Hồ Sơ Bí Ẩn

Xe đến trại tạm giam tôi mới biết, vốn dĩ nhà họ Hồ đang đợi sẵn ở đây. Bên trong trại tạm giam còn có cả hai phóng viên của tuần san Thiên Hạ nữa. Rõ ràng là họ muốn có được một chuyên đề lớn.

Trưởng phòng Mã chịu gặp họ ở chỗ này, cũng là “nhờ” sự kiên trì của người nhà họ Hồ.

Lúc Trưởng phòng Mã cùng nhà họ Hồ và cánh phóng viên gặp mặt chào hỏi nhau, thì Tưởng Hựu mới len lén kể cho tôi nghe chi tiết của toàn bộ sự việc.

Hành động của nhà họ Hồ rất nhanh, hệt như đã có kế hoạch từ lâu, khiến Phòng Di dời không kịp trở tay. Cộng thêm, Phòng Di dời thực ra chẳng phải ban ngành quan trọng gì trong bộ máy của nhà nước, nên nguồn kinh phí cũng có hạn. Giao tình của Sếp Già tuy rộng, nhưng gần đây chỉ dùng để giải quyết sự ảnh hưởng của dư luận, ông ấy bị khiếm khuyết các quan hệ về nguồn vốn. Điều mà Trưởng phòng Mã có thể chọn lựa, chỉ là bị động bày tỏ thành ý của Phòng Di dời.

Dù sao tư thế cũng phải ra vẻ cho đúng.

Tuy trong lòng chúng tôi biết rõ, Hồ Khải là một tên cặn bã, còn nhà họ Hồ thì đang rắp tâm đe dọa để tống tiền, nhưng chúng tôi không thể mặt dày mày dạn như họ được. Họ chấp nhận dày mặt để đổi lấy khoản tiền lớn, còn chúng tôi mà dày mặt thì chỉ có thể mất việc chứ chẳng được gì.

Nghe Tưởng Hựu lén lút kể lại xong, nhưng tôi lại không để ý lắm.

Tôi cảm thấy không khí trong trại tạm giam hơi kỳ lạ. Không phải do sắc mặt, ánh mắt của những viên cảnh sát kia kỳ lạ, mà là có một loại hơi thở kỳ quái đang tồn tại. Không giống âm khí, cũng không giống một loại ý niệm ác ý.

Tôi đảo mắt khắp nơi để tìm nguồn phát sinh ra cái hơi thở ấy.

“Các vị, mời đến phòng tiếp khách của chúng tôi nói chuyện đi. Nếu muốn thăm Hồ Khải, hoặc làm thủ tục bảo lãnh để chờ hầu tòa, thì phải thực hiện theo quy định. Vụ án này vẫn còn trong giai đoạn thu thập chứng cứ, nên cần thêm thời gian.” Thủ trưởng của trại tạm giam nghiêm túc nói.

Hai nhóm người chúng tôi đi theo thủ trưởng đến phòng tiếp khách.

Tôi đoán là thủ trưởng này chắc chắn đang chửi thề trong bụng. Vốn dĩ đã là một vụ án từ xô xát dẫn đến chết người, còn làm lớn chuyện như thế, đúng là một phiền toái lớn cho bất kỳ một viên chức luật pháp nào.

Người có quyền tài sản của nhà họ Hồ lên tiếng, cũng là cha của Hồ Khải là Hồ Quốc Hoa. Ông ta cũng nghiêm túc hệt như ông thủ trưởng, còn chịu trách nhiệm khóc lóc, kể lể là vợ của ông ta, Đường Tiểu Lan.

“… Con trai tôi đã sửa đổi bản thân rồi, sau khi mãn tù trở về thì hết mực hiếu thảo, còn bày tỏ lòng biết ơn với anh chị của mình nữa. Nó chỉ là nhất thời nóng giận, mới ném chiếc cốc đó. Nếu như Phòng Di dời không ngừng thúc giục, còn bảo nó là tội phạm đang cải tạo này nọ, thì nó đã không mất bình tĩnh như thế. Tiểu Hạ là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, cũng do nghe bên giải tỏa nói bậy bạ, mới chống đối chú của mình đến thế.” Đường Tiểu Lan vừa khóc vừa nói, nếp nhăn trên mặt chồng lên nhau từng khúc.

Một người đàn ông ngồi bên cạnh Hồ Quốc Hoa có diện mạo khá giống ông ta, gục mặt rồi đưa tay quệt nước mắt nói: “Từ xưa đến nay Tiểu Hạ chưa bao giờ ăn nói như thế. Chuyện của em trai tôi nó cũng biết, chúng tôi không giấu giếm gì nó cả. Lúc em tôi ra tù về nhà, cả gia đình ăn một bữa cơm đoàn viên, nó còn trò chuyện với chú ấy nữa, mọi chuyện đều tốt.”

Ẩn ý bên trong những lời này, chính là bảo bên giải tỏa chúng tôi tâm địa thâm độc, phá hoại tình cảm gia đình của họ. Còn nếu nói cụ thể hơn, thì nhóm của Tưởng Hựu mỗi lần nhắc đến Hồ Khải, đã dùng những lời lẽ không thích đáng.

Tôi liếc mắt nhìn sắc mặt của Tưởng Hựu, lòng thì chẳng mấy tin lời của gia đình họ.

Nếu là tán gẫu trong nhà, nói đến “tội phạm đang chờ cải tạo”, đối với Hồ Khải khinh thường thì tôi còn tin. Nhưng nhóm của Tưởng Hựu không thể nào nói chuyện như thế đối với người nhà họ Hồ được. Trong chính sách giải tỏa của nhà nước, cũng không hề loại trừ tội phạm ra tù. Trừ phi Hồ Khải vì chuyện tranh chấp tài sản mà hại chết vợ chồng Hồ Quốc Hoa, thì Phòng Di dời mới có khả năng sẽ có sự “đối xử đặc biệt” với gã ta. Nhưng kiểu “đối xử đặc biệt” này vẫn phải nằm trong phạm vị pháp lý, chứ không thể quyết bằng ý chí cá nhân, chủ quan của một ai đó được.

Trưởng phòng Mã không còn hầm hầm sắc mặt nữa, ông ta nhẫn nại chờ nhà họ Hồ trình bày xong mới phản bác.

Tưởng Hựu cũng bị mời tường thuật quá trình đàm phán của nhóm anh ta với nhà họ Hồ. Toàn bộ quá trình này chẳng hề liên quan gì đến Hồ Khải cả. Người có quyền tài sản lại chẳng phải Hồ Khải, trước khi sự tình xảy ra, một tên tù đang cải tạo như Hồ Khải không hề được nhà họ Hồ xem trọng. Thậm chí trước đó, Tưởng Hựu còn có thể khẳng định rằng, anh ruột Hồ Sĩ không hề muốn Hồ Khải được ra tù trong khoảng thời gian mấu chốt này. Ngay từ đầu, ông ta đã không hề có ý để cho Hồ Khải tham dự vào kế hoạch phân chia tiền đền bù giải tỏa.

Những điều này đều có phiếu bầu và ghi chép về việc tham khảo ý kiến để làm chứng.

Và những tài liệu này, Tưởng Hựu cũng có mang theo.

Nhà họ Hồ đường nhiên là chối bỏ, vu cho Tưởng Hựu đã thay đổi nội dung trong phiếu bầu và ghi chép ý kiến của họ.

Còn những nội dung đàm phán khác, ví dụ như nhà họ Hồ đã từng hỏi Phòng Di dời rằng, một nhà mấy nhân khẩu như họ chọn phương án đền bù nào thì có lợi nhất, thì lại chẳng có bằng chứng để chứng minh.

“… Lúc đó họ không hề nhắc đến Hồ Khải. Giai đoạn chúng tôi làm công tác điều tra sơ bộ, không hề nghe họ nói vẫn còn một đứa con trai nữa. Sau này, lúc điều tra hộ khẩu và quyền sở hữu tài sản, mới biết là gia đình họ còn một đứa con trai đang chịu án tù. Lúc chúng tôi đến nhà làm việc, cũng có hỏi quyết định của gia đình họ đã thông qua sự đồng ý của Hồ Khải chưa, gia đình đã đi đến thống nhất ý kiến chưa nữa.” Tưởng Hựu đanh thép nói.

Tôi nghe hai bên giằng co nhau một hồi, thì tâm tư chợt chuyển hướng.

Luồng hơi thở đó hình như mỗi lúc một rõ ràng hơn. Tôi không dám chắc có phải trong trại tạm giam đang có thứ gì đó không. Nhưng một nơi như thế này, tuyệt đối không phải là nơi sạch sẽ gì, những cảm xúc tiêu cực ắt hẳn phải nhiều và mãnh liệt hơn những nơi khác. Nếu như có xuất hiện một thứ ma quái gì đó cũng chẳng có gì lạ.

Tâm trạng của người nhà họ Hồ mỗi lúc một kích động. Đường Tiểu Lan bắt đầu khóc rống lên.

Thủ trưởng trại tạm giam sau một hồi chịu đựng, đợi cho tiếng khóc của Đường Tiểu Lan nhỏ lại, mới lên tiếng: “Mẹ của cô Hồ Hạ Y không đến sao? Bà ấy tên là Hạ Linh đúng không?”

Vẻ mặt cả nhà họ Hồ đều khẽ biến sắc.

Ông thủ trưởng giả vờ như không biết gì, còn tỏ vẻ nhiệt tình: “Nếu các vị muốn gửi đơn bãi nại lên Viện kiểm sát và Bộ tư pháp, thì phải có chữ ký của mẹ người bị hại. Đặc biệt là trong vụ án này, bị cáo chính là em ruột của ông Hồ đây, nên chữ ký của bà Hạ còn quan trọng hơn nữa.”

Tôi nhướn mày, quét mắt nhìn thủ trưởng, Trưởng phòng Mã, rồi đến người nhà họ Hồ.

Xem ra, “nhà họ Hồ” đã thống nhất ý kiến cả rồi, nhưng người con dâu thì không đồng ý chuyện này.

“Tiểu Hạ là con gái tôi, tôi đã đồng ý rồi, còn cần sự đồng ý của vợ tôi làm gì nữa? Hai vợ chồng tôi ý kiến như nhau. Ông hỏi vậy là có ý gì đấy?” Hồ Sĩ khá kích động, chất vấn lại ngay.

“Nó là cháu nội của tôi, tôi không đau lòng sao?! Tiểu Hạ của chúng tôi… Hu hu…” Đường Tiểu Lan lại bắt đầu khóc lóc.

Thủ tưởng nhếch mép: “Chuyện này do luật pháp quyết định. Tôi chỉ muốn thông báo cho các vị một số hạng mục cụ thể thôi. Nếu các vị muốn khởi tố, thì phải chuẩn bị đàng hoàng. Luật sư của các vị không nhắc các vị chuyện này sao?”

Người luật sư của nhà họ Hồ điềm tĩnh nói: “Thân chủ của tôi đương nhiên là biết chuyện này. Bà Hạ cũng đã đồng ý tha thứ cho ông Hồ Khải rồi.”

Tóc gáy tôi chợt dựng đứng.

Tưởng Hựu ngồi bên cạnh cũng nhổm người, ngoái đầu nhìn ra đằng sau.

Còn tôi thì không dám nhúc nhích.

Vì tôi biết, có một con ma đang đứng sau lưng mình, hơn nữa con ma này đang tràn đầy lòng thù hận và ý định giết chóc!

Thân thể tôi cứng đờ, chuẩn bị tinh thần ra tay bất cứ lúc nào và cũng đề phòng con ma đó ra tay.

Thế nhưng, mấy giây sau, tôi cảm nhận được con ma đó đã rời đi.

Nhưng không vì thế mà tôi cảm thấy nhẹ nhõm, mà là bất chợt trong lòng trào ra một dự cảm chẳng lành.

Thời điểm và phương thức con ma đó xuất hiện quá trùng hợp, khiến tôi không khỏi có ngay một sự liên tưởng.

Càng nghĩ, lòng tôi càng thấp thỏm không yên.

Chẳng đến năm phút sau, dự cảm của tôi đã ứng nghiệm.

Bên ngoài phòng tiếp khách vang lên tiếng gõ cửa, một cảnh sát đi vào, đi về phía thủ trưởng.

Tôi trông thấy có một cô gái đi vào theo anh ta, xem ra khoảng tầm mười mấy hai mươi tuổi, vẻ mặt vừa u ám vừa mỉa mai, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gia đình họ Hồ.

Tôi không biết cô ta làm gì, nhưng người nhà họ Hồ rõ ràng đều nhìn thấy cô ta.

Đường Tiểu Lan ngay lập tức trợn to mắt, ngã người ra sau, trượt khỏi chiếc ghế. Hồ Quốc Hoa thì cũng nín thở sững người. Còn Hồ Sĩ thì đứng bật dậy, va ngã chiếc ghế.

Những người khác trong phòng đều ngơ ngác nhìn cả nhà họ.

“Tiểu… Tiểu Hạ…” Hồ Sĩ lắp bắp nói.

Những người khác đều nhìn về hướng ông ta đang nhìn, nhưng ngay sau đó đều ngạc nhiên nhìn ngược trở lại ông ta.

“Gọi xe cứu thương ngay!” Thủ trưởng đứng dậy, chạy đến xem xét hai vợ chồng Hồ Quốc Hoa, rồi dứt khoát ra lệnh.

Hồ Sĩ hoàn toàn bỏ mặc cha mẹ mình, ngồi phịch xuống sàn, còn không ngừng lùi lại.

Tôi khắc chế bản thân không được quay qua nhìn Hồ Hạ Y, nhưng cô ta đã ngay lập tức đi xuyên qua tôi.

Tưởng Hựu rùng mình một cái, đảo mắt quan sát thật kỹ xung quanh. Có lẽ anh ta khá mẫn cảm với âm khí, nhưng lại không có đôi mắt âm dương.

Hồ Hạ Y mặc kệ những người khác, lúc này bước thẳng đến trước mặt Hồ Sĩ, khẽ cúi mặt xuống: “Cha à, chú đã chết rồi.”

Cô gái trẻ tiếp tục nói bằng cái giọng điệu hả hê: “Các người tha thứ cho ông ta, còn tôi thì không! Tôi cũng sẽ không tha thứ cho các người đâu!!”

Dứt lời, cô ta nhấc một chân lên, đạp thẳng lên bắp chân của Hồ Sĩ.

Răng rắc một tiếng, bắp chân của Hồ Sĩ liền gãy đôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui