Hộ Quốc Chiến Thần

Đốm lửa hy vọng vừa mới sinh ra đã bị dập tắt một cách vô tình.

Thời gian để cho Diêm Thiền tiến vào Hoá Hư Cảnh chỉ có ba năm thôi!

Hơn nữa, tính toán cẩn thận còn chẳng đủ ba năm ấy chứ!

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lâm Vũ, Diêm Thiền lại hỏi: “Lâm Thiển còn có thể chống đỡ được bao lâu?”

Sắc mặt Lâm Vũ càng thêm tối tăm, thấp giọng nói: “Nhiều nhất là ba năm!” Ba năm! Trong nháy mắt, sắc mặt Diêm Thiền trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Thời gian ba năm, muốn từ Quy Nguyên Cảnh đột phá tới Hoá Hư Cảnh, hy vọng vô cùng bé nhỏ!

Cho dù là một tuyệt thế thiên tài nghìn năm khó gặp như Lâm Vũ, từ Quy Nguyên Cảnh tới Hoá Hư Cảnh, cũng phải mất tới năm năm tròn!

Hơn nữa, Lâm Thiển có thể trụ nổi ba năm hay không cũng là một vấn đề nữa!

Trong chốc lát, hai người đều rơi vào trầm lặng.

Bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.

Qua rất lâu sau, Lâm Vũ cuối cùng cũng cố gắng cởi bỏ cảm xúc ủ dột, vẻ mặt kiên định nói: “Nếu cô đã có cách để khởi động đại trận, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình, không tiếc bất cứ giá nào, khiến cho cô trong thời gian ngắn nhất có thể tiến vào Hoá Hư Cảnh!”

Bất luận thế nào, cũng nhất định phải thử!

Hy vọng gần ngay trước mắt, bất kể là gian nan đến đâu, hắn cũng không thể từ bỏ.

Nhìn thấy ánh mắt đó của Lâm Vũ, Diêm Thiền chợt ôm mặt buồn khổ nói: “Chắc không phải là anh định khiến cho tôi giống như anh, cả ngày đi liều mạng với kẻ khác, nhân cơ hội đó kích phát tiềm lực của tôi đấy chứ?”

“Cô có muốn thì tôi cũng không làm vậy!”

Mặt Lâm Vũ đen xì, nhìn cô ấy: “Bây giờ cô chính là bảo vật cần được bảo vệ, nếu cô có mệnh hệ gì thì ai sẽ tới khởi động đại trận giúp tôi đây?”

Đây là một chuyện.

Còn một chuyện, Lâm Vũ chưa nói. Sợ Diêm Thiền cảm thấy hắn coi thường cô ta.

Với tư chất của Diêm Thiền, cho dù để cô ấy chém giết ba năm, chỉ e là cũng không có hy vọng tiến vào Hoá Hư Cảnh đâu nhỉ?

Hy vọng đã mong manh, lại còn để cô ấy đi mạo hiểm, hắn còn lâu mới làm chuyện như vậy.

“Hừ! Nếu không phải vì tôi có cách khởi động trận pháp, thì anh liền để tôi đi mạo hiểm chứ gì?” Diêm Thiền tức tối nhìn hắn, vẻ mặt trách móc.

“Nếu không thì sao?”

Lâm Vũ lườm cô ấy một cái: “Cô cứ động tí là chơi trò tự sát, tôi bảo cô đừng đi mạo hiểm thì cô có nghe không?”

“Nhắc tới chuyện tự sát với tôi! Tôi còn chẳng phải là vì bị anh từ chối mới đau lòng hay sao!” Diêm Thiền đỏ mặt nhìn hắn, ánh mắt khế động, lại cười hì hì nói: “Sau này mà anh còn dám giở thói lạnh lùng tuyệt tình đó với tôi, tôi vẫn cứ tự sát!”

“Tôi..."

Lâm Vũ hơi khựng lại, lại bắt đầu đau đầu.

Trước kia, Diêm Thiền đã khiến cho hắn vô cùng đau đầu rồi.

Lần này, mạng của cô ấy có liên quan chặt chế tới mạng của Lâm Thiển, sau này, chỉ sợ là sẽ khiến cho hắn càng thêm đau đầu mất thôi.

Từ nay về sau, Diêm Thiền có thể sẽ thay thế vị trí của Ninh Loạn. Trở thành người khiến hắn đau đầu nhất.

Nhìn dáng vẻ u sầu, ủ dột của Lâm Vũ, Diêm Thiền lập tức cười điên, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Đều do cái tên khốn Tiền Vạn Kim hại!

Nếu như năm đó hắn mang luôn cả cây thuốc cuối cùng kia ra thì làm gì có chuyện như bây giờ!

Lúc này, Lâm Vũ trong lúc vô cùng đau đầu này lại chợt vô cớ trách móc Tiền Vạn Kim.

Nhớ tới Tiền Vạn Kim, Lâm Vũ lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, lập tức gọi Diêm Thiền: “Đừng cười nữa, còn có một chuyện, tôi muốn tiện thể hỏi cô luôn.”

Nói rồi, Lâm Vũ kể cho Diêm Thiền về chuyện của Tiền Vạn Kim và căn bệnh quái lạ của anh ta.

Nghe Lâm Vũ kể, Diêm Thiền lập tức cười hì hì, nói: “Anh ta không bị bệnh, anh ta trúng một loại cổ trùng kỳ lạ, gọi là Thiên Kim cổ, là thứ mà Vu tộc thượng cổ chuyên dùng để trừng phạt những kẻ tham tài.”

Thiên Kim cổ?

Cái tên này nghe thật là chính xác!

Khỏi phải nói, loại phương thức trừng phạt này thật là ghê gớm!

Cảm thán trong lòng một trận, Lâm Vũ lại hỏi: “Vậy cô có biết cách giải loại cổ này không?”

“Tiểu thư ta đây là Vu Nữ, đương nhiên là biết rồi!”

Diêm Thiền kiêu ngạo nói: “Anh muốn giúp Tiền Vạn Kim giải Thiên Kim cổ đúng không?”

“Ừ” Lâm Vũ gật đầu. Tiền Vạn Kim thực lực khá tốt.

Hơn nữa, nói thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng đã cung cấp manh mối về loại thuốc cứu mạng cho Lâm Thiển.

Hắn muốn giúp đỡ Tiền Vạn Kim thoát khỏi khó khăn, cũng là vì muốn thu phục người này về đầu quân cho mình.

“Anh hôn tôi một cái đi rồi tôi sẽ giải cổ cho anh ta.” Diêm Thiền chỉ lên đôi môi đỏ hồng của mình, lộ ra nụ cười hồ ly.

Không thể lấy tính mạng của Lâm Thiển ra uy hiếp Lâm Vũ, nhưng cái này thì có thể.

Lại nữa rồi đấy!

Lâm Vũ kêu khổ trong lòng, chợt cảm thấy cái đầu mình đang phình ra gấp đôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui