Hồ Sơ Bí Ẩn

Tôi không biết nhóm Ngô Linh đã làm thế nào.

Bất kể là cuốn sổ dày sặc mùi cổ kính, hay là cây bút lông trắng thuần khiết, cho đến bình máu đầy vẻ quái dị thì tất cả đều khiến người ta cảm thấy đã có thêm kĩ xảo vào trong đó.

Nhưng đây không phải là kĩ xảo được thêm vào trong phim, mà là dụng cụ có thực.

Tôi thấy hơi thán phục, không khỏi trầm mặc không nói nữa.

Tí Còi và Gã Béo thì ngay lập tức kêu lên những tiếng “ồ ồ” không rõ đang nghĩ gì, chỉ thấy cả hai đang nhìn chằm chằm những thứ đó không chớp mắt.

“Những thứ này làm sao mà tìm được vậy?” Tí Còi tò mò hỏi: “Cái đám người ngoại quốc sao lại chịu giao những thứ này cho mấy người thế?”

Cổ Mạch hừ một tiếng chứ không trả lời.

Ngô Linh nói: “Họ không dùng đến. Đã rất lâu rồi phương Tây không xuất hiện ác ma. Bên cạnh đó thì chúng tôi đã đáp ứng cho họ vài điều kiện.”

Ngô Linh không nói rõ, Tí Còi cũng không hỏi tiếp.

Tôi lấy quyển sổ ra, nhận thấy nó khá giống với cuốn sổ của ác ma. Trên bìa có những văn tự màu đỏ, loại chữ này tôi chưa từng được thấy và cũng không đoán được nó là loại chữ nào. Giấy bên trong cũ kĩ, có lẽ bản thân quyển sổ đã là đồ cổ, Ngô Linh chỉ việc viết thêm chữ bên trên mà thôi.

Sau khi mở ra, thì có thể nhìn thấy những ghi chép dày đặc bên trong, cũng là những con chữ tôi không hiểu.

“Đây chính là tên của ác ma à?” Tí Còi thò đầu đến xem, rồi hỏi.

Tôi tiện tay đưa quyển sổ cho cậu ta.

Tí Còi không nghĩ nhiều, cẩn trọng nhận lấy, nghiên cứu hồi lâu: “Loại này tôi chưa từng thấy… mà hình như là thấy rồi… Haiz, không nhớ rõ nữa, những cái thứ ma pháp hắc ám gì đấy đều là bùa chú quỷ quái hết.”

Ngô Linh chỉ vào hàng chữ lớn đầu trang giấy: “Đây là tên, bên dưới là mệnh lệnh.”

“Vậy thì… phải làm thế nào?” Tí Còi nhìn Ngô Linh.

“Cứ để tôi viết là được. Gọi các cậu đến, chủ yếu là để thu hút con ác ma đó.” Ngô Linh lấy lại quyển sổ từ tay Tí Còi.

“Được rồi, các cậu làm việc đi. Cầm cẩn thận.” Cổ Mạch đưa cây bút lông và lọ máu cho Tí Còi đang đứng gần anh ta nhất.

Gã Béo đi giúp một tay, thì bị Cổ Mạch ngăn lại: “Cậu cũng là mồi ngon, tự bảo vệ lấy mình đi.”

Lúc này cả ba chúng tôi mới giật mình nhớ ra, Gã Béo cũng có năng lực. Lúc Tết, cậu ta đã thu hút sự tấn công của Niên Thú. Niên Thú ngoạm cậu ta một cái, bổ quá nên phát phì, cuối cùng đã bị nổ tan xác.

“Nhưng mà trước giờ ác ma không hề tấn công tôi.” Gã Béo khó hiểu nói.

Lúc ở ủy ban khu dân cư, Gã Béo đã đứng ngay bên cạnh tôi, ác ma thì ở đằng sau tôi, nhưng không hề để ý đến Gã Béo. Chắc là nó chỉ hứng thú với những linh hồn mạnh, có lẽ còn khá là “kén ăn”, sau khi gặp Diệp Thanh thì chẳng còn màng đến những linh hồn khác.

Trước mắt chúng tôi vẫn chưa biết làm sao để nắm rõ được năng lực của Gã Béo. Nhưng theo lý thuyết, thì năng lực có lẽ có nền tảng từ linh hồn. Bằng không khi linh hồn tôi rời khỏi thể xác, xuyên thời không trong cảnh mộng, không lý nào vẫn có thể sử dụng được năng lực nghịch chuyển thời gian. Nhưng nói không chừng, năng lực của Gã Béo chỉ bộc lộ tác dụng qua thân thể của cậu ấy, còn linh hồn cậu ấy thì rất phổ thông, giống như người bình thường.

“Chúng tôi cũng không hiểu về con ác ma đó lắm, hiện tại chỉ có thể làm vài phép thử mà thôi.” Ngô Linh vừa nói, vừa lật lật quyển sổ dày đến mười centimet kia: “Ác ma được ghi chép và có thể chứng thực chiếm đa số, kết cục của bọn chúng cũng rất rõ ràng, đó là đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Lâm Kỳ, cậu đã từng nói con ác ma đó đã tồn tại từ rất lâu trước đây cho đến hôm nay?”

Tôi gật đầu: “Theo cách nó nói chuyện thì đúng là như vậy, thường xuyên nhắc đến quá khứ, dùng giọng điệu của một kẻ trong cuộc.” Tôi cân nhắc từng lời.

Bất luận con ác ma đó có đúng là đã tồn tại từ xa xưa hay không, thì tôi vẫn phải nói thế để Tí Còi càng thêm tin tưởng.

Ngô Linh xem ra rất bình tĩnh, nói dối cũng không chớp mắt, vừa lật lật quyển sổ vừa đi lên cầu thang, còn tự nói lầm bầm: “Thứ này đã bị tiêu diệt… đã chết trong tay đại giáo chủ…”

Hình như cô ấy rất quý trọng ác ma được ghi chép trong quyển sổ.

Tí Còi ghé mắt qua nhìn một lát, sau đó di chuyển ánh mắt về phía lối đi.

Tầng một và tầng hai bị hư tổn rất nhẹ, lên đến tầng ba thì trông thấy mặt tường bị bong tróc, còn có những vết nứt trên cầu thang bộ.

Ai ai trong chúng tôi cũng đều bước đi đầy cẩn thận, Gã Béo là căng thẳng nhất, toàn thân gồng cứng.

Cổ Mạch ôm lấy đôi tai: “Hôm đó chết không ít người nhỉ.”

“Có năm hay sáu người gì đó.” Tôi đáp: “Còn có rất nhiều người bị thương, trong đó không ít người già.”

Đó là tôi chưa kể đến, hiện tại đang có nhiều người vẫn còn nằm trong bệnh viện. Một số người có quyền tài sản đã có tuổi, thậm chí cha mẹ của người có quyền tài sản thì còn thảm hơn. Người già mà bị té ngã va đập thì rất nguy hiểm. Không dám phẫu thuật, dựa vào khả năng tự hồi phục của thân thể cũng không được, hầu hết là chấp nhận tật nguyền, thậm chí là chờ chết.

Tôi ngậm ngùi, nhưng cũng chỉ biết bó tay.

So với trong quá khứ, thì lúc chứng kiến những chuyện kiểu này, tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tôi siết chặt nắm đấm, thầm nhớ đến câu nói của Diệp Thanh.

Chỉ cần thay đổi ngọn nguồn của tất cả, tất cả sau đó, cũng có nghĩa là hiện tại mà tôi đang trải qua cũng sẽ không còn giống nữa.

Lúc này Ngô Linh ngừng lật sổ, quay qua nhìn tôi: “Cậu từng nói, nó còn rất sinh hoạt hóa?”

“Hả? À, rất giống người bình thường, hòa nhập hoàn toàn vào xã hội loài người. Kiểu như…” Tôi cố tìm từ để miêu tả.

Nhưng Tí Còi đã tự lên tiếng: “Đó chẳng phải là chủ đề trong các bộ tiểu thuyết sao? Ma vương đi làm thuê, kị sĩ thần thánh đi làm vú em gì đó…”

Tôi vỗ tay: “Đúng.”

“Rất cấp tiến, luôn bắt kịp trào lưu xã hội.” Tí Còi bình luận thêm.

Ngô Linh nói: “Loại ác ma như vậy… tôi cũng có tí ấn tượng. Trước đây cũng đã từng có ác ma kiểu như thế bị phù thủy phát hiện.” Cô ấy vừa nói vừa lật sổ. Lần này tốc độ lật đã nhanh hơn rất nhiều.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt mong mỏi của Tí Còi.

Chắc là cậu ta đã tin tưởng hoàn toàn rồi, nên lòng tôi cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.

Lúc chúng tôi lên đến tầng 5, tôi không khỏi ngẩng mặt nhìn cầu thang dẫn lên tầng 6.

Cửa ra vào dị không gian đã biến mất như chưa bao giờ tồn tại. Trên lối đi đầy gạch ngói vỡ nát, tường và trần nhà đều đầy vết nứt.

Ngô Linh bước lên cầu thang đầu tiên, đi một mạch lên trên. Kế đó là Tí Còi, rồi Gã Béo, tôi đi thứ tư và Cổ Mạch ở sau cùng.

Tôi đã nhìn thấy vết nứt rất to trên vách tầng 6.

Trước đây tôi cũng đã nhìn thấy vết nứt tương tự như thế trong phòng nghiên cứu, lúc đó chẳng thể đoán nổi là do thứ gì mà có thể tạo ra tổn hại khủng khiếp đến thế, nhưng giờ thì tôi đã biết rồi.

Vì tường đã bị cào rách, nên có thể nhìn thấy một vài cảnh tượng bên trong phòng nghiên cứu.

Nhưng cánh cửa vào trong lại kiên cố đến không ngờ, chẳng hề bị hư hỏng chút nào. Tấm giấy báo mà công an và tôi dán lên trên cửa đã rớt xuống sàn.

Tôi bước vội lên trước, lấy chìa khóa mở cửa.

Và tôi đã nhìn thấy ánh sáng.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh sáng xuất hiện trong phòng nghiên cứu, kể từ lần đầu tiền vào đây hồi năm ngoái. Nhưng đương nhiên, không tính mấy lần trong cảnh mộng.

Trần nhà của phòng làm việc bị thủng một lỗ lớn, khiến ánh mặt trời chiếu thẳng xuống.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này tôi vẫn cảm thấy ngoài sức tưởng tượng.

Cái lổ thủng đó quá lớn, vượt xa kích cỡ của con quái vật mà tôi đã thấy. Suy nghĩ kĩ lại, hôm đó tôi nhìn thấy móng vuốt con quái vật thò lên trời trong đám bụi trên nóc nhà, cũng lớn quá sức tưởng tượng.

Cái này có thể xem như ma pháp của con Behemoth không?

Không, loại quái vật đó hoàn toàn không phải Behemoth trong truyền thuyết, chỉ là có ngoại hình tương tự thôi.

Nó có thể làm được gì, có sức mạnh như thế nào, đều rất khó đoán.

Tôi nhìn về phía cuối hành lang.

Bức tranh trừu tượng vẫn được treo ngay ngắn trên đó, hoàn toàn không ăn nhập với cảnh tượng tan hoang của phòng nghiên cứu.

Chiếc chuông đã có thêm vài vết nứt cực kì rõ, từ xa nhìn lại cũng thấy được.

Trong phòng đang vô cùng lộn xộn, những vật gia dụng đều bị đập nát.

Tôi, Tí Còi và Gã Béo đều bị cảnh tưởng này cuốn hút.

Vừa quay đầu nhìn lại, thì bắt gặp vẻ mặt âm trầm của Cổ Mạch.

Bất chợt tôi nhớ ra, đối với chúng tôi, nơi đây chỉ là một văn phòng làm việc, là trụ sở của Thanh Diệp, là nơi Diệp Thanh lưu trú. Nhưng đối với người của Thanh Diệp thì nơi đây không khác gì nhà của họ.

Tôi nhìn sang Ngô Linh, nhận ra cô ấy đã ngồi lên chiếc ghế sofa bị cắt đứt một nửa, vẫn đang cặm cụi lật sổ.

Ở chỗ này, thứ thân quen với tôi nhất chính là ghế sofa. Cái ghế mà tôi hay ngồi bị văng đi, đáy hướng lên trời, để lộ ra bụi bặm bên dưới đế ghế và vết đồ gia dụng trên nền nhà.

Các nhân viên cứu hộ đến giám định phòng ốc, cũng sẽ không dọn dẹp cái đống bừa bộn này giùm được.

Tôi gọi Tí Còi và Gã Béo cùng đến lật mấy cái ghế sofa lại. Còn những thứ khác, nhất là cái văn phòng đang bị vùi trong gạch đá thì chúng tôi không thể nào dọn dẹp nổi.

“Tìm ra rồi.” Đột nhiên Ngô Linh lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui