Thần liền cảm thấy đau lòng.

Cậu muốn quay đầu lại nhìn Tưởng Chính Bắc. Nhưng lại bị hắn giữ chặt cả người khiến cho cậu không thể động đậy. Loáng thoáng đoán, Tưởng Thần biết Tưởng Chính Bắc là vì không muốn để cho cậu nhìn thấy vẻ mặt thương tâm khổ sở của hắn.

Tưởng Thần do dự trong chốc lát vẫn mở miệng nói, “Ba ba đừng thương tâm, con sẽ luôn ở bên cạnh ba.”

“Nghe tiểu Thần nói như vậy làm cho ba thật cao hứng.”

“Mặc kệ có chuyện gì khó khăn con đều nguyện ý cùng ba ba vượt qua.”

Ngay trong khoảnh khắc đầu tiên Tưởng Thần biết được người đàn ông này là ba ba của cậu. Cậu vẫn luôn khắc ghi sự kích động cùng hứng phấn trong lòng lúc đó. Người khác không biết cậu có bao nhiêu may mắn, ba ba của cậu là người đàn ông xuất sắc như thế nào. Bất kể là vẻ ngoài hay là năng lực, ba ba ở trong lòng cậu cũng giống như thần linh có thể làm được tất cả mọi chuyện. Sau đó cậu và ba ba dọn ra ngoài, hai người ở cùng một chỗ càng hiểu nhau càng gần nhau. Cả hai đều xem đối phương như tất cả của mình, tình cảm của bọn họ vô cùng thân thiết.

Cho nên Tưởng Thần biết mình không có khả năng rời khỏi Tưởng Chính Bắc.

_______________________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui