Hộ Quốc Chiến Thần

Suy nghĩ một hồi, Lâm Vũ lại nói: "Cháu sẽ cho người chuyển ngay 10 tỷ vào tài khoản của công ty, ông thấy đã đủ chưa?”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều chấn động. Bọn họ nhìn nhau khó hiểu, khóe miệng không khỏi co giật.

10 tỷ!

Còn hỏi đủ chưa?

Hắn quá coi thường tiền bạc, hay là quá coi trọng Thẩm gia? Mười tỷ mà hắn nói như một trăm tệ vậy!

"Không cần nhiều như vậy đâu."

'Thẩm Vũ Nông liên tục xua tay: "Hai trăm triệu là đủ rồi! Coi như là chúng ta mượn cháu."

"Ông nội!" Lâm Vũ không vui: "Tại sao ông luôn khách sáo với cháu vậy? Vay mượn gì chứ?”


"Không được!"

'Thẩm Vũ Nông kiên quyết lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Tiểu Vũ, ông biết cháu không quan tâm đến số tiền nhỏ này, nhưng số tiền này nhất định phải là mượn, mượn thì phải trả! Người Thẩm gia có thể không có gì, nhưng nhất định phải có cốt khí!"

Mặc dù Thẩm Vũ Nông nói điều này với Lâm Vũ, nhưng ông ấy cũng đang nói cho người nhà mình nghe.

Lâm Vũ cũng hiểu ý của ông ấy.

Ông ấy muốn duy trì cho người của Thẩm gia cảm giác nguy cơ, đừng nghĩ rằng có mình ở Thẩm gia, họ sẽ có thể ngồi yên thư giãn.

Bất luận là khi nào, ông ấy đều xứng đáng với 4 chữ "quang minh lỗi lạc"!

Sau khi hiểu ý của ông ấy, Lâm Vũ không còn cố gắng thuyết phục nữa mà gật đầu: 'Vậy được, coi như mượn! Nhưng 200 triệu cũng có thể không đủ, 2 tỷ đi!"

"Được! Nếu cháu đã nói như vậy, ông nội sẽ không đôi co với cháu nữa."

Thẩm Vũ Nông sảng khoái đồng ý, sau đó ngước mắt nhìn người của Thẩm gia: “Tiểu Vũ đã giúp mọi người giải quyết vấn đề khó khăn nhất là tài chính rồi, việc còn lại tùy thuộc vào mọi người! Hai tỷ này không chỉ phải trả mà còn phải lãi theo lãi suất ngân hàng!”

"Hả?" Mọi người đều sửng sốt và vô cùng áp lực.

Trong lòng Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi chua xót, oán hận nhìn Lâm Vũ:“Đang yên đang lành, sao anh lại cho chúng tôi vay nhiều tiền như vậy làm gì?”

Hiện tại, cô đang phải chịu áp lực lớn nhất! Cô hiện là tổng giám đốc công ty Thẩm gia! Gánh nặng của công ty đang đổ dồn lên vai cô.

Trước kia, đừng nói đến những thành viên khác của Thẩm gia, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu tại sao ông nội lại giao quyền quản lý công ty Thẩm gia

cho mình sớm như vậy, nhưng bây giờ cô đã hiểu, có lẽ là vì Lâm Vũ!


Có lẽ ông ấy muốn cô rèn luyện bản thân nhiều hơn để có thể xứng với Lâm Vũ, Mục Bắc Vương này.

Chỉ là Lâm Vũ có lòng tốt cho mượn tiền lại tạo ra rắc rối cho cô.

Theo khối lượng kinh doanh hiện tại của công ty Thẩm gia, số tiền kiếm được trong một năm có lẽ không đủ để trả lãi!

Trước đó cô lo lắng không mượn được tiền, nhưng giờ lại lo số tiền mượn quá lớn.

Đối mặt với ánh mắt oán hận của Thẩm Khanh Nguyệt, Lâm Vũ không khỏi bật cười.

Vốn dĩ hắn không cần tiền lãi, nhưng biết rằng cho dù có nói thì ông nội vẫn sẽ rất kiên định nên hắn không nói gì nữa.

"Anh cười à!"

'Thẩm Khanh Nguyệt tức giận nhìn Lâm Vũ, nói đùa: “Nói cho anh biết, nếu đến lúc đó đến tiền lãi cũng không trả được thì đừng trách tôi quyt nợ!”

"Đừng lo, sẽ không đâu."

Lâm Vũ tự tin mỉm cười, lấy điện thoại di động ra bấm số: "Đến Thẩm gia ở Giang Bắc một chuyến, nhanh nhất có thểi"


Nói xong, Lâm Vũ cúp điện thoại. Mọi người đều khó hiểu, nhìn Lâm Vũ với ánh mắt nghỉ ngờ.

Có lẽ chỉ có Thẩm Vũ Nông đã đoán được điều gì đó, nhẹ nhàng lắc đầu với Lâm Vũ.

Hắn khẽ mỉm cười, ra hiệu ông ấy đừng nghĩ nhiều. 'Thẩm Vũ Nông bất lực, im lặng thở dài.

Nhìn vẻ mặt của hai người, Thẩm Khanh Nguyệt thầm thắc mắc hai người đang chơi trò bí hiểm gì.

Mang theo những nghỉ vấn cho đến khi trời tối.

Tám giờ tối, Lâm Vũ bọn họ đang ăn tối cùng người nhà Thẩm gia, bên ngoài đột nhiên có đèn xe bật sáng.

Mọi người bối rối bỏ đũa xuống nhìn ra ngoài. "Lạc Hà Vạn Thị, Vạn Ức Khổ cầu kiến!" Xe dừng lại, một giọng nói lớn vang lên.

"Ai?"Tim của mọi người trong Thẩm gia đồng loạt đập mạnh, họ lần lượt đứng dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận