Hổ Phụ

“Đại nhân! ! ! Đã mấy ngày rồi sao lại không có chương mới vậy?? Kết thúc của ba ba và con trai như thế nào ah’?! Ta thật sự rất muốn biết! Gọi hồn đại nhân về đây!”

“Sau khi ba ba cầu hôn con trai thì thế nào vậy?! Đại nhân nói sẽ có màng khẩu vị nặng mà, hiện giờ người ở nơi nào!”

“Đại nhân, cầu người hiển linh đi!”

Đã nửa đêm nhưng Tưởng Thần vẫn luôn nhận được email gửi đến. Khuôn mặt hiện giờ của cậu đỏ bừng, hai tay run rẫy muốn ngước đầu lên. Nhưng người ngồi phía sau bỗng va chạm một chút, Tưởng Thần liền “A” một tiếng tê liệt ngã xuống bàn vẽ, “Ưhm.. ba ba..”

Tưởng Chính Bắc giữ lấy vòng eo trắng mịn trong lòng. Tính khí của hắn vẫn tiếp tục đâm chọc hậu huyệt của người phía trên. Hắn nhìn Tưởng Thần vô lực nằm trên bàn, bút vẽ cũng lăn qua một bên liền ghé vào tai đối phương trêu ghẹo nói, “Tiểu Thần thật không chuyên tâm, bút vẽ của con rơi xuống rồi kia.”

“Ưhm… ba ba.. buông tha cho con đi..”

“Buông tha cho con? Không phải tiểu Thần đã hứa vẽ cho ba xem sao? Hiện giờ kế hoạch mới xong một nửa mà con lại nói bỏ cuộc? Con như thế ba sẽ tức giận ah’.”

Tưởng Thần nắm bút vẽ trong tay, cậu vừa cầm bút bắt đầu vẽ thì liền bị Tưởng Chính Bắc hung ác đâm chọc mất đi khí lực.

Vài ngày trước Tưởng Thần bị Tưởng Chính Bắc phát hiện cậu vẽ truyện cho một diễn đàn đam mỹ. Hơn nữa tình tiết trong truyện của cậu lại lấy từ sinh hoạt của hai người mà viết ra. Cậu vốn nghĩ ba ba sẽ tức giận. Nhưng ba ba lúc đó lại nói không sao, còn khen cậu vẽ rất đẹp.

Tưởng Thần cho rằng chuyện đó sẽ qua đi đơn giản như vậy. Nhưng cậu không thể nào ngờ tới, tối hôm nay ba ba đột nhiên nói muốn xem cậu vẽ tranh. Phản ứng đầu tiên của Tưởng Thần là từ chối.

Bởi vì tình tiết cậu vẽ hôm nay đúng lúc là cảnh ba ba và con trai kết hôn. Nếu ba ba ở bên cạnh nhìn cậu vẽ, cậu nhất định sẽ không thể vẽ được gì…

“Làm sao vậy? Tiểu Thần không muốn cho ba nhìn con vẽ tranh sao?”

“Không phải ba ba…”

“Ba rất muốn xem tiểu Thần vẽ như thế nào ah’.”

Tưởng Chính Bắc nói xong liền tự mình ngồi xuống kế bên Tưởng Thần. Tưởng Thần nhích người qua một chút, Tưởng Chính Bắc liền nhích lại gần cậu. “Ba ba.. ba như vậy con sẽ không có chỗ ngồi…”

“Vậy con ngồi lên đùi ba là được rồi.” Tưởng Chính Bắc nói xong liền đem Tưởng Thần ôm lên đùi hắn. Hai tay hắn vòng qua thắt lưng cậu, đem đầu dựa lên vai Tưởng Thần. “Như vậy không tốt sao?”

“Như vậy con…”

“Đây có phải là bút vẽ của tiểu Thần không? Để ba nhớ lại xem, bộ truyện lần trước của con tiến triển đến đâu rồi?”

Tưởng Thần đỏ mặt hồi đáp, “Cầu.. cầu hôn…”

Tưởng Chính Bắc nhướng mày cười rộ lên, “Đúng rồi, hoá ra là cảnh ba ba cầu hôn con trai. Thế người con trả lời thế nào?”

“Đồng ý…”

Tưởng Chính Bắc dùng giọng điệu nghiên cứu vấn đề khoa học tiếp tục hỏi cậu, “Nếu người con đã chấp nhận lời cầu hôn của ba ba. Vậy hai người họ không còn là cha con nữa, hẳn là vợ chồng đi? Đúng không tiểu Thần?”

Cảm nhận được hơi thở của Tưởng Chính Bắc khi nói chuyện luôn phả lên lỗ tai cậu. Tưởng Thần liền rụt cổ, cậu cầm bút vẽ trong tay nhưng lại không vẽ được gì, “… Phải, đúng vậy…”

“Vậy tiểu Thần dự định vẽ cái gì tiếp?”

“.. Con không biết…”

Tưởng Chính Bắc nghiêng đầu tỏ vẻ sầu não. Hắn nhìn Tưởng Thần một hồi đột nhiên bật cười nói, “Nếu người con đã đồng ý lời cầu hôn của ba ba. Vậy người ba ba có nên vì con trai mình mà tổ chức một hôn lễ không?”

Tưởng Thần sửng sốt hỏi, “Hôn lễ?”

“Đúng vậy, người con mặc áo cưới nắm tay ba ba của mình. Tình tiết như vậy có được không?”

Mặc dù Tưởng Thần biết Tưởng Chính Bắc đang nói đến nhân vật trong truyện. Nhưng cậu vẫn không nhịn được liên tưởng đến cảnh mình mặc áo cưới nắm lấy tay của ba ba. Mặt Tưởng Thần đỏ bừng, trong lòng càng thêm thẹn thùng. Cậu cúi thấp đầu, không biết nên trả lời thế nào.

“Tiểu Thần sao lại không nói gì? Con cảm thấy như vậy không ổn sao?”

“… Không phải..”

“Thế con làm sao vậy?”

Tưởng Thần do dự nửa ngày rốt cuộc mới lên tiếng, “… Con trai mặc áo cưới thì sẽ rất kỳ quái.”

“Sao lại kỳ quái? Là do tiểu Thần chưa thấy con trai mặc áo cưới thôi.” Tưởng Chính Bắc nói xong liền bế Tưởng Thần lên, “Bây giờ ba mang con đi xem con trai mặc áo cưới có đẹp hay không nha.”

“…?!”

Tưởng Thần cả kinh, cả người cậu bị Tưởng Chính Bắc ôm ra khỏi phòng vẽ tranh, bế lên giường ngủ.

Ngồi trên giường Tưởng Thần sững sờ nhìn Tưởng Chính Bắc lấy ra một chiếc áo cưới trắng như tuyết. Trên thân áo còn được thêu những hoa văn tinh xảo trông vô cùng nổi bật. Tưởng Thần ngay lập tức liền hiểu được ý của Tưởng Chính Bắc, “Ba ba?!”

“Có thích không?”

“Ai sẽ thích cái này ah’…”

Mặt Tưởng Thần càng ngày càng đỏ, hiện giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn thôi. Nhưng chưa kịp thực thi ý đồ, cậu liền bị Tưởng Chính Bắc nắm chặt lấy, hắn híp mắt nói. “Vật nhỏ lại không nói lời thật lòng. Không phải con chưa thấy con trai mặc áo cưới sao? Ba hôm nay để cho con mở mang tầm mắt.”

“Con không muốn… ba ba..”

Áo ngủ trên người Tưởng Thần bị Tưởng Chính Bắc hai ba cái lột sạch. Cả người Tưởng Thần xích loã không còn chỗ nào trốn.

“Con mà không nghe lời ba nói, một lát nữa không cho phép con mặc quần lót.”

Tưởng Thần biết Tưởng Chính Bắc luôn hứng thú ác liệt với những chuyện này. Cậu cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở đó tuỳ ý để Tưởng Chính Bắc đem áo cưới mặc lên người mình, “Đẹp không?”

“Xoay người sang đây.”

Tưởng Thần xoay người về phía Tưởng Chính Bắc nói, vừa khéo hướng đó lại có một tấm gương. Nhìn mình mặc áo cưới đứng trước gương, mặt của Tưởng Thần liền đỏ bừng như quả táo. Cậu càng ngày càng xấu hổ, mình sao lại để cho ba ba mặc cái này lên người ah’…

Loại áo cưới Tưởng Chính Bắc mua là loại váy ngắn, nên bắp đùi của Tưởng Thần đều lộ ra ngoài. Hai chân thẳng tắp trắng nõn phối cùng vải lụa màu trắng mềm mại. Tạo nên sự quyến rũ hấp dẫn sự chú ý của bất kỳ người đàn ông nào trông thấy cậu. Hai mắt Tưởng Chính Bắc tối sầm lại, hắn vươn tay sờ lên đùi trong của Tưởng Thần.

“Con trai mặc áo cưới có đẹp không?”

“…”

“Con cứ dựa vào đây mà vẽ có biết không?”

“… Ba ba..”

Tưởng Chính Bắc nở nụ cười, hắn giữ lấy thắt lưng của Tưởng Thần đem cậu bế lên. “Ba ba?!”

“Huh?”

“Quần lót.. con chưa có mặc…”

“Một lát nữa mặc.”

Biết mình nhất định lại vô duyên với tiểu quần lót. Tưởng Thần đành phải nhận mệnh bị Tưởng Chính Bắc khiêng trở về phòng vẽ tranh. Cậu ngồi trước màn hình máy tính. Bởi vì không mặc quần lót, da thịt xích lõa trực tiếp ma sát lên chiếc quần vải cứng của Tưởng Chính Bắc. Điều này khiến cho Tưởng Thần dần dần sinh ra cảm giác.

Tưởng Chính Bắc cười xấu xa, bàn tay to của hắn cầm lấy vật nhỏ nơi đó của Tưởng Thần. “Con thật là háo sắc, nhanh như vậy liền cứng lên.”

“… Ba ba, đừng nói nữa…”

“Ba hảo tâm giúp con mua áo cưới, còn con lại ở trong này suy nghĩ mấy chuyện xấu xa. Tiểu Thần thật làm cho ba cảm thấy thương tâm mà.” Bàn tay của hắn chậm rãi trượt lên trượt xuống đùa bỡn vật nhỏ trong tay. Cảm nhận được hô hấp của Tưởng Thần trở nên gấp gáp, Tưởng Chính Bắc nhếch môi nở nụ cười, “Ba muốn phạt con.”

“:.. Không, đừng mà…”

“Phạt con vừa vẽ vừa dùng cái miệng nhỏ ngậm chặt ba.”

“Ưhm.. đừng..”

Tưởng Chính Bắc kéo khoá quần, đem tính khí đã cương cứng đến phát đau của hắn ra ngoài. Hắn dùng mũi nhọn không ngừng ma sát lên khe rãnh chính giữa cặp mông trắng mịn của Tưởng Thần. Kích thích cậu đến khóc nức nở, “Ba ba… tha cho con.. tha cho con đi..”

“Tha cho con?”

“Dạ…”

“Vậy con hiện giờ vẽ tiếp chương mới đi, ba sẽ tạm tha cho con.”

Tưởng Thần cầm lấy bút vẽ, cậu vừa chạm đến bàn vẽ thì Tưởng Chính Bắc liền không ngừng vuốt ve hai nơi trước và sau của cậu. Trên màn hình lập tức xuất hiện một vệt màu đen. Kích thích cùng gây sức ép như vậy làm cho Tưởng Thần không cách nào bình tĩnh để vẽ tranh. Cậu chỉ có thể nổ lực nắm lấy bàn tay của Tưởng Chính Bắc cầu xin tha thứ, “Đừng vuốt nữa ba ba… con không thể vẽ…”

“Ba đang làm khảo nghiệm cho con. Hiện giờ ba cho con mười phút, nếu con còn không vẽ ba sẽ bắt đầu trừng phạt con.”

Tưởng Thần bị hắn bức hiếp đến sắp khóc. Cậu chỉ có thể vươn một tay nắm lấy tay Tưởng Chính Bắc ở bên dưới, một tay miễn cưỡng cầm bút vẽ. Mới vẽ được hình dạng đại khái, nào ngờ Tưởng Chính Bắc lại đột nhiên vươn tay vuốt lên vật nhỏ phía trước của cậu. Tưởng Thần vô thức run rẫy, dịch thể liền bắn ra làm bẩn chiếc áo cưới màu trắng.

“Dơ rồi.”

“Ba ba…”

“Ba giúp con kéo nó lên.” Tưởng Chính Bắc vươn tay vén chiếc váy cưới che khuất phía trước của Tưởng Thần lên. Vật nhỏ vừa phóng thích vẫn chưa trầm tĩnh lại. Nó vẫn còn hơi cương lên, triệt để bại lộ ở trước mặt Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc trêu đùa, vươn tay gảy lên vật nhỏ của Tưởng Thần. “Thích vậy sao? Nó còn đang run rẫy này.”

“… Không có..”

Tưởng Chính Bắc lắc đầu, “Áo cưới bị con làm dơ rồi. Xem ra ba nhất định phải trừng phạt con mới được. Vẫn là kiểu trừng phạt ba mới nói lúc nãy đi, có được không?”

Tưởng Thần không ngừng cự tuyệt. Nhưng Tưởng Chính Bắc không nghe lời cậu nói. Chiếc váy cưới của cậu bị hắn kéo cao đến eo. Phần eo trắng nõn cũng theo đó triệt để bày ra trước mặt hắn. Tưởng Chính Bắc vươn một tay vuốt ve phần thắt lưng của Tưởng Thần. Một tay khác dính đầy dịch thể của cậu tiến vào bên trong khe hở giữa hai cánh mông.

Chạm vào bức tường mềm mại, hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay nhu ấn. Thúc giục Tưởng Thần thả lỏng.

Hai ngón tay mang theo chất lỏng màu trắng đâm chọc vào bên trong thân thể Tưởng Thần. Thẳng cho đến khi hai ngón tay của Tưởng Chính Bắc hoàn toàn tiến vào, hắn mới chậm rãi rời khỏi, sau đó ngay lập tức chọc sâu vào bên trong. Trêu chọc người trong lòng đến mềm nhũn. Tưởng Thần hiện giờ chỉ có thể dựa vào ***g ngực của Tưởng Chính Bắc không ngừng thở dốc.

“… Ba ba…”

“Ba dốc sức dạy con vẽ như vậy mà con lại lười biếng. Thật là một tiểu hoạ sĩ không có trách nhiệm.”

“Ưhm.. ahh…”

Cảm giác nơi đó đã hoàn toàn tiếp nhận ngón tay của mình, Tưởng Chính Bắc liền rút hai ngón tay ra khỏi người Tưởng Thần. Hắn đỡ lấy cự vật nóng như lửa chậm rãi tiến vào bên trong tiểu huyệt của Tưởng Thần.

Tính khí của Tưởng Chính Bắc vừa tiến vào bên trong liền bị vách tường mềm mại của Tưởng Thần bao bọc. Hắn nhẹ nhàng đưa đẩy một chút, cả người cậu liền run rẩy thất thanh hô lớn.

“Nhìn xem, độc giả của con đang chờ chương mới kìa.”

“Từ bỏ… ba ba.. con không muốn vẽ nữa…”

Tưởng Chính Bắc giữ lấy thắt lưng của Tưởng Thần, đem cậu ôm vào ***g ngực, “Sao vậy? Con không muốn làm đại thần sao?”

“.. Ah.. không muốn…”

“Nhưng mà ba muốn xem kết cục của bộ truyện.”

“Ngày mai con vẽ.. ngày mai.. được không..”

“Vậy hiện giờ phải làm gì đây?”

Tưởng Thần ôm chiếc váy cưới vào lòng, khàn giọng nói, “Hiện giờ ở cùng ba ba..”

Tưởng Chính Bắc nắm lấy tay Tưởng Thần, nhẫn cưới của hai người hoà lẫn với nhau. Hắn cười nói, “Thật ra ba cũng rất thích tiểu Thần mặc áo cưới.”

“… Dạ?”

“Làm cô dâu của ba có được không?”

“… Dạ được..”

Tưởng Chính Bắc xoay người Tưởng Thần lại, hắn cúi đầu cắn nhẹ lên cánh môi của cậu. “Thật ngoan.”

Tưởng Thần đỏ mặt ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc, đem đầu mình chôn lên vai hắn. “Ba ba nhẹ thôi… áo cưới sẽ bị hư…”

“Nếu nó hư thì ba mua cái khác cho con.”

“Không cần đâu.”

“Sao vậy?”

“… Rất đắt…” Tưởng Thần mơ hồ nói. Tưởng Chính Bắc nghe thấy lời nói của cậu, khoé miệng liền cong lên. Động tác dưới thân không ngừng gia tăng tốc, “Thật là một người vợ tốt ah’, biết tiết kiệm cho chồng mình.”

“Ưhm.. ba ba.. chậm một chút..” Chịu không nổi kích thích, Tưởng Thần đành bám lên vai Tưởng Chính Bắc, nhận lấy từng cú thúc người của hắn. Cho đến khi tới giới hạn, Tưởng Chính Bắc vẫn không ngừng gia tăng tốc độ đâm rút phía dưới.

“Bảo vệ áo cưới của con cho tốt. Có lẽ về sau tiểu Thần chỉ có một chiếc áo cưới này thôi.”

“Ưhm…” Cho tới khi vật nhỏ bắn ra dịch thể, Tưởng Thần vẫn dựa theo bản năng của mình mà ôm chặt lấy chiếc áo cưới vào lòng. Tưởng Chính Bắc bật cười nhìn động tác nhỏ bé của cậu. Trong lòng hắn càng thêm dâng trào tình cảm yêu thương.

Tưởng Thần ở trong lòng Tưởng Chính Bắc nhỏ tiếng gọi. “Ba ba…”

“Huh?”

“Thật ra con chỉ muốn cho nhiều người biết chúng ta ở cùng nhau rất hạnh phúc thôi…” Dừng một chút cậu bé lại tiếp tục giải thích, “Con không phải cảm thấy hiện giờ chúng ta không hạnh phúc… con chính là muốn… chính là..”

Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu nói, “Ba hiểu.”

“Ba ba…”

“Cho nên chương này con hãy mau vẽ cho xong, ba cũng thực mong chờ nó.” Tưởng Chính Bắc nhướng mày, hắn đem bút vẽ đặt lên tay Tưởng Thần. “Nhưng mà.. đêm nay ba cần phải dạy con nên vẽ như thế nào.”

“Ah!…”

Ngày hôm sau, truyện của Thần đại nhân rốt cuộc có chương mới…

“Oa!! Đại nhân cuối cùng cũng hiển linh rồi! Chương mới này thật là tình sắc quá đi ah ah ah a a~~~ Lại còn play áo cưới nữa!”

“Ba ba đúng là quỷ sức phúc hắc công, người con đáng thương bị hắn ăn gắt gao. Cúc Nhất đang rơi nước mắt cảm thương cho em nó đây. Hắc hắc, nhưng mà ta vẫn rất thích thịt, có thịt thật thích mà. Cầu cho người con bị chà đạp hơn nữa!”

“Ba ba thật là yêu con mình ah’. Nhưng mà lúc nào trên tay người con có nhẫn vậy? Sao ta không biết gì hết ! ! !”

“…”

Tưởng Thần đóng lại máy tính. Khi cậu quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy đôi mắt phượng cười như không cười của Tưởng Chính Bắc. Ánh mắt đó làm cho Tưởng Thần cảm thấy có chút quẫn bách.

“Ba ba…”

“Hiện giờ con có cảm thấy hạnh phúc không?”

“…Dạ có.” Tưởng Thần ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Bắc, cậu nhỏ giọng nói, “Ba ba, cảm ơn ba.”

“Câu ba muốn nghe không phải là câu này.”

Tưởng Thần đỏ mặt nhào vào trong lòng Tưởng Chính Bắc, “Ba ba, con yêu ba.”

“Con trai ngoan, lần sau lại cùng ba chơi trò này được không?”

“… Không muốn!”

___________________________

không biết mọi người sao, ta đọc mà cười sặc máu =))~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui