Hộ Quốc Chiến Thần

Hai ngày nhanh chóng trôi qua. Hôm nay là ngày lệnh cấm túc của Diêm Thiền được dỡ bỏ.

Sáu giờ chiều, Lâm Vũ vừa mới đón Thẩm Khanh Nguyệt về, còn chưa kịp uống ngụm nước, ngoài cửa đã vang lên tiếng xe thể thao gầm rú.

Nghe được âm thanh này, Lâm Vũ giật mình. Tới rồi!

"Két két..." Kèm theo tiếng phanh gấp đột ngột, chiếc xe thể thao dừng lại trước Thẩm gia với sự chuyển động đẹp mắt.

Cửa xe còn chưa mở ra, Lâm Vũ biết mình đã đoán đúng.

Mọi người trong Thẩm gia cũng bị thu hút bởi chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại trước nhà, họ đều nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt tò mò.

Từ khi Lâm Vũ sống ở Thẩm gia, chưa có người nào dám ngông cuồng ở 'Thẩm gia như vậy.

Không biết vị hôm nay là thần thánh phương nào.

Chẳng mấy chốc, cửa xe mở ra, một người có vóc dáng cao ráo, thân hình nóng bỏng mở cửa xe bước ra ngoài, đôi lông mày rậm hơi nhướng lên vẻ nổi loạn.

Dưới hàng mi dài hơi cong là một đôi mắt vừa thông minh vừa xảo quyệt.

Sống mũi cô ta thẳng đầy khí chất, đôi môi hơi nhếch lên có thể dễ dàng khiến người ta tưởng rằng cô ta đang nở nụ cười xấu xa.

"Chồng ơi!"


Lúc mọi người đang sửng sốt, Diêm Thiền đột nhiên kêu lên và dang rộng vòng tay chạy về phía Lâm Vũ.

Chồng?

Tiếng gọi của Diêm Thiền lập tức khiến mọi người há hốc mồm.

Ngoại trừ Thẩm Khanh Nguyệt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn. Hắn kết hôn rồi sao?

Mọi người chưa kịp định thần lại, Diêm Thiền đã ôm Lâm Vũ như một con gấu túi, hắn cũng ôm cô ta.

Lần này, mọi người lại một lần nữa há hốc miệng.

Tuyên Vân Lam định thần lại, vẻ mặt tức giận, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt rực lửa đi về phía Lâm Vũ.

Ngay cả Thẩm Khanh Nguyệt đã được Lâm Vũ dự báo từ trước đó cũng có chút ghen ty.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng đã thay đổi. Lâm Vũ trực tiếp bế Diêm Thiền lên, không cần suy nghĩ mà ném cô ta ra ngoài.

Một giây sau vẫn là cảnh tượng thân mật.

Giây tiếp theo, Diêm Thiền lại bị Lâm Vũ ném ra ngoài như rác.

Cảnh tượng thay đổi nhanh đến mức đầu óc ai cũng không theo kịp.


"Tiểu Vũ, đừng!" Tuyên Vân Lam phản ứng chậm chạp nhưng đã quá muộn.

Tuyên Vân Lam và Thẩm Khanh Nguyệt sợ Lâm Vũ làm tổn thương Diêm Thiền nên vội vàng chạy ra ngoài.

Sau đó, cảnh họ tưởng tượng Diêm Thiền ngã xuống, đập đầu, chảy máu đã không xuất hiện mà thấy cô ta di chuyển trên không trung như một "chim bồ câu lộn nhào' xinh đẹp, cơ thể đáp xuống đất một cách vững chãi.

"Chồng ơi, sao anh lại như vậy chứ!"

Diêm Thiền bĩu môi, nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt oán giận: "Lệnh cấm túc của người ta vừa mới được dỡ bỏ, em đã vội vàng đến tìm anh. Anh lại đối xử với em

như vậy, lương tâm anh không bị tổn thương sao?”

"Đi, đi!" Lâm Vũ có chút đau đầu xua tay: 'Ai là chồng cô? Tôi cảnh cáo cô, đừng ở đây quậy phá, thích đi đâu chơi, đừng lảng vảng trước mặt tôi!"

"Anh chính là chồng của em!"

Diêm Thiền trợn mắt, hai tay chống hông trừng mắt nhìn hắn, hung hãn hét: "Anh ngủ với em rồi, ăn sạch sẽ rồi mà không thừa nhận ư?”

Sắc mặt mọi người lại thay đổi, đều kinh ngạc nhìn hai người.

Lâm Vũ làm loạn rồi cuối cùng lại bỏ rơi người ta? Bây giờ người ta tìm đến tận nơi rồi?

Đây là Trần Thế Mỹ thời hiện đại sao?

Chú thích: Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã.

Tuyên Vân Lam nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay Thẩm Khanh Nguyệt, tức giận hét lên: “Tiểu Vũ, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Con.." Lâm Vũ trên mặt hiện lên một vệt đen, đột nhiên vỗ đầu: "Mẹ đừng nghe cô ta nói bậy, không phải như mẹ nghĩ đâu..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận