Hồ Sơ Bí Ẩn

Sáu người đàn ông đều biểu hiện như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, ai nấy cũng chưa kịp hoàn hồn, thở hồng hộc từng hơi nặng nề.

Hồi lâu sau, lão Tam lên tiếng đầu tiên: “Vừa rồi… vừa rồi chỉ là… chỉ là mơ ư…”

Miệng Méo mò mẫm chỗ khuyết trên miệng mình, Đầu Đinh thì hoảng hốt sờ lên mặt.

Tên đầu sỏ gượng cười một cái: “Sao trùng hợp vậy, tao cũng…”

Đột nhiên trong xe im phăng phắc.

“Tao mơ thấy tụi mình bị lạc đường, bèn gọi điện cho anh hai của lão Tam, rồi cái xưởng gỗ, sau đó…” Miệng Méo kể trước.

Chưa kể hết, gã đã im bặt.

Trong xe lại yên tĩnh trở lại.

“Mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì đây?!” Đầu Xù ôm đầu gào lên một tiếng.

“Em nghĩ… em nghĩ chắc chung ta đều… đều còn sống đúng không? Vừa rồi có lẽ chỉ là… chỉ là một giấc mộng báo trước nhỉ?” Thu Tử nói: “Mơ thấy những… những chuyện này, thì chúng ta đã có thể… có thể ngăn ngừa được…”

“Chúng ta đã đến con đường này rồi!” Đầu Định gắt lên, cắt ngang lời Thu Tử.

Trong xe chỉ còn tiếng thở dốc của đàn ông.

Lão Tam lầm bầm chửi bới, những người còn lại đều im lặng.

Sự yên tĩnh dài dằng dặc đã bị tiếng chuông điện thoại phá tan.

Đầu Xù luống cuống mò trong túi, lấy ra chiếc điện thoại của mình.

“Ha! Quả nhiên, quả nhiên là mơ! Chỉ là một cơn ác mộng thôi.” Đầu Xù nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Ai gọi đó?” Đầu Định cũng tỏ ra thoải mái đi mấy phần.

“Không biết, số lạ, 13912…” Đầu Xù đọc số điện thoại, nhưng càng đọc thì giọng càng nhỏ lại.

Tên đầu sỏ quay qua nhìn lão Tam ở bên cạnh.

Lão Tam lóng ngóng rút điện thoại của mình ra, sau khí bấm vài cái thì bàn tay đã không cầm nổi chiếc điện thoại nữa.

Gã không nói gì, nhưng cả đám còn lại đều hiểu.

“Vứt… vứt đi. Vứt đi!” Đầu Đinh la lên.

Đầu Xù định mở cửa ra để ném chiếc điện thoại đi.

Bấy giờ tiếng chuông điện thoại đã tắt, nhưng không phải do đối phương ngắt máy, hay cuộc gọi tự ngắt, mà là tự động nhận cuộc gọi.

Cái giọng nói khiến tất cả bọn họ sợ hãi vang lên.

“Lão Tam hả, sao mày không nghe máy?” Bên kia nói chuyện rất tự nhiên.

Cả xe hét toáng lên.

Đầu Xù nỗ lực bấu chặt cửa xe, nhưng vẫn không mở được.

Đầu Đinh liền nhào đến giúp một tay.

Hai người đang ngồi trên ghế lái và ghế phụ đều muốn mở cửa xe, cả cửa sổ. Nhưng hình như bây giờ chiếc xe đã bị khóa cứng lại.

“Vô dụng thôi. Tụi mày chạy không thoát đâu.” Giọng bên kia nghe khàn đục, đi kèm một tiếng cười quái gở.

Tiếng gào thét, tiếng la cứu mạng trong xe vẫn không tài nào át được tiếng của ông ta.

“Tụi mày đều phải chết. Tụi mày đều phải chết ở đây… Ha ha ha… ha ha ha…” Tiếng cười vang dội bên trong chiếc xe.

Tút…

Cuộc gọi chấm dứt.

Sự vùng vẫy của mấy người đàn ông khiến chiếc xe chao đảo, nhưng cửa xe kiểu gì cũng không nhúc nhích. Bọn họ dùng dao đập kính cửa sổ, nhưng kính cửa sổ cứ như được làm bằng kính chống đạn vậy, không có lấy nổi một vết nứt.

Sự vùng vẫy kịch liệt cuối cùng đã khiến chiếc xe lật nghiêng.

Bọn họ ngã nhào lên nhau, tiếp tục gào thét, tìm cách thoát ra.

Tôi nhìn thấy vỏ xe đã xuất hiện vết lõm, Thu Tử đâm mạnh một dao, tạo ra một lỗ thủng.

Nhưng Thu Tử như đã hóa rồ, không hề nhận ra mình đã thành công, cứ liên tục vung dao lên.

Trong thoáng chốc, một đám người đang nằm chồng lên nhau không hề hay biết, những con dao mà mình vung lên không chỉ chọc vào vỏ xe, mà còn đâm nát cả những chiếc túi vải cùng ghế xe, hơn nữa còn đâm trúng chính mình và người bên cạnh.

Sau một hồi hỗn loạn, trong xe đã tràn đầy máu tươi.

Máu văng tung tóe, dao găm không ngừng vung lên, biến trong xe thành một cái địa ngục.

Sáu con người gào thét, vùng vẫy, bây giờ đã mất hết lý trí.

Tôi cảm nhận cảm xúc hỗn loạn không bình thường trong ý thức Thu Tử truyền tới. E rằng, đây không đơn thuần là do hoảng sợ gây ra, mà có thể còn liên quan đến cơn nghiện của họ.

Đợi đến lúc tất cả đều đã tắt thở, đột nhiên đèn xe bị tắt. Mấy giây sau, mùi máu tanh phai đi, đèn xe lại bật sáng trở lại.

Đám người trên xe đã không còn có những phản ứng như lần trước nữa, tất cả đều lầm lì im lặng, ngồi bất động trên ghế.

Lát sau, tiếng thút thít của Thu Tử đã vang lên, dần dần đã thành tiếng khóc rống.

Tôi nhìn thấy kí ức của Thu Tử. Gã nhớ lại trận đánh nhau mà mình tham gia. Đó là lần đầu gã đánh nhau, được một tên đại ca dí dao vào tay, bảo gã cứ gặp người là chém. Gã vung dao chém trúng người ta, nhìn thấy máu thì hồn vía bay lên mây. Người kia chỉ bị gã chém sượt ngoài da, quay lại cho gã một đấm, khiến gã ngất đi. Sau đó Thu Tử không đi đánh nhau nữa, mà quay qua hành nghề móc túi, cũng có đi trộm xe đạp nữa, bị cảnh sát tóm mấy lần, nhưng chỉ là tạm giam chứ chưa bị ngồi tù.

Đột nhiên tôi ý thức được điều gì đó, nhìn qua năm gã còn lại.

Mặt năm người kia không còn chút máu, đều đã rơi vào trạng thái hoảng sợ tột độ, ngồi đơ ra như tượng.

Miệng Méo hoàn hồn đầu tiên, lấy lại bình tĩnh, lau mặt một cái, khiến khuôn mặt trở nên vô cảm.

“Lấy tao gói bột.” Miệng Méo sai Thu Tử, chửi đổng lên một tiếng, rồi nói: “Ông đây trước khi chết, cũng phải sướng một cái.”

Ý kiến của gã đã được những tên còn lại tiếp nhận.

Cả đám quay qua xé những chiếc túi vải, chia nhau số ma túy bên trong, khiến bên trong xe đầy mùi ma túy.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt họ lộ ra biểu tình say mê.

Lúc trước đó họ sử dụng những thứ này đều không có hiệu quả, sao lần này lại có phản ứng?

Tôi quay qua nhìn Thu Tử.

Ý thức của gã đang rất lộn xộn, giống như đang phê thuốc thật sự.

Ngay sau đó, lão Tam bật cười ha hả. Tên đầu sỏ thì méo mồm trợn mắt, bật lên những tiếng cười sằng sặc. Giống như bị bật trúng công tắc, cả đám cùng phá lên mà cười. Cứ cười như thế, rồi họ rút dao ra, thái từng miếng thịt trên người mình, mê man ngắm nhìn máu và thịt của chính mình.

Trong xe, lại một lần nữa biến thành địa ngục. Cảnh tượng hãi hùng như thế không hề làm tiếng cười của họ ngưng lại, họ vừa cười ha há hô hố, vừa rạch người mình ra, đâm chọc nội tạng.

Trước khi máu chảy hết, tôi trông thấy thình lình họ biến sắc mặt, bắt đầu gào thét, ngã ngửa trên ghế ngồi, đau đớn rên la. Quá trình đi đến cái chết rất chậm chạp, chứng kiến máu của mình chảy cạn, ý thức của họ mới hoàn toàn biến mất.

Đèn xe phụt tắt. Sau đó, lại sáng lên.

Tất cả đều trở nên chai lì, không hừ một tiếng.

Không có ai khóc, không có ai nói gì, cứ lầm lì mà ngồi yên đó, hệt như một bầy cương thi.

Bây giờ thời gian như ngưng đọng lại.

Miệng Méo nói: “Tao từng chém chết người.”

Gã phá tan sự im lặng, nhưng chẳng có ai tiếp lời.

“Lúc đó đang đi trên đường thì gặp một tên nọ. Lúc đó tao đang lên cơn nghiện, lại hết tiền, chạy ra đường là để đi cướp. Nhìn thấy người đó là tao chém ngay. Chắc là chết rồi. Tao lấy tiền rồi chạy, bỏ mặc nó nằm đó.” Nói đến đây, Miệng Méo nhếch nhếch cái lỗ khuyết: “Bây giờ chắc là quả báo của tao rồi.”

Mấy phút sau, gã nhìn qua tên đầu sỏ: “Anh Tống, anh cũng từng chém người rồi đúng không?”

Tên đầu sỏ lạnh lùng nhìn Miệng Méo: “Đúng, mười mấy tuổi tao đã chém người rồi, bị tống vào trại cải tạo thiếu niên, sau đó ra, tao chém tiếp mấy người, trong tù, đám tôm tép phải kêu tao một tiếng sếp, gọi tao là sếp đó. Chẳng phải tụi mày đều biết hết rồi sao?”

Đối với chuyện này, gã có vẻ rất tự hào, lúc nói chuyện còn khoe khoang vài câu.

Miệng Méo quay qua những người khác: “Còn tụi mày?”

Thu Tử lí nhí: “Em cũng… nhưng chưa chết, người đó chưa chết, chỉ… chỉ bị em cắt một miếng…”

Đầu Đinh tiếp ngay: “Tao thì chém cho ông già tao một dao. Ông ta định trói tao lại, nhốt luôn trong nhà. Tao đang lên cơn nghiện, nên chặt tay ông ta.” Gã cười: “Từ đó về sau cả nhà không ai dám động đến tao nữa. Tao đòi tiền mà họ không cho, thì tao lục tung cả nhà lên, lúc đó họ cũng không dám hó hé gì. Tìm được tiền rồi, tao còn chửi cho một trận.”

Tôi nghe mà không khỏi chau mày.

Lão Tam thở dài: “Tao thì chém con vợ tao một nhát. Cãi nhau, tại nó động đến dao trước, tao giật lấy, cho nó một nhát.” Gã cũng giống như Đầu Đinh, vừa kể vừa cười: “Sau đó, nó cũng không dám cãi nhau với tao nữa. Nó bỏ tao, ẵm con về nhà mẹ luôn. Hứ…”

Miệng Méo nhìn sang Đầu Xù.

Đầu Xù ngẩng đầu: “Tao cũng vậy, tao chém một thằng làm ăn cùng, cướp hàng của nó.”

Cả xe đột nhiên đều bật cười.

“Được rồi. Gom chúng ta lại một xe, cũng đâu có dễ dàng gì.”

“Không dễ? Lượn một vòng trên vỉa hè, chẳng phải hốt được cả rổ sao?”

Nói đến đây, cả đám lại chửi um lên.

“Chém chết có mấy mạng thôi mà. Như vậy hoàn toàn không đúng.” Miệng Méo rầu rĩ nói: “Mẹ nó, hay tụi mình đắc tội với vị thần thánh nào đó?”

“Cái xưởng gỗ đó…” Thu Tử lên tiếng.

“Cái xưởng gỗ chó chết đó, rõ ràng là nó hù dọa chúng ta!” Tên đầu sỏ trợn mắt gầm lên.

Tôi nhận thấy mấy người này đã nghĩ thông, lại bắt đầu mày mò làm sao để sống sót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui