Hồ Sơ Bí Ẩn

Hành lang và phòng ở hai bên hành lang đều không có vấn đề gì.

Cái chuông và bức tranh cũng vẫn yên lặng không động đậy, nằm im ở vị trí vốn có.

Từ lúc xảy ra sự kiện đó cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa quay lại đây để kiểm tra tình hình. Bây giờ mới nhận ra, cả dãy hành lang cũng có vết tích của “đánh nhau”.

Tôi nhìn vết nứt to trên tường mà ớn lạnh cả người.

Tôi biết bức tường này không phải là bức tường chịu lực của tòa lầu, tầng này nằm ở trên đỉnh, trọng lượng mà bức tường này đang chịu cũng khác với tường của mấy tầng bên dưới. Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng tôi vẫn cứ thấy lo ngại.

Nhưng tôi hoàn toàn bó tay trước nguy cơ sụp đổ của nơi này.

Không thể kêu thợ đến sửa, cũng không thể di dời đồ đạc trong phòng nghiên cứu đi. Mà dù cho có thể chuyển được, và bản thân Diệp Thanh cũng có thể tìm được một chốn dung thân khác đi nữa, thì cái thứ đang bị nhốt đằng sau cánh cửa kia thì sao?

Lai lịch của cái thứ đó, người của Thanh Diệp ngay cả việc kể cho tôi biết còn không dám. Một thứ nguy hiểm như thế, lại không thể tiêu diệt được, chỉ có thể nhốt và trấn áp, muốn dời nó đi chỗ khác thì không có khả năng nhỉ.

Ánh đèn điện thoại soi lên trên bức tranh trừu tượng, cái chuông bằng ngọc phản quang nhè nhẹ.

Bức tranh này, bức tường này là một trong số rất ít bên trong phòng nghiên cứu vẫn còn nguyên vẹn.

Ngay cả trên kệ chứa hồ sơ cũng còn có nhiều vết xô xát.

Có lẽ trong quá tình ẩu đả, Diệp Thanh đã cố tình bảo vệ nơi này, và cũng có khả năng là linh hồn đó cũng nhận ra cái thứ nguy hiểm ở đằng sau cánh cửa, nên không muốn động chạm vào phong ấn.

Tôi đang chuẩn bị quay người rời đi, ánh sáng đèn điện thoại cũng xoay theo hơn 60 độ.

Lúc ánh đèn di chuyển, hình như tôi nhìn thấy bên vùng ven của ánh sáng có thứ gì đó xẹt qua.

Tôi vô thức quét ngược ánh đèn trở lại.

Phía trước của bức tranh không có thứ gì khác. Trong ánh đèn, khung cảnh vẫn hệt như lúc nãy, cái gì cũng không có.

Tôi cảm thấy hơi nghi ngờ, lần này không di chuyển tầm nhìn, mà chỉ di chuyển ánh đèn.

Một lần nữa tôi lại trông thấy cái thứ đó xẹt qua.

Hình như sau khi ánh sáng đi qua, cái thứ đó mới xuất hiện. Ngay khoảnh khắc ánh đèn dời qua, vùng ánh sáng yếu ớt còn lưu lại đủ để tôi nhìn thấy bóng của anh ta.

“Diệp Thanh?” Tôi lên tiếng gọi một tiếng.

Không ai trả lời.

Tôi thử bước đến đó, thò tay ra, cẩn thận mò mẫm cái thứ vừa thoáng nhìn thấy.

Nhưng chân tôi đã chạm phải thứ gì đó sớm hơn tay, suýt nữa là ngã.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đụng phải một người.

“Diệp Thanh?” Tôi lại kêu lần nữa, lo lắng khụy người xuống.

Lần này tôi sờ được một cái chân.

Quả thật là có người!

Thật sự có người, nhưng trên thân của người này hoàn toàn không có một chút hơi ấm.

Không phải người chết… Tuy tôi chưa chạm vào người chết bao giờ, nhưng có thể cảm nhận được, cảm giác dưới lòng bàn tay không phải là thứ mà người bình thường vốn có.

Luồng âm khí yếu ớt ấy khiến tôi rùng mình.

Không phải vì tôi sợ mình sờ trúng một còn quái vật, mà vì tôi nhận ra, tình trạng của Diệp Thanh đang rất không tốt.

Một con ma… không có âm khí, thì đó có thể là do có thể chất đặc biệt.

Nhưng một con ma có âm khí yếu ớt, thì chắc không phải do thể chất đặc biệt rồi.

Huống hồ, hiện tai Diệp Thanh đang nằm im bất động.

Lẽ nào đây là ảnh hưởng do cảnh mộng ấy tạo ra?

Anh ta bị mất năng lượng quá mức rồi sao?

Tay tôi tiếp tục lên trên.

Không sờ thấy máu, có lẽ không phải ngoại thương, anh ta cũng không dùng những phương thức tàn độc để giết người hoặc ma quỷ.

Sau khi sờ đến khuôn mặt, tôi nhận ra đầu của Diệp Thanh đang nghiêng qua một bên, khiến tôi càng thêm lo sợ.

Cứ nằm như vậy mà chẳng có chút phản ứng gì, thì thực sự tình trạng đã quá tệ rồi.

Mà tôi cũng không biết làm cách nào để giúp một con ma, đành vội vã gọi điện cho Ngô Linh.

Điện thoại đã gọi đi, vừa có người nghe máy, tôi ngay lập tức la lên: “Ngô Linh, Diệp Thanh bây giờ…”

“Tút…”

Tiếng máy bận, tôi ngơ ngác nhìn lên màn hình điện thoại.

Cuộc gọi đã bị ngắt.

Cột sóng trên màn hình vẫn đầy, nhưng cuộc gọi lại bị ngắt.

Tôi tưởng đã gặp trục trặc gì đó, vội vàng gọi lại lần nữa, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy tay mình bị ai đó chặn lại.

Cảm giác lạnh lẽo ấy khiến tôi rùng mình một cái.

Tôi ngẩng đầu lên, tuy không nhìn thấy Diệp Thanh, nhưng tôi biết anh ta đang giơ tay ra.

“Anh không sao chứ? Tôi không biết cấp cứu. Bây giờ chắc phải điện cho nhóm Ngô Linh…” Tôi vội vàng nói.

“Câm mồm!” Giọng của Diệp Thanh thật sự rất yếu.

Tôi lập tức im bặt, tay chân lúng túng.

Lúc này tôi thật sự không biết phải làm gì.

Tôi không biết chút gì về tình trạng của Diệp Thanh, tôi cũng chẳng nắm được bao nhiêu những kiến thức liên quan đến quái dị.

Nuôi dưỡng ma quỷ tôi không biết, chứ đừng nói gì đến Diệp Thanh có thể đã biến thành một thứ mới nữa.

“Hồ sơ… số 93…” Giọng nói của Diệp Thanh vẫn yếu ớt như cũ, mấy tiếng sau cùng thều thào chẳng ra hơi.

Tôi nghe không rõ lắm, cố gắng nhớ lại thì mới hiểu ra.

Không thấy được tình trạng của Diệp Thanh, tôi chỉ có thể nhìn bức tường và bức tranh trong bóng tối một cái, rồi cắn răng quay người lại chạy ra khỏi phòng nghiên cứu.

Tất cả hồ sơ đều đang nằm ở nhà tôi, muốn xem thì chỉ còn cách chạy về.

Tôi dường như chạy như bay đến cổng khu dân cư, chẳng thấy taxi đâu, đành vừa chạy đến trạm xe buýt, vừa để ý xe cộ trên đường.

Đến trạm xe, thì vừa khéo có xe tới, tôi liền vội phóng lên ngay.

Tôi thở hổn hà hổn hển, khiến bác tài không khỏi liếc nhìn một lát.

Trên xe đã hết ghế, tôi bám vào tay vịn, điều chỉnh lại nhịp thở, tim vẫn đập như điên, hai bên tai ù cả lên.

Bên cạnh có người vỗ tôi một cái, khiến tôi suýt chút nữa là nhảy lên.

“Đèn điện thoại cậu sáng kìa.” Người đàn ông đó cũng giật bắn người, hoang mang nhắc tôi.

Bây giờ tôi mới nhận ra mình chưa tắt đèn pin điện thoại.

Tôi cảm ơn rồi tắt đèn đi, hô hấp vẫn chưa bình ổn lại được.

Lúc xe đến trạm, hơi thở đã tạm bình thường trở lại, nhưng vừa bước xuống xe, tôi lại vắt giò lên chạy tiếp.

Về đến nhà, cha mẹ hỏi tôi chỉ đáp đại vài tiếng, rồi chạy vào phòng, đóng cửa lại.

“093… 093… 093…” Tôi vừa lầm bầm, vừa lật tìm các USB đính kèm trên mỗi tập hồ sơ.

Vì Cổ Mạch nói cứ đọc “tùy duyên”, Huyền Thanh Chân Nhân cũng bảo thế, nên sau khi đem hết hồ sơ của Thanh Diệp về, tôi cũng không hề sắp xếp lại.

Bây giờ muốn tìm, đành phải lục từng bộ.

“Tìm ra rồi!”

Tôi rút tập hồ sơ ra, vừa đi đến bàn đọc sách, vừa tháo USB bên trên xuống, lật hồ sơ ra.



Mã số sự kiện: 093

Tên sự kiện: Hành khách ác ma

Người ủy thác: Kha Hùng Văn

Giới tính: Nam

Tuổi: 33

Nghề nghiệp: Tài xế taxi

Gia đình: Cha mẹ và vợ con

Địa chỉ liên hệ: Nhà số XXX, số XXX/XXX đường Trường An, thành phố Dân Khánh

Số điện thoại liên hệ: 189XXXXXXXX

Diễn biến sự kiện:

Ngày 9 tháng 10 năm 2015, người ủy thác lần đầu đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm 09320151009.wav.

“Xin chào anh Văn, mời anh trình bày chuyện mà anh gặp phải.”

“Phù… Chuyện… chuyện này… cũng giống như tôi đã nói qua điện thoại rồi đấy… Tôi đăng kí tài khoản vào một phần mềm gọi xe taxi. Chắc các cậu cũng biết nhỉ? Tôi là tài xế taxi, hãng Phi Trình, có thể xem là một công ty taxi khá lớn của Dân Khánh. Làm ăn cũng được lắm…”

“Anh vừa nói, anh đã đăng kí vào một phần mềm gọi xe taxi ư?”

“À, đúng… Tôi được một đồng nghiệp giới thiệu, bèn đăng kí vào phần mềm đó, gọi là xe tốc hành Phi Phi. Hiện tại tôi đã xóa phần mềm đó khỏi điện thoại rồi. Mà chắc các cô cậu cũng từng nghe về nó chứ nhỉ?”

“Vâng, đã từng nghe qua.”

“Là cái đó đó. Công ty chúng tôi và bên đó từng hợp tác với nhau, hình như lúc ban đầu là do cấp trên công ty tôi mở, cũng có người nói là người thân của tổng giám đốc công ty tôi mở. Những người đăng kí đầu tiên đều là các xe của công ty chúng tôi. Mời được bạn bè đăng kí sẽ được thưởng, việc nhận khách đặt xe cũng có sự hỗ trợ của họ. Thời điểm tôi đăng kí là năm 2013, rất sớm. Người dùng lúc đó chưa nhiều, mà tôi cũng ít khi dùng, chỉ vì đồng nghiệp rủ tôi đăng kí…”

“Vậy thời điểm anh gặp phải tình huống quái dị là khi nào?”

“Năm 2014… Lần đầu tiên được đứa bé đó gọi xe, năm 2014… mùa hè, chắc là lúc được nghỉ hè, trời đã khuya lắm rồi. Hôm đó, rất ít xe taxi còn chạy. Lúc tôi đỗ xe ven đường đi ăn khuya, nghịch điện thoại một chút, rồi mở cái phần mềm đó ra… Thời điểm đặt xe là hơn 12 giờ đêm, ngay lúc tôi vừa ăn khuya xong, cũng gần chỗ tôi đang đậu…”

“Địa điểm ở đâu?”

“Đường Bằng Bách, số mấy thì tôi quên rồi, vị trí cũng gần giao lộ. Đường Bằng Bách ban đêm rất náo nhiệt, có rất nhiều tiệm net, quán bar và cả tiệm thức ăn khuya. Tôi lái xe đến vùng gần đó ăn khuya, cũng nghĩ bụng là chỗ này làm ăn được. Khi nhận được đơn đặt xe, tôi liền lái xe qua ngay…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui