Hồ Sơ Bí Ẩn

Diệp Thanh móc chìa khóa ra mở cửa.

Không còn những âm thanh bực bội đó nữa, cả người Cổ Mạch đã thả lỏng hơn, tư thế bước đi cũng hồi phục như ban đầu, hai tay nhét vào túi, trước khi vào cửa còn liếc nhìn bảng hiệu kia vài lần.

“Sếp, anh về rồi.”

Tôi lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Cổ Mạch vào nhà thì thấy một thanh niên, nhìn có vẻ bằng tuổi với Diệp Thanh, Diệp Thanh đã cao khoảng 1m8, người kia còn cao hơn nửa cái đầu, cơ thể trông càng vạm vỡ hơn.

Tôi đã ngầm đoán ra.

“Tôi tên Lưu Miểu. Anh tên là gì?” Lưu Miểu giơ tay ra, chào hỏi Cổ Mạch một cách thân thiết.

“Cổ Mạch. Cậu là... nhân viên ở đây?” Cổ Mạch bắt tay với Lưu Miểu.

“Chỗ chúng tôi không phải là công ty thì nói gì đến nhân viên với không nhân viên chứ? Vâng, tôi là một thành viên ở đây.” Lưu Miểu ngồi xuống.

Cách bố trí của Phòng nghiên cứu bấy giờ giống hệt như hai mươi năm sau, ngay cả hai chiếc ghế sofa đặt đối xứng nhau và chiếc bàn trà ở giữa cũng giống y như đúc.

Lưu Miểu ngồi xuống thì vỗ đầu, rồi lại đứng lên, “Tôi đi rót nước cho anh. Đúng rồi, có đồ uống, anh uống chứ? Chỉ có coca và bia thôi.”

“Nước là được rồi.” Cổ Mạch đáp, rồi nhìn về phía bên trong.

Diệp Thanh đi vào.

Lưu Miểu rót nước từ máy uống nước, đặt trước mặt Cổ Mạch.

Cổ Mạch ngồi trên ghế sofa uống nước, cả người như trút được gánh nặng, tùy ý hỏi: “Sao hai cậu lại nghĩ đến việc mở phòng nghiên cứu này? Cậu cũng có mắt âm dương, cũng có... siêu năng lực?”

Nói đến “siêu năng lực” thì ngữ khí của Cổ Mạch không được ổn lắm.

Lưu Miểu trở về chỗ ngồi. Trên bàn uống trà trước mặt anh ta có một cuốn sách cổ được đóng bằng chỉ, không phải là loại mô phỏng theo sách xưa, mà là sách cổ thật. Tầm mắt của Cổ Mạch nhìn lướt qua trang bìa của cuốn sách đó một chút rồi lại thu về.

“Tôi được sếp cứu, sau đó thì đi theo anh ấy. Mắt âm dương ấy hả, tôi có chứ, nhưng siêu năng lực thì không.” Lưu Miểu trả lời rất tự nhiên.

Tôi nghĩ đến quá khứ của Lưu Miểu, nên thấy hơi bất ngờ khi anh ta lại có thể cởi mở đến vậy.

Cha mẹ anh ta xảy ra chuyện vào năm 2000, bây giờ chắc đang là khoảng thời gian đó? Anh ta đã có thể thoát ra khỏi ám ảnh rồi sao?

Còn về việc được Diệp Thanh cứu như anh ta nói, tôi lại không hề thấy bất ngờ, có một loại cảm khái là “quả nhiên là thế.”

Cổ Mạch thấy tò mò về việc này, “Cậu được cậu ta cứu? Chuyện là sao vậy?”

“Ồ, cũng không có gì, chỉ là đụng phải một con quái vật.” Giọng nói của Lưu Miểu trở nên lạnh nhạt, có thể nhận thấy anh ta không muốn nhắc nhiều đến chuyện này.

Xem ra anh ta không dễ dàng buông bỏ được chuyện cha mẹ mình bị hại. Đây cũng là việc dễ hiểu thôi.

“Cậu ta rất giỏi sao?” Cổ Mạch thắc mắc, “Còn trẻ như thế mà đã rất giỏi rồi?”

“Không thể nhìn vào tuổi tác được, phải nhìn vào thiên phú cơ.” Lưu Miểu nói theo kiểu của chuyên gia, “Tôi gặp con quái vật kia mới mở mắt âm dương, tuy có người bị những thứ đó tấn công, giết chết cũng chưa chắc đã mở được mắt âm dương, nhưng kiểu như tôi cũng chưa thể gọi là thiên phú được. Sếp tôi vừa mới sinh ra đã có, đó mới gọi là thiên phú.”

Vẻ mặt Cổ Mạch thay đổi, coi nước trong cốc nhựa như rượu mà uống, ủ rũ lên tiếng: “Tôi cũng bị dính phải, không mở được mắt âm dương, nhưng có thể nghe thấy những âm thanh kỳ lạ.”

Lưu Miểu đồng tình nói: “Vậy thì anh thật đáng thương. Ít ra mở mắt âm dương thì nhắm mắt lại sẽ không thấy nữa, còn như anh thì phiền phức lắm đây.”

“Thì đó.” Cổ Mạch thở dài.

Diệp Thanh bước ra khỏi phòng, trong tay cầm một túi gấm có chứa bùa hộ thân, sau đó ném lên người Cổ Mạch.

Cổ Mạch nhặt túi gấm trên bụng lên, hỏi: “Đây là gì?”

“Bùa hộ thân. Đeo vào sẽ không nghe thấy nữa.” Diệp Thanh ngôi bên cạnh Lưu Miểu, cánh tay đặt trên tay vịn sofa, ngón tay gõ gõ, “3000 tệ.”

Cổ Mạch giật mình, “3000? Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi!”

“Bởi vì tôi không xài súng được.” Diệp Thanh thản nhiên đáp.

Cổ Mạch ngạc nhiên, rồi lắc lắc chiếc bùa: “Đeo cái này thì tôi sẽ không nghe thấy nữa? Có thể xài được bao lâu?”

“Không biết bao lâu. Còn phải xem năng lực kỳ lạ kia của anh sẽ phát triển ra sao.” Người bán thiếu trách nhiệm như Diệp Thanh trả lời.

Tôi nhìn chăm chú vào túi gấm kia một hồi lâu, xác định được rằng túi gấm kia giống với chiếc túi tôi lấy từ trong thùng ra đưa cho em gái. Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy ngạc nhiên. Túi gấm giống nhau, vậy lá bùa hộ thân bên trong cũng giống nhau sao? Chẳng lẽ có loại bùa dùng được trong mọi trường hợp giống như dầu cù là? Nhưng Thanh Diệp cũng biết kiếm tiền ghê. Vào năm 2000, cái bùa này đã có giá 3000 tệ, 10 năm sau không biết sẽ giá sẽ lên đến mấy vạn? Tư liệu về những người ủy thác của họ đều rất đơn giản, có một số người chỉ cần nhìn vào địa chỉ cư trú thì cũng biết được họ cũng chẳng phải giàu có gì cho cam. Cái này có thể bán ra được hả?

Dĩ nhiên Cổ Mạch là người có tiền, tuy có lầm bầm vào câu, nhưng vẫn móc tiền ra mua.

“Quẹt thẻ được không?” Trong túi tiền của Cổ Mạch không có đủ 3000 tiền mặt, quan sát khung cảnh đơn sơ của phòng nghiên cứu, “Gần đây có ngân hàng không? Tôi đi rút tiền, hoặc chuyển khoản cho các cậu?”

“Chuyển khoản được rồi.” Thanh Diệp giơ tay lên.

Lưu Miểu chạy vào trong, lấy một tờ giấy ghi chú ra, bên trên có viết số tài khoản ngân hàng.

“Cậu không sợ tôi cầm được đồ rồi quỵt tiền?” Cổ Mạch hơi bất ngờ.

Diệp Thanh cười một tiếng, tiếng cười đó đầy sự châm biếm giống như những lần tôi đã từng nghe.

Cổ Mạch ngơ ngác, sau đó thấy hơi khó xử.

Tôi đoán anh ta cũng đã nghĩ ra. Lá bùa hộ thân này cũng giống như hóa trị, phải tiến hành định kỳ thường xuyên, nếu như anh ta quỵt tiền, thì đợi đến lúc lá bùa trong tay mất tác dụng thì biết phải làm sao?

Cuối cùng Diệp Thanh cũng nói được một câu phù hợp với thân phận: “Bùa hộ thân phải luôn đeo trên người, có tình trạng dị thường như tỏa nhiệt thì anh phải chú ý kỹ. Còn nếu bùa tự bốc cháy thì anh đến tìm tôi.”

“Tỏa nhiệt là bùa hộ thân tỏa nhiệt hả?” Cổ Mạch ngơ ngác hỏi.

“Nếu như anh bị sốt, anh có thể tự đi đến bệnh viện nhé.” Diệp Thanh trả lời.

Dù Cổ Mạch bị một người nhỏ hơn mình những mười tuổi nói cho như thế, nhưng cũng không cảm thấy có gì không được tự nhiên, ngược lại còn gật đầu, tỏ ý đã biết rồi.

“Vậy tôi về trước nhé. À, vụ cái cầu thang kia là sao vậy?” Cổ Mạch đứng dậy, không chịu từ bỏ ý định nên hỏi thêm một câu.

Tôi liền xoay đầu nhìn vào khuôn mặt mơ hồ của Diệp Thanh.

“Không liên quan đến anh.” Diệp Thanh lạnh giọng.

“Rồi, rồi. Tôi không hỏi nữa.” Cổ Mạch giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng, sau khi đeo lá bùa hộ thân xong thì ngâm nga điệu nhạc bước ra ngoài.

Kiểu người chuyện gì cũng không để trong lòng như anh ta chắc sống rất thoải mái. Vui thì cười giận thì mắng, mọi việc đều quên đi trong chớp mắt.

Tôi thấy hơi hâm mộ, nhìn lại hai khuôn mặt mơ hồ trên ghế sofa kia, tôi nghĩ Diệp Thanh và Lưu Miểu cũng thấy rất hâm mộ. Khi Cổ Mạch gia nhập, cuộc sống của họ có trở nên thoái mái hơn không?

Tôi không thể ở lại lâu trong phòng nghiên cứu, bèn đi theo Cổ Mạch ra ngoài. Lúc đi ngang qua cầu thang, tôi vẫn nghe thấy tiếng gió kia.

Cổ Mạch đi lên đi xuống, chơi đến quên trời quên đất ở chỗ cầu thang, thử vài lần, lầm bầm nói: “Không nghe thấy gì thật.”

Nhưng tôi lại có thể nghe thấy.

Tôi càng phát hiện ra giấc mơ của mình vô cùng kỳ lạ.

Diệp Thanh nói, Cổ Mạch nghe thấy thứ bản thân anh ta có ý muốn nghe thấy. Vậy còn tôi? Tôi mơ thấy thứ mà bản thân tôi có ý muốn mơ thấy sao?

Cổ Mạch đứng trước tòa nhà, đã không còn phiền não nữa, nhưng tôi vẫn nghe thấy chuỗi âm thanh ồn ào kia. Cổ Mạch vui vẻ cất tiếng cười lớn, khiến cho tôi bất giác thở dài.

Chắc không có ai thấy mệt khi nằm mơ đâu nhỉ.

Hơn nữa giấc mơ lần này lại dài lê thê, không bị chia ra thành nhiều ngày như lần của Sở Nhuận.

Nếu có bị chia ra thật thì tôi cũng chịu không nổi. Tôi nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi Cổ Mạch nghe cái đĩa hát kia, lại càng nóng lòng muốn thử xem sao.

Mười năm, quá khứ có thể bị thay đổi không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui