Hộ Quốc Chiến Thần

Cô quá ngây thơ rồi!

Có thể nói đám ngân hàng là tổ tông của bọn lưu manh.

Khi bạn bỏ tiền vào tài khoản của họ thì bạn là đại gia.

Sau khi bỏ tiền vào rồi thì họ chính là đại gia.

Bắt ngân hàng bồi thường à, làm sao có thể! Người ta tùy tiện tìm một lý do, thậm chí nói thẳng là hệ thống bị lỗi thì có thể lấp liếm cho qua chuyện này.

Hơn nữa Thẩm Khanh Nguyệt cũng nói là có người đối phó họ.

Người có thể trực tiếp thúc đẩy ngân hàng đóng băng tài chính của công ty bọn họ chứng tỏ thế lực này to đến mức vượt qua tưởng tượng của họ.


Có chỗ dựa như vậy thì ngân hàng còn chịu bồi thường?

Đón lấy ánh mắt ngạc nhiên của giám đốc tài chính, Thẩm Khanh Nguyệt cười nhạt một tiếng rồi hỏi: "Có phải cô cảm thấy tôi quá ngây thơ không?"

Giám đốc tài chính hơi xấu hổ, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Trong lòng cô ấy thật sự nghĩ như vậy.

Thẩm Khanh Nguyệt hiểu, nhưng lại không tức giận mà mỉm cười nói: "Cô cứ làm theo lời tôi nói trước đi! Yên tâm đi, trời không sập được! Vừa vặn sau khi chúng ta đưa dây chuyền mới vào sản xuất thì sản lượng cũng tăng nhiều, công ty ngừng một ngày thì tôi sế bắt ngân hàng bồi thường tổn thất một ngày, tôi cũng muốn xem họ có bao nhiêu tiền để đền!"

Nói xong, nụ cười trên mặt Thẩm Khanh Nguyệt càng sâu hơn, trong mơ hồ còn có mấy phần hưng phấn.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của giám đốc tài chính, Thẩm Khanh Nguyệt lại gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự: “Quản lý Tiếu, thông báo mọi người rằng: Vào khoảng thời gian trước lúc đưa dây chuyền mới vào sản xuất thì mọi người đều rất vất vả! Từ ngày mai trở đi, trừ bộ phận kho và bảo vệ ra thì tất cả nhân viên được nghỉ một tuần! Tại chức thì thưởng lương gấp ba lần!"

Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nói vậy, giám đốc tài chính triệt để ngây người. Cô không đi giải quyết vấn đề mà còn cho nhân viên công ty nghỉ? Đây là vò đã mẻ không sợ rơi hay là thật dự định rút máu ngân hàng?

Chỉ chút bối cảnh là Thẩm gia mà muốn rút máu ngân hàng thì sợ là quá ngây thơ!

'Thẩm Khanh Nguyệt không quan tâm giám đốc tài chính đang kinh ngạc mà cúp điện thoại, bảo cô ấy giữ bí mật chuyện này rồi reo lên một tiếng chạy ra khỏi văn phòng.

Vừa đi được nửa đường thì Lâm Vũ đã nhận được điện thoại của Thẩm Khanh Nguyệt.

Lâm Vũ không hỏi nhiều mà lập tức quay đầu xe trở về công ty đón cô.

Rất nhanh Lâm Vũ đã nhìn thấy Thẩm Khanh Nguyệt.


"Em đi đâu?" Lâm Vũ cười hỏi thăm.

"Đương nhiên là về nhà rồi!" Thẩm Khanh Nguyệt cười ha hả và nói.

"Về nhà?" Lâm Vũ kinh ngạc nhìn cô.

Hắn còn tưởng rằng Thẩm Khanh Nguyệt gọi mình đưa cô đi làm chuyện gì!

"Đúng vậy!" Thẩm Khanh Nguyệt gật gật đầu, buồn cười nói: "Tôi bị ép cho cả công ty nghỉ một tuần!"

Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt kể lại chuyện tài chính công ty bị ngân hàng đóng băng không rõ nguyên nhân cho Lâm Vũ nghe.

"Ha ha!" Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nói xong, Lâm Vũ lập tức cất tiếng cười to rồi trêu ghẹo nói: "Sao anh cảm thấy em và Diêm Thiền đều học xấu vậy! Trước

kia em sẽ không nghĩ ra cách này để trừng trị ngân hàng."

Nói thật Thẩm Khanh Nguyệt nghĩ đến cách này làm hắn hơi bất ngờ, nhưng hắn cũng rất vui.


Thẩm Khanh Nguyệt rất đắc ý, oán hận nói: "Lão hổ không phát uy thì họ còn coi tôi là con mèo bệnh!"

"Vậy nên kéo dài ngày nghỉ một chút." Lâm Vũ cười đề nghị.

"Khó mà làm được." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu: “Sản phẩm tồn kho chỉ đủ dùng một tuần! Kéo dài ngày nghỉ thêm thì công ty sẽ thật sự rối loạn."

"Được! Một tuần... Cũng ổn rồi!" Lâm Vũ mỉm cười: “Em nghỉ ngơi một hai ngày trước, nếu như cần thiết thì chúng ta sẽ đến Lận An một chuyến, tạm thời xem như đi du lịch."

"Lận An? Đến Lận An làm gì?" Thẩm Khanh Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn.

Lâm Vũ nhếch miệng lên, trong mắt chợt lóe lên tia sắc lạnh: “Có người muốn đối phó chúng ta, chẳng lế chúng ta không nên đi tìm họ đòi một lời giải thích sao?"

"Anh biết là ai đang giở trò sao?" Thẩm Khanh Nguyệt giật mình mà hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận