Hộ Quốc Chiến Thần

Nửa giờ sau, hai người lần lượt tỉnh lại. Nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt, Diêm Thiền có chút bối rối.

Dù trước đó đã từng nghe Tiền Vạn Kim kể về tình trạng ở đây, nhưng cô ta vẫn không thể tin được đây chính là nơi ở bí mật của Vu tộc trong truyền thuyết.

Khác một trời một vực với những gì cô ta tưởng tượng.

“Cô bị thương không nhẹ, uống nước rồi nghỉ ngơi một lát đi.”

Lâm Vũ mở ba lô, lấy nước khoáng đưa cho Diêm Thiền.

Cảm nhận được sự quan tâm trước nay chưa từng có của Lâm Vũ, Diêm

Thiền lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Em đột nhiên phát hiện bị thương cũng không phải chuyện xấu.”

“Đừng nói lung tung, nhanh uống chút nước đi!”

Lâm Vũ bất đắc dĩ nhìn cô ta, mở nắp chai rồi đưa nước khoáng vào tay cô ta.

Diêm Thiền cười rạng rỡ, cầm lấy chai nước uống.

Thấy tinh thần cô ta vui vẻ, Lâm Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Tiền Vạn Kim: “Anh còn có thể tìm thấy vị trí linh dược không?” “Thành thật mà nói, bây giờ tôi không biết nó nằm ở hướng nào.”


Tiền Vạn Kim lắc đầu, chỉ vào mảnh đất căằn cỗi trước mặt, cười khổ: “Mọi người cũng nhìn thấy rồi, khắp nơi đều như thế này, không có cỏ mọc, không có dấu hiệu nào cả. Năm đó trời xui đất khiến tôi mới tìm được chỗ của nó!”

“Không sao, từ từ tìm vật

Lâm Vũ cũng không trách anh ta, tự tin nói: “Tình huống của chúng ta bây giờ tốt hơn anh khi đó gấp trăm lần, chỉ cần tìm kỹ một chút, nhất định sẽ tìm ra.”

Mặc dù bây giờ không rõ phương hướng, nhưng hắn cũng không lo lắng.

Tuy rằng ba lô của Diêm Thiền đã để ở bên ngoài, nhưng hắn và Tiền Vạn Kim vẫn còn lương thực và nước uống trong ba lô, tiết kiệm một chút thì có thể sống sót ở đây trong một tháng.

Mọi thứ ở đây đều hoang tàn, Tiền Vạn Kim không tìm được phương hướng là chuyện bình thường.

Tiền Vạn Kim gật đầu, ngước mắt nhìn xung quanh: “Nhưng mà tôi đã bị mắc kẹt ở đây rất lâu, vậy nên đối với khu vực xung quanh vẫn quen thuộc, chỉ cần đến được gần đó, tôi có thể tìm được linh dược.”

“Vậy thì tốt rồi” Lâm Vũ gật đầu cười, sờ sờ cằm: “Lúc anh đến đây, không có thức ăn và

nước uống. Dựa theo tình trạng sức khỏe của anh năm đó, nhiều nhất ba ngày anh đã tìm thấy được chỗ của linh dược.”

“Hai ngày.”


Tiền Vạn Kim bổ sung: “Khoảng hai ngày tôi đã tìm được chỗ linh dược. Khi đó suýt tí nữa thì tôi đã tuyệt vọng và bỏ cuộc! Hơn nữa, chỉ ở đây một ngày tôi đã bị kiệt sức. Tốc độ tìm kiếm của ngày tiếp theo thực sự rất chậm.”

“Với vóc dáng nhỏ bé ngày trước thì anh có thể đi bộ nhiều nhất là ba mươi đến năm mươi dặm một ngày phải không?” Lâm Vũ mỉm cười nhìn anh ta: “Như

thế thì linh dược ắt hẳn ở cách chúng ta khoảng bảy tám mươi dặm!”

“Tôi nghĩ không quá ba mươi dặm đâu.”

Tiền Vạn Kim nói: “Năm đó có khi tôi còn lạc đường.”

Chẳng bao lâu sau, khoảng cách giữa linh dược và chỗ của bọn họ đã được phân tích xong.

Phạm vi ba mươi dặm là rất xa đối với người bình thường. Nhưng đối với một võ giả mà nói thì thực sự rất gần. Điều này khiến Lâm Vũ rất tự tin vào việc tìm ra linh dược.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt của Diêm Thiền đã tốt hơn rất nhiều, Lâm Vũ lúc này mới chuẩn bị lên đường.

“Chân của em yếu lắm, không còn sức nữa!”

Nghe thấy Lâm Vũ nói xuất phát, Diêm Thiền lập tức ra vẻ đáng thương nhìn hẳn.

Sắc mặt Lâm Vũ có chút khó coi, cạn lời nhìn cô ta.

Chân cô ta yếu mới là lạ!

Mặc dù cô ta bị nội thương nhưng không hề ảnh hưởng đến việc đi lại. Rõ ràng là cô ta muốn được hắn cõng!

“Tôi giúp cậu cầm ba lô nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận