Hồ Sơ Bí Ẩn

Hai chúng tôi xem như đã đạt được thỏa thuận để chung sống hòa bình.

Thực ra thì thỏa thuận này cũng chẳng có tác dụng gì. Hiện tại chúng tôi đều đang khó bảo vệ được chính mình, muốn làm gì cũng đều cực kỳ khó khăn.

Chủ yếu là tôi lo lắng sau khi Viên Tiểu Mai hiểu rõ mọi chuyện, sẽ lợi dụng thân phận hồn ma của mình, mà làm lớn chuyện này lên. Bất kể hiện tại cô ta gây chuyện, hay là chờ đến lúc sau khi tôi hoặc Diệp Thanh tiêu diệt con ma núi Quảng Nguyên, rời nơi này rồi mới gây chuyện thì đều sẽ là rắc rối lớn.

Có lẽ Viên Tiểu Mai chỉ vì chút dũng khí nhất thời mà tranh luận với tôi. Cũng có thể là muốn thăm dò gì đó, nhưng thế nào thì đối với tôi cũng chẳng quan trọng gì.

Thực ra tôi cũng không thể quan tâm được cô ta. Dù biết không thể, nhưng lòng thì vẫn cứ nặng nề. Cũng giống như khi nhìn thấy người say xỉn lái xe, dù là người xa lạ, cũng phải bước đến nhắc nhở một tiếng, hay báo cảnh sát. Bằng không, nếu tai nạn xảy ra thật, bản thân người đó mất mạng thì đã đành, nhưng tông chết thêm người khác, là một người đứng nhìn cũng khó lòng mà cảm thấy không cắn rứt lương tâm.

Tôi thấy mình đã làm tròn nghĩa vụ, nên tiếp tục đi vào khu rừng rậm.

Viên Tiểu Mai bám theo.

Bước chân tôi ngừng lại.

“Tôi sẽ không cản trở cậu. Cậu bảo sau khi để tôi điều tra xong, đừng vội công bố, tôi cũng đồng ý. Nhưng cậu cũng phải chứng minh những điều cậu nói là thật chứ? Dù cậu đang muốn tìm cách rời khỏi chỗ này, nhưng cũng muốn giết chết con ma đó đúng không?” Viên Tiểu Mai nói.

Xem ra cô ta đã quyết tâm muốn đồng hành cùng tôi.

Nghĩ đến những chuyện mà con ma núi Quảng Nguyên đã gây ra, tôi cũng không thể từ chối dứt khoát được. Cứ đi mãi thế này, không chừng nó lại vứt tôi đến chỗ nào nữa.

Tôi quay đầu lại đi tiếp.

Viên Tiểu Mai đi bên cạnh tôi, tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, đoán là Lưu Lương Vượng và admin cũng đã bám theo rồi.

“Cậu có thể nói đại khái tình hình ở chỗ này được không? Con ma đó bắt người để làm gì? Giết chết người có chỗ nào lợi đối với nó?” Viên Tiểu Mai như đang phỏng vấn, nhưng không dùng kĩ năng phỏng vấn, chỉ là đưa ra câu hỏi, hình như chỉ xuất phát sự hiếu kỳ đơn thuần mà hỏi tôi như thế.

Tôi không ngốc đến mức hoàn toàn tin Viên Tiểu Mai, cũng không thể thật lòng trả lời mọi câu hỏi của cô ta.

“Tôi cũng không biết rốt cuộc nó muốn gì. Có lẽ giết người chỉ là bản năng của ma thôi.”

“Giết người, không có lợi gì cho nó sao?”

“Tôi không phải ma nên tôi không biết. Cô muốn thử trên người tôi cho biết à?” Tôi đổi đề tài, hỏi ngược lại Viên Tiểu Mai.

Viên Tiểu mỉm cười, vén mái tóc rối bời ra sau tai: “Không. Cậu nói tôi là ma, nhưng tôi không hề có bản năng đó.”

“Có lẽ mỗi con ma không giống nhau. Con ma ở đây có thể cũng có mục đích gì đó muốn đạt đến. Có điều, chắc nó không nói cho chúng ra biết đâu.”

Thực ra trong lòng tôi cũng có đoán được một ít.

Con ma núi Quảng Nguyên mày mò bao nhiêu năm qua, chỉ muốn biến nơi đây thành “Đoàn Kịch Nói”. Nhưng không biết vì thời cơ chưa đến, hay thời gian không đủ, mà nó cặm cụi hơn hai mươi năm vẫn chưa thành công. Truyền thuyết về quốc lộ Quảng Nguyên không liên quan gì đến nó cả, hai chữ “Quảng Nguyên” cũng chưa trở thành danh xưng mới của nó. Đem ra so sánh, thì sự “kiến thiết” địa bàn của người dẫn đường ở Hối Hương lại có hiệu quả rất rõ ràng. Ở Dân Khánh, dù là cái thứ mới chuyên mở tiệm cơm và tay tài xế taxi Tống Tạng không hề xuất đầu lộ diện, nhưng đều có những thành quả của riêng mình.

Chân tôi không dừng lại, nhưng suy nghĩ thì đang rẽ qua một hướng khác.

Mấy con ma này, con nào cũng ẩn mình rất nhiều năm và tác quái cũng nhiều năm. Nếu như thời cuộc không biến động, nếu như tôi không bị lôi vào trong thế giới quái dị này, thì tôi không thể nào biết đến chúng. Nên cũng chẳng biết đến bao giờ chúng mới bị phát hiện và tiêu diệt.

Ngô Linh đã nói rất nhiều lần, sự sụp đổ của thế giới này sớm đã bắt đầu rồi. Có lẽ, những con ma này cũng đã xuyên không đến đây từ rất lâu, rồi bắt đầu mở rộng từng chút một thế lực của mình.

Năm 2030, cách hiện tại chỉ có bảy năm.

Nếu thật sự thế giới sẽ phát sinh sự thay đổi khuynh trời đảo đất, thì trong khoảng thời gian bảy năm ngắn ngủi ấy, không thể nào khiến đại đa số con người chấp nhận được sự thay đổi về thế giới quan như vậy, rồi tiếp tục an tâm mà sống, còn tự mày mò ra kinh nghiệm để thích nghi với cuộc sống nằm dưới móng vuốt của ma quái nữa chứ.

Thời gian bảy năm không đủ được.

Vậy, với điểm bắt đầu sớm hơn, thì những chuyện này đã xảy ra rồi.

Giống như Hối Hương. Người địa phương đã hoàn toàn chấp nhận quy tắc người xứ khác đến Hối Hương sẽ bị ma giết chết, đồng thời còn tin đó là quy luật thép, không nghi ngờ, không phản đối.

Hối Hương hoàn toàn không phồn hoa, nhưng nhân khẩu và quy mô cũng không hề nhỏ.

Bất chợt tôi lại có cảm giác ớn lạnh.

Sự biến thiên của các triều đại thời cổ không phải chuyện một sớm một chiều. Xã hội phát sinh cải cách, cũng phải trải qua một giai đoạn ấp ủ dài lâu. Một thế giới từ tin tưởng khoa học, phản đối mê tín, chuyển qua chấp nhận sự tồn tại của ma, đồng thời sống chung với ma, thì cần mất bao nhiêu thời gian?

Phải chăng Diệp Thanh đã sớm hiểu được điểm này, nên mới không thèm đếm xỉa đến phương án mà giới quái dị đưa ra.

Nếu tất cả những chuyện này thực sự đã bắt đầu từ lâu, vậy thì ngay từ gốc rễ đã xảy ra trục trặc rồi, cho nên phương án của giới quái dị chưa chắc sẽ cầm cự được bao lâu. Trái lại, “ý tưởng viển vông” của Diệp Thanh có khả năng sẽ giải quyết vấn đề ngay từ gốc rễ.

Nhưng mà, nếu giải quyết xong con ma đầu tiên được sinh ra, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp sao?

Câu hỏi này khiến tôi không khỏi thấy hoang mang.

Nền giáo dục mà tôi tiếp nhận kéo dài trên hai mươi năm, từ tiểu học đến đại học, thành tích tuy không thực sự tốt, cũng không phải chuyên gia trong lĩnh vực chính trị - pháp luật hay lịch sử và cũng không quá hứng thú đối với phương diện này, nhưng trong các sách vở thường ngày đã đọc, đều đang chứng minh một quan điểm. Đó là lịch sử luôn luôn tiến tới, lịch sử có đà quán tính của nó và cũng có tính tất yếu của nó.

Khi tất cả lặp lại một lần, thế giới này thực sự có thể biến thành một thế giới không có ma, không có linh hồn, hoàn toàn không có sự việc quái dị không?

Nói thật lòng, ma – người sống chung thì tôi thấy cũng không phải là chuyện xấu. Người thân đã qua đời có thể dùng một phương thức khác để xuất hiện trong đời sống, đó chắc chắn là một niềm an ủi lớn.

Giống như cái nghĩa trang mà Tháng Mười đã đưa tôi đến, những hồn ma đang nán lại trong khu nghĩa trang đó giống hệt như hàng xóm lâu năm, kể cho nhau nghe về thế hệ con cháu của chính mình, mong mỏi chúng đến tảo mộ, thăm nom, cũng để mình được nhìn thấy đời sống của chúng gần đây. Tôi cảm thấy như thế thật là nhẹ nhàng và ấm áp.

Cũng giống như một người bạn học của em gái tôi, sau khi chết không được siêu sinh, trở nên cô đơn. Nhưng sau khi bản thân thông suốt, đã cùng nhóm của em gái tham gia chuyến du lịch cuối cùng sau tốt nghiệp, đó là một niềm hạnh phúc nho nhỏ.

Thế nhưng cái thế giới người – ma chung sống kia thì không phải như vậy.

Hồn ma thỏa ý hạch sách, giết người mua vui, thậm chí còn ác ý kích động để gây chia rẽ. Nhưng, dù cho con ma núi Quảng Nguyên đã làm như thế, vẫn được nhận xét là rất khá, ngó lên không bằng ai, ngó xuống không ai bằng mình.

Người dẫn đường, Tống Tạng, thứ mới mà tôi đã gặp, đều chẳng phải là những hồn ma lương thiện gì.

Thế giới như vậy có khác nào địa ngục, tôi nghĩ, không ai có thể tìm được hạnh phúc bình yên ở cái thế giới như vậy.

“Tổ trưởng Lâm.” Viên Tiểu Mai gọi tôi một tiếng.

Tôi quay qua nhìn cô ta.

“Cậu sao vậy?” Viên Tiểu Mai hỏi: “Hình như đang có tâm sự gì đó. Có rắc rối gì à?”

Tôi lắc đầu.

Chuyện tôi vừa suy tư đương nhiên không thể nói cho Viên Tiểu Mai biết.

“Vốn dĩ cậu muốn kêu gọi chúng tôi đi tìm con ma đó tính sổ đúng không?” Admin chen vào.

Bước chân tôi khựng lại: “Tôi muốn ba người mang tôi đi tìm nó. Ba người chưa chắc có thể giết được, nhưng tôi có cách khác.”

Viên Tiểu Mai suy nghĩ gì đó.

Lưu Lương Vượng hỏi: “Ý của cậu là, chỉ có ma mới tìm được ma, mà cậu có thể giết được con ma đó?”

“Ừ. Là vậy đấy. Tôi không có cách tìm ra nó. Hình như nó cũng đang cố tình trốn tránh tôi.”

Chuyện này thì chẳng có gì đáng giấu giếm.

Viên Tiểu Mai hỏi: “Cách của cậu và cả tấm bùa hộ thân khi nãy nữa, là đồ của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp à?”

Tôi nhìn Viên Tiểu Mai một cái: “Đúng. Có điều tốt nhất cô hãy từ bỏ ý định đi tìm họ đi. Chuyện này tôi chưa từng nói cho ai biết, nhưng thực ra, họ đã gặp phải rắc rối từ trước đó rất lâu, còn có người chết nữa. Cô hiểu ý tôi rồi chứ?”

Viên Tiểu Mai liền biến sắc mặt.

Cô ta ngừng lại không đi nữa, admin và Lưu Lương Vượng cũng đều bàng hoàng đứng khựng lại.

Tôi quay đầu lại nhìn họ, rồi thở dài: “Hiện tại các người đã biết mình đã gây ra chuyện gì chưa? Chúng ta phải tìm con ma đó, nhưng đồng thời chúng ta cũng phải trốn người của Thanh Diệp.”

“Hai bên đó có phải sẽ…” Lưu Lương Vượng buột miệng lên tiếng.

“Nếu thực sự là vậy thì còn gì bằng. Nhưng anh nhìn đi, hiện tại chúng ta có chút cơ may nào thoát khỏi đây không?” Tôi hỏi ngược lại.

Ba người họ đều sầm mặt lại.

“Nếu cậu không lừa chúng tôi, thì thật sự… chúng tôi đã vô tình gây ra sai lầm lớn rồi.” Admin thản nhiên nói.

Tôi không vin vào chuyện này để chỉ trích họ. Nếu như họ có thể dùng cách này để tìm ra Lưu Miểu, để tôi hồi sinh cho Lưu Miểu, thì xét toàn bộ chuyện này, đối với Thanh Diệp vẫn là trong họa có phúc. Còn như người của ban biên tập tuần san Thiên Hạ thì chỉ có họa chứ chẳng có phúc.

Tôi không nán lại nơi này để cho họ chìm đắm trong cảm xúc, nhưng tôi vừa định cất bước, liền cảm thấy có gì đó là lạ.

Tôi nhìn về phía căn biệt thự bên cạnh.

Trong cửa sổ của căn biệt thự, có một cái bóng lướt nhanh qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui