Hồ Sơ Bí Ẩn

Những người bên ngoài hoàn toàn bất động, hệt như một đống tượng đá đang xếp thành hàng ở bên ngoài vậy.

Đạo diễn hít thở thật sâu, hét một tiếng với bên ngoài.

Bên ngoài lặng yên như tờ.

Người trong phòng phát ra tiếng nức nở, sợ hãi nói gì đó.

Đạo diễn quay lại mắng một câu, rồi lại nói với những người bên ngoài lần nữa.

Ở một bên khác của gian phòng, chợt lóe lên ánh sáng yếu ớt, mặt trời đã lên.

Ánh nắng giống như xua tan âm tà, rải đều trên khung cửa sổ.

Bóng những người bên ngoài cửa từ từ biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.

Đạo diễn lại hét thêm tiếng nữa, bên ngoài vẫn không có ai trả lời.

Sau khi bàn bạc với nhau, đạo diễn chủ động đến trước cửa, cẩn thận kéo cửa ra.

Sạt… sạt… Cửa mở, hành lang bên ngoài trống hoắc.

Đạo diễn bước ra ngoài hét lên mấy câu, nghe thấy ở đầu bên kia hành lang vang lên tiếng bước chân.

Cả đám người trong phòng đều nín thở.

Đạo diễn nhìn về phía hành lang, bộ dạng đầy cảnh giác, nhưng sau khi nói chuyện với người đến mấy câu thì nhẹ nhõm hẳn.

Người đó cũng đến trước cửa.

Đây là một nhân viên công tác trong đoàn làm phim, bộ dạng vừa mới ngủ dậy.

Gật đầu chào hỏi những người trong phòng.

Biện Tư Quân thở phào một hơi, xem ra những lời người này nói không có vấn đề gì.

Nhưng tôi đã nhìn thấy âm khí trên người anh ta.

Ma vẫn còn, nói đúng hơn là ma vẫn chưa hề bỏ đi.

Tôi lại nhìn qua “Hàn Tế”

“Hàn Tế”

giả vờ như chẳng có gì xảy ra, hoàn toàn không gấp gáp hành động.

Tôi nhìn qua Nam Thiên, cảm thấy cứ lôi tên trẻ trâu này đi vẫn là gọn gàng ổn thỏa nhất.

Có điều chỗ của Diệp Thanh… Đang nghĩ đến đây thì tôi thấy cơ thể mình chợt chìm xuống.

Ánh nắng chiếu lên mặt, khiến tôi tỉnh giấc.

Trời đã sáng hẳn, tôi lại trở về phòng ngủ của mình.

Cảnh mộng đã kết thúc rồi.

Điều này khiến tôi chỉ muốn chửi thề.

Quá tệ hại.

Như vậy là đã bỏ qua cơ hội kéo Nam Thiên về.

Nghĩ đến đây, tôi vò mái tóc rối bù, chụp lấy điện thoại, gọi ngay cho Ngô Linh.

Ngô Linh nghe tôi tường thuật hết cảnh mộng, mới ngập ngừng hỏi: “Cậu nghĩ, là Diệp Tử ngăn cản cậu?”

“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là anh ta thôi…”

Tôi không chắc chắn lắm.

Nếu không phải Diệp Thanh, thì chính là ma nữ.

Nếu là ma nữ, vậy còn phiền phức hơn.

Vì điều đó chứng tỏ họ muốn giết Nam Thiên.

Ngô Linh hỏi: “Có khi nào là do chính bản thân Nam Thiên không?”

Câu hỏi khiến tôi ngớ ra.

“Cậu ta muốn cứu Hàn Tế, nhưng không biết phải làm sao ngoài việc dựa vào năng lực của cậu.

Mà chắc chắn cậu không muốn nhiều chuyện.

Nếu như vậy, thì cậu ta có lý do không để cho cậu đưa mình đi.”

Ngô Linh phân tích.

“Có khả năng ấy, nhưng anh ta có năng lực như thế sao?”

Tôi buột miệng đưa ra một câu hỏi khá ngốc.

Nam Thiên từng bảo chỉ là do số mình may, chứ không sở hữu năng lực gì hết.

Nhưng ai biết được, “số may”

có thể là một năng lực đặc thù nào đó hay không? Tí Còi có thể khiến một số đồ vật quái dị mà cậu ta tin tưởng phát huy tác dụng, không chừng Nam Thiên cũng có năng lực tương tự.

Chúng tôi ngay từ ban đầu đã phán đoán sai lầm.

Anh ta không phải thiện nhân trăm kiếp gì cả, để rồi lần nào cũng gặp dữ hóa lành, có một người anh như Nam Cung Diệu mà vẫn không bị liên lụy.

Chỉ là năng lực của anh ta đặc biệt, khiến anh ta may mắn và an toàn sống đến tận hôm nay, có thể vẫn chưa dừng lại ở đó.

Đầu dây bên kia, Ngô Linh trầm ngâm một lát rồi nói: “Không nghe nói cậu ta gặp phải tác dụng phụ.

Có điều xét từ cảnh mộng của cậu, thì xác suất cậu ta đang sở hữu năng lực nào đó là cực cao.

Chuyện này tạm thời vẫn chưa làm rõ được.”

Cô ấy ngừng lại một nhịp: “Hiện tại chúng tôi gần như đã nắm rõ tình hình ở sơn trang suối nước nóng rồi.

Không ngoài dự đoán, bầy ma nữ đó có ý đồ khác.

Hiện tại vẫn trong trạng thái tuyết lớn phong tỏa núi, nhưng tuyết đã ngừng rơi.

Cảnh sát địa phương phỏng đoán, mấy tiếng nữa là đã có thể thông đường.

Bên này chúng tôi nhận thấy, âm khí trên núi cũng đã tiêu tán không ít.

Âm khí gom lại một chỗ, toàn bộ tập trung về sơn trang suối nước nóng.”

Ngô Linh đề nghị: “Nếu được, mong cậu hãy vào cảnh mộng lần nữa.

Mấy giờ đồng hồ tiếp theo mới thực sự quan trọng.”

Tôi cũng thấy vậy.

Đúng lúc cuối tuần, tôi có thể nằm trên giường suốt cả ngày.

Tôi nhận lời với Ngô Linh.

Cùng cha mẹ ăn sáng xong, rồi trở lại phòng, nằm trên giường nghĩ đến những người ở sơn trang suối nước nóng.

Những người bị ma nữ chiếm xác tính ra đều đã chết hết rồi.

Vì vậy có rất nhiều đối tượng để tôi có thể nhập vào.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, mắt tôi vẫn mở thao láo.

Em gái từ trường trở về.

Tôi bị gọi ra ngoài, trông thấy nụ cười rạng rỡ tươi tắn của nó, sự chú ý của tôi tạm thời thoát khỏi sơn trang suối nước nóng.

“A! Cảm ơn anh hai!”

Em gái xé gói hàng chuyển phát tôi nhận giúp nó.

Nhìn thấy hai chữ “Bạch An”

trên quyển truyện mà lòng tôi không khỏi nặng trĩu.

Mẹ bảo phải nấu gì đó thật ngon, bữa trưa hôm nay chỉ toàn là những món nó thích.

Tôi cũng bị gọi đến giúp một tay.

Ăn xong cơm trưa, tôi lại trở về phòng, những vẫn chưa có cảm giác sắp đi vào cảnh mộng.

Tôi cảm thấy hơi sốt ruột.

Lên mạng xem thử, phát hiện những trang cá nhân mà tôi theo dõi đều không online, tôi bèn tìm kiếm về đoàn làm phim ấy.

Mẩu tin nhảy lên hàng đầu chính là tin đoàn làm phim bị kẹt trên núi, những bình luận bên dưới là một đống lo lắng của fan.

Fan của Nam Thiên chiếm đa số.

Lượt share và comment của bài viết này rất nhiều, nên được đẩy lên thành kết quả tìm kiếm đầu tiên.

Bên dưới mới là bản tin mới nhất: Đoàn làm phim đã thoát nạn, rất nhiều người trong đoàn đã tử vong vì tai nạn.

Đây là mẩu tin nhanh, nên không có mô tả chi tiết.

Tôi gọi điện cho Ngô Linh nhưng không ai nghe máy.

Đến hơn ba giờ chiều, Ngô Linh mới gọi lại cho tôi.

“… Ra rồi.

Chúng tôi đã tìm được Nam Thiên.

Nhưng mà…”

Giọng Ngô Linh đầy mệt mỏi: “Đại đa số thành viên trong đoàn làm phim đều đã bị ma nữ chiếm thân, cùng một trạng thái với Hàn Tế.

Chủ của cái xác chắc đã chết rồi.

Hiện tại cảnh sát đang điều tra, đoàn làm phim phải ở lại đó, chưa thể rời đi được.

Bầy ma nữ ấy…”

“Sao vậy?”

Tôi hỏi ngay.

Ngô Linh hình như đã cân nhắc rất lâu: “Chúng… chẳng chút lo ngại gì, cậu hiểu không?”

Tôi ngẫm nghĩ: “Ý cô là, chúng không sợ cô?”

“Đúng.

Chúng không sợ chúng tôi.

Hình như không sợ chúng tôi sẽ tiêu diệt bọn chúng.

Chúng chuẩn bị làm gì đó, nhưng tôi chưa rõ.

Chúng từ chối giao tiếp với chúng tôi, giả khờ, liên tục vào vai của người bị chiếm thân.

Còn Nam Thiên, không biết Nam Cung sẽ quản lý được cậu ta trong bao lâu.”

Ngô Linh thở dài.

Tôi không biết nên làm gì với tình hình này, đành nhận lời Ngô Linh, đợi lúc tôi vào cảnh mộng lần nữa rồi mới tính tiếp.

Lúc ăn cơm tối, sự cố ở sơn trang suối nước nóng Odama đã được đưa lên bản tin xã hội.

Một đoàn làm phim trinh thám đã thực sự gặp phải một vụ án mạng có mô thức cơn bão tuyết trên núi, còn liên quan đến một vụ án mạng năm xưa và truyền thuyết ma ám.

Bất kể yếu tố nào của bản tin, cũng khiến độc giả vô cùng hứng thú.

Giới truyền thông bên Nhật lập tức tung ra một bài báo chuyên đề, tiêu đề và nội dung của bài báo này càng khiến người ta sởn tóc gáy hơn, giới truyền thông dùng thẳng một tiêu đề rất “giật gân”

và đọc nhịu cả lưỡi: “Bộ phim ‘Sự kiện giết người ở sơn trang suối nước nóng’ gặp phải án mạng tại sơn trang suối nước nóng, hai diễn viên Sakai và Yoshinaga cũng bị liên lụy”

Câu chuyện năm xưa của bà cụ Shimada được công bố.

Cũng chẳng biết giới truyền thông lấy đâu ra nguồn lực hành động, mà đã tìm được không ít “người rõ nội tình”

ngay tại địa phương, tiến hành buổi đàm luận về chuyện giữa bà cụ Shimada và người chồng.

Ai ai nhắc đến đều cùng một giọng điệu, “Ban đầu thực sự đâu có ngờ”

, “Quan hệ của họ cực kỳ tệ”

, “Lúc chồng chết, bà cụ Shimada chẳng đau lòng chút gì”

… Thoáng chốc, hình như tất cả đều trở thành thám tử, nhìn ra mọi điều kỳ quặc trong cái chết của chồng bà cụ Shimada.

Cảnh sát cũng đưa tin, bà cụ Shimada đã đầu thú, bị họ bắt giam tạm thời.

Tôi nhìn thấy mẩu tin này, lòng trào ra một cảm giác rất khó tả.

Sự tình của mấy mươi năm về trước, vụ án ấy đã được xem như tai nạn ngoài ý muốn từ lâu, thi thể của người chết đã không còn, theo trình tự thông thường thì không thể vì sự đầu thú của bà cụ Shimada mà lật đổ hết kết luận ban đầu, mở cuộc điều tra trở lại được.

Nếu bà cụ Shimada không đầu thú, cảnh sát hoàn toàn không thể nào chỉ dựa vào lời khai của đoàn làm phim mà bắt giữ bà cụ Shimada Mà người như bà cụ Shimada, lại chủ động đầu thú được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui