Hộ Quốc Chiến Thần

“Đúng vậy, hơn nữa, chúng ta vội vàng bán hết gia sản, chỉ e là sẽ tổn thất không ít tiền.”

Một viên đá ném xuống tạo nên hàng nghìn gợn sóng. Lời của Lạc Tiên Triều lập tức khiến cho đám người kia không ngồi yên được.

Rất rõ ràng, đa số mọi người đều không tán đồng việc rời khỏi Giang Bắc như vậy.

Cho dù là mang theo gia sản rời khỏi Giang Bắc, thì vẫn có rất nhiều thứ mà bọn họ cần phải xây dựng lại từ đầu.

Lạc gia đi đến ngày hôm nay, đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết, ai nấy đều không muốn dễ dàng từ bỏ.

Lạc Tiên Triều ngắt lời thảo luận của mọi người, lại nói với lão phu nhâi: con biết ý kiến này của con sẽ làm khó mọi người, nhưng con chỉ muốn nói thêm một câu: “Khi cần cắt đứt thì phải cắt đứt, nếu không nhất định sẽ loạn!”

“Ừ, mẹ sẽ cân nhắc.”

Lão phu nhân khẽ gật đầu, lại nhìn những người khác: “Mọi người hình như không tán đồng với ý kiến của anh cả, vậy thì hãy nói ra ý kiến của mình đi! Đừng chỉ ngồi nghe ý kiến của người khác rồi phản đối!”

Giọng điệu của lão phu nhân rất nghiêm khắc.

Hiển nhiên là đã có chút bất mãn với thái độ vâng vâng dạ dạ của mọi người.


“Mẹ, con cảm thấy chúng ta có thể trao đổi với Mạnh gia.”

Lúc này, người con gái lớn Lạc Huệ Tâm cũng đưa ra ý kiến của mình: “Hiện giờ, năm đại gia tộc, chỉ còn lại chúng ta và Mạnh gia, chúng ra hoảng, Mạnh gia chắc chắn cũng hoảng, để xem lão hồ ly Mạnh Chương Bình kia có cách gì không.”

“Tạm thời không cần hỏi.”

Lão phu nhân lắc đầu thở dài: “Mạnh gia bây giờ chắc chắn cũng đang rối một nùi rồi! Trước đó mẹ có gọi điện cho ông ta mấy cuộc, nhưng đều không nghe máy, chắc hắn cũng đang thảo luận đối sách với người nhà rồi.”

Lạc Huệ Tâm ngạc nhiên, cười khổ, rồi không nói gì thêm nữa.

Ai mà ngờ, năm đại gia tộc Giang Bắc mười ngày trước còn đang hiển hách lẫy lừng, giờ đây nhà nào cũng gặp phải nguy cơ như này.

Quan trọng nhất là, bọn họ thậm chí còn không biết đối thủ mà mình đang phải đối mặt là ail

“Còn ai có ý kiến nào khác không?”

Ánh mắt của lão phu nhân lại lần nữa nhìn qua từng người. Mọi người đều im lặng, đồng loạt cúi đầu không nói gì. Còn có thể có ý kiến gì nữa chứ?

Đối đầu với đối phương tới hơi thở cuối cùng hay sao?

Nhưng mà, đối phương quá mạnh, liều mạng đến chết cũng cũng chưa chắc đã có nổi một cơ hội thắng.

Đợi đối phương ra tay rồi mới đối phó từng chiêu một hay sao? Hiển nhiên là cũng không được!

Nếu thật sự đợi đến lúc đó, chỉ e là cơ hội ra tay tiếp chiêu cũng chẳng có ấy chứ, Lạc gia cũng sẽ nối gót ba gia tộc kia thôi.

Nhất thời, sự tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng.

Yên lặng tới mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng động.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Bầu không khí ngột ngạt đến cực độ. Mỗi người đều cảm thấy áp lực đến khó thở với nguy cơ chưa từng có này.

Chính vào lúc này, quản gia vội vàng chạy tới báo: “Lão phu nhân, Thẩm Khanh Nguyệt dẫn theo vị hôn phu tới, có gặp không ạ?”

“Thẩm Khanh Nguyệt?”

Lão phu nhân khế cau mày, nghi hoặc nói: “Họ có nói là tới vì việc gì không?” “Không nói.” Quản gia đáp: “Chỉ nói là tới trò chuyện với lão phu nhân.”

“Trò chuyện cái gì chứ?”

“Bây giờ ai mà có thời gian trò chuyện với cô ta!”

“Đuổi bọn họ đi, đừng để bọn họ làm lỡ chuyện quan trọng của chúng ta!”

Mọi người lại lần nữa lên tiếng, không một ai muốn gặp đám người Thẩm Khanh Nguyệt vào lúc này.

Tuy Thẩm Khanh Nguyệt là một mỹ nhân, nhưng trước mắt, ai còn có tâm trạng mà ngắm mỹ nhân chứ?

Cho dù là bình thường, người của một gia tộc nhỏ như Thẩm gia có tới cửa thì cũng chưa chắc có thể gặp mặt lão phu nhân.

“Đều im miệng cả đi!”


Lão phu nhân ngắt lời mọi người, im lặng suy nghĩ một lúc lâu, rồi hướng mắt lên nhìn quản gia: “Bảo bọn họ vào đây đi!”

“Vâng!”

Quản gia gật đầu nhận lệnh.

“Mẹ, sao mẹ lại muốn gặp bọn họ?”

Lạc Tiên Triều khó hiểu hỏi.

Trong mắt lão phu nhân lóe lên một tia sáng, khế gõ ngón tay lên tay vịn của chiếc ghế: “Chúng ta không có hợp tác làm ăn gì với Thẩm gia, Thẩm gia lúc này lại phái người tới, chỉ e là có ý khác, cứ gặp trước rồi tính!”

Nghe thấy lời này của lão phu nhân, mọi người chợt bừng tỉnh ngộ. Chỉ là, không ai hiểu rõ, Thẩm gia thì có ý đồ thâm sâu gì?

Lúc mọi người đang thắc mắc, quản gia đã dẫn Thẩm Khanh Nguyệt và Lâm Vũ tiến vào.

Nhìn Lâm Vũ, lão phu nhân khế nheo mắt, trên mặt lộ ra vẻ suy tư...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận