Hồ Sơ Bí Ẩn

“Thế anh biết về con ma đó có nhiều không?”

“Không. Nó nói chuyện rất ít, rất khó gần, chỉ ngồi ở ghế sau, không quan tâm ai cả… Tôi thật sự… vốn dĩ không hề nhận ra nó có vấn đề. Nó lên xe xuống xe, trả tiền, tất cả đều rất bình thường. Chỉ có một lần đặc biệt, là tôi thấy nó thình lình xuất hiện, nó đứng im mà điện thoại tôi lại báo chuông có khách gọi xe… Tôi nghe lão Hồ kể… à, ông ấy là đồng nghiệp của tôi, tôi nghe ông ấy kể không ít những chuyện tương tự như thế. Lái xe đêm, rất dễ gặp phải những thứ không sạch sẽ. Cánh tài xế taxi chúng tôi, do sinh hoạt không có giờ giấc ổn định, nên chẳng mấy khỏe khoắn, mà yếu người thì càng dễ thu hút mấy thứ đó. Lúc tôi đi cầu bùa hộ thân, các thầy có nhắc tôi nên ăn chay vài ngày, mỗi tháng đến chùa một lần để lễ bái, phải làm việc thiện… Tôi thật sự không làm gì cả. Tôi còn mua một sợi dây chuyền vàng, nghe nói vàng có thể trừ tà được… Không sao đâu nhỉ? Chắc tôi không sao đâu nhỉ?”

“Anh Lưu, anh hoang mang như thế, cũng rất dễ thu hút những thứ đó.”

“Hả…”

“Chúng tôi hy vọng có thể điều tra ra thân phận của cái thứ đó. Anh có nghe thấy chuyện gì ở đường Bằng Bách hay ven khu dân cư Huy Thành Hoa Uyển không?”

“Chuyện gì là chuyện gì?”

“Kiểu như trẻ em tử vong hay mất tích…”

“Không, không có. Tôi không biết, chưa hề nghe thấy những chuyện như thế.”

“Vậy được. Xin anh giữ bình tĩnh. Anh đã làm được những cách đề phòng trong khả năng của mình rồi, thường thì anh sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”

“Đúng, cô nói đúng. Có lẽ Long Đào đã thiếu sót gì đó, có lẽ là cầu bùa hộ thân về mà không chịu đeo… Tôi sẽ không sao, tôi sẽ không sao đâu.”

Ngày 30 tháng 10 năm 2015, điều tra nhật kí cuộc gọi của số điện thoại hành khách có mã hiệu DH966 trên phần mềm gọi taxi Phi Phi. Kèm: Danh sách nhật kí cuộc gọi.

Gọi điện cho số 187XXXXXX mà DH966 thường gọi đến. File ghi âm cuộc gọi 201510301124.mp3.

“A lô.”

“Chào ông, tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng của phần mềm gọi taxi Phi Phi. Trước đây có một khách hàng lúc đăng kí sử dụng phần mềm của chúng tôi, đã điền số điện thoại của ông trong mục cần liên lạc gấp. Vì số thuê bao trước đây khách hàng đó sử dụng đã không còn liên lạc được, nên chúng tôi muốn gọi điện để xác nhận với ông một chút.”

“Tình huống gì thế này?”

“Là thế này, khách hàng mã số DH966, số điện thoại đăng kí là 138XXXXXXXX…”

“Khoan khoan, cô đợi chút, cô nói số mấy?”

“Số 138XXXXXXXX. Ông biết số này ạ?”

“… Ừ, biết.”

“Khách hàng này trong phần đăng kí thông tin đã để sót rất nhiều mục, chúng tôi cần bổ sung thông tin…”

“Không cần đâu.”

“Có tình huống gì đặc biệt sao?”

“Nó chết rồi, cho nên không cần đâu.”

“Thành thật xin lỗi ông, công ty đang khảo sát tình hình làm việc của chúng tôi. Ông trả lời như vậy thì tôi không biết…”

“Nó chết rồi thì tôi biết làm gì nữa?”

“Nhưng trong kho dữ liệu của nội bộ công ty, mãi cho đến ba ngày trước, khách hàng này vẫn còn dùng phần mềm để gọi xe.”

“… Cô đang đùa đấy à?”

“Không ạ. Ba ngày trước, vào lúc 11 giờ 19 phút đêm, khách hàng này đã gọi xe đi từ đường Bằng Bách đến khu Huy Thành Hoa Uyển.”

“…”

“A lô, ông còn nghe máy không ạ?”

“Cô… cô nói… có thật không vậy?”

“Là thật.”

“Tiểu Hoa nó… nó…”

“Thưa ông, nếu được mong ông vui lòng cho chúng tôi biết họ tên của khách hàng đó, có được không ạ?”

“Các người là công ty gì? Hồi nãy nói công ty gì nhỉ? Bây giờ tôi sẽ gọi cho cảnh sát… tôi sẽ báo cảnh sát ngay… Nó… nó vẫn còn sống… còn sống… Cô vừa nói nó đến đâu? Huy Thành gì đó đó?”

“Khu dân cư Huy Thành Hoa Uyển ạ. Nhà của ông không phải ở đó sao?”

“Không, không, không phải! Tôi sống trên đường Bằng Bách, tôi mở tiệm cơm bên này. Nó là con trai của tôi! Hu hu… Nó đã… đã… Cảnh sát nói… đã tìm thấy xác rồi mà… tôi… tôi không tin…”

“Thưa ông, nếu được, ông có thể cho chúng tôi địa chỉ liên lạc không?”

“Được được.”

Ngày 31 tháng 10 năm 2015, xác nhận cảnh sát đã bắt đầu điều tra khu dân cư Huy Thành Hoa Uyển, do nghi ngờ có liên quan đến vụ án thiếu niên mất tích năm 2014.

Ngày 12 tháng 7 năm 2014, Đinh Nhất báo cảnh sát về việc con mình bị mất tích. Sau khi cảnh sát vào cuộc điều tra, vào ngày 28 tháng 7 năm 2014, ở đoạn sông trên đường Hải Trung tìm được một thi thể khả nghi, qua xét nghiệm DNA xác nhận được thi thể đó là của Đinh Hoa, trên thân thể Đinh Hoa không có dấu hiệu bị hành hung. Qua camera giám sát, khoảng 4 giờ 13 phút sáng ngày 11 tháng 7 năm 2015, Đinh Hoa đã xuất hiện ở gần đường Hải Trung. Loại trừ khả năng cậu ta bị giết, xác nhận là tự sát hoặc gặp tai nạn tử vong. Kèm: bản scan hồ sơ vụ án.

Xác nhận tài khoản DH966 khoảng ngày 11 tháng 7 năm 2014 không có thông tin giao dịch.

Xác nhận Đinh Hoa là con ma mà người ủy thác và Lưu Tiểu Niên gặp phải.

Ngày 2 tháng 11 năm 2015, phỏng vấn Đinh Nhất. File ghi âm 09320151102.wav.

“Chào ông Đinh.”

“Ừ… các cậu… các cậu có thể giúp tôi đăng tin không?”

“Dạ được. Chúng tôi xin được bày tỏ sự đồng cảm với ông về bị kịch mà con ông gặp phải. Theo chúng tôi được biết, trước lúc xảy ra cái chết, con trai của ông có rất nhiều biểu hiện khác thường. Mạo muội được hỏi, hôm đó cậu ta rời khỏi nhà khi nào, và tại sao được không?”

“Tôi không biết… Tôi mở tiệm cơm trên đường Bằng Bách, bán cả đêm, công việc rất bận rộn. Thường thường là ngủ buổi sáng, chiều dậy chuẩn bị… Có lúc buổi sáng còn phải nhập hàng… Tôi và vợ đều rất bận. Nó hiểu chuyện lắm, từ nhỏ đã hiểu chuyện rồi. Nó thường xuyên phụ giúp công việc trong tiệm, rất vâng lời…”

“Theo chúng tôi được biết, Đinh Hoa đã mất tích trong kỳ nghỉ hè?”

“Đúng, vào mùa hè, nó không phải đi học. Nhưng năm nay… vốn dĩ năm nay sẽ thi đại học… Kỳ nghỉ hè, nó đăng ký một lớp học thêm. Nó còn xin lỗi tôi vì hè năm nay không giúp được việc nhà… Tôi… tôi không biết sao nó lại… Nó đều tự mình đến lớp học thêm. Bản thân nó cũng có thời gian biểu, mỗi ngày mấy giờ làm gì. Tôi vốn rất an tâm về nó… Mà cái lớp học thêm ấy quản học sinh rất nghiêm. Hôm đó thầy giáo lớp học thêm gọi điện đến, hỏi tôi sao nó không đến lớp. Lúc đó điện thoại không gọi được, người thì chẳng thấy về. Nó vốn rất ngoan, tôi liền có linh cảm… chắc nó gặp chuyện rồi… Tôi chạy đến đồn công an, còn vợ tôi thì gọi điện khắp nơi, hỏi bạn học, thầy cô của nó, cả họ hàng trong nhà và cả nhân viên ở tiệm… Tôi và vợ tôi cũng sắp lo chết rồi… Đến cuối tháng, tầm hai tám hai chín, cảnh sát gọi điện đến… Họ không tìm ra người, nhưng phát hiện… phát hiện một đứa trẻ… bảo chúng tôi đến làm giám định…”

“Kết quả giám định là cái xác cảnh sát tìm được chính là Đinh Hoa, đúng không ạ?”

“Ừ… kết quả giám định… đó chính là con trai của chúng tôi… Tôi vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi, tại sao đêm hôm khuya khoắt nó chạy đến cái chỗ ấy làm gì. Đường Hải Trung, tôi chưa bao giờ nghe qua, chưa từng đến đó.”

“Cảnh sát có tiến hành điều tra vùng lân cận chỗ ấy không ạ?”

“Có điều tra. Khoảng thời gian đó tôi chạy đến đồn công an suốt, họ cũng có cho tôi xem video từ camera giám sát, điều tra gì cũng đều thông báo cho chúng tôi biết. Nhưng mà không điều tra được gì cả. Camera không ghi được trọn vẹn, chỉ biết là Tiểu Hoa tự đến con đường đó. Trước đó nó đi đâu thì không rõ. Trước giờ ở đường Hải Trung chưa hề xảy ra chuyện tương tự. Con sông ấy, lan can bảo hộ hai bên rất thấp, nước sông bẩn thỉu và rất nặng mùi. Cảnh sát nói, có lẽ nó đi đến chỗ đó, hít phải mùi nước bẩn bị choáng, rồi vô tình té xuống sông. Nhưng mà tại sao nó lại chạy đến chỗ ấy, đến bây giờ tôi vẫn chưa rõ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui