Lạc Tiên Triều.
Lâm Vũ có chút kinh ngạc.
Tôi không ngờ lại gặp lại Lạc Tiên Triều sớm như vậy. Đây có lẽ đã là lần thứ ba trong hôm nay rồi?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Lê Ly, Lạc Tiên Triều chạy đến trước mặt Lâm Vũ, cúi chào và nói: "Xin chào anh Lâm."
Nhìn thái độ cung kính của Lạc Tiên Triều đối với Lâm Vũ, đám người Lê Ly đều sửng sốt không nói nên lời.
Lạc gia, Lạc Tiên Triều đương nhiên là họ biết.
Tại sao người của một gia đình hào môn như Lạc Tiên Triều lại có thể khách khí với Lâm Vũ như vậy?
Chuyện này thật quá khó tin? Lâm Vũ không phải là đứa con bị Lâm gia bỏ rơi sao?
Cho dù Lâm gia còn tồn tại thì xét về thâm niên thì hắn nên hành lễ với Lạc Tiên Triều mới đúng?
Lâm Vũ tự động không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, nhẹ nhàng xua tay: "Ông cùng bậc với cha mẹ tôi, không cần phải hành lễ với tôi."
"Nên làm, nên làm!"
Lạc Tiên Triều nở nụ cười, nói thêm: "Tôi hẹn hai người bạn đến đây để bàn chút chuyện, không ngờ lại trùng hợp gặp được anh và cô Thẩm ở đây."
Nghe Lạc Tiên Triều nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi mỉm cười.
Lâm Vũ không hỏi, Lạc Tiên Triều đã nói luôn mục đích mình tới đây, giống như sợ Lâm Vũ hiểu lầm là ông ta đi theo hắn tới đây vậy.
Lúc này Lê Ly mới định thần lại, đột nhiên mỉm cười nhìn Lạc Tiên Triều:'Lạc tiên sinh, ông là hội viên ở đây sao? Nếu ông quen biết Lâm Vũ và Khanh Nguyệt, có thể cho chúng tôi vào trong không?"
"Hả?" Lạc Tiên Triều có chút sửng sốt, do dự nói: "Để tôi thử xem!"
"Không cần đâu." Lâm Vũ lắc đầu cười nói.
"Để tôi thử xem sao."
Làm sao Lạc Tiên Triều có thể bỏ lỡ cơ hội hàn gắn mối quan hệ của mình với Lâm Vũ? Ông ta nhanh chóng đi đến chỗ tám nhân viên an ninh và nói: "Tôi là Lạc Tiên Triều, hội viên số 9 ở đây, tôi muốn mang theo một vài người vào. Xin hãy châm chước”
"Không được!"
Người đàn ông lực lưỡng lắc đầu không suy nghĩ, không hề nể mặt Lạc Tiên Triều: "Có lẽ ông cũng biết nội quy ở chỗ chúng tôi. Chỉ có hội viên mới có thể vào, không phải hội viên thì không ai có thể dẫn theo ai vào trong!”
Đám người Lê Ly cảm thấy lòng chùng xuống, thầm cười khổ.
Thật nghiêm khắc!
Ngay cả các hội viên cũng không thể đưa những người không phải là hội viên vào.
Hơn nữa, hội viên này còn là Lạc Tiên Triều của Lạc gia. Đường đường là con trai cả của Lạc gia cũng không được nể mặt.
"Chuyện này..." Lạc Tiên Triều tỏ ra lúng túng, không cam tâm nói: "Vậy bây giờ tôi có thể đăng ký cho họ làm hội viên không?”
"Không được."
Người đàn ông đó lại lắc đầu: "Hội viên của chúng tôi cần phải được đăng ký trước ba tháng, không ai được ngoại lệ!"
Một câu nói khiến Lạc Tiên Triều lập tức không biết nên nói gì.
Lạc Tiên Triều quay lại nhìn Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt với vẻ mặt xin lỗi.
"Hỗn xược!" Lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, tám nhân viên an ninh lập tức quay người lại, cúi đầu: "Ngũ gia!"
"Các người mắt mù rồi sao, dám ngăn cản anh Lâm!" Mã Ngũ giận dữ mắng tám người kia, sau đó chạy tới chỗ Lâm Vũ, hoảng sợ nói: "Mã Ngũ bái kiến anh Lâm! Tôi quản lý không nghiêm đã mạo phạm anh
Lâm, xin anh giáng tội! Anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ dạy dỗ bọn họ cẩn thận!"