Lúc này, bên ngoài màn hình vang lên tiếng mở cửa và tiếng bước chân.
“Các cậu dậy sớm nhỉ.” Một giọng nói vang lên.
“Khỉ Đột, cậu nói xem, Nguyên Lăng có phải đã gặp ma không? Cái thứ xám xám mà cậu ấy đã nhìn thấy, là ma nhỉ?”
Ống kính di chuyển, một chiếc áo pull ngắn tay xuất hiện.
Cậu sinh viên mặt áo pull có in hình gấu Panda vừa đi vào, vừa nói: “Chẳng phải do mắt bị sử dụng quá mức, dẫn đến suy nhược sao?” Cậu sinh viên đó chợt kêu lên. “Ê, ai đi vệ sinh mà không chịu dội đấy?”
“Đã bảo là cho các cậu ở chỗ này, thì các cậu phải giữ gìn vệ sinh chứ.”
“Bạn cùng phòng với cậu có ở đâu, đừng có khắt khe như thế chứ.” Giọng Thời Phi vang lên.
“Đi dọn dẹp ngay!”
Đoạn video này chắc được quay bằng camera của máy tính bảng.
Lúc này, ống kính đã được đặt xuống, đối diện cửa phòng.
Bóng lưng của Thời Phi xuất hiện giữa màn hình, rồi đi ra ngoài màn hình.
Cậu ta lầm bầm trách móc, còn hai cậu sinh viên kia thì đang trò chuyện với nhau.
“… Hoàng cung các cậu cũng đã đi rồi. Tiếp đến định đi đâu? Ôi chà, ngưỡng mộ các cậu quá. Tớ còn phải khổ sở chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp đây.”
Giọng của Nguyên Lăng vang lên: “Đại học thủ đô nghiêm ngặt nhỉ. Vốn dĩ định đi hoang mạc, nhưng bên đó đang có bão cát, chuyến bay bị hủy rồi. Chuyến bay đi núi tuyết Bắc Nguyên cũng bị hủy.”
“Vậy thì đi Dân Khánh đi?”
“Dân Khánh có gì chơi chứ?” Thời Phi chen vào một câu.
“Nhưng vé máy bay nhiều mà, lúc nào đi cũng được, chiều nay các cậu đã có thể bay rồi.”
“Khỉ Đột, cậu có lương tâm không vậy? Lúc trước ai cho cậu bài tập hả? Còn nữa, là ai giúp cậu giải vây trước lớp hả?” Bóng của Thời Phi nhảy vào trong màn hình.
“Đó là Nguyên Lăng chứ có phải cậu đâu. Cậu là cái thằng nào ở lớp bên cạnh, ai mà quen biết cậu chứ?”
Bóng của Thời Phi lướt qua màn hình, kế đó là tiếng ẩu đả vang lên.
“Này! Hai cậu đừng có đè lên người tớ!”
“Cậu để cho cậu ấy đứng dậy trước đi!”
“Bàn tay này… là cái bàn tay vừa chà bồn cầu!”
“Ọe! Buông ra!”
“Đùng đùng đùng…”
Màn hình sụp tối một cái, rồi sáng lên ngay.
Khuôn mặt của Thời Phi lại xuất hiện giữa màn hình.
“Chào mọi người, tôi là Thời Phi. Hiện tại tôi đang ở trong một khách sạn bình dân tại thành phố Dân Khánh.” Thời Phi nghiêng người qua, để ống kính quay lấy gian phòng của khách sạn.
Nguyên Lăng đang đứng bên cạnh giường thu xếp đồ đạc.
“Đó là Nguyên Lăng, một người anh em có thể nhìn thấy ma của tôi, chắc mọi người còn nhớ chứ nhỉ?” Thời Phi nói, “Đến chào mọi người một cái coi, Nguyên Lăng.”
Nguyên Lăng trợn mắt: “Quay cho đã rồi, sao cậu không đăng?”
“Tớ vẫn chưa quyết được, mình sẽ đăng lên trang nào đây. Hơn nữa, dẫu sao cũng phải làm một đoạn giới thiệu chứ. Cái kiểu chữ kĩ xảo, cậu biết làm không?”
Nguyên Lăng lắc đầu, đặt ba lô lên trên chiếc ghế bên cạnh.
“Tạm không bàn mấy chuyện đó nữa. Nguyên Lăng, sao rồi, mắt cậu vẫn nhìn thấy cái thứ xám xám đó nữa à?”
“Ờ, vẫn nhìn thấy nữa.” Nguyên Lăng bồn chồn nói, “Đúng lúc đang ở Dân Khánh, cậu cùng tớ đến bệnh viện bên này khám thử nhé.”
“Đã khám ở bệnh viện thủ đô rồi mà, bệnh viện ở Dân Khánh chắc cũng vậy thôi nhỉ?” Giọng của Thời Phi nghiêm chỉnh lại một chút.
“Lúc ở thủ đô, chúng ta cũng chỉ kiếm bừa cái bệnh viện để khám thử thôi. Tụi mình đến một bệnh viện lớn nào đó của Dân Khánh kiểm tra đi.” Nguyên Lăng chau mày.
“Sao vậy? Cậu lại nhìn thấy cái thứ xám xám đó nữa à?” Thời Phi lo lắng hỏi.
“Không. Chỉ là hơi thấy mệt. Bên này oi bức quá.” Nói xong câu này, Nguyên Lăng thở dài rồi ngồi phịch xuống giường.
Màn hình lại biến đen, sau đó liền sáng lên, lại là khuôn mặt của Thời Phi, có điều đã thay đồ khác, trong bối cảnh của video có tiếng xả nước.
Thời Phi nhìn ống kính, vẻ mặt đầy lo âu: “Đã đến kiểm tra ở bệnh viện lớn bên Dân Khánh này rồi. Bác sĩ bên này khám siêu mắc, kiểm tra rất nhiều hạng mục, ngốn quá trời tiền, cũng may là trong thẻ của tôi vẫn còn.” Cậu ta búng tay một cái, rồi mặt lại xìu xuống: “Bác sĩ bảo mắt của Nguyên Lăng không có vấn đề gì. À, đây là kết quả kiểm tra.”
Thời Phi cầm mấy tờ giấy lên, đưa từng tấm một lướt qua màn hình.
Đặt mấy tờ giấy xuống, cậu ta đến gần ống kính, khe khẽ nói: “Bác sĩ bảo, nếu mắt vẫn có vấn đề, thì phải kiểm tra đầu và khám toàn thân. Cái kiểu phiền phức thế này… chắc là bệnh nặng rồi đây. Có điều…” Thời Phi kéo dài giọng, “Cũng có khả năng là gặp ma!”
Tốc độ nói của Thời Phi tăng nhanh: “Tôi đã tra rồi, nổi tiếng nhất Dân Khánh chính là miếu Thành Hoàng, còn có một ngôi miếu Quan Âm nữa, nhưng hơi xa. Tôi chuẩn bị đưa Nguyên Lăng đi xem thử.”
“Thời Phi!” Nguyên Lăng chợt kêu lên một tiếng, giọng nói rất hoảng sợ.
“Chuyện gì, chuyện gì vậy?” Thời Phi lớn tiếng hỏi.
“Tớ… tớ… không thấy đường nữa…” Nguyên Lăng lắp bắp.
“Cái gì?” Thời Phi ngay lập tức nhổm dậy, chạy về phía sau.
Bên cạnh chiếc giường ở đằng sau có một cánh cửa.
Sau khi Thời Phi đi vào, bên trong cánh cửa vang ra tiếng nói chuyện của hai người họ.
“Cậu không sao chứ? Không nhìn thấy gì sao? Thật sự không thấy gì sao?”
“Thật, tớ… tớ chỉ nhìn thấy bóng tối… Thời Phi, tớ…”
Giọng nói của Thời Phi tràn đầy căng thẳng và lo sợ, còn Nguyên Lăng thì cực kì hoảng hốt.
Từ trong cánh cửa đang mở, một luồng âm khí tràn ra.
Tiếng nước chảy dừng lại.
“Cậu đừng nhúc nhích, đứng im đó. Làm tâm điểm nhé. Như vầy, như vầy có thấy không? Nhìn thấy tay tớ không?”
“Không, không thấy. Tớ đã bảo trước mắt tớ chỉ có bóng tối thôi! Chẳng thấy gì cả!”
“Tớ… thế tớ đi gọi xe cứu thương nhé! Tớ đi gọi xe cứu thương… Đợi chút, đợi chút nhé, tớ sẽ dìu cậu ra.”
Sau một chuỗi âm thanh sột sạt, trên người đang quấn một chiếc khăn tắm, Nguyên Lăng được dìu ra, ngồi lên giường.
Sau đó, Thời Phi hớt hải đi tìm điện thoại.
Trên màn mình, sau lưng Nguyên Lăng có một cái bóng mờ mờ hiện ra.
Nguyên Lăng khẽ quay đầu, người bất chợt khựng lại.
Cậu ta đưa tay ra phía trước quơ quào, hoảng hốt kêu lên một tiếng “Thời Phi“.
“Cậu đợi chút, để tớ tìm cái di động… Phải rồi, điện thoại, ở đây có điện thoại.”
Thời Phi chạy đến chiếc tủ đầu giường, cầm điện thoại lên.
“Thời… Phi…. Cậu… Cậu có nhìn thấy không?”
Nguyên Lăng hoảng hốt trợn to hai mắt, cánh tay vẫn đang quơ quào.
“Cái gì?” Thời Phi quay phắt lại.
“Có thứ gì đó…” Nguyên Lăng run rẩy.
Bàn tay đang bấm số của Thời Phi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Nguyên Lăng, nuốt nước bọt, nói: “Cậu nói gì?”
“Có thứ đó… mắt…” Nguyên Lăng nói không đầu không đuôi.
Thời Phi bỏ ống nghe xuống, chầm chậm đến gần Nguyên Lăng, cách giường huơ huơ tay trước mắt Nguyên Lăng, “Cậu có thấy tay tớ không?”
“Không, không phải… trên mắt ấy…” Động tác quơ quào lung tung của Nguyên Lăng dừng lại, từ từ nhấc tay lên, hình như là muốn sờ vào mắt mình.
Trong căn phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Tay của Nguyên Lăng không chạm được vào mắt của mình. Thân thể cậu ta càng run rẩy dữ dội hơn.
“Này, cậu đừng có dọa tớ, Nguyên Lăng. Cậu đừng có dọa tớ mà… gặp ma cái gì chứ, tớ chỉ đùa thôi…” Giọng của Thời Phi như sắp khóc đến nơi.
Nguyên Lăng rùng mình một cái, ngay lập tức bàn tay đã chạm vào mắt mình, thở hắt ra một hơi, ôm lấy đôi mắt, cong lưng xuống.
“Này, cậu không sao chứ?” Thời Phi chụp lấy hai vai của Nguyên Lăng hỏi.
Lúc này, bóng đen sau lưng Nguyên Lăng đã biến mất.