Hộ Quốc Chiến Thần

"Một tiếng trước, Mạnh Chương Bình vừa mới tới công ty tìm em." Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười nói.

Mạnh Chương Bình? Lâm Vũ hơi nheo mắt lại: "Lão hồ ly này tới tìm em là muốn làm gì?"

“Còn có thể làm gì chứ?” Thẩm Khanh Nguyệt cười nói: “Ông ta không dám đến tìm anh, chỉ có thể đến công ty tìm em nói hộ!”

Nói hộ? Lâm Vũ suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra, sau đó cười nhẹ nói: "Tốt xấu gì Mạnh gia cũng là một trong năm đại gia tộc ở Giang Bắc, cũng không đến mức bị

Lạc gia đánh bại nhanh như vậy chứ?”

Mạnh Chương Bình đến tìm Thẩm Khanh Nguyệt nói hộ chỉ có thể là vì chuyện này.

Lúc đó, sau khi đến Lạc gia, hắn cũng chưa từng quan tâm đến cuộc chiến giữa Lạc gia và Mạnh gia. Vốn nghĩ đó là một cuộc cạnh tranh cân tài cân sức.


Không ngờ Mạnh Chương Bình lại đến tìm Thẩm Khanh Nguyệt.

"Chưa đến mức thua nhưng cũng không dễ dàng gì."

'Thẩm Khanh Nguyệt cười nói: “Nói chính xác thì cả hai nhà đều không dễ dàng! Mạnh Chương Bình nói rằng nếu cuộc chiến cứ tiếp tục như thế này thì Mạnh gia và Lạc gia đều có kết cục hai bên đều thiệt, vì vậy ông ta đã đến tìm em, nhờ em nói giúp trước mặt anh."

"Mặc kệ ông ta, lão hồ ly này chắc chắn là đang tỏ vẻ khốn khổ." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Nếu như thật sự nghiêm trọng như vậy, ông ta đã sớm tìm tới anh rồi, anh còn nợ Mạnh gia một ân tình!”

Mạnh Chương Bình rất xảo quyệt.

Điều này có thể thấy ngay từ việc Mạnh Chương Bình mượn thế của hắn để xua đuổi Tần gia.

Khi đối phó với một con cáo già như vậy, thận trọng không phải là chuyện gì quá đáng.

“Đúng rồi, nói đến chuyện này, em còn muốn hỏi anh!” Thẩm Khanh Nguyệt cười nửa miệng nhìn hắn:

“Trước khi anh đến Lạc gia, có phải anh định lợi dụng Lạc gia để trấn áp Mạnh gia không? Cuối cùng khiến Mạnh Chương Bình phải sử dụng ân tình mà anh nợ Mạnh gia sao?

"Em nghĩ nhiều rồi." Lâm Vũ cười cười.

"Thật sao?"

Đương nhiên Thẩm Khanh Nguyệt không tin, hờn dỗi nói: “Em thấy, Mạnh Chương Bình là lão hồ ly, anh chính là tiểu hồ ly!”


"Sai rồi." Lâm Vũ nhếch khóe miệng: "Anh là thợ săn." Hồ ly dù khôn ngoan đến đâu cũng không thể thăng được thợ săn! Mạnh Chương Bình dù có xảo quyệt đến đâu thì hắn vẫn có cách trị ông ta.

Khi hai người đang nói đùa, điện thoại của văn phòng trên bàn Thẩm Khanh Nguyệt lại đột nhiên vang lên.

Sau khi nghe máy, sắc mặt cô hơi thay đổi nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Thấy vẻ mặt cô có chút sai sai, Lâm Vũ lập tức quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

“Không có gì.” Thẩm Khanh Nguyệt bình tĩnh nói: “Chỉ là gần đây sản lượng kinh doanh của công ty tăng lên đáng kể, quá bận rộn nên đã xảy ra chút vấn đề trong khâu sản xuất.”

"Rắc rối sao?"

Lâm Vũ hơi không tin, theo bản năng cảm thấy Thẩm Khanh Nguyệt đang che giấu điều gì đó.

"Nếu là vấn đề nhỏ, chắc chản là không rắc rối rồi!" Thẩm Khanh Nguyệt cười ngọt ngào, nhìn đồng hồ trên tường rồi lại nói với Lâm Vũ:


"Có lẽ hôm nay em phải tăng ca, anh về trước đi, không cần phải đợi em đâu."

"Không sao, anh đợi em." Hắn ngồi xuống ghế sô pha: "Em cứ làm việc của mình đi, coi như anh không tồn tại là được."

'Thẩm Khanh Nguyệt bất lực nhìn hắn: “Được rồi, vậy anh ở đây nghỉ ngơi một lát, em xuống phân xưởng xem sao.”

Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt bước ra khỏi văn phòng. Lâm Vũ cũng không đi theo, chỉ ngồi đó nghỉ ngơi. Hắn có thể nhìn ra cô không muốn mình can thiệp vào chuyện của công ty.

Cô hy vọng mình có thể độc lập giải quyết những vấn đề mà công ty gặp phải, đây là một phương thức để cô chứng minh giá trị của bản thân.

Cô không muốn trở thành bình hoa di dộng bên cạnh hắn. Nếu đã vậy, hắn cũng không cần thiết phải gặng hỏi, để cô tự giải quyết là được rồi.

Nếu có thể tự giải quyết được thì đương nhiên là tốt nhất, nếu không giải quyết được thì chẳng phải là do còn có hắn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận