Hồ Sơ Bí Ẩn

Căn phòng trở nên yên lặng.

Ngô Linh đột nhiên đưa tay đến, nhanh như chớp vỗ lên người La Mục.

La Mục đang ngơ ngác, ngẩng lên nhìn Ngô Linh, rồi nhìn trên vai mình.

Lá bùa không mấy chốc đã biến mất, tựa như hòa tan vào trong thân thể của La Mục.

La Mục1bắt đầu phát hoảng, ngập ngừng muốn nói, giống như một cô vợ trẻ bị ức hiếp, không dám nói tiếng nào, càng không dám phản kháng.

Ngô Linh nhấc tay lên, trong hay hiện ra một sợi dây, đầu dây bên kia đang quấn lên người La Mục.

“Cậu làm theo lời chúng tôi8nói, chúng tôi sẽ thả cậu.” Ngô Linh nói ngắn gọn súc tích.

La Mục vội nói: “Em đã không có cách nào nữa. Bốt điện thoại đó, hình như…”

“Bây giờ cậu làm được gì?” Ngô Linh hỏi.

La Mục ngẫm nghĩ hồi lâu, mặt đỏ gay: “Chắc… chắc có thể khống chế được một2chút…”

“Có thể khống chế bốt điện thoại gọi hồn ma đến không?” Ngô Linh hỏi.

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Cô ấy muốn dùng bốt điện thoại gọi ai?

Không phải tôi chưa suy xét qua ý đồ của Ngô Linh khi bảo tôi đưa La Mục lại đây. Điều tra lai lịch của La4Mục, nghiên cứu cái thế giới tương lai ấy, ngẫm sâu hơn, công hiệu thần kì của bốt điện thoại bị ràng buộc bởi La Mục, cũng không phải là không thể lợi dụng.

Nhưng, hiện tại La Mục hầu như đã mất hết quyền kiểm soát đối với bốt điện thoại. Bốt điện thoại hình như đã biến thành một linh hồn độc lập, có quy luật hành động của riêng mình. La Mục thậm chí cũng không nắm rõ nguyên lí hoạt động.

Chuyện này cũng không thể trách La Mục. Đối với cậu ta, mọi thứ hồn ma làm đều là bình thường. Bốt điện thoại xuất hiện và thoát khỏi sự khống chế, cũng là chuyện bình thường, cậu ta sẽ không suy xét những gì đã diễn ra trong quá trình ấy.

Ở đây, một mặt là do tính cách yếu đuối của cậu ta, một mặt là do hoàn cảnh mà cậu ta đã sống lúc chưa chết.

Trình Cửu, ma vương thần kinh kia lại quá bừa bãi, con ma núi Quảng Nguyên thì làm trưởng đoàn của đoàn kịch quái lạ trong địa bàn của mình, đều cho thấy thế giới ấy quái đản, không hợp logic đến nhường nào. Loại ma thích tự ý làm càn đã tạo ra thế giới ấy.

Đối với La Mục, sự “độc lập” của bốt điện thoại, hoàn toàn là lẽ tất nhiên.

Cậu ta xuất hiện trước mặt tôi, chứng tỏ cậu ta vẫn muốn khống chế bốt điện thoại. Bất kể mục đích của cậu ta là gì, ít nhất cậu ta cũng chứng tỏ rằng cậu ta đã nhận ra giá trị của bốt điện thoại, dựa dẫm vào bốt điện thoại.

“… Cậu và nó vẫn còn gắn kết, chỉ là cậu đã buông bỏ quyền khống chế. Đúng ra nếu cậu muốn thì vẫn lấy lại được một phần quyền khống chế.” Ngô Linh nói.

La Mục ngơ ngẩn, ánh mắt chợt bừng sáng trở lại: “Không được đâu… Những hồn ma đó… Nó ăn hết rồi cả những hồn ma trước đây… Em, em không làm được đâu… Sẽ bị giết chết đó…”

Tôi khẽ chau mày.

Những lời này của La Mục… Xem ra trước đây cậu ta còn trải qua một chuyện không được tốt đẹp lắm?

Ngô Linh nhấn mạnh âm điệu hơn: “Cậu làm được. Bản thân ma là sinh vật dựa vào sức mạnh ý chí mà giành phần thắng. Cậu cần giữ vững niềm tin, cộng thêm bốt điện thoại đó vốn dĩ cũng từ cậu mà nhận được sức mạnh thì cậu chắc chắn có thể khống chế nó.”

La Mục vẫn lắc đầu.

Tôi nghe thấy âm thanh kẽo kẹt phát ra từ sofa.

Tôi không nhúc nhích, đây cũng không phải âm thanh do La Mục tạo ra. Nếu là Ngô Linh…

Âm khí mang hơi gió nhè nhẹ, thổi ngang qua người.

La Mục hét lên một tiếng, bị thứ gì đó nhấc lên. Tay cậu ta tuột khỏi tay tôi, tôi nắm tay lại theo bản năng, nhưng vẫn nắm hụt.

Quay đầu qua, tôi liền nhìn thấy bóng của La Mục mất hút trong dãy hành lang sau cánh cửa.

“Đây là…” Tôi quay lại nhìn Ngô Linh.

Ngô Linh đã hạ tay xuống, sợi dây thừng kia cũng đã biến mất.

“Giao cho Diệp Thanh đi.” Ngô Linh lạnh lùng nói.

Đùng một tiếng, phòng bên trong hình như vừa đóng cửa.

Lưu Miểu bước đến ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Ủa? Vậy thôi hả? Ổn chứ? Nó có đáng tin không?” Tí Còi sau khi thở hắt ra một hơi, mới lên tiếng nói, bô lô ba la nói một tràng, nhưng chung quy cũng chỉ có một vấn đề.

Cậu ta rất nghi ngờ mức độ đáng tin cậy của La Mục.

Tôi cũng không cảm thấy La Mục đáng tin.

Tính cách La Mục như thế, e là không thể trở thành hồn ma mạnh mẽ. Cậu ta vô hại, nhưng cái bốt điện thoại ấy… Nếu đúng như quá trình cậu ta đã kể lại và điều cậu ta kiêng sợ thì bốt điện thoại ấy do đã tiếp xúc quá nhiều ác ma, còn ăn mất không ít ác ma, nên đã biến thành một loại hình tồn tại đáng sợ nào đó. Còn việc không cảm nhận được một chút hơi thở nào của nó, có lẽ nguyên nhân xuất phát từ La Mục.

Tôi vẫn còn hơi nghi ngờ rằng không biết La Mục có đang diễn kịch không.

Cổ Mạch hỏi: “Con ma nhỏ này đáng tin không?”

Lưu Miểu gật đầu: “Trên người cậu ta không mang theo oán linh. Điểm này, kể ra cũng rất kì lạ.”

“Có khi nào là phân chia công việc không? Thứ vác theo những oán linh là bốt điện thoại? Hoặc là… hoàn toàn không còn oán linh. Không phải nó đã nói là đều đã bị bốt điện thoại ăn sạch rồi sao?” Cổ Mạch hỏi ngược lại.

“Chuyện này, cũng có thể.” Lưu Miểu nhìn sang Nam Cung Diệu.

Bây giờ tôi mới để ý thấy, sắc mặt Nam Cung Diệu đang rất kém, mắt thâm quầng, tròng mắt cũng nổi gân máu.

Nam Cung Diệu đẩy gọng kính: “Không nhìn ra. Chắc cậu ta không nói dối. Gắn kết cũng có thật… Đúng là cậu ta đang có một tầng quan hệ với thứ gì đó, qua quan sát số liệu thì có chút không ổn định, đã bị suy yếu rồi.”

“Chỉ cần còn liên kết là được. Cậu ta, cộng với Ngu Tiểu Cầm, trên căn bản là đủ rồi. Nếu còn cần, vậy có thể thêm chồng của Thang Văn.” Ngô Linh nói.

Tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

“Chỉ cần dụ cái bốt điện thoại ấy hiện ra, rồi lợi dụng liên kết giữa La Mục và nó, và cả…” Ngô Linh nhìn sang tôi.

“Cô muốn gọi hồn ma nào? Những ma nữ đó? Hay là… Mạc Vấn? Mạc Vấn đã hồn bay phách tán rồi mà?” Tôi hỏi.

“Không, đối tượng tôi muốn gọi về là Thẩm Vọng Thư.” Ngô Linh đáp.

Tôi sững người.

Thẩm Vọng Thư… Nếu là Thẩm Vọng Thư thì…

“Cô định dùng Thẩm Vọng Thư để đối phó với Chương Ức Phong?” Tôi buột miệng nói.

Thẩm Vọng Thư đương nhiên là hận Chương Ức Phong đến thấu xương. Nếu cô ta biết Chương Ức Phong vẫn chưa chết như mình, trông thấy Chương Ức Phong, cộng với bốt điện thoại có thể tăng cường sức mạnh oán hận của cô ta…

Tôi rùng mình một cái.

“Như thế chắc ăn hơn một chút.” Ngô Linh nói vắn tắt: “Ngoài ra, còn cần một ít máu của cậu Sở.”

Gã Béo kinh ngạc chỉ tay vào mình: “Tôi? Mấy người, định tạo ra thứ gì?”

Gã Béo biết rõ máu của bản thân rất đặc biệt.

“Không cần phải tạo ra thứ gì cụ thể, chỉ là để đề phòng bất trắc thôi.” Ngô Linh giải thích.

Lưu Miểu tiếp lời: “Sư phụ của Chương Ức Phong có một người anh, biết nuôi yêu quái.”

Tôi, Gã Béo và Tí Còi đều ngẩn ra, không hiểu.

“Theo truyền thuyết, người sáng lập môn phái của họ đã nuôi dưỡng ra giao long*. Đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Đến đời sư bá của Chương Ức Phong thì chỉ nuôi dưỡng ra một số quái vật. Hơi giống sinh vật các nhà khoa học kỳ quái tạo ra trong phim khoa học viễn tưởng, mạnh hơn dã thú bình thường, biết nghe theo điều khiển, cũng biết phản kháng, nổi điên, trí khôn hơi thấp.”

* Một loại thần thú cổ đại phương Đông.

Giọng điệu của Lưu Miểu vô cùng bình thản, nhưng trong đầu tôi lập tức hiện ra quá khứ của Lưu Miểu.

Tí Còi la lên: “Lẽ nào…”

Lưu Miểu bình tĩnh đáp: “Cha mẹ tôi đã chết trong tay loại quái vật như thế.”

Tôi nhất thời không biết tiếp lời thế nào.

“Thứ đó, không phải, không phải đã…” Tí Còi lắp bắp.

“Đúng vậy, sếp đã thay tôi tìm được con quái vật đó, tiêu diệt nó. Cả sư bá của Chương Ức Phong nữa, cũng chết trong tay của sếp. Khi ấy… giải quyết nhanh gọn lẹ.” Lưu Miểu gượng cười: “Bây giờ nhìn lại, có lẽ vẫn để lộ một vài manh mối. Chúng tôi đã bị nghi ngờ từ lâu.”

“Hả… người đó không phải đã chết rồi sao?” Tí Còi lại hỏi: “Nếu những quái vật đó…”

“Có thể vẫn còn tồn tại. Có rất ít tư liệu về phương diện này, thuộc về nghề tuyệt mật mà. Họ cũng không có khả năng truyền cho người ngoài. Chương Ức Phong và sư phụ gã ta có biết hay không, chúng tôi cũng không biết chắc. Vì vậy mới chuẩn bị trước một chút.” Ngô Linh đáp.

Đối phó với quái vật không có trí khôn, máu của Gã Béo đương nhiên là thuốc độc hiệu quả nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui