Hộ Quốc Chiến Thần

"Đi tìm Đường Thanh Vân báo thù?”

Lâm Vũ mỉm cười hỏi.

“Đúng vậy!” Sở Nam Phong trịnh trọng nói: “Bây giờ đã tìm được Tuyết Vũ, thuộc hạ nóng lòng muốn lấy đầu của Đường Thanh Vân, để cùng Tuyết Vũ đi cúng tế người vợ đã khuất.”

Tám năm nhãn nhục, tám năm chiến đấu trong máu.

Bây giờ, Bắc Cảnh đã không còn chiến tranh, con gái cũng đã được tìm thấy.

Đã đến lúc thực hiện điều vẫn luôn ấp ủ trong đầu.

Lâm Vũ khẽ mỉm cười nói: “Nếu tôi không cho phép, thì đã không để Hồng An Quốc tạm thời tiếp quản chuyện của ông.”

"Cám ơn Mục Bắc Vương!" Sở Nam Phong kích động kêu to, bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm.


"Đường Môn am hiểu ám khí và độc thuật, ông đi một mình, tôi không yên tâm." Lâm Vũ suy nghĩ một chút, ánh mắt rơi vào người Ninh Loạn: "Anh đi cùng ông ấy một chuyến đi."

“Lão đại, không có ai làm bà mối như ngài đâu.”

Ninh Loạn không vui, khổ sở nhìn Lâm Vũ.

Còn lâu mới lo lắng cho Sở Nam Phong!

Dù sao Sở Nam Phong cũng là thống lĩnh tả quân, nếu ngay cả Đường Thanh Vân cũng không đối phó được thì còn làm ăn gì nữa!

Ngài ấy yêu cầu chính mình đi theo, hiển nhiên là muốn tạo cơ hội cho mình và Phượng Mị Nương.

Thấy Ninh Loạn không vui, trong lòng Sở Nam Phong nhẹ nhàng thở dài, nhanh chóng cúi đầu nói: “Thuộc hạ tin tưởng tuyệt đối có thể giết chết Đường Thanh Vân, Ninh quân chủ bận công vụ, không nên quấy rầy ngài ấy.”

"Được rồi!"

Lâm Vũ bất đắc dĩ cười, tức giận trừng mắt nhìn Ninh Loạn: "Tôi cũng lười nói chuyện với anh!"

Ninh Loạn bĩu môi, không hề coi trọng.

Nhưng Phượng Mị Nương ở một bên nhiều lần bị Lâm Vũ tác hợp, lại luôn bị Ninh Loạn từ chối, trong lòng cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận.

Với tính cách đanh đá của cô ta, nếu là người khác chắc chắn cô ta đã mắng từ lâu rồi.

Sở Nam Phong bất đắc dĩ cười, nói với Phượng Mị Nương: “Con cứ ở lại Hải Châu, để cha đi một mình được rồi.”

"Không, để con đi cùng cha!" Phượng Mị Nương tiến lên giữ chặt ông ta. "Cô ở lại đi!"


Lâm Vũ lắc đầu với Phượng Mị Nương, “Với thực lực của cô, nếu cô đi, sẽ liên lụy đến ông ấy.”

"Tôi..." Phượng Mị Nương hơi nghẹn lại, nhất thời không nói nên lời.

Cô ta thực sự không muốn bị Lâm Vũ coi thường, nhưng cô ta không thể không thừa nhận điều đó.

Trước mặt những người như họ, với thực lực ít ỏi của cô ta thì hoàn toàn không đáng kể.

Hết cách, Phượng Mị Nương chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Nhìn thấy cô ta đồng ý, Sở Nam Phong yên tâm, không chần chừ nữa mà chào tạm biệt rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng Sở Nam Phong nhanh chóng biến mất, Ninh Loạn hừ một tiếng: "Lão đại, ngài cố ý đúng không?”

"Tôi cố ý cái gì!"

Lâm Vũ cười mắng: "Đường Môn không đơn giản như anh nghĩ đâu! Thà ít một chuyện còn hơn nhiều một chuyện!"

Lâm Vũ thật muốn mở đầu Ninh Loạn ra xem trong đầu anh ta rốt cuộc có cái gì.


Tại sao anh ta lại không để ý tới một người phụ nữ quyến rũ như Phượng Mị Nương?

Dù không thích thì cũng đừng biểu hiện ghét bỏ như vậy chứ! "Được rồi, chỉ cần mọi người vui là được."

Ninh Loạn nhún vai, vẻ mặt thờ ơ.

Trong lòng Phượng Mị Nương khó chịu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cúi đầu nói: "Mục Bắc vương, Ninh quân chủ, cảm ơn hai người đã giúp hai cha con chúng tôi đoàn tụ, Mị Nương còn có một số việc phải xử lý, không quấy rầy mọi người."

Lâm Vũ ngăn cô ta lại, nói: "Cô cứ ở lại đây trước đi, tạm thời cô không cần phải quan tâm tới chuyện của Phượng Lâu, tôi đã có sắp xếp."

“Tôi không hiểu ý của ngài” Phượng Mị Nương nghỉ hoặc nói.

"Rất nhanh cô sẽ hiểu." Lâm Vũ không nói thêm gì nữa, xua tay: "Vất vả cả đêm, cô đi về nghỉ ngơi trước đi! Ninh Loạn, kêu người sắp xếp phòng cho cô ấy đị"

"Ngài cứ cố mai mối lung tung đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận