Hộ Quốc Chiến Thần

Gần như có thể xác định trăm phần trăm Trương Phong Dương chính là Trương Tam.

"Sau lưng Hồ Bưu còn có người à?" Quách Dung Dung kinh hô một tiếng, lại lo lắng hỏi: "Bây giờ em một thân một mình đi tìm người đó, có... Nguy hiểm không?”

"Sẽ không." Lâm Vũ tự tin cười một tiếng.

Quách Dung Dung khế cắn môi đỏ, khóe mắt nhìn qua thi thể của Hồ Bưu rồi lựa chọn tin tưởng Lâm Vũ.

Quách Dung Dung trầm mặc một lát rồi tò mò hỏi: "Người em vừa gọi điện thoại cho cũng là người của Lang Quân Bắc Cảnh sao?"

"Vâng." Lâm Vũ gật đầu cười một tiếng: “Là Ninh Loạn."

"Ninh... Ninh Loạn?" Gương mặt xinh đẹp của Quách Dung Dung nhăn lại, sững sờ nửa ngày mới trách mắng: "Không khoác lác sẽ chết à? Chị nói cho em biết đừng ỷ vào em từng ở Lang Quân Bắc Cảnh mà đi đâu cũng lấy tên tuổi của

Ninh Loạn ra gạt người, nếu để anh ta biết thì không xé xác em mới là lại"


Nhìn thấy Lâm Vũ dễ dàng giết chết Hồ Bưu, cô ấy cũng tin Lâm Vũ không sợ người sau lưng Hồ Bưu.

Nói Lâm Vũ quen biết Ninh Loạn thì cô ấy cũng tin.

Dù sao Ninh Loạn cũng có xuất thân từ Lang Quân Bắc Cảnh, không chừng Lâm Vũ thật sự từng gặp Ninh Loạn.

Nhưng nói Lâm Vũ có thể bảo Ninh Loạn điều tra giúp hăn thì đánh chết cô ấy cũng không tin.

Quân chủ Bạch Hổ quyền cao chức trọng, rảnh rỗi đâu mà để ý đến những chuyện cỏn con của hắn chứt

Lâm Vũ lại bật cười, cũng không giải thích thêm.

Rất nhanh bọn họ đã đi đến trang viên Lệ Thủy. Đây là căn cứ phú hào đỉnh cao của Hải Châu. Một tòa biệt thự bất kỳ nào trong này cũng có giá trị hơn trăm triệu.

Dù là chị em Quách Dung Dung cũng phải lộ vẻ hâm mộ khi nhìn thấy những tòa biệt thự ở nơi này.

Non xanh nước biếc, ẩn mình trong thế tục chính là từ miêu tả nơi đây.

Lần theo địa chỉ Ninh Loạn nói tới, chiếc xe dừng lại trước một tòa biệt thự ven hồ.

Chị em Quách Dung Dung vừa xuống xe theo Lâm Vũ thì tên quản lý đã đạp mạnh chân ga hốt hoảng chạy trốn.

"Ông ta... Ông ta chạy kìa!" Quách Dung Dung bừng tỉnh rồi lập tức kêu to.

“Yên tâm, ông ta không chạy thoát được." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi cất bước đi vào biệt thự.

Chị em Quách Dung Dung nghỉ ngờ nhìn hắn một cái rồi cũng đi theo vào.


Trước biệt thự viện có một người đàn ông trung niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cho dù bọn họ đi tới thì đối phương vẫn không mở mắt ra.

"Trương Phong Dương?" Lâm Vũ dừng bước, đứng cách mấy mét lảng lặng nhìn người trước mắt.

"Các người to gan lắm." Trương Phong Dương vẫn nhắm mắt, mặt không cảm xúc nói: "Mặc dù cánh cửa này mở rộng, nhưng người dám đi vào cũng không nhiều, nếu các người không cho tôi một câu trả lời hài lòng thì hôm nay không ra khỏi nơi này được."

"Công phu chẳng ra sao cả mà giỏi trò giả vờ thâm trầm này thật." Lâm Vũ lắc đầu cười khế: “Trương Tam, mở to mắt ra xem cho kỹ tôi là ai."

Một tiếng "Trương Tam" đột nhiên làm Trương Phong Dương mở bừng đôi mắt.

Ông ta nhìn chăm chằm Lâm Vũ dò xét một hồi, trong đầu dần dần hiện ra một bóng dáng đáng thương.

"Tao tưởng là ai, hóa ra là thăng súc sinh nhỏ này." Trương Phong Dương chậm rãi đứng dậy, cười ha hả và nói: "Xem ra những năm qua mày cũng kiếm ra chút thành tựu, tao đoán Lâm Đông Lai đã chết trong tay mày đúng không?”

Nếu Lâm Vũ đã tìm tới nơi này thì không cần nghĩ cũng biết nhất định là Lâm Đông Lai nói cho hắn.

Hắn có thể buộc Lâm Đông Lai khai ông ta ra thì tất nhiên cũng có thể lấy mạng Lâm Đông Lai.


Lấy sự hận thù của hắn đối với Lâm Đông Lai, hễ hắn có bản lĩnh này thì sẽ không để Lâm Đông Lai sống.

"Đúng." Lâm Vũ gật đầu rồi đi thẳng vào vấn đề: "Nếu ông đã đoán được thì chắc cũng biết mục đích tôi tìm đến ông, chúng ta dứt khoát đi, ông nói chủ mưu cho tôi biết thì tôi sẽ tiễn ông lên đường mau lẹ."

"Nói khoác không biết ngượng!" Trương Phong Dương lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Mười lầm năm trước tao có thể diệt đích tôn Lâm gia là mày, hôm nay

cũng có thể..."

Vừa nói được nửa câu, Trương Phong Dương đã không nói thêm được gì nữa.

Bởi vì Lâm Vũ đã bóp cổ ông ta rồi nhấc lên như con gà con. Tốc độ quá nhanh! Trên mặt Trương Phong Dương lộ ra vẻ hoảng sợ.

Chị em Quách Dung Dung khiếp sợ che miệng, căn bản không tin được cảnh tượng trước mắt.

"Tôi không muốn nghe ông nói nhảm!" Trong mắt Lâm Vũ bỗng bắn ra tia sắc lạnh: “Nói những thứ tôi muốn biết ra thì tôi cho ông đi dứt khoát! Nếu không tôi để ông sống không bằng chết!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận